Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 82: Lê Mỹ Mỹ đến nhà
Nói xong anh buông tay cô ra và bĩnh tĩnh ngồi ở ghế sau, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sự im lặng lại được khôi phục, như thể cơn bão vừa rồi chỉ là ảo giác của Đường Hoan.
Nhận được tự do, Đường Hoan ngồi thằng dậy và kéo dài khoảng cách với anh, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ với tâm trạng phức tạp.
Tối đó hai người họ tan rã trong sự không vui và trở lại tình trạng chiến tranh lạnh. Không ai quan tâm đến ai như thể họ là người xa lạ.
Đường Hoan đã quen với loại tình huống này từ lâu và không hề hoảng loạn. Thay vào đó, mỗi ngày cô đều làm những việc mà mình nên làm. Khi có thời gian cô lại đi thăm bà ngoại và nói ra những lời trong lòng. Cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay, sau khi ăn trưa xong cô lên lầu nghỉ ngơi, khi đang ngủ một cách mơ mơ màng màng, đột nhiên cô nghe thấy một trận âm thanh ồn ào.
Không thể ngủ được vì tiếng ồn từ những người ở tầng dưới, Đường Hoan lật chăn ra và xuống giường, cô muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Vừa đi xuống cầu thang cô liền nhìn thấy Lê Mỹ Mỹ đang đứng ở phòng khách đôi co với người làm.
“Đường Hoan đâu? Bảo nó ra đây gặp tôi, tôi là mẹ của nó.”
Quản gia đứng chắn trước mặt bà ta, không cho bà ta đi lên: “Đường phu nhân, bây giờ phu nhân nhà chúng tôi đang nghỉ ngơi không tiện để gặp khách.”
“Cái gì mà không tiện gặp khách, có mà nó không muốn gặp tôi, gả vào nhà giàu ngay cả mẹ mình cũng không thèm nhận nhỉ, nếu như các người không gọi nó ra, tôi sẽ ở đây gây rắc rối.”
Lê Mỹ Mỹ không lùi bước mà ở đó la lối om sòm.
Đôi mắt Đường Hoan thoáng qua một tia lạnh lùng: “Bà cũng xứng đáng là mẹ của tôi sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, khiến những người đang giằng co lập tức yên tĩnh lại.
Lê Mỹ Mỹ nhìn thấy cô, đôi mắt trở nên nham hiểm, nhưng không thể không dịu giọng: “Đường Hoan, ta đã kết hôn với bố con, đương nhiên ta là mẹ của con rồi.”
Nếu như không phải vì muốn lấy lại video của Đường Vãn Tình, bà cũng không muốn đến đây.
“Haha....” Đường Hoan cười khẩy và dừng lại trước mặt bà: “Bớt làm đẹp mặt mình đi, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường các người, nếu như bà muốn đến đây để nhận người thân, vậy thật ngại quá, tôi không có hứng thú.”
“Quản gia, tiễn khách.”
Lê Mỹ Mỹ đang định lên tiếng, nghe thấy câu này của cô, sự tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, bà giận dữ nhào về phía cô, nhưng lại bị Đường Hoan né sang một bên. Không nhào được lên người Đường Hoan, Lê Mỹ Mỹ mất thăng bằng và loạng choạng bước vài bước về phía trước, cuối cùng vươn tay ra giữ lấy lan can cầu thang mới ổn định được cơ thể.
Khi bà ta đứng thẳng người, sắc mặt đã tái mét, đầu tóc có chút bù xù, trông có vẻ rất thảm hại.
Đường Hoan khoanh tay trước ngực và lạnh lùng nhìn bà ta: “Lẽ nào hôm nay bà đến đây còn muốn tặng cho tôi một món quà lớn sao?”
Lê Mỹ Mỹ tức giận đến nỗi mặt tái mét, bà chỉ tay vào cô và nói: “Đường Hoan, hãy đưa video của Đường Vãn Tình cho tôi, như vậy có lẽ tôi sẽ khách khí với cô, tôi cũng sẽ khuyên bố cô nhận đứa con gái là cô, nhưng nếu cô không biết điều vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Trên khuôn mặt đẹp đẽ quý phái lóe lên một sự ác độc.
Bà tuyệt đối không cho phép Đường Vãn Tình phạm bất kỳ sai lầm nào, cho nên bất luận như thế nào cũng phải lấy lại được video này từ tay của Đường Hoan.
Đường Hoan bỗng nhiên hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu, hóa ra là vì chuyện video.
Đôi môi đỏ cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp và thản nhiên nói: “Bà cho rằng tôi vẫn còn quan tâm đến nhà họ Đường sao? Ông ta có nhận tôi hay không thì có liên quan gì? Dù sao trong lòng tôi thì bố tôi cũng chết từ lâu rồi.”
Cô khẽ cười và ngồi xuống ghế sofa: “Bà hãy từ bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ đưa video cho các người, nếu như bà ép tôi, tôi không dám hứa một lát nữa liệu video đó có bị lan truyền trên mạng hay không đâu.”
Video này là một lá bùa hộ mệnh của cô và cũng là con át chủ bài cuối cùng của cô, vì vậy cô sẽ không dại dột mà lật ra cho họ xem đâu.
Cô muốn để họ sống trong hốt hoảng lo sợ, để họ thử cảm giác đau đớn như thế nào khi có một quả bom hẹn giờ được chôn bên cạnh.
Cô muốn trả lại cho họ tất cả những nỗi đau mà cô từng chịu và những tội danh mà họ áp đặt lên người cô.
Họ càng muốn sống theo ý mình, cô càng không muốn cho họ sống tốt.
Ngực của Lê Mỹ Mỹ không ngừng phập phồng, bà thở hổn hển: “Tiện nhân, người lần trước không giết được cô, tôi cảnh cáo cô, không phải lần nào cô cũng may mắn như lần trước đâu.”
Đường Hoan không hề sợ hãi, cô nhìn thằng vào mắt bà ta với khí thế bức người: “Bà cho rằng tôi sợ bà sao? Nếu có bản lĩnh bà hãy lập tức thả ngựa ra! Tôi đã không còn là Đường Hoan trước đây để các người tùy ý bắt nạt từ lâu rồi, tôi nói cho bà biết, bây giờ kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
“Cô.....”
“Ồ, đúng rồi.” Lê Mỹ Mỹ vẫn chưa nói xong, cô đột nhiên ngắt lời và mỉm cười: “Lê Mỹ Mỹ, tôi khuyên bà nên bảo đảm rằng đứa trẻ trong bụng con gái bà không phải là một tạp chủng, cẩn thận đến lúc đó không vơ vét được lợi, ngược lại lại rơi từ trên mây xuống.”
“Tiện nhân, cô nói vớ vẩn gì vậy!” Sắc mặt hiện giờ của Lê Mỹ Mỹ vô cùng đặc sắc, hết xanh rồi lại đỏ, giống như một chiếc đèn kéo quân, bà ta chỉ vào Đường Hoan với cánh tay run rẩy: “Bản thân cô không sinh được con, bây giờ lại muốn nguyền rủa con gái tôi sao? Tôi cảnh cáo cô, nếu có chuyện gì xảy ra với con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Cô cứ đợi đấy!” Lê Mỹ Mỹ nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn, tôi muốn xem xem rốt cuộc ai là người cười đến cuối cùng!”
Nhìn bóng lưng rời đi một cách giận dữ của Lê Mỹ Mỹ, Đường Hoan đứng sau không sợ hãi nói: “Được, tôi sẽ đợi, chỉ sợ đến lúc đó bà không còn mạng mà xem thôi.”
Lê Mỹ Mỹ nhanh chóng tăng tốc, như thể đằng sau bà ta có một con mãnh thú.
Thấy bà ta đã biến mất, Đường Hoan ngồi trên sofa và thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến bây giờ, cô mới cảm thấy cả người vô cùng bủn rủn.
Sao cô có thể không sợ Lê Mỹ Mỹ chứ? Chỉ là cô không muốn thua bà ta về mặt khí thế mà thôi.
Hơn nữa loại chó điên như Lê Mỹ Mỹ, nếu như thực sự chọc giận bà ta, cô không biết bà ta sẽ làm ra những chuyện gì, lần trước bà ta muốn cho người cưỡng hiếp cô, lần này không biết lại dùng đến âm mưu thủ đoạn nào.
Cô nhất định phải cẩn thận đối phó mới được, dù sao phòng ngừa chu đáo mới là tốt.
Cô cau mày và định quay lại ngủ tiếp, nhưng chưa kịp bước vào phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô chạy vào nghe điện thoại, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Đường, chi phí y tế của bà ngoại cô sắp hết rồi, cần phải nộp phí, cô hãy nhanh chóng thanh toán chi phí, nếu không đến lúc đó chúng tôi sẽ ngừng cấp thuốc.”
Trái tim cô lỡ nhịp, không phải lúc trước Đoạn Kim Thần nói cô làm người giúp việc để đổi lấy chi phí điều trị của bà ngoại sao? Tại sao bây giờ phí điều trị của bà lại hết rồi?
Cô đột nhiên nghĩ đến những gì Đoạn Kim Thần đã nói với cô sau bữa tiệc ngày hôm đó kết thúc, bàn tay cầm lấy điện thoại của cô trở nên trắng bệch và không ngừng cắn chặt môi.
Cô biết rằng đây là Đoạn Kim Thần cố ý muốn cô cầu xin anh, cô cong môi một cách cay đắng và bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó liền cúp máy.
Cô bất lực ngã xuống giường, cô nhất định phải nghĩ cách thanh toán chi phí y tế cho bà ngoại, một khi thuốc của bà dừng lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô không muốn dễ dàng khuất phục trước Đoạn Kim Thần, cô không tin nhất định phải dựa vào Đoạn Kim Thần mới có thể trả phí cho bà, cô nhất định sẽ có cách.
Cô có thể ra ngoài để kiếm tiền, công việc quảng bá rượu mà lần trước La Vưa Phi giới thiệu với cô cũng không tồi, mức lương cao mà độ khó cũng không lớn, cô chắc chắn có thể ứng phó được.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, cô liền thay quần áo và chuẩn bị rời khỏi biệt thự, nhưng không ngờ còn chưa ra đến cửa cô đã bị quản gia ngăn lại.
Nhìn vào quản gia đang đứng chắn trước mặt, Đường Hoan cau mày: “Quản gia, anh có ý gì? Tôi muốn ra ngoài, anh hãy tránh ra.”
Đường Hoan luôn hòa thuận với những người giúp việc ở trong biệt thự, giữa họ cũng không tồn tại tình huống ai làm khó ai, nhưng bây giờ, quản gia ngăn không cho cô ra ngoài, điều này khiến cô rất bực mình, cho nên ngữ khí có chút không tốt.
Người quản gia không quan tâm, cũng không nghe lọt tai lời cô nói mà cứ đứng chắn trước mặt cô, mà phía sau anh ta còn có hai người giúp việc, vừa nhìn là biết đang cố tình ngăn không cho cô ra ngoài.
“Phu nhân, cậu chủ đã dặn không có sự cho phép của cậu ấy, cô không được rời khỏi biệt thự một bước.” Quản gia nói một cách thỏa đáng, bắt chẹp vô cùng đúng chỗ, vừa không kiêu ngạo cũng không thấp kém.
Đường Hoan nghe vậy như muốn phát điên: “Anh ta dựa vào đây mà không cho tôi ra ngoài, tôi không phải là tội phạm!”
Nói rồi cô tức giận nhào lên muốn đẩy họ ra, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô sao có thể đọ lại ba người đàn ông?
“Phu nhân, cô đừng khiến chúng tôi phải khó xử nữa, nếu như cô muốn ra ngoài, cô có thể nói với cậu chủ.” Quản gia nói với vẻ mặt khó xử: “Cô biết không có sự cho phép của cậu chủ, chúng tôi sẽ không để cho cô ra ngoài mà.”
Được lắm, cô muốn hỏi xem anh dựa vào đâu mà lại giam cầm cô như vậy.
Cô rút điện thoại ra và gọi cho Đoạn Kim Thần, nhưng đầu dây bên kia có vẻ như cố tình, một lúc lâu vẫn không có ai nghe, khi Đường Hoan gần như mất hết kiên nhẫn, giọng nói đặc biệt của người đàn ông mới vang lên: “Có chuyện gì sao?”
“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan hét lên: “Anh dựa vào đâu mà không cho tôi ra ngoài? Dựa vào đâu mà hạn chế sự tự do của tôi?”
“Em là người giúp việc trong nhà.” Giọng nói trầm thấp phát ra từ điện thoại, Đường Hoan nghe thấy giọng điệu như vậy, tức đến nỗi hai mắt sắp phun ra lửa.
Trong biệt thự nhà họ Đoạn có hạn chế rất nghiêm khắc với người làm, nếu muốn ra ngoài nhất định phải có sự chấp thuận của quản gia.
Nhưng thân phận của Đường Hoan không đơn giản chỉ là người giúp việc, mà còn là vợ của Đoạn Kim Thần, cho nên quản gia hoàn toàn không làm chủ được, nếu như Đoạn Kim Thần không đồng ý, cô nhất định phải ở trong biệt thự.
Cô nhịn rồi lại nhịn, cố khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Vậy chi phí y tế của bà ngoại tôi sắp hết rồi, có phải anh nên trả rồi không?”
Mặc dù cô kết hôn với anh không phải vì chi phí điều trị của bà ngoại, nhưng trước đây anh từng nói khi kết hôn với anh, anh sẽ phụ trách chi phí điều trị của bà ngoại, nhưng bây giờ anh lại làm ầm ĩ lên, rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Lẽ nào khi nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của cô, lòng hư vinh của anh có thể được thỏa mãn sao?
Tiếng cười của người đàn ông vang lên: “Xem ra em lại quên vị trí của mình rồi, giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu đã như vậy tại sao anh phải giúp em?”
Cô siết chặt tay và khẽ nghiến răng: “Nếu như đã là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, vậy tôi sẽ dùng lao động để đổi lấy chi phí điều trị của bà ngoại.”
Rõ ràng chỉ cần cô chịu cúi đầu, Đoạn Kim Thần sẽ giúp cô, nhưng cô lại kiêu ngạo đến nỗi không chịu cúi đầu, cô không muốn mất đi sự tôn nghiêm cuối cùng.
“Trong nhà không thiếu người làm!” Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là đã mất kiên nhẫn, lời nói ra cũng lạnh lùng hơn vài phần: “Hơn nữa, bà ngoại em một tháng cần mấy chục vạn phí điều trị, tiền lương một tháng của người giúp việc được bao nhiêu chứ?”
Sự im lặng lại được khôi phục, như thể cơn bão vừa rồi chỉ là ảo giác của Đường Hoan.
Nhận được tự do, Đường Hoan ngồi thằng dậy và kéo dài khoảng cách với anh, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ với tâm trạng phức tạp.
Tối đó hai người họ tan rã trong sự không vui và trở lại tình trạng chiến tranh lạnh. Không ai quan tâm đến ai như thể họ là người xa lạ.
Đường Hoan đã quen với loại tình huống này từ lâu và không hề hoảng loạn. Thay vào đó, mỗi ngày cô đều làm những việc mà mình nên làm. Khi có thời gian cô lại đi thăm bà ngoại và nói ra những lời trong lòng. Cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay, sau khi ăn trưa xong cô lên lầu nghỉ ngơi, khi đang ngủ một cách mơ mơ màng màng, đột nhiên cô nghe thấy một trận âm thanh ồn ào.
Không thể ngủ được vì tiếng ồn từ những người ở tầng dưới, Đường Hoan lật chăn ra và xuống giường, cô muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Vừa đi xuống cầu thang cô liền nhìn thấy Lê Mỹ Mỹ đang đứng ở phòng khách đôi co với người làm.
“Đường Hoan đâu? Bảo nó ra đây gặp tôi, tôi là mẹ của nó.”
Quản gia đứng chắn trước mặt bà ta, không cho bà ta đi lên: “Đường phu nhân, bây giờ phu nhân nhà chúng tôi đang nghỉ ngơi không tiện để gặp khách.”
“Cái gì mà không tiện gặp khách, có mà nó không muốn gặp tôi, gả vào nhà giàu ngay cả mẹ mình cũng không thèm nhận nhỉ, nếu như các người không gọi nó ra, tôi sẽ ở đây gây rắc rối.”
Lê Mỹ Mỹ không lùi bước mà ở đó la lối om sòm.
Đôi mắt Đường Hoan thoáng qua một tia lạnh lùng: “Bà cũng xứng đáng là mẹ của tôi sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, khiến những người đang giằng co lập tức yên tĩnh lại.
Lê Mỹ Mỹ nhìn thấy cô, đôi mắt trở nên nham hiểm, nhưng không thể không dịu giọng: “Đường Hoan, ta đã kết hôn với bố con, đương nhiên ta là mẹ của con rồi.”
Nếu như không phải vì muốn lấy lại video của Đường Vãn Tình, bà cũng không muốn đến đây.
“Haha....” Đường Hoan cười khẩy và dừng lại trước mặt bà: “Bớt làm đẹp mặt mình đi, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường các người, nếu như bà muốn đến đây để nhận người thân, vậy thật ngại quá, tôi không có hứng thú.”
“Quản gia, tiễn khách.”
Lê Mỹ Mỹ đang định lên tiếng, nghe thấy câu này của cô, sự tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, bà giận dữ nhào về phía cô, nhưng lại bị Đường Hoan né sang một bên. Không nhào được lên người Đường Hoan, Lê Mỹ Mỹ mất thăng bằng và loạng choạng bước vài bước về phía trước, cuối cùng vươn tay ra giữ lấy lan can cầu thang mới ổn định được cơ thể.
Khi bà ta đứng thẳng người, sắc mặt đã tái mét, đầu tóc có chút bù xù, trông có vẻ rất thảm hại.
Đường Hoan khoanh tay trước ngực và lạnh lùng nhìn bà ta: “Lẽ nào hôm nay bà đến đây còn muốn tặng cho tôi một món quà lớn sao?”
Lê Mỹ Mỹ tức giận đến nỗi mặt tái mét, bà chỉ tay vào cô và nói: “Đường Hoan, hãy đưa video của Đường Vãn Tình cho tôi, như vậy có lẽ tôi sẽ khách khí với cô, tôi cũng sẽ khuyên bố cô nhận đứa con gái là cô, nhưng nếu cô không biết điều vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Trên khuôn mặt đẹp đẽ quý phái lóe lên một sự ác độc.
Bà tuyệt đối không cho phép Đường Vãn Tình phạm bất kỳ sai lầm nào, cho nên bất luận như thế nào cũng phải lấy lại được video này từ tay của Đường Hoan.
Đường Hoan bỗng nhiên hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu, hóa ra là vì chuyện video.
Đôi môi đỏ cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp và thản nhiên nói: “Bà cho rằng tôi vẫn còn quan tâm đến nhà họ Đường sao? Ông ta có nhận tôi hay không thì có liên quan gì? Dù sao trong lòng tôi thì bố tôi cũng chết từ lâu rồi.”
Cô khẽ cười và ngồi xuống ghế sofa: “Bà hãy từ bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ đưa video cho các người, nếu như bà ép tôi, tôi không dám hứa một lát nữa liệu video đó có bị lan truyền trên mạng hay không đâu.”
Video này là một lá bùa hộ mệnh của cô và cũng là con át chủ bài cuối cùng của cô, vì vậy cô sẽ không dại dột mà lật ra cho họ xem đâu.
Cô muốn để họ sống trong hốt hoảng lo sợ, để họ thử cảm giác đau đớn như thế nào khi có một quả bom hẹn giờ được chôn bên cạnh.
Cô muốn trả lại cho họ tất cả những nỗi đau mà cô từng chịu và những tội danh mà họ áp đặt lên người cô.
Họ càng muốn sống theo ý mình, cô càng không muốn cho họ sống tốt.
Ngực của Lê Mỹ Mỹ không ngừng phập phồng, bà thở hổn hển: “Tiện nhân, người lần trước không giết được cô, tôi cảnh cáo cô, không phải lần nào cô cũng may mắn như lần trước đâu.”
Đường Hoan không hề sợ hãi, cô nhìn thằng vào mắt bà ta với khí thế bức người: “Bà cho rằng tôi sợ bà sao? Nếu có bản lĩnh bà hãy lập tức thả ngựa ra! Tôi đã không còn là Đường Hoan trước đây để các người tùy ý bắt nạt từ lâu rồi, tôi nói cho bà biết, bây giờ kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
“Cô.....”
“Ồ, đúng rồi.” Lê Mỹ Mỹ vẫn chưa nói xong, cô đột nhiên ngắt lời và mỉm cười: “Lê Mỹ Mỹ, tôi khuyên bà nên bảo đảm rằng đứa trẻ trong bụng con gái bà không phải là một tạp chủng, cẩn thận đến lúc đó không vơ vét được lợi, ngược lại lại rơi từ trên mây xuống.”
“Tiện nhân, cô nói vớ vẩn gì vậy!” Sắc mặt hiện giờ của Lê Mỹ Mỹ vô cùng đặc sắc, hết xanh rồi lại đỏ, giống như một chiếc đèn kéo quân, bà ta chỉ vào Đường Hoan với cánh tay run rẩy: “Bản thân cô không sinh được con, bây giờ lại muốn nguyền rủa con gái tôi sao? Tôi cảnh cáo cô, nếu có chuyện gì xảy ra với con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Cô cứ đợi đấy!” Lê Mỹ Mỹ nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn, tôi muốn xem xem rốt cuộc ai là người cười đến cuối cùng!”
Nhìn bóng lưng rời đi một cách giận dữ của Lê Mỹ Mỹ, Đường Hoan đứng sau không sợ hãi nói: “Được, tôi sẽ đợi, chỉ sợ đến lúc đó bà không còn mạng mà xem thôi.”
Lê Mỹ Mỹ nhanh chóng tăng tốc, như thể đằng sau bà ta có một con mãnh thú.
Thấy bà ta đã biến mất, Đường Hoan ngồi trên sofa và thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến bây giờ, cô mới cảm thấy cả người vô cùng bủn rủn.
Sao cô có thể không sợ Lê Mỹ Mỹ chứ? Chỉ là cô không muốn thua bà ta về mặt khí thế mà thôi.
Hơn nữa loại chó điên như Lê Mỹ Mỹ, nếu như thực sự chọc giận bà ta, cô không biết bà ta sẽ làm ra những chuyện gì, lần trước bà ta muốn cho người cưỡng hiếp cô, lần này không biết lại dùng đến âm mưu thủ đoạn nào.
Cô nhất định phải cẩn thận đối phó mới được, dù sao phòng ngừa chu đáo mới là tốt.
Cô cau mày và định quay lại ngủ tiếp, nhưng chưa kịp bước vào phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô chạy vào nghe điện thoại, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Đường, chi phí y tế của bà ngoại cô sắp hết rồi, cần phải nộp phí, cô hãy nhanh chóng thanh toán chi phí, nếu không đến lúc đó chúng tôi sẽ ngừng cấp thuốc.”
Trái tim cô lỡ nhịp, không phải lúc trước Đoạn Kim Thần nói cô làm người giúp việc để đổi lấy chi phí điều trị của bà ngoại sao? Tại sao bây giờ phí điều trị của bà lại hết rồi?
Cô đột nhiên nghĩ đến những gì Đoạn Kim Thần đã nói với cô sau bữa tiệc ngày hôm đó kết thúc, bàn tay cầm lấy điện thoại của cô trở nên trắng bệch và không ngừng cắn chặt môi.
Cô biết rằng đây là Đoạn Kim Thần cố ý muốn cô cầu xin anh, cô cong môi một cách cay đắng và bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó liền cúp máy.
Cô bất lực ngã xuống giường, cô nhất định phải nghĩ cách thanh toán chi phí y tế cho bà ngoại, một khi thuốc của bà dừng lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô không muốn dễ dàng khuất phục trước Đoạn Kim Thần, cô không tin nhất định phải dựa vào Đoạn Kim Thần mới có thể trả phí cho bà, cô nhất định sẽ có cách.
Cô có thể ra ngoài để kiếm tiền, công việc quảng bá rượu mà lần trước La Vưa Phi giới thiệu với cô cũng không tồi, mức lương cao mà độ khó cũng không lớn, cô chắc chắn có thể ứng phó được.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, cô liền thay quần áo và chuẩn bị rời khỏi biệt thự, nhưng không ngờ còn chưa ra đến cửa cô đã bị quản gia ngăn lại.
Nhìn vào quản gia đang đứng chắn trước mặt, Đường Hoan cau mày: “Quản gia, anh có ý gì? Tôi muốn ra ngoài, anh hãy tránh ra.”
Đường Hoan luôn hòa thuận với những người giúp việc ở trong biệt thự, giữa họ cũng không tồn tại tình huống ai làm khó ai, nhưng bây giờ, quản gia ngăn không cho cô ra ngoài, điều này khiến cô rất bực mình, cho nên ngữ khí có chút không tốt.
Người quản gia không quan tâm, cũng không nghe lọt tai lời cô nói mà cứ đứng chắn trước mặt cô, mà phía sau anh ta còn có hai người giúp việc, vừa nhìn là biết đang cố tình ngăn không cho cô ra ngoài.
“Phu nhân, cậu chủ đã dặn không có sự cho phép của cậu ấy, cô không được rời khỏi biệt thự một bước.” Quản gia nói một cách thỏa đáng, bắt chẹp vô cùng đúng chỗ, vừa không kiêu ngạo cũng không thấp kém.
Đường Hoan nghe vậy như muốn phát điên: “Anh ta dựa vào đây mà không cho tôi ra ngoài, tôi không phải là tội phạm!”
Nói rồi cô tức giận nhào lên muốn đẩy họ ra, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô sao có thể đọ lại ba người đàn ông?
“Phu nhân, cô đừng khiến chúng tôi phải khó xử nữa, nếu như cô muốn ra ngoài, cô có thể nói với cậu chủ.” Quản gia nói với vẻ mặt khó xử: “Cô biết không có sự cho phép của cậu chủ, chúng tôi sẽ không để cho cô ra ngoài mà.”
Được lắm, cô muốn hỏi xem anh dựa vào đâu mà lại giam cầm cô như vậy.
Cô rút điện thoại ra và gọi cho Đoạn Kim Thần, nhưng đầu dây bên kia có vẻ như cố tình, một lúc lâu vẫn không có ai nghe, khi Đường Hoan gần như mất hết kiên nhẫn, giọng nói đặc biệt của người đàn ông mới vang lên: “Có chuyện gì sao?”
“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan hét lên: “Anh dựa vào đâu mà không cho tôi ra ngoài? Dựa vào đâu mà hạn chế sự tự do của tôi?”
“Em là người giúp việc trong nhà.” Giọng nói trầm thấp phát ra từ điện thoại, Đường Hoan nghe thấy giọng điệu như vậy, tức đến nỗi hai mắt sắp phun ra lửa.
Trong biệt thự nhà họ Đoạn có hạn chế rất nghiêm khắc với người làm, nếu muốn ra ngoài nhất định phải có sự chấp thuận của quản gia.
Nhưng thân phận của Đường Hoan không đơn giản chỉ là người giúp việc, mà còn là vợ của Đoạn Kim Thần, cho nên quản gia hoàn toàn không làm chủ được, nếu như Đoạn Kim Thần không đồng ý, cô nhất định phải ở trong biệt thự.
Cô nhịn rồi lại nhịn, cố khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Vậy chi phí y tế của bà ngoại tôi sắp hết rồi, có phải anh nên trả rồi không?”
Mặc dù cô kết hôn với anh không phải vì chi phí điều trị của bà ngoại, nhưng trước đây anh từng nói khi kết hôn với anh, anh sẽ phụ trách chi phí điều trị của bà ngoại, nhưng bây giờ anh lại làm ầm ĩ lên, rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Lẽ nào khi nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của cô, lòng hư vinh của anh có thể được thỏa mãn sao?
Tiếng cười của người đàn ông vang lên: “Xem ra em lại quên vị trí của mình rồi, giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu đã như vậy tại sao anh phải giúp em?”
Cô siết chặt tay và khẽ nghiến răng: “Nếu như đã là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, vậy tôi sẽ dùng lao động để đổi lấy chi phí điều trị của bà ngoại.”
Rõ ràng chỉ cần cô chịu cúi đầu, Đoạn Kim Thần sẽ giúp cô, nhưng cô lại kiêu ngạo đến nỗi không chịu cúi đầu, cô không muốn mất đi sự tôn nghiêm cuối cùng.
“Trong nhà không thiếu người làm!” Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là đã mất kiên nhẫn, lời nói ra cũng lạnh lùng hơn vài phần: “Hơn nữa, bà ngoại em một tháng cần mấy chục vạn phí điều trị, tiền lương một tháng của người giúp việc được bao nhiêu chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương