Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 67: Tổn thương
Lắng nghe những lời mỉa mai của Đan Chi Linh, Đường Hoan đứng đó và không nói gì. Trong tay cô không có bằng chứng nào chứng minh mình vô tội. Cho dù cô nói rát cả họng, họ cũng sẽ không tin.
Chỉ là cô không ngờ người nhà họ Đoạn đều giống nhau, họ đều thích vu oan cho người khác khi mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng.
Lắng nghe những lời lăng mạ khó nghe của họ, đôi bàn tay cô siết chặt lại.
Trên đường đến đây, cô đã nhận ra điều đó một cách rõ ràng, cho dù họ nói gì cô đều phải chịu đựng. Bởi vì bà ngoại ở trong tay bọn họ, cô không biết nếu như mình chọc giận họ, họ có ra tay với bà ngoại hay không.
Đan Chi Linh thấy cô cúi đầu không nói, lửa giận trong lòng lại càng mãnh liệt hơn, nhớ tới trước đó đưa cô về nhà để giả câm giả điếc, những lời nói ra lại càng khó nghe hơn: “Đừng cho rằng cô không lên tiếng là xong chuyện, bây giờ cô phạm phải một sai lầm lớn như vậy, nhà họ Đoạn chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”
Đôi môi mỏng của Đường Hoan mím thành một đường thẳng, cô đương nhiên biết chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy, hiện tại Tập Đoàn Đoạn Thị phải chịu một tổn thất lớn như vậy, cho dù chuyện này không phải cô làm, chung quy cô vẫn không thể tránh khỏi một trận trừng phạt đúng không?
Đan Chi Linh càng nhìn cô càng không thuận mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra lạnh nhạt của cô, bà lại càng khó chịu.
“Đúng là sao chổi, cũng không biết rốt cuộc cô có điểm nào tốt mà lại khiến Kim Thần bị mê hoặc biến thành bộ dạng như vậy.” Bà trừng mắt nhìn cô rồi quay sang nhìn Đoạn Trấn Nam: “Lão gia, cô ta mới vào nhà chúng ta chưa đến vài tháng, bây giờ đã làm loạn đến mức khiến chúng ta không được yên như vậy, ông xem phải làm thế nào?”
Bà trực tiếp đá vấn đề lên người Đoạn Trấn Nam, dù sao ông ra mặt luôn tốt hơn bà.
Đoạn Trấn Nam trừng mắt tức giận: “Thứ hỗn xược, cô có biết cô đã khiến Đoạn Thị và Lương Thị của chúng tôi phải chịu bao nhiêu tổn thất không? Đó là một tỷ! Số tiền mà cả đời này cô cũng không kiếm nổi.”
Càng nghĩ càng tức giận, ánh bạc trắng giống như nước lướt qua mặt ông, ông tiện tay cầm lấy tách trà trên bàn và ném lên người Đường Hoan.
Đường Hoan đang định né, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị tách trà đập vào trán.
“Ầm” một tiếng, tách trà rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh, nước nóng bắn tung tóe làm ướt quần áo trên người cô.
Trên trán truyền đến một cảm giác đau nhói, máu tươi chảy xuống từ trán cô, nhưng cô không nói một lời.
Ban đầu cô cho rằng chỉ cần cô nhẫn nhịn không lên tiếng, để mặc họ trách mắng, họ sẽ không làm khó cô, cùng lắm là tiến hành gia pháp, dùng roi đánh cô như lần trước.
Chỉ là cô không ngờ họ lại dùng tách trà đánh cô.
Cô kìm nén cơn giận trong lòng, cô không dám hành động một cách thô lỗ. Bây giờ đối đầu với họ bị thương, người bị thiệt chỉ có cô, hơn nữa bà ngoại vẫn còn trong tay họ.
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô nhịn xuống.
Đan Chi Linh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, trong mắt xoẹt qua một tia vui sướng.
Lần trước Đoạn Kim Thần vì Đường Hoan mà mắng bà một trận, Đan Chi Linh lại càng ghét cô hơn. Giờ thấy cô bị đánh, bà vô cùng hài lòng.
Đoạn Trấn Nam rõ ràng không ngờ Đường Hoan lại không né tránh, mắt ông hơi mờ đi, nhưng sự tức giận trong lòng ông không hề được giải tỏa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Hoan đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, trên khuôn mặt không có chút biểu hiện hối hận nào, khoang ngực tức giận phập phồng không ngừng: “Nhà họ Đoạn chúng tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được một cô con dâu như cô, tôi muốn cô lập tức ly hôn với Kim Thần!”
Đôi mắt Đường Hoan rất phức tạp, trái tim hơi nhói lên.
Từ khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, cô biết rằng hai người sẽ không có kết quả tốt, vì vậy không hề cảm thấy ngạc nhiên khi họ nói ra những lời này.
Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt của cô rất rõ ràng. Cô không giải thích quá nhiều và nhìn thẳng vào Đoạn Trấn Nam: “Con có thể đồng ý với yêu cầu của bố, chỉ cần hai người thả bà ngoại của con ra, con sẽ lập tức ly hôn với anh ấy.”
Dù sao giữa họ cũng không có bất kỳ tình cảm nào. Ban đầu ở bên nhau cũng chỉ là theo như nhu cầu. Cho dù cô có tình cảm với anh, nhưng nó cũng bị xóa sạch bởi những lời nói lạnh lùng của anh rồi.
Hơn nữa, hiện tại cô thực sự rất mệt mỏi, cô không muốn mỗi ngày bản thân phải sống trong đau khổ. Có lẽ ly hôn với anh, cô có thể được giải thoát.
Mặc dù bà ngoại cần rất nhiều chi phí điều trị, nhưng chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, có lẽ sẽ không thành vấn đề.
“Tôi không đồng ý.” Cô vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều quay đầu lại và thấy Đoạn Kim Thần trong bộ đồ chỉnh tề xuất hiện trước mặt bọn họ, anh bước về phía họ với những bước đi mạnh mẽ.
Trái tim Đường Hoan run rẩy, cô càng siết chặt tay hơn, sao anh lại đến đây?
Nghĩ đến cái tát mà cô đánh anh ngày hôm nay, lòng bàn tay cô vẫn cảm thấy có chút nhói đau.
Bộ vest màu đen tôn lên dáng người có thể so sánh với người mẫu của anh, những sợi chỉ vàng ở cổ tay áo đã thể hiện thân phận không tầm thường của anh. Khuôn mặt đẹp trai với ngũ quan hoàn hảo, cùng với sự xuất hiện của anh, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên lạnh lẽo thêm vài phần.
Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh Đường Hoan và nhìn thấy vết thương trên trán cô, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng trong lòng anh rất tức giận, bởi vì vừa đến anh đã nghe thấy Đường Hoan muốn ly hôn với anh.
Bàn tay đặt trên eo cô không ngừng siết chặt lại, Đường Hoan đau đớn cau mày lại, cô muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cô không thể di chuyển được. Chỉ cần cô vùng vẫy, anh sẽ càng mạnh tay hơn.
Người đàn ông với hơi thở lạnh lẽo cười khẩy nói: “Nhanh như vậy đã muốn thoát khỏi tôi rồi sao?”
Đường Hoan nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng lại càng đau nhói. Anh luôn có khả năng làm tổn thương cô sâu sắc.
Cô hít một hơi thật sâu và cười khẩy: “Bây giờ không phải là em muốn rời xa anh, là họ dùng bà ngoại để ép em ly hôn với anh, nếu như anh không muốn chúng ta ly hôn, vậy thì anh hãy trả lại bà cho em một cách bình an vô sự.” Nếu như họ đã bất nhân trước, vậy thì đừng trách cô bất nghĩa, trước giờ cô không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.
Nếu như họ đều thích nhằm vào cô như vậy, vậy được, dù sao cô cũng không vui rồi, vậy thì cùng nhau không vui đi.
Đoạn Trấn Nam nghe cô nói như vậy vô cùng giận dữ, sắc mặt của Đan Chi Linh tái mét, đôi mắt nhìn cô như thể muốn rớt ra ngoài: “Con tiện nhân như cô nói linh tinh gì vậy? Tôi bắt cóc bà ngoại cô khi nào? Cô bớt ở đây châm ngòi ly gián đi, hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của công ty!”
Đan Chi Linh thầm mắng Đường Hoan trong lòng, không ngờ cô ta lại dám nói ra chuyện này trước mặt mọi người, khuôn mặt bà có chút không kiểm soát được.
Bà sớm biết là cô ta không dễ dàng thừa nhận, dù sao giờ cũng bại lộ rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa. Nhà họ đều không thích cô ta, vậy sao cô ta còn phải ép dạ cầu toàn như vậy.
Vừa hay Đoạn Kim Thần đến, dứt khoát đẩy hết mọi chuyện lên người anh, cô bình tĩnh và cười khẩy: “Mẹ, con tôn trọng mẹ là trưởng bối, luôn kính trọng mẹ, nhưng mẹ không nên dùng bà ngoại để đe dọa con, mẹ dám nói bà ngoại không nằm trong tay của mẹ không?”
Sắc mặt Đan Chi Linh tái mét, bà hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, những lời nói ra vô cùng khó nghe: “Con tiện nhân như cô, đúng là đồ sao chổi, con mắt nào của cô nhìn thấy bà ngoại cô ở trong tay tôi?”
Ánh mắt bà đảo xung quanh, không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Đoạn Trấn Nam kinh ngạc nhìn bà: “Bà thực sự đưa bà ngoại của cô ta đi sao?”
“Tôi không hề!” Đan Chi Linh lắc đầu không chịu thừa nhận: “Tôi còn chưa nhìn thấy bà ngoại của cô ta, sao có thể biết bà ngoại cô ta ở đâu?”
Bà sống chết không chịu thừa nhận, nhưng Đường Hoan sao có thể khiến bà được như ý nguyện?
“Con biết mẹ sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.” Đường Hoan hừ lạnh: “Con có ghi âm lại, có muốn con mở ra cho mọi người cùng nghe không?”
Nói xong Đường Hoan lấy điện thoại từ trong túi ra, sắc mặt Đan Chi Linh tối sầm lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Dĩ nhiên cô không có bản ghi âm, cô chỉ là muốn dọa bà một chút mà thôi. Nếu như không có cách khiến cho Đan Chi Linh thừa nhận, Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ không tin, mặc dù cách này không phải là cách tốt nhất, nhưng bí quá hóa liều cũng là một biện pháp.
Ban đầu Đoạn Kim Thần cho rằng Đường Hoan lấy cớ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Đan Chi Linh, trong lòng anh đã có chủ ý, anh bước lên trước và hỏi một cách giận dữ: “Rốt cuộc mẹ đã đưa bà ngoại của cô ấy đi đâu rồi? Nói!”
Giọng nói lạnh lùng khiến cơ thể Đan Chi Linh run lên, bà nghĩ đến việc một trưởng bối như mình lại có thể mất mặt trước vãn bối như vậy, trên mặt có chút không thể kiểm soát được, bà cứng đầu nói: “Mẹ....”
“Nếu như mẹ ngoan ngoãn nói ra, có lẽ con vẫn sẽ niệm tình mối quan hệ người thân giữa hai chúng ta mà để lại cho mẹ một chút thể diện. Nếu như mẹ không nói, đợi đến khi con điều tra ra được sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Đoạn Kim Thần, trong lời nói mang theo một sự cảnh cáo rõ ràng.
Bà bàng hoàng quay đầu nhìn Đoạn Trấn Nam với vẻ mặt tức giận: “Ông cứ đứng nhìn con trai ông bắt nạt tôi như vậy sao? Vì người phụ nữ này mà nó không coi ai ra gì, ông còn dung túng nó đến bao giờ nữa? Loại phụ nữ không có giáo dục như cô ta cũng có thể ở lại nhà họ Đoạn sao?”
“Hôm nay nó vì một người phụ nữ mà hô to gọi nhỏ trước mặt chúng ta, chưa biết chừng một ngày nào đó, nó bị người phụ nữ này mê hoặc và đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”
Bà không dám đối mặt với Đoạn Kim Thần nên chỉ có thể chĩa mũi nhọn về phía Đoạn Trấn Nam, hy vọng ông có thể nói giúp bà.
“Kim Thần....” Đoạn Trấn Nam đang định nói nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần cắt ngang: “Vợ của con, con sẽ tự mình giải quyết, hai người không có tư cách quản! Rốt cuộc bà ngoại ở đâu?”
“Đồ hỗn xược, bây giờ con vì người phụ nữ này mà trở thành kẻ thù của gia đình sao?” Đoạn Trấn Nam đập bàn tức giận nói.
“Phải thì đã sao?” Anh nói mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Nếu như hôm nay không giao bà ngoại ra đây, vậy đừng trách con không khách sáo.”
Đường Hoan đứng một bên và lạnh lùng nhìn họ, như thể chẳng liên quan gì đến cô.
Theo cô thấy, cho dù gia đình họ đấu tranh gay gắt hơn, cô vẫn là người ngoài cuộc và cô cũng không tin rằng họ thực sự sẽ vì một chuyện cỏn con này mà không cần người con trai Đoạn Kim Thần này.
Nói tóm lại chuyện này là lỗi của nhà họ Đoạn trước, đừng nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng cho qua như vậy.
Cô không phải là một thánh mẫu, cô không có cách nào dung túng cho người khác bắt nạt trên đầu cô mà không chống cự lại, huống hồ đây là vấn đề liên quan đến bà ngoại. Bây giờ có người chịu ra mặt giúp cô, sao cô còn phải quan tâm đến mặt mũi của họ?
“Bây giờ con vì người phụ nữ này mà đe dọa mẹ sao?” Đan Chi Linh không nhịn được nữa, bà mở to mắt chất vấn anh.
“Con nói lại một lần nữa, cô ấy là vợ con.” Đoạn Kim Thần nhấn mạnh và nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng: “Con sẽ không ly hôn với cô ấy đâu.”
Chỉ là cô không ngờ người nhà họ Đoạn đều giống nhau, họ đều thích vu oan cho người khác khi mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng.
Lắng nghe những lời lăng mạ khó nghe của họ, đôi bàn tay cô siết chặt lại.
Trên đường đến đây, cô đã nhận ra điều đó một cách rõ ràng, cho dù họ nói gì cô đều phải chịu đựng. Bởi vì bà ngoại ở trong tay bọn họ, cô không biết nếu như mình chọc giận họ, họ có ra tay với bà ngoại hay không.
Đan Chi Linh thấy cô cúi đầu không nói, lửa giận trong lòng lại càng mãnh liệt hơn, nhớ tới trước đó đưa cô về nhà để giả câm giả điếc, những lời nói ra lại càng khó nghe hơn: “Đừng cho rằng cô không lên tiếng là xong chuyện, bây giờ cô phạm phải một sai lầm lớn như vậy, nhà họ Đoạn chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”
Đôi môi mỏng của Đường Hoan mím thành một đường thẳng, cô đương nhiên biết chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy, hiện tại Tập Đoàn Đoạn Thị phải chịu một tổn thất lớn như vậy, cho dù chuyện này không phải cô làm, chung quy cô vẫn không thể tránh khỏi một trận trừng phạt đúng không?
Đan Chi Linh càng nhìn cô càng không thuận mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra lạnh nhạt của cô, bà lại càng khó chịu.
“Đúng là sao chổi, cũng không biết rốt cuộc cô có điểm nào tốt mà lại khiến Kim Thần bị mê hoặc biến thành bộ dạng như vậy.” Bà trừng mắt nhìn cô rồi quay sang nhìn Đoạn Trấn Nam: “Lão gia, cô ta mới vào nhà chúng ta chưa đến vài tháng, bây giờ đã làm loạn đến mức khiến chúng ta không được yên như vậy, ông xem phải làm thế nào?”
Bà trực tiếp đá vấn đề lên người Đoạn Trấn Nam, dù sao ông ra mặt luôn tốt hơn bà.
Đoạn Trấn Nam trừng mắt tức giận: “Thứ hỗn xược, cô có biết cô đã khiến Đoạn Thị và Lương Thị của chúng tôi phải chịu bao nhiêu tổn thất không? Đó là một tỷ! Số tiền mà cả đời này cô cũng không kiếm nổi.”
Càng nghĩ càng tức giận, ánh bạc trắng giống như nước lướt qua mặt ông, ông tiện tay cầm lấy tách trà trên bàn và ném lên người Đường Hoan.
Đường Hoan đang định né, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị tách trà đập vào trán.
“Ầm” một tiếng, tách trà rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh, nước nóng bắn tung tóe làm ướt quần áo trên người cô.
Trên trán truyền đến một cảm giác đau nhói, máu tươi chảy xuống từ trán cô, nhưng cô không nói một lời.
Ban đầu cô cho rằng chỉ cần cô nhẫn nhịn không lên tiếng, để mặc họ trách mắng, họ sẽ không làm khó cô, cùng lắm là tiến hành gia pháp, dùng roi đánh cô như lần trước.
Chỉ là cô không ngờ họ lại dùng tách trà đánh cô.
Cô kìm nén cơn giận trong lòng, cô không dám hành động một cách thô lỗ. Bây giờ đối đầu với họ bị thương, người bị thiệt chỉ có cô, hơn nữa bà ngoại vẫn còn trong tay họ.
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô nhịn xuống.
Đan Chi Linh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, trong mắt xoẹt qua một tia vui sướng.
Lần trước Đoạn Kim Thần vì Đường Hoan mà mắng bà một trận, Đan Chi Linh lại càng ghét cô hơn. Giờ thấy cô bị đánh, bà vô cùng hài lòng.
Đoạn Trấn Nam rõ ràng không ngờ Đường Hoan lại không né tránh, mắt ông hơi mờ đi, nhưng sự tức giận trong lòng ông không hề được giải tỏa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Hoan đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, trên khuôn mặt không có chút biểu hiện hối hận nào, khoang ngực tức giận phập phồng không ngừng: “Nhà họ Đoạn chúng tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được một cô con dâu như cô, tôi muốn cô lập tức ly hôn với Kim Thần!”
Đôi mắt Đường Hoan rất phức tạp, trái tim hơi nhói lên.
Từ khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, cô biết rằng hai người sẽ không có kết quả tốt, vì vậy không hề cảm thấy ngạc nhiên khi họ nói ra những lời này.
Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt của cô rất rõ ràng. Cô không giải thích quá nhiều và nhìn thẳng vào Đoạn Trấn Nam: “Con có thể đồng ý với yêu cầu của bố, chỉ cần hai người thả bà ngoại của con ra, con sẽ lập tức ly hôn với anh ấy.”
Dù sao giữa họ cũng không có bất kỳ tình cảm nào. Ban đầu ở bên nhau cũng chỉ là theo như nhu cầu. Cho dù cô có tình cảm với anh, nhưng nó cũng bị xóa sạch bởi những lời nói lạnh lùng của anh rồi.
Hơn nữa, hiện tại cô thực sự rất mệt mỏi, cô không muốn mỗi ngày bản thân phải sống trong đau khổ. Có lẽ ly hôn với anh, cô có thể được giải thoát.
Mặc dù bà ngoại cần rất nhiều chi phí điều trị, nhưng chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, có lẽ sẽ không thành vấn đề.
“Tôi không đồng ý.” Cô vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều quay đầu lại và thấy Đoạn Kim Thần trong bộ đồ chỉnh tề xuất hiện trước mặt bọn họ, anh bước về phía họ với những bước đi mạnh mẽ.
Trái tim Đường Hoan run rẩy, cô càng siết chặt tay hơn, sao anh lại đến đây?
Nghĩ đến cái tát mà cô đánh anh ngày hôm nay, lòng bàn tay cô vẫn cảm thấy có chút nhói đau.
Bộ vest màu đen tôn lên dáng người có thể so sánh với người mẫu của anh, những sợi chỉ vàng ở cổ tay áo đã thể hiện thân phận không tầm thường của anh. Khuôn mặt đẹp trai với ngũ quan hoàn hảo, cùng với sự xuất hiện của anh, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên lạnh lẽo thêm vài phần.
Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh Đường Hoan và nhìn thấy vết thương trên trán cô, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng trong lòng anh rất tức giận, bởi vì vừa đến anh đã nghe thấy Đường Hoan muốn ly hôn với anh.
Bàn tay đặt trên eo cô không ngừng siết chặt lại, Đường Hoan đau đớn cau mày lại, cô muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cô không thể di chuyển được. Chỉ cần cô vùng vẫy, anh sẽ càng mạnh tay hơn.
Người đàn ông với hơi thở lạnh lẽo cười khẩy nói: “Nhanh như vậy đã muốn thoát khỏi tôi rồi sao?”
Đường Hoan nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng lại càng đau nhói. Anh luôn có khả năng làm tổn thương cô sâu sắc.
Cô hít một hơi thật sâu và cười khẩy: “Bây giờ không phải là em muốn rời xa anh, là họ dùng bà ngoại để ép em ly hôn với anh, nếu như anh không muốn chúng ta ly hôn, vậy thì anh hãy trả lại bà cho em một cách bình an vô sự.” Nếu như họ đã bất nhân trước, vậy thì đừng trách cô bất nghĩa, trước giờ cô không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.
Nếu như họ đều thích nhằm vào cô như vậy, vậy được, dù sao cô cũng không vui rồi, vậy thì cùng nhau không vui đi.
Đoạn Trấn Nam nghe cô nói như vậy vô cùng giận dữ, sắc mặt của Đan Chi Linh tái mét, đôi mắt nhìn cô như thể muốn rớt ra ngoài: “Con tiện nhân như cô nói linh tinh gì vậy? Tôi bắt cóc bà ngoại cô khi nào? Cô bớt ở đây châm ngòi ly gián đi, hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của công ty!”
Đan Chi Linh thầm mắng Đường Hoan trong lòng, không ngờ cô ta lại dám nói ra chuyện này trước mặt mọi người, khuôn mặt bà có chút không kiểm soát được.
Bà sớm biết là cô ta không dễ dàng thừa nhận, dù sao giờ cũng bại lộ rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa. Nhà họ đều không thích cô ta, vậy sao cô ta còn phải ép dạ cầu toàn như vậy.
Vừa hay Đoạn Kim Thần đến, dứt khoát đẩy hết mọi chuyện lên người anh, cô bình tĩnh và cười khẩy: “Mẹ, con tôn trọng mẹ là trưởng bối, luôn kính trọng mẹ, nhưng mẹ không nên dùng bà ngoại để đe dọa con, mẹ dám nói bà ngoại không nằm trong tay của mẹ không?”
Sắc mặt Đan Chi Linh tái mét, bà hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, những lời nói ra vô cùng khó nghe: “Con tiện nhân như cô, đúng là đồ sao chổi, con mắt nào của cô nhìn thấy bà ngoại cô ở trong tay tôi?”
Ánh mắt bà đảo xung quanh, không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Đoạn Trấn Nam kinh ngạc nhìn bà: “Bà thực sự đưa bà ngoại của cô ta đi sao?”
“Tôi không hề!” Đan Chi Linh lắc đầu không chịu thừa nhận: “Tôi còn chưa nhìn thấy bà ngoại của cô ta, sao có thể biết bà ngoại cô ta ở đâu?”
Bà sống chết không chịu thừa nhận, nhưng Đường Hoan sao có thể khiến bà được như ý nguyện?
“Con biết mẹ sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.” Đường Hoan hừ lạnh: “Con có ghi âm lại, có muốn con mở ra cho mọi người cùng nghe không?”
Nói xong Đường Hoan lấy điện thoại từ trong túi ra, sắc mặt Đan Chi Linh tối sầm lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Dĩ nhiên cô không có bản ghi âm, cô chỉ là muốn dọa bà một chút mà thôi. Nếu như không có cách khiến cho Đan Chi Linh thừa nhận, Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ không tin, mặc dù cách này không phải là cách tốt nhất, nhưng bí quá hóa liều cũng là một biện pháp.
Ban đầu Đoạn Kim Thần cho rằng Đường Hoan lấy cớ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Đan Chi Linh, trong lòng anh đã có chủ ý, anh bước lên trước và hỏi một cách giận dữ: “Rốt cuộc mẹ đã đưa bà ngoại của cô ấy đi đâu rồi? Nói!”
Giọng nói lạnh lùng khiến cơ thể Đan Chi Linh run lên, bà nghĩ đến việc một trưởng bối như mình lại có thể mất mặt trước vãn bối như vậy, trên mặt có chút không thể kiểm soát được, bà cứng đầu nói: “Mẹ....”
“Nếu như mẹ ngoan ngoãn nói ra, có lẽ con vẫn sẽ niệm tình mối quan hệ người thân giữa hai chúng ta mà để lại cho mẹ một chút thể diện. Nếu như mẹ không nói, đợi đến khi con điều tra ra được sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Đoạn Kim Thần, trong lời nói mang theo một sự cảnh cáo rõ ràng.
Bà bàng hoàng quay đầu nhìn Đoạn Trấn Nam với vẻ mặt tức giận: “Ông cứ đứng nhìn con trai ông bắt nạt tôi như vậy sao? Vì người phụ nữ này mà nó không coi ai ra gì, ông còn dung túng nó đến bao giờ nữa? Loại phụ nữ không có giáo dục như cô ta cũng có thể ở lại nhà họ Đoạn sao?”
“Hôm nay nó vì một người phụ nữ mà hô to gọi nhỏ trước mặt chúng ta, chưa biết chừng một ngày nào đó, nó bị người phụ nữ này mê hoặc và đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”
Bà không dám đối mặt với Đoạn Kim Thần nên chỉ có thể chĩa mũi nhọn về phía Đoạn Trấn Nam, hy vọng ông có thể nói giúp bà.
“Kim Thần....” Đoạn Trấn Nam đang định nói nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần cắt ngang: “Vợ của con, con sẽ tự mình giải quyết, hai người không có tư cách quản! Rốt cuộc bà ngoại ở đâu?”
“Đồ hỗn xược, bây giờ con vì người phụ nữ này mà trở thành kẻ thù của gia đình sao?” Đoạn Trấn Nam đập bàn tức giận nói.
“Phải thì đã sao?” Anh nói mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Nếu như hôm nay không giao bà ngoại ra đây, vậy đừng trách con không khách sáo.”
Đường Hoan đứng một bên và lạnh lùng nhìn họ, như thể chẳng liên quan gì đến cô.
Theo cô thấy, cho dù gia đình họ đấu tranh gay gắt hơn, cô vẫn là người ngoài cuộc và cô cũng không tin rằng họ thực sự sẽ vì một chuyện cỏn con này mà không cần người con trai Đoạn Kim Thần này.
Nói tóm lại chuyện này là lỗi của nhà họ Đoạn trước, đừng nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng cho qua như vậy.
Cô không phải là một thánh mẫu, cô không có cách nào dung túng cho người khác bắt nạt trên đầu cô mà không chống cự lại, huống hồ đây là vấn đề liên quan đến bà ngoại. Bây giờ có người chịu ra mặt giúp cô, sao cô còn phải quan tâm đến mặt mũi của họ?
“Bây giờ con vì người phụ nữ này mà đe dọa mẹ sao?” Đan Chi Linh không nhịn được nữa, bà mở to mắt chất vấn anh.
“Con nói lại một lần nữa, cô ấy là vợ con.” Đoạn Kim Thần nhấn mạnh và nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng: “Con sẽ không ly hôn với cô ấy đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương