Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)
Chương 2623
Vốn bà ngoại đang buồn ngủ, không biết tại sao lại tỉnh rồi, nói thầm với cô: “Tâm Duyệt, tối nay cháu có hài lòng với ai không, bà ngoại muốn ôm cháu rồi đấy.”
“Đúng vậy! Tâm Duyệt, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người để kết hôn rồi.” Thiệu Cô cũng phụ họa với mẹ nói Trong chiếc xe mờ tối, sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được đỏ bừng lên, dì nhỏ nói những chuyện này làm gì chứ?
“Dì nhỏ, cháu vẫn chưa có ý định tìm bạn trai.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng phản bác.
“Đừng kén chọn nữa, gặp được người tốt, thì quyết định luôn đi, bà thấy cậu nhóc trước mặt này cũng khá tốt.” Bà ngoại cảm thấy chàng trai tốt bụng này trông cũng rất đẹp trai.
“Bà ngoại, không phải bà đang cảm thấy buồn ngủ à? Bà ngủ đi! Còn một lúc nữa mới về đến nhà!” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng dỗ bà ngoại ngủ.
Nhưng lại không biết người đàn ông ngồi đằng trước, khóe môi lại hơi mỉm cười, thật muốn nhìn xem dáng vẻ quẫn bách của cô lúc này.
Bà ngoại đúng là vừa ngồi lên xe đã cảm thấy chóng mặt, dựa vào con gái ngủ thiếp đi, Thiệu Cô cũng buồn ngủ, liền nói với Hứa Tâm Duyệt: “Tâm Duyệt, đến nhà thì gọi dì, dì chợp mắt một chút.”
“Vâng! Hai người cứ ngủ đi! Đến nhà cháu sẽ gọi ạ.” Hứa Tâm Duyệt đáp.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của bà ngoại và dì nhỏ, giống như là đã ngủ rồi vậy, trong xe vô cùng yên tĩnh, Hứa Tâm Duyệt liên nói với người đàn ông trước mặt: “Đi đường Mai.”
“Ngồi phía trước chỉ đường!” Anh trầm giọng nói, dừng xe ở ven đường.
Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ lên, ngồi ghé phụ của anh?
Cô nhìn bà ngoại với dì nhỏ đang dựa vào nhau ngủ, cô mở cửa xe, đi lên ghế phụ ngồi, dưới ánh đèn sáng xanh, anh mặc một bộ vest, quý phái mê người ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
Hứa Tâm Duyệt ngồi ở ghế phụ, tim vẫn luôn lơ lửng ở trên không, không dám thả lỏng, ghế sau yên tĩnh, rõ ràng là bà ngoại với dì nhỏ đã ngủ rồi.
Cô cũng không biết vì sao, trước mặt người đàn ông khác cô đều có thể thả lỏng bản thân, nhưng trước mặt anh, cô lại không thể nào thả lỏng được.
Luôn có cảm giác không thể nào thả lỏng được, mà, lúc này, trong đầu cô loạn thành một đoàn, vậy mà lại nhớ đến lần trước ở trong tủ quần áo đó, cảm giác khi anh hôn cô, điều này khiến cho khuôn mặt cô đỏ lên.
Cô đang nghĩ, rõ ràng lúc ấy Hứa An An cũng ở trong phòng, tại sao anh lại hôn cô? Lẽ nào anh là một tên khốn khiếp? Muốn nhân cơ hội này để ăn đậu hủ của cô?
Nhưng người đàn ông này không có bắt kỳ tin đồn nào, mà còn mang một gương mặt cắm dục, không giống như: là loại người háo. sắc, vậy tại sao anh lại hôn cô?
Sau này không phải anh sẽ cưới Hứa An An hay sao?
Chuyện này cũng quá đều đi!
“Bên nào?”
Đang suy nghĩ lung tung, một giọng nam thấp hỏi.
Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới hoàn hồn nhìn đường, vội nói: “Bên trái.”
Thế nhưng anh đã rẽ sang đoạn đường bên phải, cô nói muộn rồi, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi! Phiền anh đi đến phía trước rồi quay đầu lại.”
Ôi! Lúc này mà còn suy nghĩ lung tung được, người đàn ông này chắc sẽ tức giận lắm đây!
Cố Thừa Tiêu quay đầu liếc nhìn cô, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào không phải là đang nhìn đường giúp anh?
Hứa Tâm Duyệt có hơi ngượng ngùng cắn môi, vẻ mặt quẫn bách.
Cũng khiến cho anh không nhịn được nhìn cô nhiều thêm một chút, không thể không nói, người phụ nữ này có nhiều lúc trẻ con giống như một đứa trẻ vậy, có bát cử cảm xúc nào cũng thể hiện hét ở trên mặt.
Anh ở đoạn đường phía trước quay đầu, Hứa Tâm Duyệt không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng chỉ đường, cho đến tận khi đến trước khu nhà của bà ngoại mới dừng xe, cô nói với anh: “Anh chờ một chút, tôi gọi bà ngoại với dì nhỏ dậy.”
Hứa Tâm Duyệt đánh thức Thiệu Cô, mà bà ngoại cũng tỉnh, Hứa Tâm Duyệt muốn đưa hai người lên phòng, nhưng lại bị Thiệu Cô từ chối, cô mặt bộ lễ phục quý phái như vậy, đừng làm bản mới được.
“Đúng vậy! Tâm Duyệt, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người để kết hôn rồi.” Thiệu Cô cũng phụ họa với mẹ nói Trong chiếc xe mờ tối, sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được đỏ bừng lên, dì nhỏ nói những chuyện này làm gì chứ?
“Dì nhỏ, cháu vẫn chưa có ý định tìm bạn trai.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng phản bác.
“Đừng kén chọn nữa, gặp được người tốt, thì quyết định luôn đi, bà thấy cậu nhóc trước mặt này cũng khá tốt.” Bà ngoại cảm thấy chàng trai tốt bụng này trông cũng rất đẹp trai.
“Bà ngoại, không phải bà đang cảm thấy buồn ngủ à? Bà ngủ đi! Còn một lúc nữa mới về đến nhà!” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng dỗ bà ngoại ngủ.
Nhưng lại không biết người đàn ông ngồi đằng trước, khóe môi lại hơi mỉm cười, thật muốn nhìn xem dáng vẻ quẫn bách của cô lúc này.
Bà ngoại đúng là vừa ngồi lên xe đã cảm thấy chóng mặt, dựa vào con gái ngủ thiếp đi, Thiệu Cô cũng buồn ngủ, liền nói với Hứa Tâm Duyệt: “Tâm Duyệt, đến nhà thì gọi dì, dì chợp mắt một chút.”
“Vâng! Hai người cứ ngủ đi! Đến nhà cháu sẽ gọi ạ.” Hứa Tâm Duyệt đáp.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của bà ngoại và dì nhỏ, giống như là đã ngủ rồi vậy, trong xe vô cùng yên tĩnh, Hứa Tâm Duyệt liên nói với người đàn ông trước mặt: “Đi đường Mai.”
“Ngồi phía trước chỉ đường!” Anh trầm giọng nói, dừng xe ở ven đường.
Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ lên, ngồi ghé phụ của anh?
Cô nhìn bà ngoại với dì nhỏ đang dựa vào nhau ngủ, cô mở cửa xe, đi lên ghế phụ ngồi, dưới ánh đèn sáng xanh, anh mặc một bộ vest, quý phái mê người ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
Hứa Tâm Duyệt ngồi ở ghế phụ, tim vẫn luôn lơ lửng ở trên không, không dám thả lỏng, ghế sau yên tĩnh, rõ ràng là bà ngoại với dì nhỏ đã ngủ rồi.
Cô cũng không biết vì sao, trước mặt người đàn ông khác cô đều có thể thả lỏng bản thân, nhưng trước mặt anh, cô lại không thể nào thả lỏng được.
Luôn có cảm giác không thể nào thả lỏng được, mà, lúc này, trong đầu cô loạn thành một đoàn, vậy mà lại nhớ đến lần trước ở trong tủ quần áo đó, cảm giác khi anh hôn cô, điều này khiến cho khuôn mặt cô đỏ lên.
Cô đang nghĩ, rõ ràng lúc ấy Hứa An An cũng ở trong phòng, tại sao anh lại hôn cô? Lẽ nào anh là một tên khốn khiếp? Muốn nhân cơ hội này để ăn đậu hủ của cô?
Nhưng người đàn ông này không có bắt kỳ tin đồn nào, mà còn mang một gương mặt cắm dục, không giống như: là loại người háo. sắc, vậy tại sao anh lại hôn cô?
Sau này không phải anh sẽ cưới Hứa An An hay sao?
Chuyện này cũng quá đều đi!
“Bên nào?”
Đang suy nghĩ lung tung, một giọng nam thấp hỏi.
Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới hoàn hồn nhìn đường, vội nói: “Bên trái.”
Thế nhưng anh đã rẽ sang đoạn đường bên phải, cô nói muộn rồi, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi! Phiền anh đi đến phía trước rồi quay đầu lại.”
Ôi! Lúc này mà còn suy nghĩ lung tung được, người đàn ông này chắc sẽ tức giận lắm đây!
Cố Thừa Tiêu quay đầu liếc nhìn cô, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào không phải là đang nhìn đường giúp anh?
Hứa Tâm Duyệt có hơi ngượng ngùng cắn môi, vẻ mặt quẫn bách.
Cũng khiến cho anh không nhịn được nhìn cô nhiều thêm một chút, không thể không nói, người phụ nữ này có nhiều lúc trẻ con giống như một đứa trẻ vậy, có bát cử cảm xúc nào cũng thể hiện hét ở trên mặt.
Anh ở đoạn đường phía trước quay đầu, Hứa Tâm Duyệt không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng chỉ đường, cho đến tận khi đến trước khu nhà của bà ngoại mới dừng xe, cô nói với anh: “Anh chờ một chút, tôi gọi bà ngoại với dì nhỏ dậy.”
Hứa Tâm Duyệt đánh thức Thiệu Cô, mà bà ngoại cũng tỉnh, Hứa Tâm Duyệt muốn đưa hai người lên phòng, nhưng lại bị Thiệu Cô từ chối, cô mặt bộ lễ phục quý phái như vậy, đừng làm bản mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương