Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 103: Đi công tác
Nếu như không phải vì thân phận phu nhân Tổng giám đốc, làm sao cô có thể may mắn như vậy?
Cố lên Đường Hoan, cho dù học vấn không cao, nhưng chỉ cần cô chịu học hỏi, nhất định sẽ không có gì có thể đánh bại cô.
Cô vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại bàn reo lên.
Cô sững sờ một lúc và nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, tôi là Đường Hoan.”
“Có phải là thư ký mới của Tổng giám đốc không?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại: “Làm ơn hãy đến văn phòng của Tổng giám đốc một chuyến ngay bây giờ.” Một giọng nói công sự hóa không lẫn bất kỳ cảm xúc khác nào.
“Vâng, tôi sẽ đi lên ngay bây giờ.”
Đường Hoan cúp điện thoại rồi lập tức đứng dậy, cô cầm cuốn sổ và đi đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Cô khá quen thuộc với môi trường ở đây, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô đến đây.
Cô đi lên tầng trên cùng một cách thuần thục, vừa lên đến nơi cô liền nhìn thấy Thư ký Lý đang ngồi ở ghế, cô bước tới và chào hỏi một cách lịch sự: “Xin chào, tôi....”
Thư ký Lý nhìn thấy cô liền ngước lên và khẽ cười nói: “Cô trực tiếp vào trong đi, Tổng giám đốc đã dặn trước rồi.”
Cô nói cảm ơn rồi bước tới gõ cửa, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông phát ra từ bên trong, cô mới đẩy cửa đi vào.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh, nhưng lần này lại có cảm giác khác với những lần trước, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một chút lo lắng.
Cô giả vờ bình tĩnh bước đến trước mặt Đoạn Kim Thần: “Tổng giám đốc Đoạn, anh tìm tôi sao.”
Âm thanh trong trẻo giống như chim vàng anh vang lên trong văn phòng, người đàn ông đang vùi đầu trong đống tài liệu ngước lên, nghe cô xưng hô như vậy, anh cảm thấy có một sự khó chịu không thể lý giải được.
Anh luôn ghét mang cảm xúc cá nhân vào công việc, nhưng lần này không biết tại sao, nghe thấy âm thanh Tổng giám đốc Đoạn đó, anh luôn cảm thấy khó chịu.
“Quen với môi trường ở đây chưa?” Giọng nói lạnh lùng của anh không mang theo một chút cảm xúc nào, sắc mặt anh khó coi thêm vài phần.
Đường Hoan không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng cô vẫn gật đầu: “Tôi đã quen với nó rồi, nhưng anh không cần phải thiết lập một văn phòng riêng cho tôi đâu, tôi có thể làm việc trong khu vực văn phòng với mọi người.”
Cô không muốn bị mọi người xa lánh. Là một nhân viên, cô hy vọng có thể hòa hợp với các đồng nghiệp trong công ty và không muốn mọi người thù địch với cô chỉ vì thân phận phu nhân Tổng giám đốc.
“Bây giờ trên dưới công ty có ai không biết thân phận của em? Em muốn làm việc chung với mọi người chính là gây áp lực cho họ.”
Đường Hoan sửng sốt một chút, sau đó đã hiểu ý của anh, cho dù cô không muốn hưởng những quyền lợi mà thân phận phu nhân Tổng giám đốc này mang lại cho cô, nhưng vô hình chung thân phận này vẫn mang đến rất nhiều lợi ích.
Trong mắt mọi người, dù sao cô cũng là phu nhân Tổng giám đốc, ai làm việc với cô đều sẽ có áp lực. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Hoan cũng không đôi co nữa: “Tổng giám đốc Đoạn, anh gọi tôi đến có gì cần phân phó sao?” Cô vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng lại vang lên tiếng gõ, Thư ký đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Đoạn, Tổng giám đốc Lưu đến rồi.”
“Hãy để cậu ta vào.”
Trái tim Đường Hoan hơi thắt lại, Tổng giám đốc Lưu chính là Lưu Hạo, anh ta đến đây làm gì?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lưu Hạo đã đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn của anh ta xuất hiện trong văn phòng.
Anh ta mặc một bộ đồ màu xám bạc, làm nổi bật lên nét đẹp trai bất phàm của anh ta, trông có vẻ hơi ngang bướng, đặc biệt là có một nụ cười dường như có như không trên khuôn mặt anh ta, thoạt nhìn có một cảm giác xấu xa.
Đôi mắt hai người giao nhau trong không trung, trong mắt Lưu Hạo lóe lên một sự khinh bỉ, anh ta phớt lờ Đường Hoan và đi về phía Đoạn Kim Thần.
Nhìn thấy anh ta, Đường Hoan cảm thấy vô cùng phản cảm, trước đó anh ta đã hãm hại cô một lần thì không nói, nhưng lần trước khi cô bị bắt cóc, Lưu Hạo đã rời đi trước mặt cô với vẻ thờ ơ, trong lòng cô lại càng không thích anh ta, anh ta giống như một nhân vật nguy hiểm máu lạnh và tàn nhẫn, tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta.
“Sao cậu lại đến đây?” Đoạn Kim Thần thấy ánh mắt của Đường Hoan dừng lại trên người Lưu Hạo, trong mắt anh lóe lên một tia khó chịu.
“Tôi có vài điều muốn nói với cậu.” Lưu Hạo thản nhiên nói, sau đó chuyển tầm nhìn lên người Đường Hoan: “Cô Đường, tôi có một số bí mật cần nói với Tổng giám đốc Đoạn, phiền cô tránh đi một lát.”
Đường Hoan nhíu mày và quay sang nhìn Đoạn Kim Thần, dường như có chút lo lắng.
Lưu Hạo này cậy mình có mối quan hệ thân thiết với Đoạn Kim Thần, nhưng lại làm những chuyện khuất tất sau lưng người khác, cô thực sự sợ rằng có một ngày nào đó anh ta sẽ ra tay với Đoạn Kim Thần, thực sự là khó lòng đề phòng đối với loại tiểu nhân hèn hạ như anh ta.
Đoạn Kim Thần liếc nhìn Lưu Hạo, sau đó nói với Đường Hoan: “Em về trước đi, anh phải đi công tác vài ngày, em ở nhà tốt hơn hết là an phận một chút.”
Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nhưng cô không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng của anh. Trước khi đi, cô còn liếc nhìn Lưu Hạo.
Lưu Hạo cũng nhìn cô, anh ta khẽ ngước cằm lên, trong mắt mang theo một sự khiêu khích.
Đường Hoan mím môi và thu lại tầm mắt rồi đóng cửa lại.
Cô đi đến chỗ thang máy và nhấn nút, cô đứng trước cửa thang máy và suy nghĩ rốt cuộc Lưu Hạo muốn nói gì với Đoạn Kim Thần?
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Đường Hoan bước vào và ấn nút, nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay thò vào và nắm chặt của thang máy.
Đường Hoan giật thót tim nhìn cánh cửa thang máy mở ra, dáng người cao lớn của Lưu Hạo xuất hiện trước mặt cô.
Mắt cô lóe lên và lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên mặt Lưu Hạo là một nụ cười xấu xa, anh ta bước vào thang máy và ấn nút đóng cửa.
Không gian trong thang máy vốn không lớn, bởi vì Lưu Hạo bước vào nên khiến Đường Hoan cảm thấy có chút áp lực, cô cử động một cách mất tự nhiên với mục đích đứng ra sau.
Nhưng những chuyển động tinh tế của cô đã bị Lưu Hạo nhìn thấy, anh ta đột nhiên cười khẩy: “Sợ tôi ăn cô sao?”
“Tại sao tôi phải sợ anh.” Đường Hoan lạnh lùng đáp lại, ngữ khí không được tốt cho lắm.
“Vậy sao cô cách xa tôi như vậy.” Lưu Hạo lùi lại một bước và kề vai sát cánh với cô.
Đường Hoan quay đầu lại nhìn anh ta và cười khẩy: “Tổng giám đốc Lưu, khoảng cách bình thường giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là một mét. Tôi là một người đã kết hôn và không thích hợp để đứng gần anh như vậy."
Cô cố tình nhấn mạnh từ người đã kết hôn, Lưu Hạo nghe thấy vậy, đáy mắt lóe lên một sự lạnh lùng.
Anh ta đột nhiên đến gần cô, Đường Hoan vô thức muốn tránh xa, nhưng cô không muốn xấu hổ trước mặt anh ta, nên kiên quyết đứng đó, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.
Anh ta ghé sát vào tai cô và giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô đừng nghĩ rằng đã kết hôn với Đoạn Kim Thần rồi thì cô thực sự có thể ngồi vững vị trí Đoạn phu nhân, đừng tự cho là đúng nữa, cậu ta sẽ không bao giờ yêu cô đâu.”
Đường Hoan thầm ói trong lòng, bàn tay bên sườn siết chặt lại, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Anh ta có ý gì?
Cô đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại khiến Đoạn Kim Thần ở trong đám cưới và khi anh ở Mỹ đã bỏ rơi cô mà đi, lẽ nào người trong cuộc điện thoại đó là người mà anh thích sao?
Vậy chuyến công tác lần này của anh....
Nhìn khuôn mặt có chút thay đổi của cô, tâm trạng của Lưu Hạo cực kỳ tốt, anh ta đứng thẳng người lại.
Lúc này cánh cửa thang máy vừa hay mở ra, Đường Hoan thậm chí không nhìn anh ta mà bước ra khỏi thang máy trên đôi giày cao gót.
Trở lại văn phòng, cô liền ngồi xuống ghế, lông mày cô vẫn hơi nhíu lại.
Trong đầu cô hồi tưởng lại đôi mắt đầy ý tứ sâu xa của Lưu Hạo, rốt cuộc anh ta đang ám chỉ điều gì?
Cô lắc đầu, cô không muốn bản thân nghĩ nhiều đến những chuyện mà mình không hiểu, cô lấy tài liệu ở bên cạnh và bắt đầu xem xét nó.
Ở phía bên kia, sau khi họ rời đi không lâu, Lương Phỉ Phỉ đã đến văn phòng của Đoạn Kim Thần.
Đoạn Kim Thần nhìn thấy cô, bất giác cau mày, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Sao em lại đến đây?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng và xa lánh của anh, Lương Phỉ Phỉ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh Kim Thần, em nghe nói anh phải đi công tác vài ngày, em đi cùng anh có được không? Anh xem, anh một mình đi công tác ở bên ngoài, quả thực là rất vất vả, bên cạnh không có ai chăm sóc đâu có được.”
Cô đặt chiếc túi xách phiên bản giới hạn trong tay lên bàn và nhìn anh với đôi mắt tràn đầy mong đợi, cô hy vọng anh có thể gật đầu.
Đoạn Kim Thần gấp tài liệu lại và ngước nhìn cô: “Phỉ Phỉ, em không cần phải lãng phí tâm tư bên cạnh anh, anh chỉ coi em như là em gái, nếu như em còn làm những chuyện quá đáng và tổn thương đến Đường Hoan, anh tuyệt đối sẽ không nương tay với nhà họ Lương đâu.”
Mặt anh vô cảm và không một chút đùa giỡn, còn mang theo một sự đe dọa rõ ràng, sắc mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức thay đổi, bàn tay để trên bàn khẽ siết lại.
Nụ cười trên khuôn mặt dần dần vụt tắt, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy vết thương: “Anh Kim Thần....sao anh có thể nói như vậy, em làm tổn thương cô ấy lúc nào chứ, hiện tại trong mắt anh, trong trái tim anh chỉ muốn có được người phụ nữ đó đúng không?”
Một dáng vẻ đau lòng muốn chết, nhưng trái tim cô đang bùng cháy với ngọn lửa và sự oán giận sâu sắc.
Cô không hiểu rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt đẹp, tại sao Đoạn Kim Thần lại cảnh cáo cô hết lần này đến lần khác vì cô ta?
“Anh biết tất cả những hành động nhỏ mà em làm sau lưng anh.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, đôi mắt nhìn cô của anh không hề có chút nhiệt độ nào: “Tốt nhất em hãy ghi nhớ những lời anh nói, em về đi.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống và đắm mình vào bàn làm việc, Lương Phỉ Phỉ nước mắt lưng tròng và nghẹn ngào nói: “Anh Kim Thần, rõ ràng anh biết từ nhỏ đến lớn em đều thích anh, nhưng anh vẫn cưới một người phụ nữ khác, cô ta....”
Những lời còn chưa nói ra mắc nghẹn lại trong cổ họng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông và không khỏi run lên.
Cô nghiến răng, cuối cùng đành rời khỏi văn phòng của anh, mặc dù trong thâm tâm cực kỳ không muốn, nhưng cô biết tính cách nói một không có hai của Đoạn Kim Thần.
Trước khi đi, cô còn dặn đi dặn lại Đoạn Kim Thần nhất định phải ăn uống đúng giờ, sau khi đến nơi phải gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa còn hứa rằng sau này cô sẽ không làm những chuyện làm tổn thương Đường Hoan nữa.
Tất nhiên đây chỉ là nói mà thôi, không làm hại Đường Hoan, sao cô có thể ngồi lên vị trí Đoạn phu nhân được, làm sao có thể trở thành vợ của anh?
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, Đường Hoan làm việc trong văn phòng cả một ngày, cho đến lúc tan làm, cô mới nhận ra.
Quả nhiên có một sự khác biệt rất lớn giữa có việc để làm và không có gì để làm, hơn nữa bây giờ cô làm thư ký, những việc vặt cần giải quyết cũng tương đối nhiều.
Bởi vì cô không quen thuộc với quy trình, cho nên chỉ có thể vừa làm vừa học.
Sau khi thu dọn xong đống giấy tờ trên bàn, cô điểm danh và tan làm.
Các đồng nghiệp trong công ty gần như đã về hết, cô đi ra cửa lớn của công ty và nhìn lên bầu trời hơi tối, khóe môi cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Cô ôm túi xách và đi về phía trạm xe buýt, hiện tại vẫn còn sớm và vẫn còn xe buýt, còn anh đã đi công tác từ chiều nay rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô có chút mờ đi.
Anh đi nước ngoài công tác, rốt cuộc là đi làm hay đi hẹn hò với người phụ nữ khác?
Cố lên Đường Hoan, cho dù học vấn không cao, nhưng chỉ cần cô chịu học hỏi, nhất định sẽ không có gì có thể đánh bại cô.
Cô vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại bàn reo lên.
Cô sững sờ một lúc và nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, tôi là Đường Hoan.”
“Có phải là thư ký mới của Tổng giám đốc không?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại: “Làm ơn hãy đến văn phòng của Tổng giám đốc một chuyến ngay bây giờ.” Một giọng nói công sự hóa không lẫn bất kỳ cảm xúc khác nào.
“Vâng, tôi sẽ đi lên ngay bây giờ.”
Đường Hoan cúp điện thoại rồi lập tức đứng dậy, cô cầm cuốn sổ và đi đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Cô khá quen thuộc với môi trường ở đây, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô đến đây.
Cô đi lên tầng trên cùng một cách thuần thục, vừa lên đến nơi cô liền nhìn thấy Thư ký Lý đang ngồi ở ghế, cô bước tới và chào hỏi một cách lịch sự: “Xin chào, tôi....”
Thư ký Lý nhìn thấy cô liền ngước lên và khẽ cười nói: “Cô trực tiếp vào trong đi, Tổng giám đốc đã dặn trước rồi.”
Cô nói cảm ơn rồi bước tới gõ cửa, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông phát ra từ bên trong, cô mới đẩy cửa đi vào.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh, nhưng lần này lại có cảm giác khác với những lần trước, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một chút lo lắng.
Cô giả vờ bình tĩnh bước đến trước mặt Đoạn Kim Thần: “Tổng giám đốc Đoạn, anh tìm tôi sao.”
Âm thanh trong trẻo giống như chim vàng anh vang lên trong văn phòng, người đàn ông đang vùi đầu trong đống tài liệu ngước lên, nghe cô xưng hô như vậy, anh cảm thấy có một sự khó chịu không thể lý giải được.
Anh luôn ghét mang cảm xúc cá nhân vào công việc, nhưng lần này không biết tại sao, nghe thấy âm thanh Tổng giám đốc Đoạn đó, anh luôn cảm thấy khó chịu.
“Quen với môi trường ở đây chưa?” Giọng nói lạnh lùng của anh không mang theo một chút cảm xúc nào, sắc mặt anh khó coi thêm vài phần.
Đường Hoan không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng cô vẫn gật đầu: “Tôi đã quen với nó rồi, nhưng anh không cần phải thiết lập một văn phòng riêng cho tôi đâu, tôi có thể làm việc trong khu vực văn phòng với mọi người.”
Cô không muốn bị mọi người xa lánh. Là một nhân viên, cô hy vọng có thể hòa hợp với các đồng nghiệp trong công ty và không muốn mọi người thù địch với cô chỉ vì thân phận phu nhân Tổng giám đốc.
“Bây giờ trên dưới công ty có ai không biết thân phận của em? Em muốn làm việc chung với mọi người chính là gây áp lực cho họ.”
Đường Hoan sửng sốt một chút, sau đó đã hiểu ý của anh, cho dù cô không muốn hưởng những quyền lợi mà thân phận phu nhân Tổng giám đốc này mang lại cho cô, nhưng vô hình chung thân phận này vẫn mang đến rất nhiều lợi ích.
Trong mắt mọi người, dù sao cô cũng là phu nhân Tổng giám đốc, ai làm việc với cô đều sẽ có áp lực. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Hoan cũng không đôi co nữa: “Tổng giám đốc Đoạn, anh gọi tôi đến có gì cần phân phó sao?” Cô vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng lại vang lên tiếng gõ, Thư ký đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Đoạn, Tổng giám đốc Lưu đến rồi.”
“Hãy để cậu ta vào.”
Trái tim Đường Hoan hơi thắt lại, Tổng giám đốc Lưu chính là Lưu Hạo, anh ta đến đây làm gì?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lưu Hạo đã đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn của anh ta xuất hiện trong văn phòng.
Anh ta mặc một bộ đồ màu xám bạc, làm nổi bật lên nét đẹp trai bất phàm của anh ta, trông có vẻ hơi ngang bướng, đặc biệt là có một nụ cười dường như có như không trên khuôn mặt anh ta, thoạt nhìn có một cảm giác xấu xa.
Đôi mắt hai người giao nhau trong không trung, trong mắt Lưu Hạo lóe lên một sự khinh bỉ, anh ta phớt lờ Đường Hoan và đi về phía Đoạn Kim Thần.
Nhìn thấy anh ta, Đường Hoan cảm thấy vô cùng phản cảm, trước đó anh ta đã hãm hại cô một lần thì không nói, nhưng lần trước khi cô bị bắt cóc, Lưu Hạo đã rời đi trước mặt cô với vẻ thờ ơ, trong lòng cô lại càng không thích anh ta, anh ta giống như một nhân vật nguy hiểm máu lạnh và tàn nhẫn, tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta.
“Sao cậu lại đến đây?” Đoạn Kim Thần thấy ánh mắt của Đường Hoan dừng lại trên người Lưu Hạo, trong mắt anh lóe lên một tia khó chịu.
“Tôi có vài điều muốn nói với cậu.” Lưu Hạo thản nhiên nói, sau đó chuyển tầm nhìn lên người Đường Hoan: “Cô Đường, tôi có một số bí mật cần nói với Tổng giám đốc Đoạn, phiền cô tránh đi một lát.”
Đường Hoan nhíu mày và quay sang nhìn Đoạn Kim Thần, dường như có chút lo lắng.
Lưu Hạo này cậy mình có mối quan hệ thân thiết với Đoạn Kim Thần, nhưng lại làm những chuyện khuất tất sau lưng người khác, cô thực sự sợ rằng có một ngày nào đó anh ta sẽ ra tay với Đoạn Kim Thần, thực sự là khó lòng đề phòng đối với loại tiểu nhân hèn hạ như anh ta.
Đoạn Kim Thần liếc nhìn Lưu Hạo, sau đó nói với Đường Hoan: “Em về trước đi, anh phải đi công tác vài ngày, em ở nhà tốt hơn hết là an phận một chút.”
Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nhưng cô không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng của anh. Trước khi đi, cô còn liếc nhìn Lưu Hạo.
Lưu Hạo cũng nhìn cô, anh ta khẽ ngước cằm lên, trong mắt mang theo một sự khiêu khích.
Đường Hoan mím môi và thu lại tầm mắt rồi đóng cửa lại.
Cô đi đến chỗ thang máy và nhấn nút, cô đứng trước cửa thang máy và suy nghĩ rốt cuộc Lưu Hạo muốn nói gì với Đoạn Kim Thần?
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Đường Hoan bước vào và ấn nút, nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay thò vào và nắm chặt của thang máy.
Đường Hoan giật thót tim nhìn cánh cửa thang máy mở ra, dáng người cao lớn của Lưu Hạo xuất hiện trước mặt cô.
Mắt cô lóe lên và lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên mặt Lưu Hạo là một nụ cười xấu xa, anh ta bước vào thang máy và ấn nút đóng cửa.
Không gian trong thang máy vốn không lớn, bởi vì Lưu Hạo bước vào nên khiến Đường Hoan cảm thấy có chút áp lực, cô cử động một cách mất tự nhiên với mục đích đứng ra sau.
Nhưng những chuyển động tinh tế của cô đã bị Lưu Hạo nhìn thấy, anh ta đột nhiên cười khẩy: “Sợ tôi ăn cô sao?”
“Tại sao tôi phải sợ anh.” Đường Hoan lạnh lùng đáp lại, ngữ khí không được tốt cho lắm.
“Vậy sao cô cách xa tôi như vậy.” Lưu Hạo lùi lại một bước và kề vai sát cánh với cô.
Đường Hoan quay đầu lại nhìn anh ta và cười khẩy: “Tổng giám đốc Lưu, khoảng cách bình thường giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là một mét. Tôi là một người đã kết hôn và không thích hợp để đứng gần anh như vậy."
Cô cố tình nhấn mạnh từ người đã kết hôn, Lưu Hạo nghe thấy vậy, đáy mắt lóe lên một sự lạnh lùng.
Anh ta đột nhiên đến gần cô, Đường Hoan vô thức muốn tránh xa, nhưng cô không muốn xấu hổ trước mặt anh ta, nên kiên quyết đứng đó, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.
Anh ta ghé sát vào tai cô và giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô đừng nghĩ rằng đã kết hôn với Đoạn Kim Thần rồi thì cô thực sự có thể ngồi vững vị trí Đoạn phu nhân, đừng tự cho là đúng nữa, cậu ta sẽ không bao giờ yêu cô đâu.”
Đường Hoan thầm ói trong lòng, bàn tay bên sườn siết chặt lại, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Anh ta có ý gì?
Cô đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại khiến Đoạn Kim Thần ở trong đám cưới và khi anh ở Mỹ đã bỏ rơi cô mà đi, lẽ nào người trong cuộc điện thoại đó là người mà anh thích sao?
Vậy chuyến công tác lần này của anh....
Nhìn khuôn mặt có chút thay đổi của cô, tâm trạng của Lưu Hạo cực kỳ tốt, anh ta đứng thẳng người lại.
Lúc này cánh cửa thang máy vừa hay mở ra, Đường Hoan thậm chí không nhìn anh ta mà bước ra khỏi thang máy trên đôi giày cao gót.
Trở lại văn phòng, cô liền ngồi xuống ghế, lông mày cô vẫn hơi nhíu lại.
Trong đầu cô hồi tưởng lại đôi mắt đầy ý tứ sâu xa của Lưu Hạo, rốt cuộc anh ta đang ám chỉ điều gì?
Cô lắc đầu, cô không muốn bản thân nghĩ nhiều đến những chuyện mà mình không hiểu, cô lấy tài liệu ở bên cạnh và bắt đầu xem xét nó.
Ở phía bên kia, sau khi họ rời đi không lâu, Lương Phỉ Phỉ đã đến văn phòng của Đoạn Kim Thần.
Đoạn Kim Thần nhìn thấy cô, bất giác cau mày, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Sao em lại đến đây?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng và xa lánh của anh, Lương Phỉ Phỉ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh Kim Thần, em nghe nói anh phải đi công tác vài ngày, em đi cùng anh có được không? Anh xem, anh một mình đi công tác ở bên ngoài, quả thực là rất vất vả, bên cạnh không có ai chăm sóc đâu có được.”
Cô đặt chiếc túi xách phiên bản giới hạn trong tay lên bàn và nhìn anh với đôi mắt tràn đầy mong đợi, cô hy vọng anh có thể gật đầu.
Đoạn Kim Thần gấp tài liệu lại và ngước nhìn cô: “Phỉ Phỉ, em không cần phải lãng phí tâm tư bên cạnh anh, anh chỉ coi em như là em gái, nếu như em còn làm những chuyện quá đáng và tổn thương đến Đường Hoan, anh tuyệt đối sẽ không nương tay với nhà họ Lương đâu.”
Mặt anh vô cảm và không một chút đùa giỡn, còn mang theo một sự đe dọa rõ ràng, sắc mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức thay đổi, bàn tay để trên bàn khẽ siết lại.
Nụ cười trên khuôn mặt dần dần vụt tắt, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy vết thương: “Anh Kim Thần....sao anh có thể nói như vậy, em làm tổn thương cô ấy lúc nào chứ, hiện tại trong mắt anh, trong trái tim anh chỉ muốn có được người phụ nữ đó đúng không?”
Một dáng vẻ đau lòng muốn chết, nhưng trái tim cô đang bùng cháy với ngọn lửa và sự oán giận sâu sắc.
Cô không hiểu rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt đẹp, tại sao Đoạn Kim Thần lại cảnh cáo cô hết lần này đến lần khác vì cô ta?
“Anh biết tất cả những hành động nhỏ mà em làm sau lưng anh.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, đôi mắt nhìn cô của anh không hề có chút nhiệt độ nào: “Tốt nhất em hãy ghi nhớ những lời anh nói, em về đi.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống và đắm mình vào bàn làm việc, Lương Phỉ Phỉ nước mắt lưng tròng và nghẹn ngào nói: “Anh Kim Thần, rõ ràng anh biết từ nhỏ đến lớn em đều thích anh, nhưng anh vẫn cưới một người phụ nữ khác, cô ta....”
Những lời còn chưa nói ra mắc nghẹn lại trong cổ họng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông và không khỏi run lên.
Cô nghiến răng, cuối cùng đành rời khỏi văn phòng của anh, mặc dù trong thâm tâm cực kỳ không muốn, nhưng cô biết tính cách nói một không có hai của Đoạn Kim Thần.
Trước khi đi, cô còn dặn đi dặn lại Đoạn Kim Thần nhất định phải ăn uống đúng giờ, sau khi đến nơi phải gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa còn hứa rằng sau này cô sẽ không làm những chuyện làm tổn thương Đường Hoan nữa.
Tất nhiên đây chỉ là nói mà thôi, không làm hại Đường Hoan, sao cô có thể ngồi lên vị trí Đoạn phu nhân được, làm sao có thể trở thành vợ của anh?
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, Đường Hoan làm việc trong văn phòng cả một ngày, cho đến lúc tan làm, cô mới nhận ra.
Quả nhiên có một sự khác biệt rất lớn giữa có việc để làm và không có gì để làm, hơn nữa bây giờ cô làm thư ký, những việc vặt cần giải quyết cũng tương đối nhiều.
Bởi vì cô không quen thuộc với quy trình, cho nên chỉ có thể vừa làm vừa học.
Sau khi thu dọn xong đống giấy tờ trên bàn, cô điểm danh và tan làm.
Các đồng nghiệp trong công ty gần như đã về hết, cô đi ra cửa lớn của công ty và nhìn lên bầu trời hơi tối, khóe môi cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Cô ôm túi xách và đi về phía trạm xe buýt, hiện tại vẫn còn sớm và vẫn còn xe buýt, còn anh đã đi công tác từ chiều nay rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô có chút mờ đi.
Anh đi nước ngoài công tác, rốt cuộc là đi làm hay đi hẹn hò với người phụ nữ khác?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương