Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 60: Cứu sống
Đoạn Kim Thần vung tay đấm mạnh lên tường, tự trách nói:
“Lập tức dồn lực tìm kiếm hành tung của đám buôn người đó, nhất định phải cứu được phu nhân quay trở về.”
Trợ lý nghe thấy vậy liền gật đầu, rời khỏi nhà nghỉ. Đoạn Kim Thần lúc này như một quả bom nổ chậm, không ai biết khi nào anh sẽ phát nổ, nếu như anh ở đây còn dám chậm trễ, thì liệu cái mạng nhỏ còn có thể giữ được hay không?
Thấy sắc mặt u ám của Đoạn Kim Thần, Lương Phi Phi đi tới làm bộ làm tịch nói:
“Anh Kim Thần, là do em không tốt, nếu như em không chạy ra ngoài thì chị Đường Hoan đã không phải gặp những chuyện như vậy rồi.”
Nói xong, hai mắt bắt đầu rưng rưng, nhưng thực chất từ trong thâm tâm cô lại đang vô cùng đắc ý khi biết được tin này. Đáng tiếc rằng Đoạn Kim Thần giờ phút này chỉ bận tâm tới sự an nguy của Đường Hoan, không hề cảm nhận thấy sự khác lạ của Lương Phi Phi.
Bên này, người của Đoạn Kim Thần đang gấp rút đi tìm kiếm, còn ở đầu bên kia, Đường Hoan sau khi cùng Giang Chí Thịnh chạy thoát liền di chuyển tới một thành phố khác. Lúc này, họ đang ở ven một bờ biển thuộc thành phố A. Vì sự thất vọng của bản thân với Đoạn Kim Thần, sau khi chạy thoát khỏi đám buôn người, Đường Hoan yêu cầu Giang Chí Thịnh đưa cô rời khỏi thành phố trước đó.
Nghe tiếng sóng vỗ rì rào trên bờ cát, tâm trạng của Đường Hoan dần bình tĩnh trở lại. Gió biển nhè nhẹ, lướt qua mái tóc mềm mại của cô, ẩn sâu trong đôi mắt sáng là một nỗi đau thầm lặng khó ai thấy được, cô nhẹ giọng nói:
“Đại Thịnh, cảm ơn anh.”
Hôm nay nếu như không may mắn gặp được anh, cô thật sự không biết phải chạy trốn thế nào, càng không dám tưởng tượng sau đó sẽ gặp phải chuyện gì. Giang Chí Thịnh ngoảnh đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tú để lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Hoan Hoan, bệnh tự kỷ của em đã khỏi chưa?”
Mím môi, Đường Hoan khẽ gật đầu:
“Đã khỏi được một thời gian rồi, xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”
“Không sao.” Giang Chí Thịnh mỉm cười nhìn cô, “Đúng rồi, tại sao em lại xuất hiện ở đây? Không phải em đi cùng với Đoạn Kim Thân tới đây hay sao?” Nghe thấy cái tên Đoạn Kim Thần, nụ cười trên môi Đường Hoan bỗng gượng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía trước. Nói cho cùng, cô trở nên như vậy đều là vì Đoạn Kim Thần. Mỗi lần đưa cô ra ngoài, anh đều bỏ mặc cô lại một mình, điều đáng buồn nhất ở đây là mỗi lần cô đều ôm trong mình sự kỳ vọng. Khi cô tưởng rằng cô thật sự nhận được ân duệ từ ông trời thì không ngờ quả nhiên lại nhảy vào một hố lửa khác. Đã từng có lúc cô thật sự tưởng rằng Đoạn Kim Thần có thể giúp cô báo thù, là hậu tuân vững chắc cho cô, nhưng cho tới hôm nay khi nghĩ lại, mọi thứ đều trở nên thật nực cười. Cũng có thể là do cô ngốc, mới hết lần này tới lần khác lún mình vào trong sự dịu dàng đến từ anh, tưởng rằng trong trái tim của anh, vị trí của cô không giống với những người phụ nữ khác. Nhưng sự thật như một cú tát mạnh dành cho cô, khiến cô thức tỉnh, cho dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, cô đều sẽ là kẻ bị bỏ lại một mình ở phía sau. Trái tim đau nhói, đến thở thôi cũng cảm thấy khó chịu, cô mệt rồi, giây phút này, trái tim cô đã không còn sức lực nữa, cô không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện khác, chỉ muốn yên bình thầm lặng sống qua ngày. Ánh mắt xa xăm ngắm nhìn những con sóng vỗ mạnh, một đôi mắt chứa đầy những cảm xúc, chất chứa biết bao tâm sự, cô nói:
“Đại Thịnh, anh có thể đừng nói với người khác chuyện đã gặp em ngày hôm nay được không? Em không muốn quay về, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô quyết định rồi, cô không muốn nhìn thấy Đoạn Kim Thần nữa, cũng không muốn tiếp tục có bất cứ liên lụy nào tới anh. Ngay từ đầu đã biết cuộc hôn nhân này không có kết quả, vậy thì hà cớ gì cô cứ mãi đâm đầu vào nó.
Giang Chí Thịnh có chút bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao? Lẽ nào em muốn một mình ở lại đây sao?”
“Chỉ là em quá mệt rồi thôi!” Nói xong, ngước mắt nhìn anh, “Đại Thịnh, em không muốn gặp anh ấy nữa, cũng không muốn để anh ấy tìm thấy em, anh có thể giúp em được không?”
Chỉ cần nghĩ tới việc anh cùng với người phụ nữ khác ở trước mặt cô cười nói vui vẻ, cô thật sự không biết làm cách nào để khống chế lại cơn đau trong thâm tâm của bản thân, thà rằng đau khổ như vậy chẳng bằng cắt đứt nó đi để bắt đầu lại.
Đối diện với yêu cầu của Đường Hoan, Giang Chí Thịnh sao có thể từ chối đây? Anh vẫn luôn yêu cô, tới hôm nay thấy cuộc sống của cô không vui đến vậy, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Chẳng bằng đồng ý giúp cô.
“Anh đồng ý với em.” Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng câu từng chữ được anh nhấn mạnh nói:” Anh sẽ không nói ra chuyện của em, đi thôi, anh đưa em đi tìm chỗ ở, một lát nữa anh còn phải quay về.”
“Vâng.”
Gật đầu, cả hai người rời khỏi bờ biển, Giang Chí Thịnh đưa Đường Hoan tới một căn nhà có hai phòng ở, đối với cô mà nói khá rộng rãi và thoải mái. Sau khi giúp cô sắp xếp xong tất cả, ngay trong tối hôm đó anh một mình quay trở lại thành phố. Anh biết Đoạn Kim Thần nhất định sẽ đi tìm cô, nếu như anh cố ý tránh mặt, Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ nghi ngờ anh, bây giờ điều có thể làm chính là giả vờ như không biết tới chuyện này.
Liên tiếp nhiều ngày, Đoạn Kim Thần điên cuồng đi tìm Đường Hoan, đám buôn người đều đã bị anh tìm thấy, nhưng tin buồn mà anh nhận được chính là Đường Hoan bỏ trốn rồi. Sau khi tức giận đánh cho đám buôn người một trận dữ dội liền giao chúng tới đồn cảnh sát. Khoảng thời gian này, dường như cả thành phố đều đã bị anh lật tung lên, nhưng vẫn không hề tìm thấy tung tích của Đường Hoan. Anh không biết một mình cô có thể chạy đi đâu, càng không biết có ai đang âm thầm giúp đỡ cô hay không, chỉ cho tới khi có người thông báo với anh rằng Giang Chí Thịnh dạo gần đây nhiều lần tới ngoại thành công tác, do vậy mới bắt đầu chuyển hướng nghi ngờ sang anh.
Buổi chiều, khi Giang Chí Thịnh chuẩn bị tới gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn, vừa tới cổng công ty, Đoạn Kim Thần bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt anh, không nguyên không cớ túm lấy cổ áo Giang Chí Thịnh, hung hăng nói:
“Giang Chí Thịnh, mau đưa Đường Hoan ra đây.”
Nghe thấy anh chất vấn như vậy, Giang Chí Thịnh khó hiểu nói:
“Đoạn Kim Thần, anh đến chỗ tôi nổi điên nổi khùng cái gì vậy? Cô ấy chẳng phải là vợ của anh hay sao? Sao anh lại tới đây hỏi tôi?”
Cả hai đàn ông vóc dáng đều cao to ngang nhau, khi đứng cạnh không ai chịu thua với ai, nhiệt độ không khí lúc này hạ dần xuống khiến mọi người xung quanh không ai dám tới gần.
“Anh còn ở đây giả vờ nữa sao!” Đoạn Kim Thần nghiến răng nói, lửa giận nổi lên qua ánh mắt: “Có phải anh cũng tới vườn đào đúng không? Anh còn dám nói chuyện này không liên quan tới anh nữa sao?”
Đoạn Kim Thần vẫn luôn nghi ngờ có ai đó ở sau lưng giúp đỡ Đường Hoan, chỉ cho tới khi điều tra ra Giang Chí Thịnh cũng xuất hiện ở vườn đào. Lúc này, Giang Chí Thịnh mới hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh, vung cánh tay đang giữ trên cổ áo của mình ra, tức giận nói:
“Tôi tới vườn đào bàn chuyện làm ăn còn cần phải báo cáo với anh nữa sao? Anh bây giời tới đây hỏi tôi vợ của anh, có phải anh khiến cô ấy mất tích rồi hay không?”
Hai chữ mất tích khiến sắc mặt Đoạn Kim Thần bỗng tối sầm lại, anh gắt lên:
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ, tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn đưa cô ấy ra đây, bằng không tôi nhất định sẽ không để Giang Thị của các người yên ổn đâu.”
Sự đe dọa thể hiện rõ trong lời nói của anh, nhưng đáng tiếc Giang Chí Thịnh lại chẳng hề bận tâm tới, lửa giận vẫn không ngừng rực cháy trong đôi mắt, nghĩ tới dáng vẻ do dự bất lực ngày hôm qua của Đường Hoan, anh vung một cú đấm mạnh lên mặt của Đoạn Kim Thần. Đoạn Kim Thần nhất thời không phòng bị, bị đấm vào chính giữa khuôn mặt, anh lùi về sau vài bước, máu từ trong khóe miệng dần chảy ra. Những người khác thấy vậy liền vội vàng định tiến lên trước, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần ngăn cản:
“Đừng lại đây!”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến những người khác đều không dám động đậy, chỉ có thể nhìn anh. Đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, trừng mắt nhìn vào Giang Chí Thịnh, một cú đấm khác được tung ra phản đòn Giang Chí Thịnh. Đoạn Kim Thần ra tay không chút nể tình, Giang Chí Thịnh bất ngờ, toàn thân bị ép lên cửa kính. Cuộc chiến ngày càng trở nên căng thẳng, Giang Chí Thịnh đỏ mắt tiến lên phía trước túm lấy cổ áo Đoạn Kim Thần, cả hai người vật lộn đánh nhau trước cửa công ty, thu hút biết bao ánh nhìn từ phía xung quanh, nhưng lại chẳng một ai dám tiến lên can ngăn. Không ai muốn rước họa vào thân, hơn nữa mà nói cả hai người đàn ông này đều là những người có quyền có thế, không phải người mà họ có thể đắc tội được.
“Anh tự bỏ mặc cô ấy lại ở đó, dựa vào cái gì mà tới chỗ tôi đòi người cơ chứ!” Giang Chí Thịnh vung tay đấm vào phần bụng của Đoạn Kim Thần, bị anh đưa tay ngăn lại, phản đòn, một cú đấm khác vung lên mặt anh. Cả hai người giằng co, anh một cú tôi một cú, Đoạn Kim Thần là người đã từng học qua thái cực quyền, sức lực có vẻ mạnh hơn so với Giang Chí Thịnh, rất nhanh sau đố, khuôn mặt anh đã chằng chịt vết thương.
“Tôi không hề!”Đoạn Kim Thần phủ nhận, gằn giọng nói: “Nhất định là do anh đưa cô ấy đi!”
“Đồ khốn khiếp!” Giang Chí Thịnh sôi máu, hình tượng hoàn hảo trước đó của cả hai người đàn ông nay đều đã sụp đổ: “Vợ của anh anh chăm sóc không tốt, nay lại tới chỗ tôi đòi người, Đoạn Kim Thần, anh được lắm, anh đã không yêu cô ấy, tại sao còn dày vò cô ấy để làm gì? Nếu như để tôi tìm ra cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy quay trở về bên anh một lần nữa đâu!”
Dáng vẻ phẫn nộ của Giang Chí Thịnh không hề giống với việc anh đang giả vờ, ánh mắt Đoạn Kim Thần dấy lên vẻ nghi ngờ, lẽ nào anh đã đổ oan cho Giang Chí Thịnh rồi ư? Nếu đã tới đây mà vẫn chẳng thể hỏi ra, vậy thì không cần tốn thời gian nữa, một cú đá mạnh được tung ra, cả hai người kéo dài khoảng cách, Giang Chí Thịnh ngã sang một bên, Đoạn Kim Thần lật người đứng dậy. Đoạn Kim Thần cảnh cáo nói:
“Giang Chí Thịnh, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan tới anh, bằng không, hậu quả tự chịu.”
Giang Chí Thịnh không chút sợ hãi, tiến lên phía trước một bước, anh nói:
“Anh đi điều tra, Đoạn Kim Thần, tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm tổn thương tới cô ấy, anh đã không yêu cô ấy thì sau này, tôi sẽ là người bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy!”
“Người phụ nữ của tôi!” Đoạn Kim Thần nhếch môi, lạnh giọng nói: “Cho dù tôi không cần thì cũng không tới lượt anh.”
Để lại một câu nói, quay người rời đi, Giang Chí Thịnh tức giận, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, nhìn theo bóng lưng Đoạn Kim Thần rời đi, ánh mắt anh lạnh lùng tới mức đáng sợ. Phủi hết bụi trên người xong, Giang Chí Thịnh rút điện thoại ra gọi tới cho Đường Hoan.
Chớp mắt một cái nửa tháng đã trôi qua, nửa tháng nay, Đoạn Kim Thần vẫn không hề nhận được bất cứ thông tin nào về Đường Hoan, tâm trạng anh khó đoán, lúc trầm lúc bổng không ổn định, người trong công ty cũng không ai dám làm phiền tới anh. Còn anh vẫn cho người bám sát theo Giang Chí Thịnh, cũng không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
“Rầm” một tiếng, hóa ra tập văn kiện trên bàn làm việc đã bị Đoạn Kim Thần hất bay xuống đất. Ở phía ngoài của phòng làm việc, ai nấy nghe thấy âm thanh này đều run rẩy bờ vai, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, thấp thỏm lo lắng.
“Phế vật, rác rưởi, đến một người cũng không tìm ra.” Đoạn Kim Thần nổi giận đập mạnh tay xuống bàn, mắng chửi người trợ lý đang đứng ở trước mặt.
Người trợ lý run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đúng lúc này, người trợ lý đắc lực của anh Lý Hạo bỗng đẩy cửa tiến vào, anh nói:
“Giám đốc Đoạn, có tin tức rồi.”
Đồng lúc đó, Đường Hoan ở thành phố A an tâm hưởng thụ cuộc sống của riêng mình, tưởng rằng Đoạn Kim Thần đã từ bỏ ý định tìm kiếm cô, dự dịnh ra ngoài tìm một công việc. Đã rời xa Đoạn Kim Thần, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống, cũng chẳng thể trốn chui trốn lủi suốt đời được. Ở trên mạng đăng kí vài công việc, sau khi tới tham dự phỏng vấn, rất đáng tiếc là chẳng hề có công ty nào đồng ý tuyển dụng cô. Không phải vì cô không có kinh nghiệm làm việc, mà là vì học lực của cô quá thấp, dẫn đến việc bị đào thải. Ngày hôm nay, sau khi dùng bữa sáng, Đường Hoan lại tiếp tục lên đường đi tìm việc làm. Sau buổi phỏng vấn, trên đường quay trở về, cô vô tình nhìn thấy thông báo tuyển dụng của một công ty gắn ở trên tường, yêu cầu không cao, chỉ yêu cầu biết vận dụng các thao tác cơ bản trên máy tính là được.
“Lập tức dồn lực tìm kiếm hành tung của đám buôn người đó, nhất định phải cứu được phu nhân quay trở về.”
Trợ lý nghe thấy vậy liền gật đầu, rời khỏi nhà nghỉ. Đoạn Kim Thần lúc này như một quả bom nổ chậm, không ai biết khi nào anh sẽ phát nổ, nếu như anh ở đây còn dám chậm trễ, thì liệu cái mạng nhỏ còn có thể giữ được hay không?
Thấy sắc mặt u ám của Đoạn Kim Thần, Lương Phi Phi đi tới làm bộ làm tịch nói:
“Anh Kim Thần, là do em không tốt, nếu như em không chạy ra ngoài thì chị Đường Hoan đã không phải gặp những chuyện như vậy rồi.”
Nói xong, hai mắt bắt đầu rưng rưng, nhưng thực chất từ trong thâm tâm cô lại đang vô cùng đắc ý khi biết được tin này. Đáng tiếc rằng Đoạn Kim Thần giờ phút này chỉ bận tâm tới sự an nguy của Đường Hoan, không hề cảm nhận thấy sự khác lạ của Lương Phi Phi.
Bên này, người của Đoạn Kim Thần đang gấp rút đi tìm kiếm, còn ở đầu bên kia, Đường Hoan sau khi cùng Giang Chí Thịnh chạy thoát liền di chuyển tới một thành phố khác. Lúc này, họ đang ở ven một bờ biển thuộc thành phố A. Vì sự thất vọng của bản thân với Đoạn Kim Thần, sau khi chạy thoát khỏi đám buôn người, Đường Hoan yêu cầu Giang Chí Thịnh đưa cô rời khỏi thành phố trước đó.
Nghe tiếng sóng vỗ rì rào trên bờ cát, tâm trạng của Đường Hoan dần bình tĩnh trở lại. Gió biển nhè nhẹ, lướt qua mái tóc mềm mại của cô, ẩn sâu trong đôi mắt sáng là một nỗi đau thầm lặng khó ai thấy được, cô nhẹ giọng nói:
“Đại Thịnh, cảm ơn anh.”
Hôm nay nếu như không may mắn gặp được anh, cô thật sự không biết phải chạy trốn thế nào, càng không dám tưởng tượng sau đó sẽ gặp phải chuyện gì. Giang Chí Thịnh ngoảnh đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tú để lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Hoan Hoan, bệnh tự kỷ của em đã khỏi chưa?”
Mím môi, Đường Hoan khẽ gật đầu:
“Đã khỏi được một thời gian rồi, xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”
“Không sao.” Giang Chí Thịnh mỉm cười nhìn cô, “Đúng rồi, tại sao em lại xuất hiện ở đây? Không phải em đi cùng với Đoạn Kim Thân tới đây hay sao?” Nghe thấy cái tên Đoạn Kim Thần, nụ cười trên môi Đường Hoan bỗng gượng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía trước. Nói cho cùng, cô trở nên như vậy đều là vì Đoạn Kim Thần. Mỗi lần đưa cô ra ngoài, anh đều bỏ mặc cô lại một mình, điều đáng buồn nhất ở đây là mỗi lần cô đều ôm trong mình sự kỳ vọng. Khi cô tưởng rằng cô thật sự nhận được ân duệ từ ông trời thì không ngờ quả nhiên lại nhảy vào một hố lửa khác. Đã từng có lúc cô thật sự tưởng rằng Đoạn Kim Thần có thể giúp cô báo thù, là hậu tuân vững chắc cho cô, nhưng cho tới hôm nay khi nghĩ lại, mọi thứ đều trở nên thật nực cười. Cũng có thể là do cô ngốc, mới hết lần này tới lần khác lún mình vào trong sự dịu dàng đến từ anh, tưởng rằng trong trái tim của anh, vị trí của cô không giống với những người phụ nữ khác. Nhưng sự thật như một cú tát mạnh dành cho cô, khiến cô thức tỉnh, cho dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, cô đều sẽ là kẻ bị bỏ lại một mình ở phía sau. Trái tim đau nhói, đến thở thôi cũng cảm thấy khó chịu, cô mệt rồi, giây phút này, trái tim cô đã không còn sức lực nữa, cô không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện khác, chỉ muốn yên bình thầm lặng sống qua ngày. Ánh mắt xa xăm ngắm nhìn những con sóng vỗ mạnh, một đôi mắt chứa đầy những cảm xúc, chất chứa biết bao tâm sự, cô nói:
“Đại Thịnh, anh có thể đừng nói với người khác chuyện đã gặp em ngày hôm nay được không? Em không muốn quay về, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô quyết định rồi, cô không muốn nhìn thấy Đoạn Kim Thần nữa, cũng không muốn tiếp tục có bất cứ liên lụy nào tới anh. Ngay từ đầu đã biết cuộc hôn nhân này không có kết quả, vậy thì hà cớ gì cô cứ mãi đâm đầu vào nó.
Giang Chí Thịnh có chút bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao? Lẽ nào em muốn một mình ở lại đây sao?”
“Chỉ là em quá mệt rồi thôi!” Nói xong, ngước mắt nhìn anh, “Đại Thịnh, em không muốn gặp anh ấy nữa, cũng không muốn để anh ấy tìm thấy em, anh có thể giúp em được không?”
Chỉ cần nghĩ tới việc anh cùng với người phụ nữ khác ở trước mặt cô cười nói vui vẻ, cô thật sự không biết làm cách nào để khống chế lại cơn đau trong thâm tâm của bản thân, thà rằng đau khổ như vậy chẳng bằng cắt đứt nó đi để bắt đầu lại.
Đối diện với yêu cầu của Đường Hoan, Giang Chí Thịnh sao có thể từ chối đây? Anh vẫn luôn yêu cô, tới hôm nay thấy cuộc sống của cô không vui đến vậy, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Chẳng bằng đồng ý giúp cô.
“Anh đồng ý với em.” Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng câu từng chữ được anh nhấn mạnh nói:” Anh sẽ không nói ra chuyện của em, đi thôi, anh đưa em đi tìm chỗ ở, một lát nữa anh còn phải quay về.”
“Vâng.”
Gật đầu, cả hai người rời khỏi bờ biển, Giang Chí Thịnh đưa Đường Hoan tới một căn nhà có hai phòng ở, đối với cô mà nói khá rộng rãi và thoải mái. Sau khi giúp cô sắp xếp xong tất cả, ngay trong tối hôm đó anh một mình quay trở lại thành phố. Anh biết Đoạn Kim Thần nhất định sẽ đi tìm cô, nếu như anh cố ý tránh mặt, Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ nghi ngờ anh, bây giờ điều có thể làm chính là giả vờ như không biết tới chuyện này.
Liên tiếp nhiều ngày, Đoạn Kim Thần điên cuồng đi tìm Đường Hoan, đám buôn người đều đã bị anh tìm thấy, nhưng tin buồn mà anh nhận được chính là Đường Hoan bỏ trốn rồi. Sau khi tức giận đánh cho đám buôn người một trận dữ dội liền giao chúng tới đồn cảnh sát. Khoảng thời gian này, dường như cả thành phố đều đã bị anh lật tung lên, nhưng vẫn không hề tìm thấy tung tích của Đường Hoan. Anh không biết một mình cô có thể chạy đi đâu, càng không biết có ai đang âm thầm giúp đỡ cô hay không, chỉ cho tới khi có người thông báo với anh rằng Giang Chí Thịnh dạo gần đây nhiều lần tới ngoại thành công tác, do vậy mới bắt đầu chuyển hướng nghi ngờ sang anh.
Buổi chiều, khi Giang Chí Thịnh chuẩn bị tới gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn, vừa tới cổng công ty, Đoạn Kim Thần bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt anh, không nguyên không cớ túm lấy cổ áo Giang Chí Thịnh, hung hăng nói:
“Giang Chí Thịnh, mau đưa Đường Hoan ra đây.”
Nghe thấy anh chất vấn như vậy, Giang Chí Thịnh khó hiểu nói:
“Đoạn Kim Thần, anh đến chỗ tôi nổi điên nổi khùng cái gì vậy? Cô ấy chẳng phải là vợ của anh hay sao? Sao anh lại tới đây hỏi tôi?”
Cả hai đàn ông vóc dáng đều cao to ngang nhau, khi đứng cạnh không ai chịu thua với ai, nhiệt độ không khí lúc này hạ dần xuống khiến mọi người xung quanh không ai dám tới gần.
“Anh còn ở đây giả vờ nữa sao!” Đoạn Kim Thần nghiến răng nói, lửa giận nổi lên qua ánh mắt: “Có phải anh cũng tới vườn đào đúng không? Anh còn dám nói chuyện này không liên quan tới anh nữa sao?”
Đoạn Kim Thần vẫn luôn nghi ngờ có ai đó ở sau lưng giúp đỡ Đường Hoan, chỉ cho tới khi điều tra ra Giang Chí Thịnh cũng xuất hiện ở vườn đào. Lúc này, Giang Chí Thịnh mới hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh, vung cánh tay đang giữ trên cổ áo của mình ra, tức giận nói:
“Tôi tới vườn đào bàn chuyện làm ăn còn cần phải báo cáo với anh nữa sao? Anh bây giời tới đây hỏi tôi vợ của anh, có phải anh khiến cô ấy mất tích rồi hay không?”
Hai chữ mất tích khiến sắc mặt Đoạn Kim Thần bỗng tối sầm lại, anh gắt lên:
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ, tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn đưa cô ấy ra đây, bằng không tôi nhất định sẽ không để Giang Thị của các người yên ổn đâu.”
Sự đe dọa thể hiện rõ trong lời nói của anh, nhưng đáng tiếc Giang Chí Thịnh lại chẳng hề bận tâm tới, lửa giận vẫn không ngừng rực cháy trong đôi mắt, nghĩ tới dáng vẻ do dự bất lực ngày hôm qua của Đường Hoan, anh vung một cú đấm mạnh lên mặt của Đoạn Kim Thần. Đoạn Kim Thần nhất thời không phòng bị, bị đấm vào chính giữa khuôn mặt, anh lùi về sau vài bước, máu từ trong khóe miệng dần chảy ra. Những người khác thấy vậy liền vội vàng định tiến lên trước, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần ngăn cản:
“Đừng lại đây!”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến những người khác đều không dám động đậy, chỉ có thể nhìn anh. Đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, trừng mắt nhìn vào Giang Chí Thịnh, một cú đấm khác được tung ra phản đòn Giang Chí Thịnh. Đoạn Kim Thần ra tay không chút nể tình, Giang Chí Thịnh bất ngờ, toàn thân bị ép lên cửa kính. Cuộc chiến ngày càng trở nên căng thẳng, Giang Chí Thịnh đỏ mắt tiến lên phía trước túm lấy cổ áo Đoạn Kim Thần, cả hai người vật lộn đánh nhau trước cửa công ty, thu hút biết bao ánh nhìn từ phía xung quanh, nhưng lại chẳng một ai dám tiến lên can ngăn. Không ai muốn rước họa vào thân, hơn nữa mà nói cả hai người đàn ông này đều là những người có quyền có thế, không phải người mà họ có thể đắc tội được.
“Anh tự bỏ mặc cô ấy lại ở đó, dựa vào cái gì mà tới chỗ tôi đòi người cơ chứ!” Giang Chí Thịnh vung tay đấm vào phần bụng của Đoạn Kim Thần, bị anh đưa tay ngăn lại, phản đòn, một cú đấm khác vung lên mặt anh. Cả hai người giằng co, anh một cú tôi một cú, Đoạn Kim Thần là người đã từng học qua thái cực quyền, sức lực có vẻ mạnh hơn so với Giang Chí Thịnh, rất nhanh sau đố, khuôn mặt anh đã chằng chịt vết thương.
“Tôi không hề!”Đoạn Kim Thần phủ nhận, gằn giọng nói: “Nhất định là do anh đưa cô ấy đi!”
“Đồ khốn khiếp!” Giang Chí Thịnh sôi máu, hình tượng hoàn hảo trước đó của cả hai người đàn ông nay đều đã sụp đổ: “Vợ của anh anh chăm sóc không tốt, nay lại tới chỗ tôi đòi người, Đoạn Kim Thần, anh được lắm, anh đã không yêu cô ấy, tại sao còn dày vò cô ấy để làm gì? Nếu như để tôi tìm ra cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy quay trở về bên anh một lần nữa đâu!”
Dáng vẻ phẫn nộ của Giang Chí Thịnh không hề giống với việc anh đang giả vờ, ánh mắt Đoạn Kim Thần dấy lên vẻ nghi ngờ, lẽ nào anh đã đổ oan cho Giang Chí Thịnh rồi ư? Nếu đã tới đây mà vẫn chẳng thể hỏi ra, vậy thì không cần tốn thời gian nữa, một cú đá mạnh được tung ra, cả hai người kéo dài khoảng cách, Giang Chí Thịnh ngã sang một bên, Đoạn Kim Thần lật người đứng dậy. Đoạn Kim Thần cảnh cáo nói:
“Giang Chí Thịnh, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan tới anh, bằng không, hậu quả tự chịu.”
Giang Chí Thịnh không chút sợ hãi, tiến lên phía trước một bước, anh nói:
“Anh đi điều tra, Đoạn Kim Thần, tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm tổn thương tới cô ấy, anh đã không yêu cô ấy thì sau này, tôi sẽ là người bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy!”
“Người phụ nữ của tôi!” Đoạn Kim Thần nhếch môi, lạnh giọng nói: “Cho dù tôi không cần thì cũng không tới lượt anh.”
Để lại một câu nói, quay người rời đi, Giang Chí Thịnh tức giận, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, nhìn theo bóng lưng Đoạn Kim Thần rời đi, ánh mắt anh lạnh lùng tới mức đáng sợ. Phủi hết bụi trên người xong, Giang Chí Thịnh rút điện thoại ra gọi tới cho Đường Hoan.
Chớp mắt một cái nửa tháng đã trôi qua, nửa tháng nay, Đoạn Kim Thần vẫn không hề nhận được bất cứ thông tin nào về Đường Hoan, tâm trạng anh khó đoán, lúc trầm lúc bổng không ổn định, người trong công ty cũng không ai dám làm phiền tới anh. Còn anh vẫn cho người bám sát theo Giang Chí Thịnh, cũng không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
“Rầm” một tiếng, hóa ra tập văn kiện trên bàn làm việc đã bị Đoạn Kim Thần hất bay xuống đất. Ở phía ngoài của phòng làm việc, ai nấy nghe thấy âm thanh này đều run rẩy bờ vai, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, thấp thỏm lo lắng.
“Phế vật, rác rưởi, đến một người cũng không tìm ra.” Đoạn Kim Thần nổi giận đập mạnh tay xuống bàn, mắng chửi người trợ lý đang đứng ở trước mặt.
Người trợ lý run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đúng lúc này, người trợ lý đắc lực của anh Lý Hạo bỗng đẩy cửa tiến vào, anh nói:
“Giám đốc Đoạn, có tin tức rồi.”
Đồng lúc đó, Đường Hoan ở thành phố A an tâm hưởng thụ cuộc sống của riêng mình, tưởng rằng Đoạn Kim Thần đã từ bỏ ý định tìm kiếm cô, dự dịnh ra ngoài tìm một công việc. Đã rời xa Đoạn Kim Thần, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống, cũng chẳng thể trốn chui trốn lủi suốt đời được. Ở trên mạng đăng kí vài công việc, sau khi tới tham dự phỏng vấn, rất đáng tiếc là chẳng hề có công ty nào đồng ý tuyển dụng cô. Không phải vì cô không có kinh nghiệm làm việc, mà là vì học lực của cô quá thấp, dẫn đến việc bị đào thải. Ngày hôm nay, sau khi dùng bữa sáng, Đường Hoan lại tiếp tục lên đường đi tìm việc làm. Sau buổi phỏng vấn, trên đường quay trở về, cô vô tình nhìn thấy thông báo tuyển dụng của một công ty gắn ở trên tường, yêu cầu không cao, chỉ yêu cầu biết vận dụng các thao tác cơ bản trên máy tính là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương