56
Tổng Giám Đốc không biết mình đã trở về phòng với tâm trạng như thế nào. Sau khi về phòng, hắn ngồi trên ghế sofa một lúc lâu.
Kể từ lần trở về nhà họ Giang cùng Bé Câm, hắn đã nghĩ đến việc nhà họ Giang không đối xử tốt với Bé Câm, nhưng hắn không ngờ tình hình lại tồi tệ đến vậy.
Không chỉ là hành động của hai người anh, mà chính bố ruột của Bé Câm cũng muốn bán con trai mình để đổi lấy lợi ích.
Bé Câm chắc chắn đã biết chuyện này. Nếu không, tại sao tối hôm đó cậu lại khóc nức nở đến vậy? Nhưng Bé Câm không nói cho hắn biết, có lẽ cậu nghĩ rằng dù có nói ra thì cũng không thay đổi được gì.
Tổng Giám Đốc tin vào câu chuyện Bé Câm bị Vương Diệp Lộ bắt đi, vì vậy hắn đã không nghi ngờ bố của cậu.
Ai mà ngờ lại có một người bố lại sẵn sàng đối xử với con mình như vậy chứ? Nhưng nghĩ lại thì cũng không lạ lắm, bởi vì ba của hắn cũng là người như vậy mà.
Tổng Giám Đốc không dám tưởng tượng cảnh Bé Câm sống trong một môi trường như vậy mà không có ai để chia sẻ, không có ai thấu hiểu. Việc kết hôn cũng không phải do cậu lựa chọn, cuối cùng, cả hai chỉ là công cụ của gia đình mà thôi.
Bây giờ hắn rất muốn gặp Bé Câm, muốn ôm cậu vào lòng, muốn bảo vệ cậu, để cậu không còn phải sợ hãi nữa.
Thấy Bé Câm vẫn chưa về, hắn đã đợi khoảng mười phút thì nhận được cuộc gọi từ Bé Câm. Bé Câm thường gửi tin nhắn cho hắn chứ không gọi điện thoại bao giờ, nhưng Tổng Giám Đốc vẫn nhanh chóng nhận cuộc gọi: "Alô?"
Tổng Giám Đốc nghe thấy âm thanh lộn xộn phát ra từ đầu dây bên kia, rồi sau đó là tiếng vỡ của điện thoại, hắn thấy rất lo lắng. Hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Hắn lập tức gọi cho Tạ Ý, nhờ anh kiểm tra camera an ninh trên tàu.
"Gọi người kiểm tra camera trên tàu ngay lập tức! Tôi cần biết Giang Vân Ninh hiện đang ở đâu. Lần cuối cùng tôi thấy em ấy là ở khu vực ăn khuya. Nhanh lên! Hình như em ấy đã xảy ra xung đột với ai đó rồi."
Nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Tổng Giám Đốc, Tạ Ý không dám chậm trễ. Anh lập tức yêu cầu kiểm tra camera, hai phút sau, anh thông báo vị trí của Bé Câm cho Tổng Giám Đốc.
"Cậu ấy đang ở phòng B tầng ba, ngay cạnh khu vực ăn khuya."
Nhận được thông tin từ Tạ Ý, Tổng Giám Đốc lập tức rời phòng, đi đến khu vực ăn khuya để tìm Bé Câm. Lúc hắn đến nơi, các nhân viên kiểm tra camera đã cử người đến hiện trường.
Tổng Giám Đốc thấy một số nhân viên đang ôm lấy ba người đàn ông, trong đó có một người bị thương nặng, máu chảy dọc sườn mặt. Bé Câm thì đang hoảng loạn đứng chết trân tại đó. Thì ra Bé Câm là người đã ra tay.
Bé Câm đang trên đường trở về phòng thì gặp ba người đàn ông say rượu. Thấy Bé Câm không trả lời, bọn họ lập tức tiếp cận và làm phiền Bé Câm. Vì cảm thấy bị xúc phạm nên bọn họ đã cưỡng ép Bé Câm vào một phòng rồi phá hỏng điện thoại của cậu, làm Bé Câm không thể liên lạc cho ai được.
Trong lúc hỗn loạn, Bé Câm đã dùng một cái gạt tàn thuốc trên bàn để tự vệ, thế là cậu làm bị thương một người trong số đó. Cuối cùng, nhân viên đi đến rồi tách nhóm người này ra.
Người đàn ông say rượu bị nhân viên kéo ra nói: "Chỉ là một thằng câm thôi mà, có gì đâu!"
Tổng Giám Đốc không kiềm chế được cơn giận, hắn lập tức lao vào đấm một cú mạnh vào người đàn ông, đẩy gã ta vào tường rồi tiếp tục vung nắm đấm. Nhân viên vội vàng chạy đến ngăn cản: "Được rồi, được rồi, thưa ngài, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này."
Nhưng Tổng Giám Đốc quá mạnh nên nhân viên không ngăn được hắn, sau khi đánh cho gã đàn ông kia bầm dập, hắn lại tiến đến chỗ người thứ hai.
Người đàn ông kia đứng xem toàn bộ sự việc không khỏi run rẩy, gã sợ hãi nói: "Chúng tôi... chúng tôi sai rồi! Chúng tôi chỉ định trêu đùa cậu ta một chút mà thôi!"
Một nhân viên khác đứng trước mặt Tổng Giám Đốc can ngăn: "Xin ngài hãy bình tĩnh!"
Tổng Giám Đốc không để ý đến người đó, hắn đi về phía Bé Câm. Hắn định nắm tay Bé Câm để dẫn cậu đi thì phát hiện trên cánh tay của Bé Câm có một vết cắt dài khoảng năm cm và đang chảy máu. Đây là do những mảnh vụn của gạt tàn vỡ gây ra khi Bé Câm tự vệ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
57
Tổng Giám Đốc đưa Bé Câm về phòng, hắn đặt cậu ngồi lên ghế sofa rồi nhanh chóng đi lấy hộp thuốc y tế có sẵn trong phòng. Hắn cẩn thận bôi thuốc và băng bó vết thương cho Bé Câm.
Bé Câm nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Tổng Giám Đốc, cậu muốn gõ chữ để nói rằng mình không sao, vì cậu vừa chứng kiến Tổng Giám Đốc đánh nhau nên có hơi sốc. Cậu cũng muốn nói cho Tổng Giám Đốc biết rằng những người đó chưa kịp làm gì cậu cả.
Tổng Giám Đốc nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu. Băng bó xong, Tổng Giám Đốc mới nói: "Xin lỗi."
Bé Câm không hiểu tại sao Tổng Giám Đốc lại xin lỗi. Vụ việc này rõ ràng là không phải lỗi của hắn, mà là do những người kia đã khiêu khích trước. Bé Câm muốn gõ chữ để nói rằng đó không phải lỗi của Tổng Giám Đốc, nhưng cậu không thể cử động được vì Tổng Giám Đốc đang nắm chặt tay cậu.
"Xin lỗi vì đã có thái độ không tốt ngay lần đầu tiên gặp em."
Bé Câm ngẩn người ra, cậu không hiểu tại sao Tổng Giám Đốc lại đột nhiên nhắc đến chuyện trước đây nữa. Cậu không hề trách móc Tổng Giám Đốc vì cậu hiểu rằng tâm trạng của Tổng Giám Đốc lúc đó không tốt.
Khi Tổng Giám Đốc buông tay cậu ra, Bé Câm mới chợt nhớ là điện thoại của cậu đã bị những người say rượu kia phá hỏng, mảnh vụn vẫn còn nằm ở căn phòng kia.
Trong lúc Bé Câm mải mê suy nghĩ, Tổng Giám Đốc đột nhiên ôm chặt lấy cậu. Cảm giác ấm áp và an toàn từ vòng tay của Tổng Giám Đốc dần dần bao phủ lấy cậu.
Bé Câm tự hỏi liệu Tổng Giám Đốc có phải đang cảm thấy không vui không. Bé Câm nghĩ rằng Tổng Giám Đốc có thể đang buồn nên cậu ôm lấy lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Tổng Giám Đốc thề rằng hắn không vì thương hại cậu nên mới như vậy, mà chủ yếu là vì đau lòng, vì tức giận.
"Em không cần phải lo lắng." Tổng Giám Đốc buông Bé Câm ra, hắn nói: "Anh biết hết rồi."
Bé Câm nghe vậy không khỏi bối rối, cậu không biết Tổng Giám Đốc đã biết chuyện gì?
"Anh đã biết chuyện bố em muốn đưa em lên giường của Vương Diệp Lộ rồi." Tổng Giám Đốc nói.
Bé Câm đờ người ra. Làm sao mà Tổng Giám Đốc lại biết được chuyện đó?
Tổng Giám Đốc không nói với Bé Câm việc hắn đã yêu cầu Hiệp Huy điều tra mà chỉ nói: "Hiệp Huy cảm thấy có điều gì đó không đúng nên đã đi điều tra. Việc này rất dễ tra ra mà."
Bất kỳ hành động nào cũng sẽ để lại dấu vết. Nhân viên phục vụ đã cho Bé Câm uống nước cam có thuốc kích dục là do bố của Bé Câm sắp xếp.
Bé Câm cúi đầu, nước mắt từ từ tuôn ra. Tổng Giám Đốc biết chuyện rồi, vậy có phải là đang thương hại cậu không? Bé Câm ngẩng đầu, cậu cười nhẹ nhìn Tổng Giám Đốc, cậu dùng khẩu hình nói: [Đều đã qua rồi.]
Tổng Giám Đốc nhìn Bé Câm, hắn nghiêm túc nói: "Không, anh không nghĩ là nó qua rồi đâu."
"Anh có vài câu hỏi muốn hỏi em, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi."
Tuy Bé Câm không hiểu ý hắn nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý. Tổng Giám Đốc muốn hỏi cậu cái gì?
"Em biết chuyện bố em đã cấu kết với Vương Diệp Lộ chứ?" Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Tổng Giám Đốc gần như là khẳng định.
Bé Câm gật đầu.
"Nếu không phải kết hôn với anh, em sẽ bị bố đưa cho Vương Diệp Lộ?"
Bé Câm gật đầu một lần nữa.
"Thời hạn kết hôn là hai năm, vậy sau hai năm thì sao? Liệu bố em có buông tha em không?"
Tổng Giám Đốc muốn biết liệu hai năm sau, bố của Bé Câm có tiếp tục lợi dụng cậu nữa không.
Bé Câm lắc đầu.
Tổng Giám Đốc tức giận nói: "Bố em sẽ tiếp tục giao dịch với Vương Diệp Lộ?"
Bé Câm lại nhẹ nhàng gật đầu.
Tổng Giám Đốc không có ý định làm tổn thương Bé Câm, hắn chỉ muốn làm rõ việc Bé Câm có biết rõ bộ mặt thật của bố mình không. Giờ thì hắn đã biết là Bé Câm hoàn toàn biết rõ.
Bé Câm cúi đầu, cậu cố gắng thoát khỏi bàn tay của Tổng Giám Đốc nhưng không thành công. Hai người cứ vậy ngồi lẳng lặng trên ghế sofa một lúc. Lúc Bé Câm đã bị sự im lặng làm cho bối rối thì Tổng Giám Đốc mới lên tiếng.
Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng
Chương 22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương