Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 95: Đảo ngược
Tin tức này vừa phát ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền trở thành tin tức được tìm kiếm nhiều nhất, chiếm vị trí đầu báo của các trang mạng xã hội. Mật độ phủ sóng của tin tức này còn lớn hơn cả tin đồn của các ngôi sao nổi tiếng, lượt bình luận trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười vạn người. Tất nhiên để có được sự lan truyền rộng lớn như vậy phụ thuộc rất nhiều vào công lao của Đoạn Kim Thần. Sau khi tin tức được phát tán, tất cả các mặt báo cũng như mạng xã hội đều đẩy tin tức của cô lên phần đầu báo, thu hút sự chú ý rất lớn từ cộng đồng mạng. Đường Vãn Tình lợi dụng thân phận người thứ ba để lấy sự đồng cảm từ người khác, vậy thì cô sẽ lợi dụng nỗi căm hận của người đời để đả kích cô ta. Dẫu sao thì Đường Vãn Tình đều không màng tới bộ mặt của nhà họ Đoạn, cô hà cớ gì phải để tâm tới nó? Chuyện này đều là do Đường Vãn Tình khơi mào trước, vậy cô cũng sẽ không khách sáo mà đáp trả lại.
Ở trong phòng bệnh, Đường Hoan và La Vưu Phi chăm chú dõi theo màn hình máy tính, nhìn những dòng bình luận ở phía trước, cả hai sung sướng ăn mừng.
Khói hương cô độc: “Lạy chúa, người phụ nữ này cũng bản lĩnh thật đấy, bản thân vốn là con giáp thứ mười ba, còn dám vu oan cho người ta.”
Đêm đen gió mát: “Đúng lắm đúng lắm, loại người phụ nữ như vậy quả thật đáng ghê tởm, nếu ở thời cổ đại, có lẽ đã bị nhốt vào chuồng lợn từ lâu rồi.”
Chú thỏ trắng: “Rồi sẽ có một ngày sự thật bị bại lộ, chỉ là không ngờ lại tới sớm như vậy, Đường Vãn Tình chuẩn bị chết trong miệng lưỡi của người khác đi là vừa!”
Cùng nhau đi ngắm sao băng: “Rõ ràng là do bản thân rắp tâm đen tối, bây giờ còn ở đây hãm hại người khác, thật nực cười.”
Oaoa gọi: “Quả nhiên là hạng người tâm địa độc ác, có điều thấy cô ta bây giờ như đang tự tát vào mặt, thật khiến người khác hả lòng hả dạ.”
Tiểu Bảo Bảo: “Kĩ thuật photoshop quả thực quá lợi hại rồi, trước đó tôi còn tưởng rằng bức ảnh chìm dưới nước kia là thật, Đường Vãn Tình, cô mau ra đây, chúng ta cùng nói chuyện.”
Phía trên có rất nhiều bình luận tấn công Đường Vãn Tình, những người bị cô ta lừa gạt chĩa mũi về phía Đường Hoan, nay đều lên tiếng chửi mắng Đường Vãn Tình. Có người còn nói rằng cô ta dùng tiền của bố đi đánh cược, cộng thêm danh hiệu không hiếu thảo, tất cả mọi lời lẽ xấu nhất đều đổ hết lên người Đường Vãn Tình.
“Yeahh!” Nhìn vào những bình luận xuất hiện trên mạng, Đường Hoan và La Vưu Phi vui mừng, hưng phấn reo lên. Đường Hoan cười tươi, ngoảnh đầu nhìn sang La Vưu Phi.
“Mọi chuyện bây giờ coi như đều đã được giải quyết rồi.”
“Đúng vậy!” La Vưu Phi bật cười, mừng như vừa trúng số vậy, “Tớ thật sự rất muốn biết Đường Vãn Tình sau khi nhìn thấy những thứ này sẽ có biểu cảm thế nào, đây đúng là bảo ứng mà! Còn muốn kể khổ để lấy lòng người khác nữa sao, hừ, gieo gió thì gặt bão….”
“Được rồi được rồi.” Đường Hoan đặt lại những bức ảnh và USB vào trong túi tài liệu, “Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, chúng ta xuất viện thôi.”
Nói xong, Đường Hoan liền kéo tay La Vưu Phi hướng về phía ngoài.
“Ây ây…..” La Vưu Phi vội vàng lên tiếng: “Cậu xuất viện như vậy, lẽ nào cậu không sợ đại nhân nhà cậu nổi giận hay sao?”
“Tớ bây giờ làm gì còn bệnh nào nữa đâu, tâm trạng đều đang rất tốt đây này!” Khóe môi cô cong lên, tiếp tục kéo La Vưu Phi rời khỏi bệnh viện. Tập đoàn Đoạn Thị, tại phòng làm việc tổng giám đốc.
Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo tin tức hiện trên màn hình trước mặt, khóe môi khẽ cong lên. Đôi mắt sắc lạnh của anh chú ý vào dòng chữ “Người đàn ông của tôi xuất sắc như vậy”, đã hồi lâu không động đậy. Chỉ cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, Đoạn Kim Thần mới thu lại ánh mắt, trợ lý đẩy cửa tiến vào, kính cẩn nói:
“Giám đốc, người anh yêu cầu tôi điều tra bây giờ đã có tung tích rồi, anh ta bây giờ đang ở quán bar Mị Sắc.”
“Tốt lắm!” Đáy mắt lướt qua một tia âm u, anh lạnh giọng dặn dò, “Đưa anh ta tới cảng Nguyệt Hồ.”
“Rõ!” Người trợ lý gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc.
Đứng dậy di chuyển tới cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, bầu trời trong xanh, bờ môi người đàn ông bỗng cong lên. Kịch hay cuối cùng cũng tới rồi!
Đường Vãn Tình sau khi đăng tải lên weibo liền an tâm đi ngủ, khoảng vài giờ đồng hồ sau, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên đánh thức cô. Nhăn mày nhận điện thoại, mơ màng nói:
“Ai vậy?”
“Con vẫn còn ngủ nữa à!” Một giọng nói chua chát phát ra từ trong điện thoại, Đường Vãn Tình vội tỉnh ngủ, chau mày ngồi dậy, “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con khó khăn lắm mới ngủ được, sao mẹ nỡ đánh thức con vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi con còn ngủ nữa sao, mau xem tin tức đi.”
Rất hiếm khi nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Lê Mỹ Mỹ, lập tức lấy chiếc máy tính cầm tay mở lên xem. Phát hiện bài báo trước đó cô vu oan cho Đường Hoan không còn nữa, mà bây giờ khắp các mặt báo đều phủ đầy tin tức cô hãm hại Đường Hoan, cộng thêm những bức ảnh cô ghi lại cảnh cô xuất hiện ở các sòng bài và ra vào khách sạn với những người đàn ông khác. Trong nháy mắt, Đường Vãn Tình mặt lạnh cắt như không còn một giọt máu, hai tay run rẩy trượt trên bàn phím. Những người đồng cảm với cô trước đó nay đều đã hướng về phía Đường Hoan, thậm chí còn có người yêu cầu lấy địa chỉ của cô, nói phải chỉnh lại cô vì dám lừa gạt mọi người. Đặc biệt nhất là sau khi cô nghe xong đoạn ghi âm, ánh mắt bỗng trở nên hoảng loạn. Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Đoạn Kim Thần lại tới kịp thời như vậy, hóa ra Đường Hoan đã giở trò sau lưng cô. Đường Vãn Tình giận dữ đáp máy tính xuống đất, màn hình máy tính trong nháy mắt vỡ tan.
“Mẹ, bây giờ phải làm sao?” Đường Vãn Tình sốt sắng hỏi.
Lê Mỹ Mỹ nghe thấy vậy cũng không biết phải làm sao, bất lực mà nói: “Mẹ nói rồi con làm chuyện gì sao có thể bất cẩn như vậy chứ? Bây giờ trên mạng đều đang đồn thổi chuyện con mua chuộc giết người, cô giải thích thế nào về chuyện này? Mẹ bây giờ cũng không biết nên làm gì nữa rồi.”
“Mẹ, chỉ có mẹ mới có thể giúp con, mẹ mau nghĩ cách giúp con đi, bằng không cả đời này con thật sự sẽ phải sống trong lời phỉ báng của mọi người.” Đường Vãn Tình lo sợ rơi nước mắt, chân tay đều lạnh ngắt.
Tại sao người phụ nữ đó hết lần này tới lần khác đều có thể may mắn thay đổi cục diện như vậy chứ? Rõ ràng đều cùng là một ván cờ chết, nhưng lại dìm cô chết còn cô thì sống.
Tại cảng Nguyệt Hồ.
La Vưu Phi sau khi đưa Đường Hoan trở về nhà liền rời đi, Đường Hoan ngồi trên ghế đọc từng bình luận, tâm trạng tươi tắn tựa như nắng ấm sớm mai vậy. Trong lúc cô vẫn đang mải mê chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, điện thoại của Đoạn Kim Thần bỗng gọi tới.
“Alo, em đã xuất hiện rồi, vừa về tới nhà.”
“Anh biết.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, “Mau thay quần áo, một tiếng nữa về dinh thự.”
“Vâng.” Đường Hoan đáp một tiếng, cũng không do dự nhiều hơn, ngắt máy liền di chuyển lên tầng.
Cô gả cho Đoạn Kim Thần cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với hai vị trưởng bối của nhà họ Đoạn cũng có đôi phần hiểu biết. Bây giờ chuyện của Đường Vãn Tình loạn tới mức như vậy, hai vị có thể ngồi yên mới lấy làm lạ. Thay quần áo xong rồi xuống tầng, ngay tức khắc cô nhìn thấy có hai người đang đứng ở giữa phòng khách, một người trong đó cô biết, chính là trợ lý của Đoạn Kim Thần. Còn người kia…khóe môi cô cong lên, từ từ đi về phía họ. Cô vẫn thắc mắc tại sao Đoạn Kim Thần lại rời khỏi sớm như vậy, hóa ra là vì anh đi tìm tình nhân của Đường Vãn Tình. Người trợ lý vừa nhìn thấy cô liền kính cẩn gật đầu.
“Phu nhân, giám đốc bảo tôi đưa anh ta tới đây.”
“Tôi biết.” Đường Hoan đáp một tiếng, “Anh ấy quay về chưa?”
“Về rồi đây.” Một giọng nói quen thuộc cất lên, ngoảnh đầu liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang tiến về phía cô, nụ cười như không cười để lộ trên gương mặt của anh.
Đoạn Kim Thần dừng chân ở trước mặt, anh hỏi:
“Chuẩn bị xong cả chưa?”
“Xong cả rồi.”
“Ừ.”
Cả hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự, người trợ lý đưa người đàn ông kia tới một chiếc xe khác, sau đó cũng bám theo họ rời đi. Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, chiếc xe dừng bánh ở trong sân của dinh thự nhà họ Đoạn, còn trong sân, xe của Đoạn Lâm Phong đã dừng sẵn ở đó. Nhìn vào biển số chiếc xe, đáy mắt Đường Hoan lướt qua một tia mỉa mai, sau đó liền đi theo Đoạn Kim Thần tiến vào trong.
Vừa bước chân vào tới cửa phòng khác liền nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên, Đường Vãn Tình quỳ chân dưới đất, cúi đầu, Đường Hoan nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt của cô ta, có điều không cần nói cô cũng biết trong lòng Đường Vãn Tình bây giờ nhất định đang rất hận cô. Chào hỏi Đoạn Trấn Nam và Đan Chi Linh như thường, sau đó cùng với Đoạn Kim Thần ngồi xuống ghế, phía sau lưng họ là người đàn ông ngoại tình với Đường Vãn Tình. Anh ta vừa nhìn thấy Đường Vãn Tình quỳ dưới đất, cả người liền run rẩy. Ánh mắt Đoạn Trấn Nam rơi trên người của người đàn ông lạ, ông trầm giọng hỏi:
“Cậu là ai?”
Trước giọng nói đầy uy nghiêm, người đàn ông ấp úng trả lời: “Cháu…cháu là Lý Văn.”
Đường Vãn Tình vừa nghe thấy cái tên này, như sét đánh ngang tai, ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt hoảng sợ như vừa nhìn thấy ma vậy.
“Anh tới đây làm gì vậy?”
Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hoan, ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng về phía cô. Đường Hoan tức tới run người, nhưng bây giờ cô không thể có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn. Mọi người nhìn thấy phản ứng của Đường Vãn Tình, trong nháy mắt liền hiểu ra thân phận của người đàn ông này là ai. Người tức giận nhất chính là Đoạn Lâm Phong, sau khi thấy Đường Vãn Tình phản ứng như vậy, anh vội vàng đi tới xách cổ áo người đàn ông kia, giơ tay đấm lên mặt anh ta. Người đàn ông bị đánh lùi về phía sau vài bước, khóe miệng bỗng có máu rỉ ra, có thể nhận thấy cú đấm vừa rồi mạnh tới mức nào.
“Ngay cả vợ của tôi anh cũng dám động tới!” Đoạn Lâm Phong lại tiến về phía trước, xốc cổ áo anh ta, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
“Không phải do tôi.” Người đàn ông vội vàng lắc đầu, “Là do cô ta quyến rũ tôi, tôi….”
“Anh nói linh tinh!” Đường Vãn Tình vội bật người đứng dậy, gay gắt nói: “Tôi quyến rũ anh lúc nào vậy, tôi hoàn toàn không hề quen biết anh.”
“Là thật sự không quen hay giả vờ không quen vậy chị gái tốt của em.” Đường Hoan lên giọng chế giễu.
Đường Vãn Tình đưa mắt nhìn cô, lửa giận trong lòng như bùng cháy.
“Ở đây có phần để cô nói không? Tôi nói không quen là không quen, cô bớt chen mõm vào chuyện của tôi đi!”
Đường Hoan không tiếp tục tranh luận với Đường Vãn Tình mà làm động tác im lặng, đắc ý nhìn về phía coo ta. Vốn tưởng rằng gu đàn ông của Đường Vãn Tình phải thế nào, không ngờ lại là một người hèn nhát, loại đàn ông như vậy cô cũng nuốt được, quả thật không biết chọn!
Lý Văn thấy Đường Vãn Tình nói như vậy, lập tức phản bác, kể hết toàn bộ câu chuyện:
“Cô ăn nói kiểu gì thế? Rõ ràng là do cô quyến rũ tôi trước, hôm đó tôi tới quán bar uống rượu, cô tới nói với tôi rằng cô cô đơn quá, muốn phát triển quan hệ với tôi.” Nói xong, anh ta đột nhiên trở nên giận dữ, “Nhưng tôi không ngờ rằng cô quả nhiên đã kết hôn rồi, vậy còn lừa tôi rằng cô chưa kết hôn, loại người phụ nữ như cô thật đáng ghê tởm, bây giờ xảy ra chuyện rồi lại đổ lỗi lên đầu tôi, cô đừng có mơ.”
Ở trong phòng bệnh, Đường Hoan và La Vưu Phi chăm chú dõi theo màn hình máy tính, nhìn những dòng bình luận ở phía trước, cả hai sung sướng ăn mừng.
Khói hương cô độc: “Lạy chúa, người phụ nữ này cũng bản lĩnh thật đấy, bản thân vốn là con giáp thứ mười ba, còn dám vu oan cho người ta.”
Đêm đen gió mát: “Đúng lắm đúng lắm, loại người phụ nữ như vậy quả thật đáng ghê tởm, nếu ở thời cổ đại, có lẽ đã bị nhốt vào chuồng lợn từ lâu rồi.”
Chú thỏ trắng: “Rồi sẽ có một ngày sự thật bị bại lộ, chỉ là không ngờ lại tới sớm như vậy, Đường Vãn Tình chuẩn bị chết trong miệng lưỡi của người khác đi là vừa!”
Cùng nhau đi ngắm sao băng: “Rõ ràng là do bản thân rắp tâm đen tối, bây giờ còn ở đây hãm hại người khác, thật nực cười.”
Oaoa gọi: “Quả nhiên là hạng người tâm địa độc ác, có điều thấy cô ta bây giờ như đang tự tát vào mặt, thật khiến người khác hả lòng hả dạ.”
Tiểu Bảo Bảo: “Kĩ thuật photoshop quả thực quá lợi hại rồi, trước đó tôi còn tưởng rằng bức ảnh chìm dưới nước kia là thật, Đường Vãn Tình, cô mau ra đây, chúng ta cùng nói chuyện.”
Phía trên có rất nhiều bình luận tấn công Đường Vãn Tình, những người bị cô ta lừa gạt chĩa mũi về phía Đường Hoan, nay đều lên tiếng chửi mắng Đường Vãn Tình. Có người còn nói rằng cô ta dùng tiền của bố đi đánh cược, cộng thêm danh hiệu không hiếu thảo, tất cả mọi lời lẽ xấu nhất đều đổ hết lên người Đường Vãn Tình.
“Yeahh!” Nhìn vào những bình luận xuất hiện trên mạng, Đường Hoan và La Vưu Phi vui mừng, hưng phấn reo lên. Đường Hoan cười tươi, ngoảnh đầu nhìn sang La Vưu Phi.
“Mọi chuyện bây giờ coi như đều đã được giải quyết rồi.”
“Đúng vậy!” La Vưu Phi bật cười, mừng như vừa trúng số vậy, “Tớ thật sự rất muốn biết Đường Vãn Tình sau khi nhìn thấy những thứ này sẽ có biểu cảm thế nào, đây đúng là bảo ứng mà! Còn muốn kể khổ để lấy lòng người khác nữa sao, hừ, gieo gió thì gặt bão….”
“Được rồi được rồi.” Đường Hoan đặt lại những bức ảnh và USB vào trong túi tài liệu, “Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, chúng ta xuất viện thôi.”
Nói xong, Đường Hoan liền kéo tay La Vưu Phi hướng về phía ngoài.
“Ây ây…..” La Vưu Phi vội vàng lên tiếng: “Cậu xuất viện như vậy, lẽ nào cậu không sợ đại nhân nhà cậu nổi giận hay sao?”
“Tớ bây giờ làm gì còn bệnh nào nữa đâu, tâm trạng đều đang rất tốt đây này!” Khóe môi cô cong lên, tiếp tục kéo La Vưu Phi rời khỏi bệnh viện. Tập đoàn Đoạn Thị, tại phòng làm việc tổng giám đốc.
Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo tin tức hiện trên màn hình trước mặt, khóe môi khẽ cong lên. Đôi mắt sắc lạnh của anh chú ý vào dòng chữ “Người đàn ông của tôi xuất sắc như vậy”, đã hồi lâu không động đậy. Chỉ cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, Đoạn Kim Thần mới thu lại ánh mắt, trợ lý đẩy cửa tiến vào, kính cẩn nói:
“Giám đốc, người anh yêu cầu tôi điều tra bây giờ đã có tung tích rồi, anh ta bây giờ đang ở quán bar Mị Sắc.”
“Tốt lắm!” Đáy mắt lướt qua một tia âm u, anh lạnh giọng dặn dò, “Đưa anh ta tới cảng Nguyệt Hồ.”
“Rõ!” Người trợ lý gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc.
Đứng dậy di chuyển tới cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, bầu trời trong xanh, bờ môi người đàn ông bỗng cong lên. Kịch hay cuối cùng cũng tới rồi!
Đường Vãn Tình sau khi đăng tải lên weibo liền an tâm đi ngủ, khoảng vài giờ đồng hồ sau, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên đánh thức cô. Nhăn mày nhận điện thoại, mơ màng nói:
“Ai vậy?”
“Con vẫn còn ngủ nữa à!” Một giọng nói chua chát phát ra từ trong điện thoại, Đường Vãn Tình vội tỉnh ngủ, chau mày ngồi dậy, “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con khó khăn lắm mới ngủ được, sao mẹ nỡ đánh thức con vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi con còn ngủ nữa sao, mau xem tin tức đi.”
Rất hiếm khi nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Lê Mỹ Mỹ, lập tức lấy chiếc máy tính cầm tay mở lên xem. Phát hiện bài báo trước đó cô vu oan cho Đường Hoan không còn nữa, mà bây giờ khắp các mặt báo đều phủ đầy tin tức cô hãm hại Đường Hoan, cộng thêm những bức ảnh cô ghi lại cảnh cô xuất hiện ở các sòng bài và ra vào khách sạn với những người đàn ông khác. Trong nháy mắt, Đường Vãn Tình mặt lạnh cắt như không còn một giọt máu, hai tay run rẩy trượt trên bàn phím. Những người đồng cảm với cô trước đó nay đều đã hướng về phía Đường Hoan, thậm chí còn có người yêu cầu lấy địa chỉ của cô, nói phải chỉnh lại cô vì dám lừa gạt mọi người. Đặc biệt nhất là sau khi cô nghe xong đoạn ghi âm, ánh mắt bỗng trở nên hoảng loạn. Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Đoạn Kim Thần lại tới kịp thời như vậy, hóa ra Đường Hoan đã giở trò sau lưng cô. Đường Vãn Tình giận dữ đáp máy tính xuống đất, màn hình máy tính trong nháy mắt vỡ tan.
“Mẹ, bây giờ phải làm sao?” Đường Vãn Tình sốt sắng hỏi.
Lê Mỹ Mỹ nghe thấy vậy cũng không biết phải làm sao, bất lực mà nói: “Mẹ nói rồi con làm chuyện gì sao có thể bất cẩn như vậy chứ? Bây giờ trên mạng đều đang đồn thổi chuyện con mua chuộc giết người, cô giải thích thế nào về chuyện này? Mẹ bây giờ cũng không biết nên làm gì nữa rồi.”
“Mẹ, chỉ có mẹ mới có thể giúp con, mẹ mau nghĩ cách giúp con đi, bằng không cả đời này con thật sự sẽ phải sống trong lời phỉ báng của mọi người.” Đường Vãn Tình lo sợ rơi nước mắt, chân tay đều lạnh ngắt.
Tại sao người phụ nữ đó hết lần này tới lần khác đều có thể may mắn thay đổi cục diện như vậy chứ? Rõ ràng đều cùng là một ván cờ chết, nhưng lại dìm cô chết còn cô thì sống.
Tại cảng Nguyệt Hồ.
La Vưu Phi sau khi đưa Đường Hoan trở về nhà liền rời đi, Đường Hoan ngồi trên ghế đọc từng bình luận, tâm trạng tươi tắn tựa như nắng ấm sớm mai vậy. Trong lúc cô vẫn đang mải mê chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, điện thoại của Đoạn Kim Thần bỗng gọi tới.
“Alo, em đã xuất hiện rồi, vừa về tới nhà.”
“Anh biết.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, “Mau thay quần áo, một tiếng nữa về dinh thự.”
“Vâng.” Đường Hoan đáp một tiếng, cũng không do dự nhiều hơn, ngắt máy liền di chuyển lên tầng.
Cô gả cho Đoạn Kim Thần cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với hai vị trưởng bối của nhà họ Đoạn cũng có đôi phần hiểu biết. Bây giờ chuyện của Đường Vãn Tình loạn tới mức như vậy, hai vị có thể ngồi yên mới lấy làm lạ. Thay quần áo xong rồi xuống tầng, ngay tức khắc cô nhìn thấy có hai người đang đứng ở giữa phòng khách, một người trong đó cô biết, chính là trợ lý của Đoạn Kim Thần. Còn người kia…khóe môi cô cong lên, từ từ đi về phía họ. Cô vẫn thắc mắc tại sao Đoạn Kim Thần lại rời khỏi sớm như vậy, hóa ra là vì anh đi tìm tình nhân của Đường Vãn Tình. Người trợ lý vừa nhìn thấy cô liền kính cẩn gật đầu.
“Phu nhân, giám đốc bảo tôi đưa anh ta tới đây.”
“Tôi biết.” Đường Hoan đáp một tiếng, “Anh ấy quay về chưa?”
“Về rồi đây.” Một giọng nói quen thuộc cất lên, ngoảnh đầu liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang tiến về phía cô, nụ cười như không cười để lộ trên gương mặt của anh.
Đoạn Kim Thần dừng chân ở trước mặt, anh hỏi:
“Chuẩn bị xong cả chưa?”
“Xong cả rồi.”
“Ừ.”
Cả hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự, người trợ lý đưa người đàn ông kia tới một chiếc xe khác, sau đó cũng bám theo họ rời đi. Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, chiếc xe dừng bánh ở trong sân của dinh thự nhà họ Đoạn, còn trong sân, xe của Đoạn Lâm Phong đã dừng sẵn ở đó. Nhìn vào biển số chiếc xe, đáy mắt Đường Hoan lướt qua một tia mỉa mai, sau đó liền đi theo Đoạn Kim Thần tiến vào trong.
Vừa bước chân vào tới cửa phòng khác liền nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên, Đường Vãn Tình quỳ chân dưới đất, cúi đầu, Đường Hoan nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt của cô ta, có điều không cần nói cô cũng biết trong lòng Đường Vãn Tình bây giờ nhất định đang rất hận cô. Chào hỏi Đoạn Trấn Nam và Đan Chi Linh như thường, sau đó cùng với Đoạn Kim Thần ngồi xuống ghế, phía sau lưng họ là người đàn ông ngoại tình với Đường Vãn Tình. Anh ta vừa nhìn thấy Đường Vãn Tình quỳ dưới đất, cả người liền run rẩy. Ánh mắt Đoạn Trấn Nam rơi trên người của người đàn ông lạ, ông trầm giọng hỏi:
“Cậu là ai?”
Trước giọng nói đầy uy nghiêm, người đàn ông ấp úng trả lời: “Cháu…cháu là Lý Văn.”
Đường Vãn Tình vừa nghe thấy cái tên này, như sét đánh ngang tai, ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt hoảng sợ như vừa nhìn thấy ma vậy.
“Anh tới đây làm gì vậy?”
Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hoan, ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng về phía cô. Đường Hoan tức tới run người, nhưng bây giờ cô không thể có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn. Mọi người nhìn thấy phản ứng của Đường Vãn Tình, trong nháy mắt liền hiểu ra thân phận của người đàn ông này là ai. Người tức giận nhất chính là Đoạn Lâm Phong, sau khi thấy Đường Vãn Tình phản ứng như vậy, anh vội vàng đi tới xách cổ áo người đàn ông kia, giơ tay đấm lên mặt anh ta. Người đàn ông bị đánh lùi về phía sau vài bước, khóe miệng bỗng có máu rỉ ra, có thể nhận thấy cú đấm vừa rồi mạnh tới mức nào.
“Ngay cả vợ của tôi anh cũng dám động tới!” Đoạn Lâm Phong lại tiến về phía trước, xốc cổ áo anh ta, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
“Không phải do tôi.” Người đàn ông vội vàng lắc đầu, “Là do cô ta quyến rũ tôi, tôi….”
“Anh nói linh tinh!” Đường Vãn Tình vội bật người đứng dậy, gay gắt nói: “Tôi quyến rũ anh lúc nào vậy, tôi hoàn toàn không hề quen biết anh.”
“Là thật sự không quen hay giả vờ không quen vậy chị gái tốt của em.” Đường Hoan lên giọng chế giễu.
Đường Vãn Tình đưa mắt nhìn cô, lửa giận trong lòng như bùng cháy.
“Ở đây có phần để cô nói không? Tôi nói không quen là không quen, cô bớt chen mõm vào chuyện của tôi đi!”
Đường Hoan không tiếp tục tranh luận với Đường Vãn Tình mà làm động tác im lặng, đắc ý nhìn về phía coo ta. Vốn tưởng rằng gu đàn ông của Đường Vãn Tình phải thế nào, không ngờ lại là một người hèn nhát, loại đàn ông như vậy cô cũng nuốt được, quả thật không biết chọn!
Lý Văn thấy Đường Vãn Tình nói như vậy, lập tức phản bác, kể hết toàn bộ câu chuyện:
“Cô ăn nói kiểu gì thế? Rõ ràng là do cô quyến rũ tôi trước, hôm đó tôi tới quán bar uống rượu, cô tới nói với tôi rằng cô cô đơn quá, muốn phát triển quan hệ với tôi.” Nói xong, anh ta đột nhiên trở nên giận dữ, “Nhưng tôi không ngờ rằng cô quả nhiên đã kết hôn rồi, vậy còn lừa tôi rằng cô chưa kết hôn, loại người phụ nữ như cô thật đáng ghê tởm, bây giờ xảy ra chuyện rồi lại đổ lỗi lên đầu tôi, cô đừng có mơ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương