Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 88: Đối đầu
Cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau chuyện này và dám chống lại cô.
Cô nhất định sẽ khiến kẻ đó chết mà không có chỗ chôn thân!
Đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, bởi vì quá tức giận mà động đến vết thương ở sau lưng, cô đau đến nỗi thở hổn hển.
“Chậc....nhìn xem bị đánh đến đáng thương như vậy.” Một giọng nói hả hê vang lên, cô quay đầu lại thấy Đường Hoan đang dựa vào cửa với một nụ cười trên khuôn mặt: “Chắc là đau lắm nhỉ?”
Cô vừa nói vừa bước vào phòng bệnh và không hề che đậy sự đắc ý ở trong mắt.
Nhìn thấy Đường Hoan, toàn thân Đường Vãn Tình đau đớn một cách dữ dội, đặc biệt khi là nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô. Nếu như không phải bây giờ đang bị thương, cô ta chắc chắn sẽ xé rách mặt của cô ra.
“Tiện nhân, cô đến đây làm gì?” Đường Vãn Tình nghiến răng hỏi với đôi mắt hung ác.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ta, nụ cười trên mặt Đường Hoan lại càng rạng rỡ hơn: “Tôi đương nhiên là đến xem trò cười của chị rồi, xem chị hỏi đi, lẽ nào chị thực sự cho rằng tôi đến đây để thăm chị sao? Giữa chúng ta không tốt đến mức có thể chào hỏi lẫn nhau nhỉ?”
“Cô....” Ngực của Đường Vãn Tình không ngừng phập phồng, cô ta chỉ tay vào cô: “Cô....đừng cho rằng bây giờ cô đã thắng, tôi nói cho cô biết Đường Hoan, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng nghĩ đến việc được sống yên.”
“Bây giờ hình như người không được sống yên là chị thì phải?” Đường Hoan nói mà không sợ hãi và ngồi xuống ghế sofa: “Tôi cảm thấy đau thay khi chiếc roi đó đánh lên người chị, đường đường là cô chủ lớn nhà họ Đường vậy mà lại bị người ta đối đãi như vậy, trong lòng nhất định là rất tức giận nhỉ. Ở nhà, bố mẹ còn không nỡ động vào một đầu ngón tay của chị, nhưng ở nhà người khác......”
Ý nghĩa trong câu nói vô cùng rõ ràng, muốn nói địa vị của cô ta trong nhà họ Đoạn không bằng cô.
Đường Vãn Tình sao có thể cho phép Đường Hoan kiêu ngạo trước mặt mình như vậy? Lúc này cô ta vừa tức giận vừa căm hận: “Đường Hoan, cô đừng đắc ý quá sớm, đến lúc đó tôi nghĩ cô chết lúc nào cũng không biết đâu.”
“Chuyện này không cần chị gái phải bận tâm.” Nói rồi cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi môi khẽ mở ra: “Tôi chắc chắn sẽ sống đến trăm tuổi và nhìn chị làm thế nào để đấu tranh ở bên bờ địa ngục. Đúng rồi, lần này tôi đến đây còn có một tin tốt muốn nói với chị, tôi sợ chị không hay biết gì.”
Nghe những lời cô nói, Đường Vãn Tình đột nhiên cảm thấy có một linh cảm không tốt, cô nhìn chằm chằm vào Đường Hoan: “Từ miệng của cô thì có thể nhả ra ngà voi gì chứ, cô cút đi, tôi không muốn nghe!”
Bởi vì quá tức giận, cô ta thở hổn hển, sau lưng thì vừa nóng vừa đau rát, trên trán đã ứa ra một lớp mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không có sắc máu.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Đường Vãn Tình, nụ cười trên khuôn mặt của Đường Hoan giống như một mạn đà la: “Đừng lo lắng, chị à, tôi sẽ đi, không cần chị phải đuổi.”
Nói rồi cô liếc nhìn cô ta rồi lại nói tiếp: “Chị có thể không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chị bị đánh ngất đi, tôi đến để nói với chị đây?”
*Mạn đà la: quả cà độc Đường Hoan cố tình nhấn mạnh ba từ bị đánh ngất, sắc mặt Đường Vãn Tình tái mét lại, đôi mắt nhìn cô của cô ta chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Đường Vãn Tình cố kìm nén sự đau đớn và cơn tức giận, nghiến răng lên tiếng.
Không biết tại sao, nghe giọng điệu này của Đường Hoan, cô luôn cảm thấy sau khi mình ngất đi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, nhưng tại sao nỗi lo lắng trong lòng lại mãnh liệt như vậy?
Bàn tay giữ tấm ga trải giường siết chặt lại, đôi mắt nhìn vào Đường Hoan cũng lộ ra vài phần lo lắng.
Khi hết hứng thú, Đường Hoan đi vào chủ đề chính, nếu như không phải vì tin tức này, cô cũng không muốn đến đây.
“Chị nghe xong tuyệt đối đừng tức giận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Trên mặt Đường Hoan là một nụ cười rạng rỡ, cô bước lên một bước và nhả ra từng chữ một cách rõ ràng: “Chồng chị nhân lúc chị hôn mê đã giúp chị làm phẫu thuật phá thai, con của chị không còn nữa rồi.”
“.......”
Đường Vãn Tình mở to mắt và nhìn cô một cách hoài nghi, tất cả mọi biểu cảm đều trở nên chậm chạp, sau khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi đó, cô hét lên như một người điên: “Cô lừa tôi! Tiện nhân, chắc chắn là cô có đúng không? Là cô đã bảo họ phá đứa bé trong bụng tôi.”
Cô sờ vào vùng bụng bằng phẳng của mình. Sau khi tỉnh lại, bởi vì cơ thể quá đau nhức, cho nên cô không hề chú ý đến sự khác thường của cơ thể, nhưng bây giờ nghe Đường Hoan nói như vậy, cô mới nhận ra bụng dưới đau một cách dữ dội.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô như nổi khùng nhìn chằm chằm Đường Hoan và gào lên: “Là cô đúng không? Tất cả mọi chuyện đều là cô đã lên kế hoạch, đứa trẻ này là cốt nhục của nhà họ Đoạn, sao họ có thể.....”
Thấy cô ta gần như phát điên, Đường Hoan cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Cốt nhục của nhà họ Đoạn sao, chị cho rằng họ sẽ tin à? Bản thân chị làm ra những chuyện mất mặt, còn hy vọng người khác tin chị sao?”
“Chị cho rằng mang thai là có thể ngang nhiên đi lại trong nhà họ Đoạn sao? Đường Vãn Tình, những tính toán của chị cũng thật là hoàn hảo, nhưng chị không ngờ người khác lại dành cho chị một bất ngờ khiến chị trở tay không kịp? Chị vẫn nên chịu khó ở trong bệnh viện dưỡng thương đi!”
Đường Hoan vênh váo tự đắc nói và nhìn vào vẻ mặt đau khổ của Đường Vãn Tình, trong lòng cô vui sướng đến cực điểm.
Bây giờ mọi thứ mới vừa bắt đầu, bây giờ cô muốn trả lại từng chút từng chút đau khổ mà trước đây cô ta đã mang đến cho cô.
“Cô...cô....” Đường Vãn Tình tức đến nỗi không nói nên lời, hai mắt nhắm nghiền lại rồi ngất đi.
Đôi môi đỏ khẽ cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, cô nhìn Đường Vãn Tình ngất đi với vẻ mặt vênh váo tự đắc. Sau đó quay người đi và có lòng tốt gọi bác sĩ cho cô ta.
Cô ta đương nhiên không thể chết dễ dàng như thế này, như vậy thì quá hời cho cô ta rồi.
Bây giờ cô ta chịu một chút đau khổ như thế này, đương nhiên là không thể so với những gì mà cô đã chịu trước đây.
Đường Hoan có thể đảm bảo rằng Đường Vãn Tình hoàn toàn không yêu quý đứa bé trong bụng, cô ta muốn giữ đứa bé lại chỉ là muốn ngồi vững vị trí Đoạn phu nhân mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ đứa trẻ không còn rồi, đồng nghĩa với việc chặt đứt một cánh tay của cô ta.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Đường Vãn Tình, Đường Hoan đi thăm bà ngoại.
Hiện tại tình trạng sức khỏe của bà đã tốt hơn rất nhiều, các tế bào ung thư cũng không còn di căn, nhưng bà vẫn trong trạng thái hôn mê.
Hiện tại Kiều Trì đã lập ra một kế hoạch điều trị cho bà, tin rằng sau ca phẫu thuật lần thứ hai, bà ngoại có thể hồi phục sức khỏe, sau này không cần phải đến bệnh viện nữa.
Cô ngồi bên cạnh bà, đột nhiên điện thoại ở trong túi vang lên, cô sợ làm phiền đến bà nên ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn vào điện thoại, người gọi đến là Giang Chi Thịnh.
Ngón tay cô vừa cửa động, đột nhiên nhớ đến chuyện mà mình đã hứa với Đoạn Kim Thần, cô chỉ đành dứt khoát dừng lại động tác.
Đôi mắt thoáng qua một sự chua chát, cô bấm im lặng rồi bỏ điện thoại vào túi.
Cô quay lại phòng bệnh, sau khi nói chuyện với bà một lúc thì rời khỏi bệnh viện.
Cô bắt xe về biệt thự, chỉ là cô không ngờ Giang Chi Thịnh lại đợi trước cửa biệt thự.
Cô mím môi, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc, không phải anh đang ở nước ngoài sao? Sao lại về nước rồi?
Giang Chi Thịnh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại và thấy Đường Hoan đứng cách đó không xa, đôi mắt anh sáng lên.
Khi ở nước ngoài anh luôn cảm thấy bất an, đặc biệt là sau khi anh gọi điện cho cô, cô đều không nghe máy, điều đó khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Đúng lúc mọi chuyện ở nước ngoài đã xử lý xong, anh liền vội vã lên máy bay về nước.
Anh bước lên trước, nhưng Đường Hoan lại đứng yên mà không di chuyển, trong lòng anh đã mơ hồ nhận ra là Đoạn Kim Thần đã làm khó cô.
Trái tim anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, anh bước đến trước mặt cô, đang định an ủi cô. Nhưng khi anh còn chưa kịp lên tiếng, một chiếc Lamborghini màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh họ.
Dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần bước xuống xe, Đường Hoan nhìn anh, hai tay khẽ siết chặt lại, một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên trong lòng cô.
Không phải lúc này anh nên ở công ty sao? Tại sao lại về nhà kịp thời như vậy? Hay là anh đã cho người theo dõi cô? Sợ cô dây dưa không rõ ràng với Giang Chi Thịnh?
Trong lúc suy nghĩ của cô còn đang bay bổng, người đàn ông đi đến bên cạnh cô và ôm eo cô một cách bá đạo.
Giang Chi Thịnh nhìn thấy một sự tức giận và ghen tuông trong mắt Đoạn Kim Thần. Đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta khoác tay lên eo Đường Hoan, bàn tay buông thõng hai bên sườn siết chặt lại, những đường gân xanh nổi lên, anh biết Đoạn Kim Thần đang cố ý khẳng định chủ quyền trước mặt anh.
Anh cố kìm nén sự chua xót trong lòng và gật đầu một cách lịch sự: “Tổng giám đốc Đoạn.”
Đoạn Kim Thần cố tình hôn lên má Đường Hoan rồi ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tổng giám đốc Giang, anh thật là nhàn hạ thoải mái đến nhà tôi chơi.”
“Tôi....” Anh suýt nữa thì buột miệng nói ra câu đến thăm Đường Hoan, cuối cùng khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, anh đành thay đổi lời nói: “Tôi đúng lúc đi ngang qua đây, nhớ ra Đường Hoan cũng ở đây nên muốn ghé qua thăm cô ấy.”
“Ồ?” Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày, rõ ràng là không tin lời anh nói: “Khu vực này là khu nhà giàu, hơn nữa Tổng giám đốc Giang cũng không ở đây, lý do này của anh có vẻ như quá gượng ép rồi?”
Câu nói của Đoạn Kim Thần thực sự là một kim đâm chúng huyệt, không chút lưu tình. Khuôn mặt Giang Chi Thịnh thoáng qua một sự bối rối: “Tôi đặc biệt đến thăm cô ấy, giữa bạn bè với nhau biểu thị sự quan tâm không được sao?”
“Chỉ sợ là anh có ý đồ khác thôi!” Đoạn Kim Thần không chút nể nang phản bác lại, Đường Hoan quay đầu lại nhìn anh, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Cho dù anh không thích Giang Chi Thịnh, cũng không nên nói chuyện với người ta như vậy.
Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm giác áy náy với Giang Chi Thịnh, rõ ràng họ là những người bạn tốt như vậy, nhưng bây giờ lại vì cô mà không thể không cắt đứt liên lạc với anh.
Trong lòng cô đan xen nhiều loại cảm xúc, giọng nói trầm thấp của Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên bên tai cô: “Vợ ơi, giờ là lúc em thể hiện thành ý của mình rồi đấy.”
Giọng nói của anh chỉ có hai người nghe thấy, hình bóng họ ở bên nhau rơi vào mắt người khác như thể họ đang thì thầm, toàn thân Đường Hoan run lên.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chi Thịnh, ngũ quan của anh trở nên vô cùng đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời, làn da óng ánh trong suốt, nhưng ánh nắng mặt trời ấm áp không thể lấy đi sự lạnh lẽo trong lòng cô.
Đôi môi khẽ mở ra, lời nói mắc nghẹn trong cổ họng một lúc lâu vẫn không phát ra được, nhưng cô không thể không nói, bởi vì trước giờ Đoạn Kim Thần luôn nói được làm được, hiện tại bệnh tình của bà ngoại vẫn chưa khỏi hẳn, cô không thể lôi chuyện của bà ra đùa được.
Thấy cô do dự một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Đoạn Kim Thần khẽ cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm của anh thoáng qua một sự không vui, bàn tay ở eo cô khẽ siết chặt lại.
Thấy dáng vẻ cau mày của Đường Hoan, đôi mắt Giang Chi Thịnh lộ ra vẻ lo lắng: “Hoan Hoan, em hãy nói với anh, có phải anh ta lại bắt nạt em đúng không? Nếu đúng là như vậy, anh nhất định sẽ dạy cho anh ta một bài học.”
“Tổng giám đốc Giang vẫn nên ăn nói cẩn thận một chút.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói: “Tôi trước giờ luôn yêu thương vợ tôi, anh quan tâm cô ấy như vậy, có phải là hơi quá đà rồi không?”
Cô nhất định sẽ khiến kẻ đó chết mà không có chỗ chôn thân!
Đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, bởi vì quá tức giận mà động đến vết thương ở sau lưng, cô đau đến nỗi thở hổn hển.
“Chậc....nhìn xem bị đánh đến đáng thương như vậy.” Một giọng nói hả hê vang lên, cô quay đầu lại thấy Đường Hoan đang dựa vào cửa với một nụ cười trên khuôn mặt: “Chắc là đau lắm nhỉ?”
Cô vừa nói vừa bước vào phòng bệnh và không hề che đậy sự đắc ý ở trong mắt.
Nhìn thấy Đường Hoan, toàn thân Đường Vãn Tình đau đớn một cách dữ dội, đặc biệt khi là nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô. Nếu như không phải bây giờ đang bị thương, cô ta chắc chắn sẽ xé rách mặt của cô ra.
“Tiện nhân, cô đến đây làm gì?” Đường Vãn Tình nghiến răng hỏi với đôi mắt hung ác.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ta, nụ cười trên mặt Đường Hoan lại càng rạng rỡ hơn: “Tôi đương nhiên là đến xem trò cười của chị rồi, xem chị hỏi đi, lẽ nào chị thực sự cho rằng tôi đến đây để thăm chị sao? Giữa chúng ta không tốt đến mức có thể chào hỏi lẫn nhau nhỉ?”
“Cô....” Ngực của Đường Vãn Tình không ngừng phập phồng, cô ta chỉ tay vào cô: “Cô....đừng cho rằng bây giờ cô đã thắng, tôi nói cho cô biết Đường Hoan, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng nghĩ đến việc được sống yên.”
“Bây giờ hình như người không được sống yên là chị thì phải?” Đường Hoan nói mà không sợ hãi và ngồi xuống ghế sofa: “Tôi cảm thấy đau thay khi chiếc roi đó đánh lên người chị, đường đường là cô chủ lớn nhà họ Đường vậy mà lại bị người ta đối đãi như vậy, trong lòng nhất định là rất tức giận nhỉ. Ở nhà, bố mẹ còn không nỡ động vào một đầu ngón tay của chị, nhưng ở nhà người khác......”
Ý nghĩa trong câu nói vô cùng rõ ràng, muốn nói địa vị của cô ta trong nhà họ Đoạn không bằng cô.
Đường Vãn Tình sao có thể cho phép Đường Hoan kiêu ngạo trước mặt mình như vậy? Lúc này cô ta vừa tức giận vừa căm hận: “Đường Hoan, cô đừng đắc ý quá sớm, đến lúc đó tôi nghĩ cô chết lúc nào cũng không biết đâu.”
“Chuyện này không cần chị gái phải bận tâm.” Nói rồi cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi môi khẽ mở ra: “Tôi chắc chắn sẽ sống đến trăm tuổi và nhìn chị làm thế nào để đấu tranh ở bên bờ địa ngục. Đúng rồi, lần này tôi đến đây còn có một tin tốt muốn nói với chị, tôi sợ chị không hay biết gì.”
Nghe những lời cô nói, Đường Vãn Tình đột nhiên cảm thấy có một linh cảm không tốt, cô nhìn chằm chằm vào Đường Hoan: “Từ miệng của cô thì có thể nhả ra ngà voi gì chứ, cô cút đi, tôi không muốn nghe!”
Bởi vì quá tức giận, cô ta thở hổn hển, sau lưng thì vừa nóng vừa đau rát, trên trán đã ứa ra một lớp mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không có sắc máu.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Đường Vãn Tình, nụ cười trên khuôn mặt của Đường Hoan giống như một mạn đà la: “Đừng lo lắng, chị à, tôi sẽ đi, không cần chị phải đuổi.”
Nói rồi cô liếc nhìn cô ta rồi lại nói tiếp: “Chị có thể không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chị bị đánh ngất đi, tôi đến để nói với chị đây?”
*Mạn đà la: quả cà độc Đường Hoan cố tình nhấn mạnh ba từ bị đánh ngất, sắc mặt Đường Vãn Tình tái mét lại, đôi mắt nhìn cô của cô ta chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Đường Vãn Tình cố kìm nén sự đau đớn và cơn tức giận, nghiến răng lên tiếng.
Không biết tại sao, nghe giọng điệu này của Đường Hoan, cô luôn cảm thấy sau khi mình ngất đi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, nhưng tại sao nỗi lo lắng trong lòng lại mãnh liệt như vậy?
Bàn tay giữ tấm ga trải giường siết chặt lại, đôi mắt nhìn vào Đường Hoan cũng lộ ra vài phần lo lắng.
Khi hết hứng thú, Đường Hoan đi vào chủ đề chính, nếu như không phải vì tin tức này, cô cũng không muốn đến đây.
“Chị nghe xong tuyệt đối đừng tức giận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Trên mặt Đường Hoan là một nụ cười rạng rỡ, cô bước lên một bước và nhả ra từng chữ một cách rõ ràng: “Chồng chị nhân lúc chị hôn mê đã giúp chị làm phẫu thuật phá thai, con của chị không còn nữa rồi.”
“.......”
Đường Vãn Tình mở to mắt và nhìn cô một cách hoài nghi, tất cả mọi biểu cảm đều trở nên chậm chạp, sau khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi đó, cô hét lên như một người điên: “Cô lừa tôi! Tiện nhân, chắc chắn là cô có đúng không? Là cô đã bảo họ phá đứa bé trong bụng tôi.”
Cô sờ vào vùng bụng bằng phẳng của mình. Sau khi tỉnh lại, bởi vì cơ thể quá đau nhức, cho nên cô không hề chú ý đến sự khác thường của cơ thể, nhưng bây giờ nghe Đường Hoan nói như vậy, cô mới nhận ra bụng dưới đau một cách dữ dội.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô như nổi khùng nhìn chằm chằm Đường Hoan và gào lên: “Là cô đúng không? Tất cả mọi chuyện đều là cô đã lên kế hoạch, đứa trẻ này là cốt nhục của nhà họ Đoạn, sao họ có thể.....”
Thấy cô ta gần như phát điên, Đường Hoan cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Cốt nhục của nhà họ Đoạn sao, chị cho rằng họ sẽ tin à? Bản thân chị làm ra những chuyện mất mặt, còn hy vọng người khác tin chị sao?”
“Chị cho rằng mang thai là có thể ngang nhiên đi lại trong nhà họ Đoạn sao? Đường Vãn Tình, những tính toán của chị cũng thật là hoàn hảo, nhưng chị không ngờ người khác lại dành cho chị một bất ngờ khiến chị trở tay không kịp? Chị vẫn nên chịu khó ở trong bệnh viện dưỡng thương đi!”
Đường Hoan vênh váo tự đắc nói và nhìn vào vẻ mặt đau khổ của Đường Vãn Tình, trong lòng cô vui sướng đến cực điểm.
Bây giờ mọi thứ mới vừa bắt đầu, bây giờ cô muốn trả lại từng chút từng chút đau khổ mà trước đây cô ta đã mang đến cho cô.
“Cô...cô....” Đường Vãn Tình tức đến nỗi không nói nên lời, hai mắt nhắm nghiền lại rồi ngất đi.
Đôi môi đỏ khẽ cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, cô nhìn Đường Vãn Tình ngất đi với vẻ mặt vênh váo tự đắc. Sau đó quay người đi và có lòng tốt gọi bác sĩ cho cô ta.
Cô ta đương nhiên không thể chết dễ dàng như thế này, như vậy thì quá hời cho cô ta rồi.
Bây giờ cô ta chịu một chút đau khổ như thế này, đương nhiên là không thể so với những gì mà cô đã chịu trước đây.
Đường Hoan có thể đảm bảo rằng Đường Vãn Tình hoàn toàn không yêu quý đứa bé trong bụng, cô ta muốn giữ đứa bé lại chỉ là muốn ngồi vững vị trí Đoạn phu nhân mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ đứa trẻ không còn rồi, đồng nghĩa với việc chặt đứt một cánh tay của cô ta.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Đường Vãn Tình, Đường Hoan đi thăm bà ngoại.
Hiện tại tình trạng sức khỏe của bà đã tốt hơn rất nhiều, các tế bào ung thư cũng không còn di căn, nhưng bà vẫn trong trạng thái hôn mê.
Hiện tại Kiều Trì đã lập ra một kế hoạch điều trị cho bà, tin rằng sau ca phẫu thuật lần thứ hai, bà ngoại có thể hồi phục sức khỏe, sau này không cần phải đến bệnh viện nữa.
Cô ngồi bên cạnh bà, đột nhiên điện thoại ở trong túi vang lên, cô sợ làm phiền đến bà nên ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn vào điện thoại, người gọi đến là Giang Chi Thịnh.
Ngón tay cô vừa cửa động, đột nhiên nhớ đến chuyện mà mình đã hứa với Đoạn Kim Thần, cô chỉ đành dứt khoát dừng lại động tác.
Đôi mắt thoáng qua một sự chua chát, cô bấm im lặng rồi bỏ điện thoại vào túi.
Cô quay lại phòng bệnh, sau khi nói chuyện với bà một lúc thì rời khỏi bệnh viện.
Cô bắt xe về biệt thự, chỉ là cô không ngờ Giang Chi Thịnh lại đợi trước cửa biệt thự.
Cô mím môi, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc, không phải anh đang ở nước ngoài sao? Sao lại về nước rồi?
Giang Chi Thịnh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại và thấy Đường Hoan đứng cách đó không xa, đôi mắt anh sáng lên.
Khi ở nước ngoài anh luôn cảm thấy bất an, đặc biệt là sau khi anh gọi điện cho cô, cô đều không nghe máy, điều đó khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Đúng lúc mọi chuyện ở nước ngoài đã xử lý xong, anh liền vội vã lên máy bay về nước.
Anh bước lên trước, nhưng Đường Hoan lại đứng yên mà không di chuyển, trong lòng anh đã mơ hồ nhận ra là Đoạn Kim Thần đã làm khó cô.
Trái tim anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, anh bước đến trước mặt cô, đang định an ủi cô. Nhưng khi anh còn chưa kịp lên tiếng, một chiếc Lamborghini màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh họ.
Dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần bước xuống xe, Đường Hoan nhìn anh, hai tay khẽ siết chặt lại, một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên trong lòng cô.
Không phải lúc này anh nên ở công ty sao? Tại sao lại về nhà kịp thời như vậy? Hay là anh đã cho người theo dõi cô? Sợ cô dây dưa không rõ ràng với Giang Chi Thịnh?
Trong lúc suy nghĩ của cô còn đang bay bổng, người đàn ông đi đến bên cạnh cô và ôm eo cô một cách bá đạo.
Giang Chi Thịnh nhìn thấy một sự tức giận và ghen tuông trong mắt Đoạn Kim Thần. Đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta khoác tay lên eo Đường Hoan, bàn tay buông thõng hai bên sườn siết chặt lại, những đường gân xanh nổi lên, anh biết Đoạn Kim Thần đang cố ý khẳng định chủ quyền trước mặt anh.
Anh cố kìm nén sự chua xót trong lòng và gật đầu một cách lịch sự: “Tổng giám đốc Đoạn.”
Đoạn Kim Thần cố tình hôn lên má Đường Hoan rồi ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tổng giám đốc Giang, anh thật là nhàn hạ thoải mái đến nhà tôi chơi.”
“Tôi....” Anh suýt nữa thì buột miệng nói ra câu đến thăm Đường Hoan, cuối cùng khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, anh đành thay đổi lời nói: “Tôi đúng lúc đi ngang qua đây, nhớ ra Đường Hoan cũng ở đây nên muốn ghé qua thăm cô ấy.”
“Ồ?” Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày, rõ ràng là không tin lời anh nói: “Khu vực này là khu nhà giàu, hơn nữa Tổng giám đốc Giang cũng không ở đây, lý do này của anh có vẻ như quá gượng ép rồi?”
Câu nói của Đoạn Kim Thần thực sự là một kim đâm chúng huyệt, không chút lưu tình. Khuôn mặt Giang Chi Thịnh thoáng qua một sự bối rối: “Tôi đặc biệt đến thăm cô ấy, giữa bạn bè với nhau biểu thị sự quan tâm không được sao?”
“Chỉ sợ là anh có ý đồ khác thôi!” Đoạn Kim Thần không chút nể nang phản bác lại, Đường Hoan quay đầu lại nhìn anh, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Cho dù anh không thích Giang Chi Thịnh, cũng không nên nói chuyện với người ta như vậy.
Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm giác áy náy với Giang Chi Thịnh, rõ ràng họ là những người bạn tốt như vậy, nhưng bây giờ lại vì cô mà không thể không cắt đứt liên lạc với anh.
Trong lòng cô đan xen nhiều loại cảm xúc, giọng nói trầm thấp của Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên bên tai cô: “Vợ ơi, giờ là lúc em thể hiện thành ý của mình rồi đấy.”
Giọng nói của anh chỉ có hai người nghe thấy, hình bóng họ ở bên nhau rơi vào mắt người khác như thể họ đang thì thầm, toàn thân Đường Hoan run lên.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chi Thịnh, ngũ quan của anh trở nên vô cùng đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời, làn da óng ánh trong suốt, nhưng ánh nắng mặt trời ấm áp không thể lấy đi sự lạnh lẽo trong lòng cô.
Đôi môi khẽ mở ra, lời nói mắc nghẹn trong cổ họng một lúc lâu vẫn không phát ra được, nhưng cô không thể không nói, bởi vì trước giờ Đoạn Kim Thần luôn nói được làm được, hiện tại bệnh tình của bà ngoại vẫn chưa khỏi hẳn, cô không thể lôi chuyện của bà ra đùa được.
Thấy cô do dự một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Đoạn Kim Thần khẽ cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm của anh thoáng qua một sự không vui, bàn tay ở eo cô khẽ siết chặt lại.
Thấy dáng vẻ cau mày của Đường Hoan, đôi mắt Giang Chi Thịnh lộ ra vẻ lo lắng: “Hoan Hoan, em hãy nói với anh, có phải anh ta lại bắt nạt em đúng không? Nếu đúng là như vậy, anh nhất định sẽ dạy cho anh ta một bài học.”
“Tổng giám đốc Giang vẫn nên ăn nói cẩn thận một chút.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói: “Tôi trước giờ luôn yêu thương vợ tôi, anh quan tâm cô ấy như vậy, có phải là hơi quá đà rồi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương