Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2647
Thế nhưng lại bị cô gạt đi tất cả. Hứa Tâm Duyệt sửng sót, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, mà người khiến anh tổn thương đến vậy lại chính là cô. Lương tâm của cô bị lên án, phải chịu sự dẫn vặt. “Nếu anh có lựa chọn khác, anh cũng sẽ không quấn lấy em không buông tay như vậy.” Cố Thừa Tiêu cắn chặt răng nói, nói xong, anh thất bại ngồi sang một bên. Hứa Tâm Duyệt nhìn anh, thấy anh như một con sói mát đi sự hùng dũng của mình, trong lòng cô thật sự rất tự trách, bỗng cô thở hắt ra, cô đột nhiên nói: “Cố Thừa Tiêu, em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em, nếu hôm nay. giữa chúng ta xảy ra chuyện gì, anh có thể xem như chưa từng xảy ra không? “ Có Thừa Tiêu khẽ trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô, đến khi phản ứng lại cô đang nói gì thì sắc mặt anh liền thay đồi: “Em muốn ngủ với anh sao?” Hứa Tâm Duyệt đỏ mặt, thừa nhận rằng cô có ý đó: “Đúng vậy, anh có làm được không?” Cố Thừa Tiêu thực sự bị cô chọc tức điên thêm một lần nữa, ngừoi phụ nữ này coi anh là loại người này sao? Xem anh là công cụ hình người à? Còn không cho phép anh chịu trách nhiệm với cô? “Anh sẽ không làm điều đó.” Người đàn ông này bây giờ. đang rất tức giận, hơn nữa con là giận đến điên người Hứa Tâm Duyệt cong khóe miệng lên, híp mắt tiếp tục nhìn anh chằm chằm: “Thực sự không làm sao? Anh chắc không, không hồi hận chứ?” Cố Thừa Tiêu ngoảnh khuôn mặt dễ nhìn đi: “Chắc chắn không hồi hận.” Hứa Tâm Duyệt thấy anh cuối cùng cũng đã khôi phục lại lý trí của mình, cô cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì thôi! Chúng ta ai ngủ phần người nấy đi.” Nói xong, lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên, người đàn ông nào đó nhàn nhạt buông lời: “Được, anh đồng ý với em.” Hứa Tâm Duyệt quay đầu lại như một kẻ chiến thắng, nhìn người đàn ông trên giường, nheo mắt nói: “Anh nói được làm được đấy.” “Hứa Tâm Duyệt, nếu ngày mai em có thể bước xuống giường thì xem như anh thua.” “Anh…” Hứa Tâm Duyệt phút chốc bị doạ sợ hết hồn, sắc mặt lập tức thay đổi: “Em hối hận rồi “Trễ rồi.” Người đàn ông lập tức đi tới, đẩy cô ngã ra rồi mạnh mẽ áp lên. Sáng sớm. Cả người Hứa Tâm Duyệt như bị xe cán qua, cô tỉnh ngủ rồi nhưng cô thật sự không muốn động đậy một chút nào, cô quay đầu lại thấy anh đang chống khuỷu tay, thâm tình nhìn cô, cô lập tức che mặt lại: “Đừng nhìn em. “ “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa thấy đâu chứ?” Người đàn ông dùng giọng điệu của ngừoi thắng cuộc, bộ dáng như thể vẫn chưa thoả mãn đủ vậy. “Anh quyết định, chúng ta sẽ ở lại đây một tuần rồi mới đi.” Anh nghĩ nếu cô đã ngủ với anh rồi thì lại tặng thêm cho cô vài lần nữa vậy. Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết anh muốn làm gì, cô từ chối nói: “Không được, nếu như vậy thì sao mà em sống được chứ?” “Yên tâm, mỗi lần anh đều sẽ giữ lại hơi thở cuối cùng cho em.” “Có Thừa Tiêu, tên khốn nạn.” Người đàn ông đột nhiên cúi người xuống, dịu dàng hôn lên giữa đôi lông mày cô: “Em thơm quá.” “Em có phải là đồ ăn đâu chứ?” “Trong mắt anh, em chính là món ngon của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương