Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 30: Thưởng Cho Cậu



Tôi sẽ tha thứ cho Tống Nhược Cốc đơn giản như thế sao, nực cười. Tên nhóc này ân ái với Tần Tuyết Vi trước mặt tôi khiến tôi ấm ức, điểm này tuy không phải là lỗi của cậu ta, nhưng nếu tôi không thoải mái, đương nhiên là phải tính lên đầu cậu ta. Thêm đó cậu ta còn nói những lời như thế với tôi, mặc dù dùng từ “não tàn” để giải thích, thì cũng không thể tha thứ.

Tôi muốn trả thù cậu ta, tôi muốn tìm cách thú vị để trả thù cậu ta.

Như đã từng nói, lý do thực sự cậu ta lại xuất hiện ở nơi này, không phải chỉ là chạy đến chơi rồi vô tình gặp được tôi chứ, nào có chuyện trùng hợp như thế, chẳng lẽ là đặc biệt đến xin lỗi tôi, không có khả năng, tôi sẽ kinh sợ mất.

Quên đi, từ trước đến nay tôi không có cách nào hiểu được suy nghĩ của tên nhóc này, dạy dỗ cậu ta trước rồi lại tính.

Buổi tối lúc tan làm trở về chỗ ở, tôi thay quần áo, đi tới quán cơm tôi và Tống Nhược Cốc hẹn nhau. Quán cơm diện tích không lớn, kinh doanh đồ ăn đặc sản của bản xứ, buôn bán khá là phát đạt. Lúc tôi đến, Tống Nhược Cốc đã ở trong phòng chờ tôi.

Từ lúc tôi bước vào phòng, ánh mắt Tống Nhược Cốc không rời khỏi tôi. Trong lòng tôi đổ mồ hôi hột, cái này . . . Có cần khoa trương như thế không chứ . . . .

Theo yêu cầu của nội dung vở kịch, tối nay tôi mặc một chiếc váy áo có dây buộc, váy siêu ngắn, phối hợp với xăng đan cao gót. Tuy bình thường tôi không mặc váy và đi giày cao gót, nhưng trên đường có rất nhiều cô gái mặc như thế, nên tôi mặc thế này không tính là khác thường chứ.

Cuối cùng Tống Nhược Cốc cũng ý thức được ánh mắt của mình hơi lỗ mãng, ánh mắt cậu cúi xuống, đưa menu cho tôi.

Tôi ngồi nghiêm nghị, mặt không đổi sắc lật menu.

“Kỷ Nhiên.” Tống Nhược Cốc đột nhiên gọi.

“Tên tôi không phải là Kỷ Nhiên.” Vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ.

Cậu ta khó hiểu nhìn tôi, cười cười, “Thế tên là gì?”

Tôi nhìn cậu ta, “Gọi tôi là Mathilda.” Chịu đựng, nhất định phải thể hiện khuôn mặt tê liệt này.

Cậu ta sửng sốt, “Cái tên sát thủ này có lạnh quá không? . . . Dáng vẻ này của cậu,” cậu ta quan sát tôi một chút, cười ngả ngớn, “cải trang thành Lolita có vẻ hơi miễn cưỡng.”

Tôi khép menu lại, đưa cho cậu ta, “Không hề buồn cười.” Mới thế mà đã kết thúc thì thật nhàn chán.

Lúc này cậu ta mới phát hiện có gì đó không thích hợp, hoài nghi nhìn tôi, “Tên của cậu là Mathilda?”

“Nếu như cậu không phải người điếc thì tôi nghĩ tôi không cần nói lại lần thứ hai.” Giả vờ mặt tê liệt mệt mỏi quá đi . . .

“Cậu . . . tên vẫn luôn là Mathilda sao?”

“Cậu có thành kiến với tên của tôi?”

“Không,” cậu ta nhìn tôi, thử hỏi, “Thế cậu có biết Kỷ Nhiên không?”

Tuyệt! Quả nhiên người đa nghi thì dễ lừa nhất, nhanh như thế đã bắt đầu tỉnh ngộ. Tôi cúi đầu, cố ý giả vờ lảng tránh tên này.

Cuối cùng cậu ta đưa ra kết luận của mình, “Cậu là một tính cách khác của Kỷ Nhiên sao?”

Tôi cố ý xụ mặt, “Tôi là tôi, cô ấy là cô ấy!”

“Được, được, hai cậu là hai người,” cậu ta nhẹ giọng an ủi tôi, mặt lộ vẻ lo lắng, “Như thế cậu . . . . xuất hiện từ lúc nào?”

Cúi đầu không để ý đến cậu ta. Tôi thực sự rất muốn cười ha hahaha . . .

“Kỷ Nhiên, đừng đùa nữa mà.” Cậu ta đột nhiên nói.

“Không được gọi tôi là Kỷ Nhiên . . . Gọi món đi, đói chết mất.”

“Cậu nói cậu không phải là Kỷ Nhiên, nên không biết tôi, nếu không biết tôi, sao còn…?” Ánh mắt cậu ta sắc bén, trong lòng tôi khẽ run lên.

“Tôi không biết cậu. Nhưng tôi đói bụng, đúng lúc cậu gọi điện cho tôi.”

Lý do này cũng hợp lý, cậu ta lại do dự.

Tiếp đó, Tống Nhược Cốc lại bắt đầu như có như không săm soi lời nói của tôi, cố gắng tìm sơ hở của tôi. Tôi từng chứng kiến bản lĩnh của cậu ta, cho nên dứt khoát không nói gì, tập trung tinh thần ăn uống, chờ cậu ta hỏi thêm gì đó, sẽ trả lại câu, “Cậu có phiền không thế!”

Cho nên cậu ta cũng không có cách nào.

Bữa cơm này tôi vui vẻ không sao kể xiết, hương vị món cá của quán cơm này cũng rất được.

Tống Nhược Cốc gần như không động đũa, cậu ta luôn dùng ánh mắt có thâm ý nhìn tôi, muốn phủ định kết luận đáng sợ kia. Thấy cậu ta ngồi cũng không yên, tôi ăn càng vui vẻ, dọa chết cậu đi.

Chỉ tiếc rằng, vì tôi giả trang thành hình tượng cô gái mặt lạnh tê liệt, toàn bộ thời gian tôi đều phải nhịn cười, vì thế cắn răng thật chặt, bắp thịt trên cơ mặt đều co rúm lại.

Lúc ăn uống no đủ, Tống Nhược Cốc đưa tôi về chỗ ở. Cậu ta hỏi cũng mệt, cho nên trên đường hai người đều im lặng. Lúc đi tới dưới tầng phòng trọ của tôi, tôi dừng lại, nhìn cậu ta, “Cảm ơn cậu hôm nay mời tôi ăn cơm.”

Cậu ta chắc không ngờ tôi sẽ chủ động nói chuyện với cậu ta, sửng sốt một chút, mới đáp, “Không cần khách khí.”

Tôi nghiêng người tới gần cậu ta, nhón chân hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước lên mặt cậu ta, “Thưởng cho cậu.” Nói xong không đợi cậu ta phản ứng, xoay người rời đi.

Tôi thở phào một hơi, thật khẩn trương.

“Cậu không phải là Kỷ Nhiên,” Tống Nhược Cốc đột nhiên nói, “Kỷ Nhiên sẽ không làm như thế với tôi.”

Tôi dừng chân, vẫn quay lưng về phía cậu ta, phất tay, bước đi.

Vừa nghĩ đến chuyện bản thân có thể khiến Tống Nhược Cốc biến thái thông minh trở nên ngu ngốc, tôi lại đặc biệt có cảm giác thành tựu. Lại nghĩ đến chuyện tôi có thể ăn đậu hũ của tên nhóc này, tôi lại Ừ, lại muốn chảy máu mũi. . . .

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi đi làm, trên đường lại gặp Tống Nhược Cốc. Cậu ta lần này không hóa trang thành gấu trúc, mà chiếm lấy một gian hàng bán đồ chơi, hai chân bắt chéo ngồi đọc sách. Một soái ca, mặc một chiếc áo sơ mi hình gấu trúc, ngồi giữa một đám gấu trúc bông, hình ảnh này thật hài hước.

Cậu ta thấy tôi đi qua, để cuốn sách trên tay xuống gọi, “Kỷ Nhiên.”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách cậu ta đang xem, trên đó đều là công thức và số liệu, mặc dù tôi đã học qua rồi nhưng nhìn hoàn toàn không hiểu. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Ừ.”

Vẻ mặt Tống Nhược Cốc bình tĩnh hỏi, “Ngày hôm qua sao cậu không tới.”

“Xin lỗi,” tôi giả vờ xấu hổ gãi gáy, “Cái kia. . . . . ngày hôm qua lúc về tôi mệt quá, không ngờ lại ngủ mất.”

“Đúng thế, làm tình nguyện đúng là vất vả,” cậu ta gật đầu, “Ngoại trừ ngủ, cậu còn nhớ gì nữa không? Có phải phát hiện ra cái gì đó không thích hợp không?”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, nhìn cậu ta mờ mịt, “Cái gì không thích hợp? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu ta cúi mắt, lắc đầu, “Không có việc gì, cậu đi làm đi.”

Tôi không đi, mà gảy gảy nghịch đống đồ trên bàn trước mặt, hỏi, “Sao cậu lại ở chỗ này? Ông chủ ngày hôm qua đâu?” Không phải bị cậu ta đuổi đi chứ?

“Không nhận ra sao, tôi đang làm part time.”

“Cậu? Làm part time?” Tuy rằng trí tưởng tượng của tôi phong phú, nhưng tôi thực sự không có cách nào gắn kết được hai từ Tống Nhược Cốc và part time cạnh nhau. Sử Lộ nói, giá trị của Tống Nhược Cốc ở bên ngoài, đã lên tới sáu chữ số.

Tống Nhược Cốc mặt không đổi sắc gật đầu, “Cho nên, ủng hộ việc kinh doanh của tôi một chút đi,” cậu ta đưa cho tôi cái dây treo điện thoại, “Năm đồng.”

Dây treo điện thoai này là một con gấu trúc bằng sứ, xinh xắn đáng yêu, trên đầu gấu trúc có một đóa hoa, để thể hiện giới tính.

Tôi nhận gấu trúc, đưa tiền cho cậu ta, tiện tay đội lên đầu cậu ta cái mũ lưỡi trai, “Nếu làm việc part time thì phải chuyện nghiệp một chút, đội nó sẽ có hiệu quả hơn.” Phía trước của mũ là khuôn mặt gấu trúc, trên đầu có hai vòng tròn là lỗ tai, mũ đáng yêu như thế, hợp với khuôn mặt điển trai của cậu ta vô cùng, khiến khí chất của cậu ta dưới ánh mặt trời càng rực rỡ, nhìn rất thân thiện.

Dáng chuẩn thật có lợi thế, tôi vuốt cằm, thầm nghĩ.

Tống Nhược Cốc không từ chối, chỉnh lại mũ cười với tôi, nụ cười rực rỡ, trong chốc lát tôi thất thần. Cậu ta nói: “Tối nay cùng ăn cơm đi, tôi ở chỗ này chờ cậu, tan làm thì cùng đi.”

“Được.”

Có thể hiểu là tên nhóc này không cam lòng, toàn bộ hành trình đều nghe theo tôi, sau đó tra xét thật giả. Xem ra tôi cũng không thể nóng vội được, biểu hiện thái quá sẽ khiến trong lòng người ta sinh nghi. Trong kịch bản của tôi, Mathilda là cô gái thần bí, lạnh lùng chỉ buổi tối mới xuất hiện, nếu thần bí thì thời gian cô ấy xuất hiện không thể lúc nào cũng đúng giờ và đúng địa điểm, cho nên không phải cứ buổi tối là xuất hiện. Được rồi, như thế tối hôm nay tôi cứ như bình thường là được rồi.

Chỉ là không thể biến thành Mathilda để ăn đậu hũ của cậu ta, mặt này thì hơi đáng tiếc.

Cho nên tôi tan làm như người bình thường, cùng Tống Nhược Cốc trở lại khu vực trung tâm, mặc dù ngủ trên xe, nhưng lúc tỉnh lại vẫn là Kỷ Nhiên.

Ừ đúng rồi, tôi ở trên xe ngủ là dựa vào vai Tống Nhược Cốc, ha haha . . . .

Tống Nhược Cốc lại mang tôi tới quán cơm hôm qua, tôi biểu hiện như lần đầu tới, nghiên cứu menu nửa buổi, xong mới chỉ mấy món ngon. Sau đó lúc ăn, tôi cố ý nghi ngờ ngạc nhiên hỏi, “A, sao những món này mùi vị quen thuộc thế nhỉ?”

Đôi mắt Tống Nhược Cốc tối tăm như đầm sâu, cậu ta nhìn tôi, “Tại sao lại thấy quen thuộc.”

Ánh mắt tôi mơ màng, giả vờ như đang chìm trong hồi ức, nhưng sau đó, lại mờ mịt lắc đầu,

“Tôi cũng không biết, cứ có cảm giác, giống như đã ăn ở chỗ nào đó, nhưng tôi lần đầu tiên ăn món này mà.” Nói thật tôi cũng tự bội phục chính mình, diễn xuất này, chậc chậc, trước kia tôi không nên thi vào đại học T mà nên thi vào học viện điện ảnh.

“Vậy ăn nhiều một chút.” Tống Nhược Cốc vừa nói, vừa gắp đồ ăn cho tôi, “Kỷ Nhiên, cậu từng nghe thấy tên Mathilda chưa?”

Tôi liếc mắt qua, “Đừng nói tiếng Anh với tôi.”

Cậu ta ngậm miệng không nhắc đến chuyện này nữa.

Cho nên đêm nay hai người yên ổn vô sự, tôi hài lòng ăn hết bữa cơm, trở về ngủ một giấc ngon lành. Ngày hôm sau, Tống Nhược Cốc lại mời tôi đi ăn tối, tôi dứt khoát từ chối, lý do là muốn đi ăn liên hoan với đồng nghiệp. Sau khi tôi đi liên hoan về nhận được điện thoại của Tống Nhược Cốc, thì tôi đã biến thành Mathilda.

Thật sự rất lộn xộn.

Tuy rằng bây giờ tôi giả vờ đa nhân cách, nhưng cứ theo đà này, trong tương lai không xa tôi thực sự sẽ thành đa nhân cách.

Tống Nhược Cốc gọi điện tới theo thói quen, gọi tới hỏi thăm và tra xét, cũng không biết tên nhóc này bây giờ có tin hay không, tin nhiều hay ít, nếu như cậu ta vẫn không tin tưởng, vậy thì vở kịch tôi tự biên tự diễn này sẽ không có ý nghĩa. Hơn nữa . . . Tôi trở thành biến thái như thế, cậu lại không hề bị dọa. Cũng đúng, biến thái gặp biến thái, giống như đồng hương gặp đồng hương, không đúng, như thế tôi còn có thể khiến trong lòng cậu ta sinh ra cảm giác thân thiết mà.

Lúc này tôi đang ở một quán bar nhỏ. Trong quán bar, ánh đèn khá tối, bóng người lay động, nhìn mọi thứ đều lạ lùng, mờ ảo không rõ nét. Tình huống này vô cùng phù hợp cho hành động và nỗi lòng sâu kín.

Lúc Tống Nhược Cốc tìm được tôi, tôi đang ngẩn người nhìn ly cocktail. Bên cạnh có một tiểu soái ca đang tán dóc với tôi.

Bartender nhìn cũng rất chuyên nghiệp, ngay cả hương vị cũng rất độc đáo, nhưng rượu cậu ta làm ra vô cùng thê thảm. Ly trước mặt tôi là cocktail, nhưng nhìn thì giống lòng đỏ trứng gà trong CuSO4, vàng vàng lại còn xanh biếc, đừng nói là uống, ngay cả nhìn tôi còn không muốn.

Nhưng trên mặt tôi vẫn không biểu hiện ghét bỏ, bởi vì Mathilda là một cô gái thần bí, lạnh lùng, khẩu vị nặng. Cô ấy sẽ không bị ly cocktail này đánh bại . . . .

Để tăng vẻ sexy, hôm nay tôi mặc áo váy màu đen, xăng đan cũng màu đen, còn trang điểm.

Được rồi, thật ra khả năng trang điểm của tôi vẫn chỉ dừng lại ở lớp nhập môn.

Nhưng dù nói thế nào, hiệu qua trang phục mang lại cũng không tệ lắm, bởi vì từ lúc tôi vào đã có mấy người đàn ông đến tìm tôi.

Làm một tính cách thứ hai lạnh lùng cao quý, tôi đương nhiên đối với những người đàn ông tỏ lòng ái mộ sẽ không để ý.

Tiểu soái ca có mái tóc chổi lông gà, đang thao thao bất tuyệt về những chuyện ly kỳ cậu ta đã trải qua, Tống Nhược Cốc đột nhiên chen vào một câu, “Lông mày cậu vẽ lệch rồi.” Cậu ta nói xong, ngồi bên cạnh tôi.

Tôi còn chưa lên tiếng, soái ca chổi lông gà đã bày tỏ không phục, “Loại người như cậu thuộc loại bậc thấp.”

Tôi nắm lấy cằm Tống Nhược Cốc, khiến cho cậu ta đối diện chổi lông gà, Tống Nhược Cốc đương nhiên phối hợp, thuận theo giống như cậu ta là trai bao của tôi. Tôi nói với chổi lông gà,

“Nhưng mặt của cậu ta không ở cấp thấp.” Điều này có lực sát thương tương đương.

Chổi lông gà không phục hừ một tiếng, cũng chỉ có thể xoay người đi.

Tôi quay lại, phát hiện Tống Nhược Cốc cười như không cười nhìn tôi, tay tôi còn để ở cằm cậu ta. Cậu ta cười tủm tỉm: “Mặt của tôi cấp không thấp?”

“Ý là cậu rất tuấn tú.” Tôi tiện tay vỗ mặt cậu ta hai cái. Đa nhân cách cũng có chỗ tốt, có thể thỏa thích làm chuyện ban ngày không dám làm.

Được khen ngợi, tâm tình Tống Nhược Cốc không tệ, cậu ta quan sát tôi một lát, lễ độ đáp lại, “Cậu cũng không tồi.”

Tôi đẩy ly lòng đỏ trứng gà và CuSO4 đến trước mặt cậu ta, “Mời.”

“Cảm ơn,” cậu ta đỡ lấy cái ly, hỏi, “Cho nên, hôm nay gọi tôi tới đây, là để tôi trả tiền, hay để nói, cậu có hứng thú với tôi?”

“Đều đúng.” Hiện tại tôi là Mathilda, tôi không sợ mất mặt.

Cậu ta không nói, cúi đầu uống một ngụm nhỏ, sau đó khẽ nghiêng cốc, gọi phục vụ lấy hai ly Coke.

Tôi nhịn cười rất vất vẻ.

Một lát sau, Tống Nhược Cốc vẫn im lặng uống Coke, không hề nói câu nào. Tôi chỉ có thể dựa sát vào một chút, hỏi: “Vậy còn cậu, cậu thích tôi không?”

“Không thích.” Cậu ta trả lời thẳng.

“ . . . .” Tuy biết sẽ có kết quả này, nhưng nghe trực tiếp từ miệng cậu ta, vẫn bị đả kích.

“Lúc cậu ngủ say, đều biết Kỷ Nhiên đang làm gì sao?” Tống Nhược Cốc lại hỏi.

Xem ra là muốn dò xét tôi, căn cứ vào nguyên tắc biết nhiều cũng không tốt, tôi lắc đầu, “Không biết.” Ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, “Cô ấy thì sao, biết tôi đang làm gì sao?”

Cậu ta lắc đầu, “Cô ấy hoàn toàn không biết sự tồn tại của cậu.”

Xem ra Tống Nhược Cốc đã có chút tin tưởng. Tôi hài lòng gật đầu.

Lúc trở về hai người đi dạo chầm chậm. Ngày hôm nay khó có lúc thấy trời quang, cả bầu trời toàn ngôi sao lấp lánh, quen thấy bầu trời u tối của thành phố, chợt thấy cả một trời sao, khiến cho lòng người đầy ắp vui vẻ, trái tim cũng muốn phá lồng ngực, xông ra ngoài cùng hít thở không khí vui vẻ.

Dạo bước trong khung cảnh giống như dát kim cương này, thật là chuyện lãng mạn.

Đáng tiếc không thể cầm tay người bên cạnh.

Tống Nhược Cốc đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng bán hoa.

Trong cửa hàng này bày không ít hoa, cậu ta chỉ vào một bó trong đó, “Cậu biết đây là hoa gì không?”

“Hoa mõm chó.” Tôi trả lời. Hoa này đương nhiên tôi từng thấy rồi, là Tống Nhược Cốc tặng tôi mà.

“Hóa ra cậu biết.” Tống Nhược Cốc nói, “Nhưng ngôn ngữ của nó rất đặc biệt, nhất định cậu không biết.”

“Cách xa tôi một chút.” Tôi nhìn cậu ta cười nhạt, “Người trái đất đều biết.” Mau bái phục kiến thức uyên bác của tôi đi.

“Đúng thế.” Cậu ta đột nhiên cười sặc sụa, tiếng cười kia rất không bình thường, giống như là Đông Phương Bất Bại luyện Qùy Hoa Bảo Điển đến tầng cuối, đắc ý cười như thế, thật khiến người thường như tôi sợ hãi trong lòng.

“Tống Nhược Cốc?” Cậu ta lại trúng tà gì thế, phiền cậu ta để người khác chuẩn bị tinh thần chứ

. . .

Cậu ta nhìn tôi, trong mắt ý cười càng tăng, “Cậu đúng là kiến thức uyên thâm.”

Tôi đắc ý lắc một cái, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng bước về phía trước.

Cậu ta còn đang cười không ngừng.

Tôi hơi bực mình.

Lúc đến dưới phòng trọ của tôi, tôi đang muốn tạm biệt Tống Nhược Cốc, cậu ta đột nhiên nói, “Tuy tôi không thích cậu, nhưng cậu đã thích tôi, thì tôi đồng ý để cậu đùa giỡn tôi.”

“ . . . .” Xin tha lỗi cho não có khả năng tính toán có hạn của tôi, tạm thời không thể hiểu được thông tin có liên quan.

Cậu ta thấy tôi không phản ứng, khom lưng, dứt khoát đưa mặt tiến sát đến gần tôi.

Vì thế tôi giống như một con rối, không tự chủ được hôn lên.

Sau đó cậu ta cười híp mắt rời đi.

Sau đó tôi 囧, đây rốt cục là ai đùa giỡn ai chứ!

Ngày hôm sau lúc tôi đi làm, Tống Nhược Cốc cười thâm ý.

Tôi giống như không có chuyện gì lấy mũ gấu trúc từ trên đầu cậu ta xuống, “Sao cao hứng như thế, có tin mừng hả?” Nói xong, còn ác ý liếc bụng cậu ta một cái.

“Đúng thế, không tin cậu sờ thử xem.” Miệng cậu ta lại bắt đầu không thành thật.

Điều người mặt dày không hứng thú nhất khi đùa giỡn chính là bạn cho rằng đó là đùa giỡn, mọi người còn hưởng thụ.

Cho nên tôi không để ý tới cậu ta, lên núi hầu hạ gấu trúc. Chờ đi, chờ tôi trở thành Mathilda, nhất định sẽ xxx rồi ooo cậu, ha hahaha.

Tôi bắt đầu hơi thích thân phận Mathilda này. Mặc dù lúc đầu tôi chỉ là ác độc muốn đa nhân cách hù dọa Tống Nhược Cốc một chút, nhưng bây giờ vào vai như thế, muốn làm gì cũng tiện, tùy tiện ăn đậu hũ trong mơ, muốn sờ chỗ nào thì sờ, muốn hôn chỗ nào thì hôn, còn có làm những thứ khiến người ta hưng phấn chứ.

Vì thế, hai ngày cuối tuần sau đó, tôi chơi trò đa nhân cách đến nghiện, mỗi ngày khi mặt trời vừa xuống núi, liền đưa Mathilda ra hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, đương nhiên mục đích chủ yếu là đùa giỡn Tống Nhược Cốc.

Hơn nữa Tống Nhược Cốc lại còn rất phối hợp, tôi hoài nghi cậu ta thích kiểu Mathilda. Lúc tôi sờ mặt cậu ta, cậu ta cũng không từ chối, thỉnh thoảng còn chủ động chìa mặt lại gần cho tôi hôn.

Tuy rằng tôi rất muốn trực tiếp đánh ngã cậu ta nhưng dù sao tôi có lòng dạ đen tối thì cũng không phải người đen tối, cho nên từ đầu đến cuối cùng chỉ dừng ở bước sờ mặt hay hôn má mà thôi. Tôi không dám tiến thêm một bước còn một nguyên nhân khác là sợ không cẩn thận vượt qua điểm giới hạn sẽ khiến Tống Nhược Cốc phản cảm, đến lúc đó ngay cả chút phúc lợi cũng không có, cái được không bù đắp được cái mất.

Tuy rằng rất hưởng thụ thời gian đa nhân cách, nhưng lúc quay về làm Kỷ Nhiên thì trong lòng tôi vẫn có cảm giác mất mát, hơn nữa cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Tôi thích cậu ta, lại không thể quang minh chính đại tới gần cậu ta, chỉ có thể giả trang thành người xa lạ buổi tối tiếp cận cậu ta, chạm vào cậu ta, thỏa mãn khát vọng không thể thành hiện thực này. Còn cậu ta luôn bình tĩnh tiếp nhận tất cả, bàng quang giống người ngoài cuộc.

Cho nên tôi muốn hạ tấm lưới cuối cùng, lúc đầu muốn dằn vặt cậu ta một chút, không ngờ kết quả bản thân lại tự sa vào lưới.

Cảm giác mua dây buộc mình, chắc cũng giống thế này chăng.

Nội tâm của tôi chịu dày vò trong khi Tống Nhược Cốc thì thong dong thoải mái không sao kể xiết ở trên núi, giống như coi công việc part thành thời gian nghỉ phép đi du lịch. Cậu ta nằm chơi trên một chiếc ghế dài bên cạnh, còn để không ít đồ ăn vặt và hoa quả. Mỗi ngày cậu ta trông một đống đồ bông, đọc ít sách kỳ lạ, mệt thì ăn gì đó, nếu không nằm trên ghế ngủ một lát, nếu có người trộm đồ của cậu ta, cậu ta cũng không quan tâm, sau đó tự bỏ tiền túi ra bù.

Nhưng kỳ lạ là, thái độ lười như thế, cũng không ai ném gì vào người cậu ta, có thể thấy du khách nước ta tố chất đã tăng cao. Cậu ta bán đồ cũng không mặc cả với người ta, đương nhiên nếu có du khách kiên trì mặc cả với cậu ta, cậu ta cũng lười tính toán, nếu gặp phải khách có duyên thì lựa mà bán, gặp khách không vừa mắt thì cậu ta lười biếng chỉ tấm biển bên cạnh “Không mặc cả”, tiếp tục ngồi đọc sách, ngoảnh mặt làm ngơ giống như các sư thầy ngồi thiền.

Tôi cho rằng cậu ta như thế lời lãi sẽ không được bao nhiêu.

Nhưng có một hôm tôi lật sổ sách của cậu ta, đó là thứ ông chủ dùng để giám sát Tống Nhược Cốc, giành riêng cho Tống Nhược Cốc, tôi cầm lấy xem trước, sau đó phát hiện ra, tên nhóc này buôn bán được lời không hề ít.

Tôi không thể hiểu nổi, hóa ra, tiền và khuôn mặt cũng có mối liên quan.

Giống như Tống Nhược Cốc, đi qua chọc một cái giống như tấm biển quảng cáo, tướng mạo đẹp, khí chất sạch sẽ, lại thông minh, là sinh viên làm part time! Biểu tượng tốt đẹp như thế, dù là người nhân phẩm cặn bã, hay các bác gái cò kè mặc cả ép giá, người có bệnh ép buộc, lợi dụng sơ hở của người khác, cũng không thể xuống tay, mà còn có nhiều người vây xem, nói chuyện, cùng với . . . chụp ảnh . . .

Đúng vậy, chụp ảnh. Tôi tận mắt thấy không ít du khách trong đó phụ nữ chiếm đa số, giơ điện thoại lên chụp Tống Nhược Cốc, lựa lúc Tống Nhược Cốc không để ý chụp một cái rồi giấu đi, cũng có người to gan hơn một chút, đưa máy ảnh thẳng hướng cậu ta kêu, “Soái ca, cười một cái nào!” Chụp ảnh ở chỗ này, thực sự là công khai.

Chắc thấy không có gì, nên Tống Nhược Cốc cũng không quan tâm những hành động như thế, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn có thể quay lại cười với đám người đó.

Nam sinh đẹp trai đội mũ lưỡi trai gấu trúc, nụ cười dịu dàng rực rỡ, trong khung cảnh hàng loạt gấu trúc bông, nam sinh còn cầm sách chuyên ngành ... Hình ảnh này được người ta tung lên mạng sau đó forward đi.Vì thế Tống Nhược Cốc trở thành tiêu điểm trên mạng trong một thời gian.

Nổi tiếng phải trả giá khá lớn, cậu ta trở thành tiêu điểm, có không ít người đặc biệt chạy đến núi Bích Phòng xem cậu ta, khiến cậu ta thấy phiền phức, cho dù mức tiêu thụ cao thế nào, cũng không ngăn được quyết tâm dọn đồ rời đi của cậu ta.

Trước khi rời đi một ngày, cậu ta tới gặp tôi, muốn mời tôi đi tour trong thị trấn, tôi vui vẻ đồng ý.

Thực ra kỳ kiến tập của tôi đã kết thúc, cho nên còn ở căn cứ không đi, thứ nhất là luyến tiếc mấy người bán hàng, thứ hai là luyến tiếc khung cảnh xinh đẹp, khụ khụ. . .

Mặc dù là kỳ nghỉ hè, nhưng không phải là ngày nghỉ lễ, cho nên du khách đi du lịch cũng không nhiều, tới nơi này hầu hết là học sinh sinh viên hoặc các nhà nghệ thuật gia đến tìm cảm hứng.

Ngày chúng tôi đi, ở trên cầu Nhị Tiên, thấy vài người đang vẽ cảnh thực. Năng lực thưởng thức của tôi đối với mỹ thuật tạo hình chỉ giới hạn ở chỗ phân biệt được cái nào đẹp, cái nào chưa tốt, nhưng Tống Nhược Cốc có vẻ am hiểu, cậu ta còn giả trang thành chuyên gia nói chuyện một lúc với bọn họ, khiến cho bầu không khí rất sôi động.

Cầu Nhị Tiên xây cong lên theo hình trăng, hơi dốc một chút, coi như là điểm cao nhất trong thị trấn cổ, đứng trên đó nhìn xuống, cảnh tượng đập vào mắt giống như một bức tranh thủy mặc nhạt màu từ lâu đời. Mặt trời như một quả trứng vịt muối, tỏa ra ánh nắng đỏ rực, bầu trời rủ bóng núi mày xanh nhạt, tô điểm lên những hàng cây xanh đậm, là khu dân cư chằng chịt . Mấy người già ngồi ở cửa nhà nói chuyện uống trà, chú cún lông vàng nhạt lười biếng nằm dưới chân. Dưới cầu có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, không khí mát mẻ phả vào lòng người. Nói chung thị trấn này tuy bị khai phá quá mức, nhưng vẫn giữ được một số nét cổ xưa và sự yên bình đặc thù của thị trấn cổ.

Tôi và Tống Nhược Cốc sánh vai đi trên cầu, tôi không nói cho cậu ta biết tôi ghen ghét và đố kị,

“Không nhìn ra cậu còn có thể vẽ đấy.”

Cậu ta không hề khiêm tốn, “Những thứ tôi biết còn rất nhiều.”

“Sẽ sinh được em bé nữa chứ?”

“Có người sẽ được.”

. . . . Tôi hơi ghen tỵ với mẹ của em bé tương lai của cậu ta đấy.

Bỏ qua suy nghĩ tiêu cực trong đầu, tôi nói, “Lúc trở lại vẽ cho tôi bức tranh đi.” Sau này cậu ta sẽ cách tôi càng lúc càng xa, coi như giữ lại kỷ niệm.

“Muốn làm người mẫu cho tôi? Được, cậu chuẩn bị nude đi.”

Cậu ta nói câu này hậu quả là tôi trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống cầu. May mà cậu ta phản ứng kịp, kéo cánh tay tôi, chờ lúc tôi đứng vững, cậu ta không quên bình luận, “Ngu ngốc.”

Ngu ngốc thì ngu ngốc, sau này tôi cũng không dám . . . nói chuyện vẽ tranh với cậu ta nữa.

Thị trấn rất nhỏ, đi qua đi lại hai vòng, xem phong cảnh, cảm nhận sự yên lặng không ầm ĩ, lần du lịch này cũng không khác những điều này. Trong lúc chúng tôi đi dạo, trời đã chạng vạng, cho nên lúc chúng tôi trở về từ thị trấn, ăn món đặc sản ở quán địa phương, sau đó lại tìm một khách sạn nhỏ nghỉ lại. Tôi thay quần áo trong khách sạn, lúc trở ra, hiển nhiên đã trở thành Mathilda. Tống Nhược Cốc đã có thể dựa theo đặc điểm trang phục của tôi để phân biệt ai là Kỷ Nhiên ai là Mathilda mặc váy nhất định là Mathilda.

Chẳng qua hôm nay tôi mặc ít hở hang hơn, mặc một váy hoa liền dài đến đầu gối, đeo lắc tay thủy tinh màu xanh, mái tóc dài thả ra, rũ xuống ngang vai, trang điểm như mọi lần.

Tống Nhược Cốc khen thật lòng, “Kỷ Nhiên, cậu thật đẹp.”

Trong lòng tôi đắc ý, nét mặt lại giữ nguyên vẻ tê liệt, “Gọi Mathilda.”

Buổi tối sinh ra vài phần mờ ảo, tình cảm, rất nhiều ánh đèn lung linh trước các cửa hàng, ánh ra ngoài vỉa hè, soi sáng cả một dãy đường, người đi trong đó, sẽ đặc biệt có xúc động muốn dạo bước cùng người mình yêu.

Tôi nghiêng đầu nhìn người tôi yêu bên cạnh, gò má của cậu ta nhiễm ánh sáng đèn, đường nét có vẻ dịu dàng, động lòng người.

Kìm lại xúc động muốn nhào tới hôn một cái, tôi kéo cậu ta đi lên trên cầu Nhị Tiên.

Cái gọi là đùa giỡn, nó cũng cần không khí.

Ngày hôm nay trời quang, ở Nhã An được xưng là thành phố mưa là điều đáng quý đến mức nào. Trên cầu Nhị Tiên, tôi và Tống Nhược Cốc sánh vai ngồi ngắm sao. Bầu trời xanh như biển sâu, đáy biển được bao phủ bởi những lớp vỏ sò trong suốt, ánh sao chiếu lên mặt đất, bị ánh đèn át trở nên yếu hơn, trông có vẻ rộng rãi và sáng sủa. Từ sâu thẳm trong rừng cây truyền đến tiếng đàn du dương, điềm đạm, như cánh chim quyện vào trời chiều.

Tôi nhìn gò má Tống Nhược Cốc, cậu ta đang ngửa đầu nhìn trời sao, hai tay chống sau đất, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Đường cong gương mặt hoàn mỹ giữa ánh sáng của sao và đèn, giống như là tăng thêm sức quyến rũ, khiến người ta không kìm lòng được muốn hôn một cái.

Thực tế tôi cũng làm như thế.

Tôi lén tiến lại gần cậu ta, vắt chân qua, hai đầu gối chạm đất, chống bên người cậu ta, hai tay vịn ở vai cậu ta, nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta.

Động tác này đối với tôi mà nói là quá to gan, tôi khẩn trương đến nỗi miệng khô khốc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Tống Nhược Cốc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tôi. Cậu ta vẫn duy trì động tác không trốn tránh, giống như là cổ vũ, cổ động suy nghĩ trong đầu tôi.

Tiến lên hôn một cái, tiến lên hôn một cái . . . .

Tôi nhìn chằm chằm bờ môi của cậu ta, đường cong xinh đẹp, dày dặn, giống như là nói với tôi, tiến lên hôn một cái, hôn một cái . . . .

Tôi tiến lại gần thêm một chút, cậu ta vẫn không né tránh, ánh mắt cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt trong sáng như nước suối dưới cầu.

Cậu ta gần tôi trong gang tấc, lại có vẻ rất xa. Tôi không có can đảm hôn thật lên, lại không cam lòng buông ra, vẫn duy trì động tác bỉ ổi này, ngây ngốc nhìn cậu ta.

Trên mặt cậu ta đột nhiên nở nụ cười, “Sao không tiếp tục?” Âm thanh trầm thấp, giống như là tiếng lòng.

Câu ta nói như thế, tôi càng ngượng ngùng, không thể làm gì khác ngoài chuyện buông cậu ta ra, muốn đứng dậy.

Nhưng cậu ta lại ngồi thẳng dậy, dời tay ra đằng sau, cố định thắt lưng tôi, tay kia chuyển qua sau đầu tôi, đè ót tôi xuống khiến tôi tiến về phía trước, cho đến khi môi chúng tôi dính lại với nhau.

Tôi còn chưa hoàn hồn lại.

“Biết không,” cậu ta liếm môi một cái, cười nói, “Tuy rằng tớ rất hưởng thụ quá trình bị cậu đùa giỡn, nhưng thực sự tớ không chờ được.” Nói xong cậu ta lại hôn lên lần nữa, lần này không còn là hôn nhẹ như chuồn chuồn nước, mà như mưa xối xả, mãnh liệt khiến người ta không chịu nổi.

Trong đầu tôi dường như có gì đó nổ tung “Ầm” một cái, vỡ vụn ra đầy đất, đánh cho tôi nhất thời không thở được, trong ngực như có hòn đá nghìn cân chèn vào, chèn đến nỗi gan phổi tôi cũng thấy đau.

Cậu ta quả nhiên thích Mathilda, tôi biết mà, tôi biết mà!

Kết quả này so với chuyện “Tống Nhược Cốc không thích Kỷ Nhiên” càng khiến tôi khó chấp nhận hơn, tôi giãy dụa kịch liệt, cậu ta lại đè tôi xuống đất, thân thể đè lên, mãnh liệt như cơn mưa rào. Sau lưng tôi là đá cứng rắn lạnh lẽo, trong khoang miệng đều là hơi thở của cậu ta, khiến người ta say mê, nhưng nghĩ đây là dành cho người khác, trong lòng tôi lại dâng lên phản cảm.

Cảm giác trên đùi có một vật cứng cứng chọc vào, tôi dở khóc dở cười. Trời ơi, tôi quay lại thời kỳ chơi trò cởi đồ!

Cậu ta thả môi tôi ra, đôi môi ẩm ướt trượt từ gò má dừng lại ở tai tôi.

“Kỷ Nhiên.” Cậu ta dán vào tai tôi, mập mờ gọi.

“Cậu sẽ không thực sự tin rằng gạt được tớ chứ?” Cậu ta cười nói, lồng ngực khẽ chấn động, cách quần áo truyền sang cho tôi, khiến tim tôi đập càng mãnh liệt.

“ . . . . “ Tôi cảm thấy choáng váng, ngoại trừ há miệng thở dốc, không thốt lên được từ nào.

“Quên nói cho cậu biết, ngôn ngữ của loài hoa mõm chó thật ra là, hãy phát hiện ra tình yêu.”

Một ngày quá là mệt mỏi, huhu!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...