Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 16
Trong thang máy, Hình Nhất Nặc ra lệnh cho Hình Nhất Phàm: “Chuyện này cứ để em nói cho anh hai biết, anh đừng có cướp lời đấy.” “Nhường em đấy, anh chắc chắn không cướp lời đâu.” Hình Nhát Phàm cười gian xảo. Hình Nhất Nặc chớp đôi mắt to tròn: “Là anh nói đấy nhá, chuyện này cứ để em.” Đứng trước của văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hình thị, sau khi chị trợ lý xinh đẹp thông báo cho tổng giám đốc, Hình Như Nặc như một chú bướm nhỏ rón rén đi đến trước của văn phòng, vừa căng thẳng vừa kích động gõ cửa. “Vào đi.” Một giọng nam trầm ấm vang lên. Hình Nhất Nặc vội vã đẩy cửa, ngoái nhìn thì chỉ thấy một chàng trai khôi ngô, tuấn tú đang ngồi trên chiếc ghế ở phía sau cái bàn làm việc. Ánh hào quang từ chàng trai ấy phát ra lan tỏa cả căn phòng. Anh nhìn quanh một lúc, hướng ánh nhìn về hai anh em đang bước vào. “Sao hôm nay lại rảnh qua chỗ anh thế này?” “Anh hai.” Hình Nhất Nặc liền chạy đến phía sau lưng anh, trong tay cô đang giấu thứ gì đó. Một gương mặt lộ rõ sự vui vẻ và đáng yêu. Hình Nhất Phàm cũng cắt lên hai tiếng chào: “Anh hai.” Ánh nhìn của Hình Liệt Hàn đổ dồn về sự vui vẻ đến lạ lùng của cô em, anh phát hiện thứ gì đó đang giấu sau lưng cô, anh cau mày gặng hỏi: “Em đang giấu cái gì đó?” “Anh hai, anh đoán xem, đoán trúng có thưởng đấy.” Hình Nhất Nặc tiếp tục đùa giỡn. “Anh không có thời gian đoán đâu, nói mau đi.” Hình Liệt Hàn cũng hết cách với cô em 12 tuổi này của anh. “Anh hai, đừng thế mà! Anh mau đoán đi, đoán bừa cũng được.” Hình Nhất Nặc quyết không bỏ qua bởi cô nghĩ nếu vậy thì mất hứng lắm. “Đoán sai thì sao?” “Đương nhiên là một chầu ăn rồi.” Hình Nhất Nặc vẫn không quên phải giành lấy cái lợi về mình. “Vậy anh mời em một bữa ăn, em nói nhanh đang giấu cái gì đi2” Hình Nhất Nặc thấy vậy liền hỏi: “Anh hai, anh có thích trẻ con không? Một đứa trẻ thông minh, đáng yêu, giỏi giang.” Hình Liệt Hàn cau mày: “Có sự tồn tại của em như này là đủ phiền với anh rồi.” Hình Nhất Nặc tiếp tục hỏi thêm: “Vậy nếu là con đẻ của anh, anh có thích không?” Hình Liệt Hàn đột nhiên đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh ấy bỗng chốc tỏ ra lo lắng, anh liếc nhìn em gái: “Rốt cuộc em muốn nói gì?” Hình Nhất Nặc kéo anh lại: “Anh à, anh đi đâu vậy?” “Đi họp.” “Từ từ… nghe em nói xong đã. Anh hai, có chuyện này anh nhất định phải biết.” Nhất Nặc vội vàng giữ tay anh, không cho anh đi. Hình Liệt Hàn bình tĩnh lắng nghe: “Vậy nói mau đi. Chuyện vui gì mà anh nhất định phải biết? Lẽ nào là buổi họp phụ huynh của em lại bị mắng tiếp?” “Ây, không liên quan gì đến họp phụ huynh hết.” Hình Nhất Phàm ngồi theo dõi nhất cử nhát động của em: “Em mau nói đi. Em không nói anh nói đấy!” “Không được, anh không được nói. Em nói. Đây hoàn toàn là công lao của anh, anh không được từ chối đâu đó.” “Vậy em nói đi, anh chỉ còn 1 phút thôi, buổi họp sắp tới của anh rất quan trọng, anh không có thời gian đâu.” Nói xong, anh nhìn vào đồng hồ: “57 giây, 56 giây…” Hình Nhất Nặc vội vàng lùi một bước, nghiêm túc nói: “Anh hai, anh có một đứa con ngoài giá thú.” Liệt Hàn nghe như sét đánh ngang tai: “Em nói bừa gì đấy?” “Đây là sự thật, em không nói điêu đâu, không tin anh tự xem đi.” Nói xong, cô đưa giấy xét nghiệm DNA cho anh. “Anh hai, anh thật sự có một đứa con đó, một cậu bé 4 tuổi siêu khả ái đáng yêu nha. Hình Liệt Hàn đưa tay ra lấy tờ kết quả xét nghiệm trong tay em gái, trên đó viết kết quả giám định về DNA của hai người. Đôi mắt sắc bén của anh trực tiếp nhìn xuống dòng kết quả cuối cùng, sau khi giám định đã xác nhận hai người là quan hệ cha con ruột thịt. “Rốt cuộc đây là cái gì? Em lấy ở đâu ra?” Ánh mắt Hình Liệt Hàn sâu thẳm và u tối nhìn cô em gái một cách bực bội. Loại chuyện như thế này sao lại có thể xảy ra với anh chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương