Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)
Chương 75
Đường Tư Vũ quyết định không so bì với anh ta, hơn nữa mối quan hệ giữa cô và Mộ Phi như thế nào tự cô biết rõ, không cần anh ta phải cảnh cáo cô.
chịu Cho dù bây giờ Mộ Phi có theo đuổi lại cô, cô cũng không chấp nhận quay lại. Trước kia anh ta phản bội cô thì không nói, nhưng Đường Y Y lại dây dưa lằng nhằng với anh ta, cô không muốn Đường gia thêm rồi loạn. Ít nhất như bây giờ cha cô cũng sống vui vẻ rồi.
Đường Tư Vũ nấu cơm xong đi ra gõ cửa, con trai cô đây cửa ra đầu tiên, sau đó là Hình Liệt Hàn với sắc mặt lãnh đạm. Trên bàn ăn, cậu nhóc có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa cha và mẹ cậu. Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn tự ăn hết phần cơm của mình.
“Daddy, mami. Hai người đừng cãi nhau nữa! Hai người đều là người lớn cả rồi, nên giải quyết mọi chuyện một cách hòa chịu bình.” Nói xong, cậu nhóc chớp chớp mắt rồi rời khỏi bàn ăn, để lại không gian cho hai người giải quyết với nhau.
Tuy nhiên, họ ngồi trên bàn ăn không ai quan tâm ai.
Ăn xong, Hình Liệt Hàn đứng dậy rồi rời khỏi bàn ăn. Đường Tư Vũ chỉ mong anh rời đi ngay đi, cô không muốn ngày nào cũng phải sống trong sự u uất này, như vậy cô sẽ giảm mất 10 năm tuổi thọ mắt.
Cô vẫn muốn trường thọ co!
Cô tức giận vô cùng, đi ra ngoài ban công lấy điện thoại gọi cho Tô Hi. Thời điểm ấy, vừa hay Tô Hi quay xong đang trên xe về khách sạn, Đường Tư Vũ liền kêu ca: “Hi Hi, tớ sắp phát điên rồi. Tớ không chịu nồi chịu tên Hình Liệt Hàn này nữa. Anh ta là một kẻ thần kinh.”
Tô Hi ở đầu dây bên kia cười khì: “Sao thế? Anh ta làm sao mà cậu lại chửi vậy?”
“Chửi? Đầu tớ sắp to lên rồi. Tớ còn đang muốn đánh người đây. Chỉ tiếc là tớ không đánh nổi anh ta.” Đường Tư Vũ cảm thấy cô mắng anh ta có hai câu là quá khách khí rồi.
“Sao? Hình Liệt Hàn khó tiếp xúc thế ư?”
Tô Hi giống như một fans hâm mộ tò mò hỏi cô.
“Anh ta là một cục băng lạnh giá. Ai có thể sống cùng anh ta chứ? Mỗi ngày đều phải sống trong sự bực tức, tớ sắp điên lên rồi!”
chịu “Nhưng mà, anh ta là cha của con trai cậu đấy! Cậu nhất định phải sống cùng anh „ ta.
“Ai nói tớ nhất định phải sống cùng anh ta.
Bây giờ tớ muốn chuyển nhà, đem con tớ đi luôn.”
“Cậu đem Tiểu Hi đi đâu mà anh ta không thể tìm ra được? Với quyền lực và gia thế của anh ta, chẳng có căn hộ nào mà anh ta không mua được cả? Vậy nên, cậu nên học cách điều tiết lại cảm xúc của mình đi!
Đừng giận nữa, đợi tớ về rồi đưa cậu đi ăn một bữa lớn để giải tỏa nhá.” Tô Hi cũng rất thương cô, hiếm khi cô thấy Đường Tư Vũ tức giận đến mức mắng người như vậy.
chịu Đường Tư Vũ hít sâu một hơi: “Tớ cũng muốn đi! Nhưng có ai biết anh ta lại khốn nạn như vậy, lòng dạ thì hẹp hòi, không thể hiểu nỗi, tớ chưa gặp ai bụng dạ hẹp hòi như anh ta, quản mọi việc của tớ, chỉ tay khua chân. Tớ không chịu nỗi nữa rồi.”
“Không chịu được cũng phải chịu.” Bỗng nhiên một giọng nói đàn ông từ đẳng sau lưng cô vang lên đầy lạnh lùng.
Đường Tư Vũ bị dọa đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống ban công, cũng may là cô giữ lại kịp thời. Cô vừa quay đầu lại liền thấy Hình Liệt Hàn không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Trong đầu cô ầm lên một tiếng, anh ta nghe thấy hết rồi?
Đúng, anh ta là một tên cuồng nghe lén.
“Tôi và bạn tôi nói chuyện điện thoại, anh không thể cho tôi một chút không gian riêng tư được à?”
“Hành vi tiểu nhân chửi mắng sau lưng người khác như thế này, cô không được dạy cho con trai tôi.” Hình Liệt Hàn càu nhàu.
“Anh mới là tiểu nhân! Đúng, tôi mắng anh đó, tôi cứ thích mắng anh đấy, không chịu được thì anh có thể chuyển ra biệt thự của anh ở, đừng ở đây nữa!” Đường Tư Vũ muốn đuổi anh ta đi một cách triệt đề.
Hình Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô rồi đi về phía phòng của con trai, lấy một bộ quần áo sạch cho cậu nhóc rồi rời đi.
Đường Tư Vũ nhếch mày, vậy mà anh ta lại không tức giận?
“Alo…” Tô Hi ở đầu giây bên kia vẫn chưa cúp máy.
Đường Tư Vũ lập tức đưa điện thoại lên tai nghe, mặt như muốn khóc: “Anh ta nghe thấy rồi, lúc nãy anh ta đứng ở đằng sau lưng tớ, những lời tớ vừa mắng chửi anh ta đều nghe thấy hét rồi.”
“AI Thảm vậy hả, vậy mà anh ta không hề tức giận àI” Tô Hi lo lắng thay cô, làm gì có ai dám mắng Hình Liệt Hàn cơ chứ?
Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Sắp bị anh ta cho một bài học rồi đây!
“Không thấy anh ta có biểu tình gì cả, chỉ thấy cầm quần áo của Tiểu Hi rồi rời đi luôn.” Đường Tư Vũ khit mũi.
“Vậy thì tốt! Làm tớ hết hồn, còn tưởng anh ta sẽ cho cậu một bài học cơ!”
“Anh ta dám, nếu anh ta dám làm gì tớ, tớ sẽ chuyển đi chỗ khác.” Đường Tư Vũ hừ mũi.
chịu Cho dù bây giờ Mộ Phi có theo đuổi lại cô, cô cũng không chấp nhận quay lại. Trước kia anh ta phản bội cô thì không nói, nhưng Đường Y Y lại dây dưa lằng nhằng với anh ta, cô không muốn Đường gia thêm rồi loạn. Ít nhất như bây giờ cha cô cũng sống vui vẻ rồi.
Đường Tư Vũ nấu cơm xong đi ra gõ cửa, con trai cô đây cửa ra đầu tiên, sau đó là Hình Liệt Hàn với sắc mặt lãnh đạm. Trên bàn ăn, cậu nhóc có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa cha và mẹ cậu. Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn tự ăn hết phần cơm của mình.
“Daddy, mami. Hai người đừng cãi nhau nữa! Hai người đều là người lớn cả rồi, nên giải quyết mọi chuyện một cách hòa chịu bình.” Nói xong, cậu nhóc chớp chớp mắt rồi rời khỏi bàn ăn, để lại không gian cho hai người giải quyết với nhau.
Tuy nhiên, họ ngồi trên bàn ăn không ai quan tâm ai.
Ăn xong, Hình Liệt Hàn đứng dậy rồi rời khỏi bàn ăn. Đường Tư Vũ chỉ mong anh rời đi ngay đi, cô không muốn ngày nào cũng phải sống trong sự u uất này, như vậy cô sẽ giảm mất 10 năm tuổi thọ mắt.
Cô vẫn muốn trường thọ co!
Cô tức giận vô cùng, đi ra ngoài ban công lấy điện thoại gọi cho Tô Hi. Thời điểm ấy, vừa hay Tô Hi quay xong đang trên xe về khách sạn, Đường Tư Vũ liền kêu ca: “Hi Hi, tớ sắp phát điên rồi. Tớ không chịu nồi chịu tên Hình Liệt Hàn này nữa. Anh ta là một kẻ thần kinh.”
Tô Hi ở đầu dây bên kia cười khì: “Sao thế? Anh ta làm sao mà cậu lại chửi vậy?”
“Chửi? Đầu tớ sắp to lên rồi. Tớ còn đang muốn đánh người đây. Chỉ tiếc là tớ không đánh nổi anh ta.” Đường Tư Vũ cảm thấy cô mắng anh ta có hai câu là quá khách khí rồi.
“Sao? Hình Liệt Hàn khó tiếp xúc thế ư?”
Tô Hi giống như một fans hâm mộ tò mò hỏi cô.
“Anh ta là một cục băng lạnh giá. Ai có thể sống cùng anh ta chứ? Mỗi ngày đều phải sống trong sự bực tức, tớ sắp điên lên rồi!”
chịu “Nhưng mà, anh ta là cha của con trai cậu đấy! Cậu nhất định phải sống cùng anh „ ta.
“Ai nói tớ nhất định phải sống cùng anh ta.
Bây giờ tớ muốn chuyển nhà, đem con tớ đi luôn.”
“Cậu đem Tiểu Hi đi đâu mà anh ta không thể tìm ra được? Với quyền lực và gia thế của anh ta, chẳng có căn hộ nào mà anh ta không mua được cả? Vậy nên, cậu nên học cách điều tiết lại cảm xúc của mình đi!
Đừng giận nữa, đợi tớ về rồi đưa cậu đi ăn một bữa lớn để giải tỏa nhá.” Tô Hi cũng rất thương cô, hiếm khi cô thấy Đường Tư Vũ tức giận đến mức mắng người như vậy.
chịu Đường Tư Vũ hít sâu một hơi: “Tớ cũng muốn đi! Nhưng có ai biết anh ta lại khốn nạn như vậy, lòng dạ thì hẹp hòi, không thể hiểu nỗi, tớ chưa gặp ai bụng dạ hẹp hòi như anh ta, quản mọi việc của tớ, chỉ tay khua chân. Tớ không chịu nỗi nữa rồi.”
“Không chịu được cũng phải chịu.” Bỗng nhiên một giọng nói đàn ông từ đẳng sau lưng cô vang lên đầy lạnh lùng.
Đường Tư Vũ bị dọa đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống ban công, cũng may là cô giữ lại kịp thời. Cô vừa quay đầu lại liền thấy Hình Liệt Hàn không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Trong đầu cô ầm lên một tiếng, anh ta nghe thấy hết rồi?
Đúng, anh ta là một tên cuồng nghe lén.
“Tôi và bạn tôi nói chuyện điện thoại, anh không thể cho tôi một chút không gian riêng tư được à?”
“Hành vi tiểu nhân chửi mắng sau lưng người khác như thế này, cô không được dạy cho con trai tôi.” Hình Liệt Hàn càu nhàu.
“Anh mới là tiểu nhân! Đúng, tôi mắng anh đó, tôi cứ thích mắng anh đấy, không chịu được thì anh có thể chuyển ra biệt thự của anh ở, đừng ở đây nữa!” Đường Tư Vũ muốn đuổi anh ta đi một cách triệt đề.
Hình Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô rồi đi về phía phòng của con trai, lấy một bộ quần áo sạch cho cậu nhóc rồi rời đi.
Đường Tư Vũ nhếch mày, vậy mà anh ta lại không tức giận?
“Alo…” Tô Hi ở đầu giây bên kia vẫn chưa cúp máy.
Đường Tư Vũ lập tức đưa điện thoại lên tai nghe, mặt như muốn khóc: “Anh ta nghe thấy rồi, lúc nãy anh ta đứng ở đằng sau lưng tớ, những lời tớ vừa mắng chửi anh ta đều nghe thấy hét rồi.”
“AI Thảm vậy hả, vậy mà anh ta không hề tức giận àI” Tô Hi lo lắng thay cô, làm gì có ai dám mắng Hình Liệt Hàn cơ chứ?
Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Sắp bị anh ta cho một bài học rồi đây!
“Không thấy anh ta có biểu tình gì cả, chỉ thấy cầm quần áo của Tiểu Hi rồi rời đi luôn.” Đường Tư Vũ khit mũi.
“Vậy thì tốt! Làm tớ hết hồn, còn tưởng anh ta sẽ cho cậu một bài học cơ!”
“Anh ta dám, nếu anh ta dám làm gì tớ, tớ sẽ chuyển đi chỗ khác.” Đường Tư Vũ hừ mũi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương