Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)
Chương 2643
Hứa Tâm Duyệt cuôi cùng cũng không nhịn được cười phá lên, che miệng cười nói: “Thực xin lỗi.”
“Em còn cười, mau tới giúp tôi, tôi không mở mắt ra được.” Có Thừa Tiêu tức tối nói.
Hứa Tâm Duyệt không dám cười nữa, bởi vì nhìn anh lúc này thật sự không mở mắt ra được nữa, cô vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi lầy khăn cho anh”
Hứa Tâm Duyệt rất nhanh liền cầm đến một cái khăn ướt, cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau lên mắt anh, Cố Thừa Tiêu lúc này mới mở mắt ra được, nhưng đáy mắt anh lại có vài tia máu đỏ, lúc này Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra hành động của mình có hơi quá đáng.
*Tôi xin lỗi!” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.
Lúc này, một cánh tay ôm lấy eo cô, cả người cô liền dán sát vào lồng ngực của người đàn ông, giây tiếp theo, một lòng bàn tay to đè lên sau gáy cô, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cứ như vậy, không một chút lý lẽ nào dán xuống.
“Ưm…” Đầu của Hứa Tâm Duyệt trong phút chốc bỗng trống rỗng, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cuốn mắt hơi thở của cô, khiến cô hô hắp khó khăn, mà đôi mắt đỏ hoe đang mở ra của anh giống như đôi mắt của một con thú dữ.
Nụ hôn này khiến cả hai đều hô hấp dồn dập, mặt Hứa Tâm Duyệt bỗng đỏ bừng, họ đang ở trong bếp, nếu cậu nhóc đột ngột chạy vào thì sẽ nhìn thấy hết mát.
“Cô Thừa Tiêu, anh giở trò lưu manh.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng kêu lên.
Có Thừa Tiêu nheo mắt và hỏi: “Em muốn cắt hành tây để làm món gì?”
“Trứng hành tây.” Hứa Tâm Duyệt đáp.
“Đứng xa một chút, tôi cắt cho xong.” Người đàn ông nói xong lại tiếp tục thái hành.
Còn Hứa Tâm Duyệt nhìn anh đang cố chịu đựng sự bỏng rát trên mắt, nghiêm túc thái hành thì trong lòng ngập tràn sự tự trách.
“Thôi, anh đừng cắt nữa.” Cô khuyên anh.
Có Thừa Tiêu lại nghĩ, dù sao cũng phải cắt, néu để cô cắt rồi bị cay mắt thì thôi cứ để anh làm vậy!
Bữa ăn cuối cùng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, bốn món mặn, một món canh vô cùng giản dị, kỹ năng nấu nướng của Hứa Tâm Duyệt cũng không tệ chút nào.
Cố Thừa Tiêu gọi con trai xuống, ba người cùng nhau ăn cơm. Hứa Tâm Duyệt bới cơm cho cậu bé, còn gắp thức ăn cho cậu, cậu nhóc ăn rất vui vẻ. Bình thường cậu rất không thích ăn rau xanh thế mà hôm nay cũng không kén chọn chọn chút nào.
“Chị Tâm Duyệt, đồ chị nấu thật ngon, ước gì có thể được ăn đồ chị nấu mãi thì tốt quá.” Cậu nhóc nhân cơ hội nói.
Có Thừa Tiêu cũng ngước mắt lên, dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của chị cũng bình thường thôi, daddy của em có thể mời một đầu bếp hàng đầu đến nấu cho em ăn mài”
“Nhưng mà, em chỉ muốn ăn cơm chị nấu thôi, chị Tâm Duyệt, dù người khác có nấu ngon đâu cũng không ngon bằng chị nấu.” Cậu nhóc nói đi nói lại cũng chỉ muốn biểu đạt một ý nghĩ duy nhất là muốn ăn đồ cô nấu.
Hứa Tâm Duyệt bật cười: “Sau này có cơ hội thì chị sẽ lại nâu cho em ăn.”
“Dạ được!”
Nhưng mà Có Thừa Tiêu biết, người phụ nữ này chỉ đang dỗ cho con trai anh vui thôi, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, bởi vì cô muốn tránh xa hai cha con anh ra.
Cơm nước xong xuôi, cậu nhóc ầm ï muốn ra ngoài chơi, mặc dù đã 7 giò tối nhưng Hứa Tâm Duyệt vẫn nhìn về phía Có Thừa Tiêu, chỉ cần anh đồng ý thì cô sẵn sàng đi cùng Tiểu Mục.
*Đi thôi!” Cố Thừa Tiêu đồng ý. Anh lái một chiếc xe địa hình vô cùng ngầu ra, cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt ngồi ở phía sau. Cả ba người tiền thẳng đến một công viên giải trí lớn ở trung tâm thành phó, sau đó mua vé vào cửa. Công viên giải trí về đêm chớp nháy những ánh đèn nhiều màu, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Cậu bé một tay nắm tay ba mình, tay còn lại nắm tay Hứa Tâm Duyệt. Ba người nắm tay nhau cùng đi trong công viên giải trí, trông như một gia đình vậy.
*Daddy, con muốn ăn kem.” Cậu bé nhìn thấy một xe kem đang đẩy đến thì ngước mặt nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
“Chị Tâm Duyệt, chị có muốn ăn kem không?”
“Em còn cười, mau tới giúp tôi, tôi không mở mắt ra được.” Có Thừa Tiêu tức tối nói.
Hứa Tâm Duyệt không dám cười nữa, bởi vì nhìn anh lúc này thật sự không mở mắt ra được nữa, cô vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi lầy khăn cho anh”
Hứa Tâm Duyệt rất nhanh liền cầm đến một cái khăn ướt, cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau lên mắt anh, Cố Thừa Tiêu lúc này mới mở mắt ra được, nhưng đáy mắt anh lại có vài tia máu đỏ, lúc này Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra hành động của mình có hơi quá đáng.
*Tôi xin lỗi!” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.
Lúc này, một cánh tay ôm lấy eo cô, cả người cô liền dán sát vào lồng ngực của người đàn ông, giây tiếp theo, một lòng bàn tay to đè lên sau gáy cô, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cứ như vậy, không một chút lý lẽ nào dán xuống.
“Ưm…” Đầu của Hứa Tâm Duyệt trong phút chốc bỗng trống rỗng, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cuốn mắt hơi thở của cô, khiến cô hô hắp khó khăn, mà đôi mắt đỏ hoe đang mở ra của anh giống như đôi mắt của một con thú dữ.
Nụ hôn này khiến cả hai đều hô hấp dồn dập, mặt Hứa Tâm Duyệt bỗng đỏ bừng, họ đang ở trong bếp, nếu cậu nhóc đột ngột chạy vào thì sẽ nhìn thấy hết mát.
“Cô Thừa Tiêu, anh giở trò lưu manh.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng kêu lên.
Có Thừa Tiêu nheo mắt và hỏi: “Em muốn cắt hành tây để làm món gì?”
“Trứng hành tây.” Hứa Tâm Duyệt đáp.
“Đứng xa một chút, tôi cắt cho xong.” Người đàn ông nói xong lại tiếp tục thái hành.
Còn Hứa Tâm Duyệt nhìn anh đang cố chịu đựng sự bỏng rát trên mắt, nghiêm túc thái hành thì trong lòng ngập tràn sự tự trách.
“Thôi, anh đừng cắt nữa.” Cô khuyên anh.
Có Thừa Tiêu lại nghĩ, dù sao cũng phải cắt, néu để cô cắt rồi bị cay mắt thì thôi cứ để anh làm vậy!
Bữa ăn cuối cùng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, bốn món mặn, một món canh vô cùng giản dị, kỹ năng nấu nướng của Hứa Tâm Duyệt cũng không tệ chút nào.
Cố Thừa Tiêu gọi con trai xuống, ba người cùng nhau ăn cơm. Hứa Tâm Duyệt bới cơm cho cậu bé, còn gắp thức ăn cho cậu, cậu nhóc ăn rất vui vẻ. Bình thường cậu rất không thích ăn rau xanh thế mà hôm nay cũng không kén chọn chọn chút nào.
“Chị Tâm Duyệt, đồ chị nấu thật ngon, ước gì có thể được ăn đồ chị nấu mãi thì tốt quá.” Cậu nhóc nhân cơ hội nói.
Có Thừa Tiêu cũng ngước mắt lên, dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của chị cũng bình thường thôi, daddy của em có thể mời một đầu bếp hàng đầu đến nấu cho em ăn mài”
“Nhưng mà, em chỉ muốn ăn cơm chị nấu thôi, chị Tâm Duyệt, dù người khác có nấu ngon đâu cũng không ngon bằng chị nấu.” Cậu nhóc nói đi nói lại cũng chỉ muốn biểu đạt một ý nghĩ duy nhất là muốn ăn đồ cô nấu.
Hứa Tâm Duyệt bật cười: “Sau này có cơ hội thì chị sẽ lại nâu cho em ăn.”
“Dạ được!”
Nhưng mà Có Thừa Tiêu biết, người phụ nữ này chỉ đang dỗ cho con trai anh vui thôi, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, bởi vì cô muốn tránh xa hai cha con anh ra.
Cơm nước xong xuôi, cậu nhóc ầm ï muốn ra ngoài chơi, mặc dù đã 7 giò tối nhưng Hứa Tâm Duyệt vẫn nhìn về phía Có Thừa Tiêu, chỉ cần anh đồng ý thì cô sẵn sàng đi cùng Tiểu Mục.
*Đi thôi!” Cố Thừa Tiêu đồng ý. Anh lái một chiếc xe địa hình vô cùng ngầu ra, cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt ngồi ở phía sau. Cả ba người tiền thẳng đến một công viên giải trí lớn ở trung tâm thành phó, sau đó mua vé vào cửa. Công viên giải trí về đêm chớp nháy những ánh đèn nhiều màu, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Cậu bé một tay nắm tay ba mình, tay còn lại nắm tay Hứa Tâm Duyệt. Ba người nắm tay nhau cùng đi trong công viên giải trí, trông như một gia đình vậy.
*Daddy, con muốn ăn kem.” Cậu bé nhìn thấy một xe kem đang đẩy đến thì ngước mặt nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
“Chị Tâm Duyệt, chị có muốn ăn kem không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương