Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 80: Lễ kỷ niệm
Sau khi rời đi, Đường Hoan liền quay trở về biệt thự. Nằm trên giường, hình ảnh Đoạn Kim Thần và Lương Phi Phi cười nói với nhau bỗng xuất hiện trong đầu cô, cô đang nghĩ gì vậy chứ? Cô với Đoạn Kim Thần vốn dĩ chỉ là mối quan hệ hợp tác, giữa họ không thể nảy sinh bất cứ tình cảm nào cả. Dùng chăn bịt kín đầu, sau một hồi lăn qua lăn lại trên giường, Đường Hoan từ từ nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Hai ngày bình yên trôi qua, hai ngày nay Đường Hoan đều không tiếp tục bám theo Đường Vãn Tình, bởi vì trong tay cô dường như đã có đầy đủ chứng cứ. Ngày hôm nay, trong lúc Đường Hoan đang dọn dẹp phòng ngủ, quản gia bỗng bất ngờ xuất hiện gõ cửa phòng cô rồi đi vào.
“Phu nhân, cậu chủ bảo cô chuẩn bị một chút, tối nay cô sẽ đi cùng với cậu ấy tới tham gia một buổi tiệc, đây là trang phục do cậu chủ cho người mang tới.” Quản gia đặt một chiếc túi lên bàn trà, kính cẩn nói.
Đường Hoan chớp chớp đôi mắt, thắc mắc hỏi:
“Tôi tự đi tới đó hay anh ấy về đây đón tôi?”
“Cậu chủ nói rằng năm giờ chiều nay sẽ về nhà đón cô.” Quản gia khẽ mỉm cười, thái độ hòa nhã trả lời.
Đường Hoan gật đầu một cái, cô đáp:
“Tôi biết rồi.”
Quản gia gật đầu rồi quay người đi ra khỏi phòng. Đường Hoan đi tới mở chiếc túi chuẩn bị sẵn lễ phục ra xem, rồi lại tiếp tục thu dọn phòng ngủ.
Lễ kỉ niệm của tập đoàn Đoạn Thị được tổ chức tại khách sạn Cách Lâm, một chiếc xe Lincoln màu đen sang trọng đỗ ở cửa khách sạn, một đôi giày đen bóng loáng xuất hiện, nhìn lên phần trên của đôi giày là một người đàn ông với khuôn mặt sắc cạnh, khoác trên mình một bộ vest cao cấp. Tiếp theo đó là một đôi giày cao gót ánh bạc, một người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp mang trên mình một bộ váy trắng dài, làm nổi bật lên đường cong của cô. Cánh tay của người đàn ông lịch thiệp đặt trên eo của người phụ nữ, bước đi nho nhã, tiến vào trong sảnh khách sạn.
Trong phòng tiệc, khi Đoạn Kim Thần và Đường Hoan xuất hiện, mọi ánh mắt chú ý đều đổ dồn về phía họ, đặc biệt là Đường Hoan với thân hình chữ S, vòng eo con kiến, làn da trắng nõn nà, vẻ mặt lung linh tinh tế, rõ ràng là người tình trong mộng của tất cả đàn ông trên thế gian này. Đáng tiếc rằng mọi người đều biết cô với thân phận là phu nhân tổng giám đốc, dù cho có bất cứ suy nghĩ hay chỉ đơn thuần là ảo tưởng thôi cũng không dám để lộ ra bên ngoài. Còn đám phụ nữ lại dùng ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ, hận không thể thay thế vị trí của cô để sánh vai với Đoạn Kim Thần.
Khi họ vừa di chuyển vào phía trong của phòng tiệc, bố của Lương Phi Phi liền đi tới bên cạnh Đoạn Kim Thần.
“Kim Thần, chúc mừng kỉ niệm ba mươi lăm năm ngày thành lập Đoạn Thị.”
“Cảm ơn.” Cần ly rượu champagne trên tay, anh khẽ chạm nhẹ với Lương phụ.
Ánh mắt của Lương Phi Phi rơi trên người Đường Hoan, đáy mặt để lộ ra vẻ đố kỵ, sau đó cố ý đi tới bên cạnh Đoạn Kim Thần, mỉm cười nói: “Anh Kim Thần, bố, tối nay có một vị khách tới đây, muốn để anh làm quen một chút, chúng ta cùng đi tới đó nào.”
Khi rời đi, Đoạn Kim Thần một câu nhắn nhủ cũng không nói với Đường Hoan, bỏ mặc cô ở đó rồi đi theo Lương Phi Phi và Lương phụ. Đường Hoan như một chú bướm đơn độc giữa căn phòng, lựa chọn một góc khuất rồi ngồi xuống. Có vài nhân viên của công ty thấy Đường Hoan ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn sang phía Đoạn Kim Thần thấy anh đang cùng với Lương Phi Phi tới chào hỏi các vị khách khác, sôi nổi bàn tán về chuyện đời tư của họ.
“Giám đốc của chúng ta chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy chẳng phải là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lương Thị sao?”
“Đúng vậy.” Một nữ nhân viên khác đáp lời. “Hình như mối quan hệ giữa tổng giám đốc của chúng ta với tổng giám đốc phu nhân có vấn đề thì phải, thân thế của cô ta dẫu sao cũng không thể so sánh với cô Lương được.”
“Theo tôi thấy tổng giám đốc của chúng ta không hề thích cô ta, nhất định là dùng thủ đoạn gì đó để ép giám đốc buộc phải kết hôn.”
“Bỏ đi bỏ đi, suy nghĩ của ông chủ sao đám nhân viên quèn như chúng ta có thể đoán ra được chứ?”
Không một chữ nào lọt khỏi tai Đường Hoan, trái tim cô như vỡ vụn, cánh tay cầm ly rượu thu chặt lại. Vốn tưởng rằng cô ngồi đây mọi người sẽ không để ý tới cô, không người có những người vẫn không muốn bỏ qua cho cô. Đường Vãn Tình khoác tay Đoạn Lâm Phong đi về phía Đường Hoan, một nụ cười đắc ý xuất hiện trên gương mặt, thái độ cao ngạo dường như bản thân chính là nữ vương ở đây vậy. Đường Hoan chẳng màng để tâm tới họ, coi như không nhìn thấy, nhưng họ khăng khăng nhất định không để cô được như ý.
“Ôi phải chị dâu của em đây không, sao chị lại ngồi đây một mình vậy? Anh Kim Thần đâu rồi?” Đường Vãn Tình cố ý ngó nghiên nhìn xung quanh, sau đó lại bật cười chế nhạo, “Ây dà, em quên mất, anh ấy bây giờ đang đi cùng với tiểu thư nhà họ Lương thì phải, sao còn có thời gian nhớ tới chị nữa chứ!” Cố ý kéo dài giọng nói để mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ.
Đường Hoan lạnh lùng nhìn cô ta, người phụ nữ đáng ghét này thật sự không bao giờ muốn bỏ qua cơ hội làm khó cô, nếu đã như vậy, cô hà cớ gì phải giữ thể diện cho cô ta cơ chứ? Dẫu sao thì chuyện này cũng đều do Đường Vãn Tình khơi mào ra trước. Đứng bật đậy, đi tới bên cạnh Đường Vãn Tình, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống. Đường Hoan vốn cao hơn Đường Vãn Tình một chút, bây giờ do mang thai cũng không thể đi giày cao gót như trước nữa, còn Đường Hoan lại đang mang giày cao gót, do vậy khi hai người đứng ở cạnh nhau, rõ ràng có thể nhìn thấy cô cao hơn Đường Vãn Tình hẳn một cái đầu.
Cầm ly rượu trên tay, không chút tức giận vì câu nói vừa xong của Đường Vãn Tình, Đường Hoan bình tĩnh đáp:
“Đường Vãn Tình, cô muốn nói gì trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng nếu cô muốn mượn chuyện này để tới đây khiêu chiến với tôi thì xin lỗi, cô lầm rồi!”
Nói xong, đột nhiên tiến sát lại gần Đường Vãn Tình, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể hiểu để nói:
“Đường Vãn Tình, cô muốn cố ý chọc giận tôi trong buổi tiệc để làm khó tôi, sau đó tới trước mặt cô khóc lóc kêu than thì cứ làm đi!”
Dứt lời, cô lùi bước về phía sau, biểu cảm thản nhiên, còn Đoạn Lâm Phong thì đứng ở một bên, như đang xem kịch do hai người diễn vậy.
“Đúng hay không thì có làm sao?” Đường Vãn Tình nhếch miệng nói: “’Cô không cần suy đoán ý nghĩ của tôi đâu, bởi vì cô chẳng thể nào đoán ra được.”
“Quả thật là tôi đoán không ra.” Nhấp một ngụm rượu, sau khi nuốt xuống, cô mới không nhanh không chậm nói: “Loại người phụ nữ mặt dày như cô, tôi sao có thể nhìn thấy tâm tư suy nghĩ của cô được cơ chứ?”
Ẩn ý coi thường để lộ rõ trong câu nói, Đường Vãn Tình sa sẩm mặt mày, phẫn nộ nói:
“Cô là kẻ đê tiện, quả nhiên dám chửi tôi sao?”
Nói xong, nhân lúc cô định ra tay, Đường Hoan nhanh hơn một bước, cầm ly rượu trên tay hất thẳng lên người Đường Vãn Tình.
“Aa….” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ miệng Đường Vãn Tình, bộ lễ phục đắt tiền nay đã ướt nhẹp, Đường Vãn Tình giận dữ gào lên:
“Đồ đàn bà độc ác!”
Đường Hoan thầm mừng trong lòng, thấy dáng vẻ của Đường Vãn Tình như vậy, giả vờ xin lỗi nói:
“Ôi trời, thật sự xin lỗi, tôi lỡ tay mất rồi.”
“Cô….” Nghe giọng điệu xin lỗi của Đường Hoan, Đường Vãn Tình càng cảm thấy tức giận hơn, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt giận dữ nhìn về phía Đường Hoan.
Đoạn Lâm Phong từ đầu tới cuối đều đứng bên cạnh Đường Vãn Tình, hoàn toàn không ngờ rằng Đường Hoan lại đột nhiên động tay như vậy, hơn nữa vừa xong anh lại vô tình ngoảnh mặt về hướng khác, không chú ý tới hành động của hai người. Tới bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đầy giận dữ của Đường Vãn Tình, cảm thấy không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Đoạn Lâm Phong liền lên tiếng:
“Đường Hoan, có nói gì đi chăng nữa cô ấy cũng là em của cô, sau cô có thể nhẫn tâm làm vậy với cô ấy được chứ? Dù cho cô không thích cô ấy, cũng không cần thiết khiến cô ấy mất mặt trước nhiều người như vậy đâu.”
Đường Vãn Tình thấy Đoạn Lâm Phong chịu vì mình mà ra mặt, càng tỏ ra đáng thương hơn, khóc lóc nói:
“Chị, dù cho em có xúc phạm tới chị, chị cũng không cần phải động tay như vậy chứ! Chị làm vậy khiến em sau này nhìn mặt người khác thế nào đây?”
Thấy hai người ở đó mỗi người một câu chỉ trích cô, Đường Hoan cảm thấy thật nực cười. Rõ ràng chính hai người tới đây gây chuyện với cô trước, tới bây giờ lại đổ thành do cô không đúng, quả nhiên là người cùng một nhà, một người hát một người ca, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô.
“Hai vợ chồng các người bớt ở đây diễn kịch nữa đi.” Đường Hoan bật cười, đặt ly rượu lên bàn rồi nói: “Nếu như không phải vì hai người tới đây gây sự kiếm cớ thì sao tôi lại làm vậy với cô ta cơ chứ? Rõ ràng là do cô ta gây chuyện trước, anh thì hay, khi cô ta làm khó tôi anh không ngăn cản, bây giờ thấy cô ta mất mặt rồi mới đổ mọi vấn đề lên người tôi.”
“Mọi người ở đây đều có mắt cả đấy, đừng tưởng rằng nói năng xằng bậy là ai cũng có thể tin, ở đây chẳng ai là kẻ ngốc đâu.” Giọng nói của Đường Hoan vang khắp phòng tiệc, giọng điệu bình tĩnh của cô khiến ai nấy đều nể phục.
Hành động của Đường Hoan với thân phận là phu nhân tổng giám đốc thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cộng thêm hôm nay cô cũng được coi như là nữ chủ nhân của buổi tiệc, nhưng nam chủ nhân lại tay trong tay với người phụ nữ khác, điều này khiến mọi người bàn tán sôi nổi. Bây giờ thấy phía bên này có chuyện, mọi ánh mắt dường như để đổ dồn về phía họ.
Đoạn Lâm Phong bị Đường Hoan nói trúng tim đen, đặc biệt khi các nhân viên trong công ty đều liên tục chỉ trỏ về phía anh, vẻ mặt bối rối, lúng túng. Lửa giận nổi lên trong ánh mắt, cứng đầu tiếp tục nói:
“Đường Hoan, cô bớt ở đó đổi trắng thay đen đi, rõ ràng là do cô động tay trước, bây giờ còn ở đó tố cáo tôi sao?”
“Rốt cuộc là do ai động tay trước?” Đường Hoan lạnh giọng phản bác, “Nếu không vì cô ta muốn đánh tôi, tay tôi cũng không run tới mức làm đổ rượu lên người cô ta như thế được! Làm người đừng quá đáng quá, đừng tưởng rằng trái đất này chỉ là của riêng anh.”
Đường Vãn Tình ở trong lòng Đoạn Lâm Phong ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía cô nói:
“Lúc nãy em chỉ là muốn tiến lên bắt tay với chị thôi, không ngờ chị không những không nhận còn động tay hất rượu lên người em. Chị, chị trước đây không hề như vậy, kể từ sau khi kết hôn với anh Kim Thần, chỉ mới thay đổi, cậy lớn bắt nạt nhỏ, chị không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười mình hay sao?’’
Đường Hoan tức hộc máu mũi, thấy Đường Vãn Tình quang minh chính đại nói như vậy, cũng không biết cô lấy dũng khí ở đâu để có thể nói ra những lời như vậy ngay khi đang ở trước mặt rất nhiều người, Đường Vãn Tình không thấy ngượng, cô còn cảm thấy ngượng thay cô ta. Quả nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, ở trong miệng cô ta, trắng cũng có thể đổi thành đen, hôm nay coi như được tận mắt chứng kiến rồi.
Mọi người xung quanh nghe Đường Vãn Tình nói như vậy, còn thấy cô khóc lóc thảm thiết, tất nhiên sẽ tin lời nói của cô, ánh mắt nhìn vào Đường Hoan có chút thay đổi.
“Trời ơi, không ngờ phu nhân tổng giám đốc quả nhiên lại bá đạo như vậy, đến em gái cũng dám bắt nạt.”
“Đúng rồi đó, sau này chúng ta nhất định phải cẩn thận, đừng chọc giận tới cô ta, bằng không bát cơm của chúng ta có lẽ cũng chẳng thể giữ chắc được đâu.”
Nghe thấy lời bàn tán từ đám nhân viên kia, Đường Vãn Tình thầm đắc ý, vẻ mặt sung sướng để lộ ra. Tiện nhân, muốn đấu với tôi ư, cô còn non lắm! Chỉ có điều sau một giây vui mừng, lửa giận trong lòng lại lần nữa thổi bùng lên.
Hai ngày bình yên trôi qua, hai ngày nay Đường Hoan đều không tiếp tục bám theo Đường Vãn Tình, bởi vì trong tay cô dường như đã có đầy đủ chứng cứ. Ngày hôm nay, trong lúc Đường Hoan đang dọn dẹp phòng ngủ, quản gia bỗng bất ngờ xuất hiện gõ cửa phòng cô rồi đi vào.
“Phu nhân, cậu chủ bảo cô chuẩn bị một chút, tối nay cô sẽ đi cùng với cậu ấy tới tham gia một buổi tiệc, đây là trang phục do cậu chủ cho người mang tới.” Quản gia đặt một chiếc túi lên bàn trà, kính cẩn nói.
Đường Hoan chớp chớp đôi mắt, thắc mắc hỏi:
“Tôi tự đi tới đó hay anh ấy về đây đón tôi?”
“Cậu chủ nói rằng năm giờ chiều nay sẽ về nhà đón cô.” Quản gia khẽ mỉm cười, thái độ hòa nhã trả lời.
Đường Hoan gật đầu một cái, cô đáp:
“Tôi biết rồi.”
Quản gia gật đầu rồi quay người đi ra khỏi phòng. Đường Hoan đi tới mở chiếc túi chuẩn bị sẵn lễ phục ra xem, rồi lại tiếp tục thu dọn phòng ngủ.
Lễ kỉ niệm của tập đoàn Đoạn Thị được tổ chức tại khách sạn Cách Lâm, một chiếc xe Lincoln màu đen sang trọng đỗ ở cửa khách sạn, một đôi giày đen bóng loáng xuất hiện, nhìn lên phần trên của đôi giày là một người đàn ông với khuôn mặt sắc cạnh, khoác trên mình một bộ vest cao cấp. Tiếp theo đó là một đôi giày cao gót ánh bạc, một người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp mang trên mình một bộ váy trắng dài, làm nổi bật lên đường cong của cô. Cánh tay của người đàn ông lịch thiệp đặt trên eo của người phụ nữ, bước đi nho nhã, tiến vào trong sảnh khách sạn.
Trong phòng tiệc, khi Đoạn Kim Thần và Đường Hoan xuất hiện, mọi ánh mắt chú ý đều đổ dồn về phía họ, đặc biệt là Đường Hoan với thân hình chữ S, vòng eo con kiến, làn da trắng nõn nà, vẻ mặt lung linh tinh tế, rõ ràng là người tình trong mộng của tất cả đàn ông trên thế gian này. Đáng tiếc rằng mọi người đều biết cô với thân phận là phu nhân tổng giám đốc, dù cho có bất cứ suy nghĩ hay chỉ đơn thuần là ảo tưởng thôi cũng không dám để lộ ra bên ngoài. Còn đám phụ nữ lại dùng ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ, hận không thể thay thế vị trí của cô để sánh vai với Đoạn Kim Thần.
Khi họ vừa di chuyển vào phía trong của phòng tiệc, bố của Lương Phi Phi liền đi tới bên cạnh Đoạn Kim Thần.
“Kim Thần, chúc mừng kỉ niệm ba mươi lăm năm ngày thành lập Đoạn Thị.”
“Cảm ơn.” Cần ly rượu champagne trên tay, anh khẽ chạm nhẹ với Lương phụ.
Ánh mắt của Lương Phi Phi rơi trên người Đường Hoan, đáy mặt để lộ ra vẻ đố kỵ, sau đó cố ý đi tới bên cạnh Đoạn Kim Thần, mỉm cười nói: “Anh Kim Thần, bố, tối nay có một vị khách tới đây, muốn để anh làm quen một chút, chúng ta cùng đi tới đó nào.”
Khi rời đi, Đoạn Kim Thần một câu nhắn nhủ cũng không nói với Đường Hoan, bỏ mặc cô ở đó rồi đi theo Lương Phi Phi và Lương phụ. Đường Hoan như một chú bướm đơn độc giữa căn phòng, lựa chọn một góc khuất rồi ngồi xuống. Có vài nhân viên của công ty thấy Đường Hoan ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn sang phía Đoạn Kim Thần thấy anh đang cùng với Lương Phi Phi tới chào hỏi các vị khách khác, sôi nổi bàn tán về chuyện đời tư của họ.
“Giám đốc của chúng ta chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy chẳng phải là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lương Thị sao?”
“Đúng vậy.” Một nữ nhân viên khác đáp lời. “Hình như mối quan hệ giữa tổng giám đốc của chúng ta với tổng giám đốc phu nhân có vấn đề thì phải, thân thế của cô ta dẫu sao cũng không thể so sánh với cô Lương được.”
“Theo tôi thấy tổng giám đốc của chúng ta không hề thích cô ta, nhất định là dùng thủ đoạn gì đó để ép giám đốc buộc phải kết hôn.”
“Bỏ đi bỏ đi, suy nghĩ của ông chủ sao đám nhân viên quèn như chúng ta có thể đoán ra được chứ?”
Không một chữ nào lọt khỏi tai Đường Hoan, trái tim cô như vỡ vụn, cánh tay cầm ly rượu thu chặt lại. Vốn tưởng rằng cô ngồi đây mọi người sẽ không để ý tới cô, không người có những người vẫn không muốn bỏ qua cho cô. Đường Vãn Tình khoác tay Đoạn Lâm Phong đi về phía Đường Hoan, một nụ cười đắc ý xuất hiện trên gương mặt, thái độ cao ngạo dường như bản thân chính là nữ vương ở đây vậy. Đường Hoan chẳng màng để tâm tới họ, coi như không nhìn thấy, nhưng họ khăng khăng nhất định không để cô được như ý.
“Ôi phải chị dâu của em đây không, sao chị lại ngồi đây một mình vậy? Anh Kim Thần đâu rồi?” Đường Vãn Tình cố ý ngó nghiên nhìn xung quanh, sau đó lại bật cười chế nhạo, “Ây dà, em quên mất, anh ấy bây giờ đang đi cùng với tiểu thư nhà họ Lương thì phải, sao còn có thời gian nhớ tới chị nữa chứ!” Cố ý kéo dài giọng nói để mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ.
Đường Hoan lạnh lùng nhìn cô ta, người phụ nữ đáng ghét này thật sự không bao giờ muốn bỏ qua cơ hội làm khó cô, nếu đã như vậy, cô hà cớ gì phải giữ thể diện cho cô ta cơ chứ? Dẫu sao thì chuyện này cũng đều do Đường Vãn Tình khơi mào ra trước. Đứng bật đậy, đi tới bên cạnh Đường Vãn Tình, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống. Đường Hoan vốn cao hơn Đường Vãn Tình một chút, bây giờ do mang thai cũng không thể đi giày cao gót như trước nữa, còn Đường Hoan lại đang mang giày cao gót, do vậy khi hai người đứng ở cạnh nhau, rõ ràng có thể nhìn thấy cô cao hơn Đường Vãn Tình hẳn một cái đầu.
Cầm ly rượu trên tay, không chút tức giận vì câu nói vừa xong của Đường Vãn Tình, Đường Hoan bình tĩnh đáp:
“Đường Vãn Tình, cô muốn nói gì trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng nếu cô muốn mượn chuyện này để tới đây khiêu chiến với tôi thì xin lỗi, cô lầm rồi!”
Nói xong, đột nhiên tiến sát lại gần Đường Vãn Tình, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể hiểu để nói:
“Đường Vãn Tình, cô muốn cố ý chọc giận tôi trong buổi tiệc để làm khó tôi, sau đó tới trước mặt cô khóc lóc kêu than thì cứ làm đi!”
Dứt lời, cô lùi bước về phía sau, biểu cảm thản nhiên, còn Đoạn Lâm Phong thì đứng ở một bên, như đang xem kịch do hai người diễn vậy.
“Đúng hay không thì có làm sao?” Đường Vãn Tình nhếch miệng nói: “’Cô không cần suy đoán ý nghĩ của tôi đâu, bởi vì cô chẳng thể nào đoán ra được.”
“Quả thật là tôi đoán không ra.” Nhấp một ngụm rượu, sau khi nuốt xuống, cô mới không nhanh không chậm nói: “Loại người phụ nữ mặt dày như cô, tôi sao có thể nhìn thấy tâm tư suy nghĩ của cô được cơ chứ?”
Ẩn ý coi thường để lộ rõ trong câu nói, Đường Vãn Tình sa sẩm mặt mày, phẫn nộ nói:
“Cô là kẻ đê tiện, quả nhiên dám chửi tôi sao?”
Nói xong, nhân lúc cô định ra tay, Đường Hoan nhanh hơn một bước, cầm ly rượu trên tay hất thẳng lên người Đường Vãn Tình.
“Aa….” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ miệng Đường Vãn Tình, bộ lễ phục đắt tiền nay đã ướt nhẹp, Đường Vãn Tình giận dữ gào lên:
“Đồ đàn bà độc ác!”
Đường Hoan thầm mừng trong lòng, thấy dáng vẻ của Đường Vãn Tình như vậy, giả vờ xin lỗi nói:
“Ôi trời, thật sự xin lỗi, tôi lỡ tay mất rồi.”
“Cô….” Nghe giọng điệu xin lỗi của Đường Hoan, Đường Vãn Tình càng cảm thấy tức giận hơn, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt giận dữ nhìn về phía Đường Hoan.
Đoạn Lâm Phong từ đầu tới cuối đều đứng bên cạnh Đường Vãn Tình, hoàn toàn không ngờ rằng Đường Hoan lại đột nhiên động tay như vậy, hơn nữa vừa xong anh lại vô tình ngoảnh mặt về hướng khác, không chú ý tới hành động của hai người. Tới bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đầy giận dữ của Đường Vãn Tình, cảm thấy không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Đoạn Lâm Phong liền lên tiếng:
“Đường Hoan, có nói gì đi chăng nữa cô ấy cũng là em của cô, sau cô có thể nhẫn tâm làm vậy với cô ấy được chứ? Dù cho cô không thích cô ấy, cũng không cần thiết khiến cô ấy mất mặt trước nhiều người như vậy đâu.”
Đường Vãn Tình thấy Đoạn Lâm Phong chịu vì mình mà ra mặt, càng tỏ ra đáng thương hơn, khóc lóc nói:
“Chị, dù cho em có xúc phạm tới chị, chị cũng không cần phải động tay như vậy chứ! Chị làm vậy khiến em sau này nhìn mặt người khác thế nào đây?”
Thấy hai người ở đó mỗi người một câu chỉ trích cô, Đường Hoan cảm thấy thật nực cười. Rõ ràng chính hai người tới đây gây chuyện với cô trước, tới bây giờ lại đổ thành do cô không đúng, quả nhiên là người cùng một nhà, một người hát một người ca, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô.
“Hai vợ chồng các người bớt ở đây diễn kịch nữa đi.” Đường Hoan bật cười, đặt ly rượu lên bàn rồi nói: “Nếu như không phải vì hai người tới đây gây sự kiếm cớ thì sao tôi lại làm vậy với cô ta cơ chứ? Rõ ràng là do cô ta gây chuyện trước, anh thì hay, khi cô ta làm khó tôi anh không ngăn cản, bây giờ thấy cô ta mất mặt rồi mới đổ mọi vấn đề lên người tôi.”
“Mọi người ở đây đều có mắt cả đấy, đừng tưởng rằng nói năng xằng bậy là ai cũng có thể tin, ở đây chẳng ai là kẻ ngốc đâu.” Giọng nói của Đường Hoan vang khắp phòng tiệc, giọng điệu bình tĩnh của cô khiến ai nấy đều nể phục.
Hành động của Đường Hoan với thân phận là phu nhân tổng giám đốc thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cộng thêm hôm nay cô cũng được coi như là nữ chủ nhân của buổi tiệc, nhưng nam chủ nhân lại tay trong tay với người phụ nữ khác, điều này khiến mọi người bàn tán sôi nổi. Bây giờ thấy phía bên này có chuyện, mọi ánh mắt dường như để đổ dồn về phía họ.
Đoạn Lâm Phong bị Đường Hoan nói trúng tim đen, đặc biệt khi các nhân viên trong công ty đều liên tục chỉ trỏ về phía anh, vẻ mặt bối rối, lúng túng. Lửa giận nổi lên trong ánh mắt, cứng đầu tiếp tục nói:
“Đường Hoan, cô bớt ở đó đổi trắng thay đen đi, rõ ràng là do cô động tay trước, bây giờ còn ở đó tố cáo tôi sao?”
“Rốt cuộc là do ai động tay trước?” Đường Hoan lạnh giọng phản bác, “Nếu không vì cô ta muốn đánh tôi, tay tôi cũng không run tới mức làm đổ rượu lên người cô ta như thế được! Làm người đừng quá đáng quá, đừng tưởng rằng trái đất này chỉ là của riêng anh.”
Đường Vãn Tình ở trong lòng Đoạn Lâm Phong ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía cô nói:
“Lúc nãy em chỉ là muốn tiến lên bắt tay với chị thôi, không ngờ chị không những không nhận còn động tay hất rượu lên người em. Chị, chị trước đây không hề như vậy, kể từ sau khi kết hôn với anh Kim Thần, chỉ mới thay đổi, cậy lớn bắt nạt nhỏ, chị không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười mình hay sao?’’
Đường Hoan tức hộc máu mũi, thấy Đường Vãn Tình quang minh chính đại nói như vậy, cũng không biết cô lấy dũng khí ở đâu để có thể nói ra những lời như vậy ngay khi đang ở trước mặt rất nhiều người, Đường Vãn Tình không thấy ngượng, cô còn cảm thấy ngượng thay cô ta. Quả nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, ở trong miệng cô ta, trắng cũng có thể đổi thành đen, hôm nay coi như được tận mắt chứng kiến rồi.
Mọi người xung quanh nghe Đường Vãn Tình nói như vậy, còn thấy cô khóc lóc thảm thiết, tất nhiên sẽ tin lời nói của cô, ánh mắt nhìn vào Đường Hoan có chút thay đổi.
“Trời ơi, không ngờ phu nhân tổng giám đốc quả nhiên lại bá đạo như vậy, đến em gái cũng dám bắt nạt.”
“Đúng rồi đó, sau này chúng ta nhất định phải cẩn thận, đừng chọc giận tới cô ta, bằng không bát cơm của chúng ta có lẽ cũng chẳng thể giữ chắc được đâu.”
Nghe thấy lời bàn tán từ đám nhân viên kia, Đường Vãn Tình thầm đắc ý, vẻ mặt sung sướng để lộ ra. Tiện nhân, muốn đấu với tôi ư, cô còn non lắm! Chỉ có điều sau một giây vui mừng, lửa giận trong lòng lại lần nữa thổi bùng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương