Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 99: Chứng nào tật nấy
Không muốn tiếp tục phí lời với Đường Vãn Tình, sau khi nói xong, Đường Hoan liền quay người bỏ đi. Đứng chung bầu không khí với loại người tâm địa độc ác như vậy, cô cảm thấy bản thân thật bí bách, đến không khí đều bị ô nhiêm cả rồi. Đường Vãn Tình giận dữ nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, hai bàn tay cuộn chặt vào nhau. Trước đây người thắng thế luôn là cô, nhưng rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cô luôn bị Đường Hoan chèn ép như vậy.
Đường Hoan bắt một chiếc xe taxi, đọc địa chỉ của biệt thự rồi gọi điện thoại tới cho Đoạn Lâm Phong.
“Đoạn Lâm Phong, tôi khuyên anh hãy quản cho thật tốt người phụ nữ của mình, đừng để cô ta tiếp tục tới tìm tôi gây phiền phức nữa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ khiến vợ chồng các người ăn không nổi, đi cũng chẳng xong.”
Dứt lời, không chờ Đoạn Lâm Phong nói tiếp, Đường Hoan đưa tay ngắt điện thoại. Đoạn Lâm Phong nổi giận, rõ ràng lúc ở bệnh viện anh đã từng cảnh cáo Đường Vãn Tình, bảo cô đừng tới tìm Đường Hoan gây chuyện, nhưng bây giờ vẫn chứng nào tật nấy. Nhấc điện thoại gọi tới cho Đường Vãn Tình, bảo cô ở nhà đợi anh, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Đường Vãn Tình sau khi nghe xong, không chút nghi ngờ, lập tức lái xe quay trở về nhà.
Khi về tới nhà, Đoạn Lâm Phong vẫn chưa quay về, Đường Vãn Tình cố ý lên tầng thay một chiếc váy cổ V khoét sâu, còn đặc biệt trang điểm đậm, xịt nước hoa quyến rũ. Biết khoảng thời gian gần đây Đoạn Lâm Phong luôn hờ hững với cô, bây giờ cô phải tìm cách níu giữ lại trái tim của anh, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, vợ chồng họ sớm muộn đều sẽ phải ly hôn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Đoạn Lâm Phong trở về nhà. Vừa nghe thấy tiếng động, Đường Vãn Tình đon đả, tươi cười chạy tới nói:
“Lâm Phong…”
Chưa dứt lời, như sét đánh ngang tai, một cú tát vung lên mặt cô. Cô ôm mặt, ngước mắt nhìn anh, hai mắt rưng rưng nói:
“Tại sao anh đánh em?”
Biết anh sắp về, cô cẩn thận chuẩn bị lâu như vậy, còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng cần nói với cô, không ngờ anh quả nhiên lại ra tay đánh cô, cô rốt cuộc đã làm gì sai chứ? Vô duyên vô cớ gọi cô về nhà, tới cuối cùng lại dành cho cô một cú tát vậy sao?
“Cô còn dám mở miệng hỏi tôi tại sao nữa ư?” Đoạn Kim Thần giận dữ nói.
Đường Vãn Tình nức nở, bị anh đẩy mạnh lên ghế, phần eo của cô chạm vào một góc ghế, đau tới thấu xương tận tủy.
“Tôi chẳng phải đã từng cảnh cáo cô đừng tới tìm Đường Hoan gây rắc rối nữa rồi sao? Cô được lắm, vừa quay người đã quên sạch những gì tôi nói, còn tới tìm cô ấy gây chuyện, cô coi tôi là người chết đấy à?” Đường Vãn Tình hoàn toàn không ngờ rằng anh gọi cô về nhà là vì chuyện này, khói giận bốc trên đầu.
“Chính vì con tiện nhân đó mà anh nỡ lòng ra tay đánh em vậy ư? Em là vợ của anh, cô ta là ai của anh chứ? Anh quả nhiên vì một người phụ nữ mà dám động chân động tay với em. Em biết trong lòng anh vẫn còn có vị trí của cô ta, con tiện nhân đó rốt cuộc có điểm nào tốt, ngoại trừ gương mặt cũng được coi là xinh đẹp ra, cô ta tốt đẹp hơn em ở điểm nào chứ?”
Rốt cuộc cô có chỗ nào thua kém Đường Hoan? Tại sao hai anh em họ đều vây quanh bảo vệ cho cô ta? Cô thừa nhận lúc đầu gả cho Đoạn Lâm Phong vì thấy quyền thế của nhà họ Đoạn rất mạnh, còn một điều quan trong nữa, anh là bạn trai của Đường Hoan do vậy mới muốn cướp anh từ tay cô. Cô trước nay đều không ưa Đường Hoan, rõ ràng thân phận của cô thấp hèn, dựa vào điều gì mà lúc nào cô cũng đều tỏ ra cao ngạo vậy. Điều khiến cô càng giận hơn chính là vốn tưởng rằng sau khi gả cho Đoạn Lâm Phong là có thể ở trước mặt Đường Hoan tự dương tự đắc với cô, không ngờ rằng cô quả nhiên lại gả cho Đoạn Kim Thần. Cho tới bây giờ, cô vẫn luôn bị Đường Hoan chèn ép, sao cô có thể không ghi hận được chứ?
“Loại người phụ nữ lăng nhăng như cô sao có thể sánh với cô ấy được.” Đoạn Lâm Phong lạnh lùng nói, “Kể từ hôm nay trở đi, cô ở yên trong nhà cho tôi, không được phép ra ngoài, nếu còn có một lần nữa, tôi đảm bảo sẽ không chỉ là một cú tát đơn giản vậy đâu.”
Trợn tròn hai mắt, sửng sốt lên tiếng: “Anh định giam lỏng em sao?”
“Đúng vậy, sao nào, cô gây ra biết bao phiền toái tới cho tôi, cô tưởng rằng tôi vẫn sẽ để cô tùy ý làm bậy nữa ư?”
Dứt lời, mặc cho Đường Vãn Tình vùng vẫy, đưa cô lên tầng cấm cung.
“Em không cần.” Đường Vãn Tình hét lên, giữ chặt lấy tay vịn cầu thang, một mực không muốn lên. Sự thật chứng minh, cứng đầu với một người đàn ông đang giận dữ chỉ khiến bản thân thiệt thòi hơn mà thôi.
Đường Vãn Tình bị Đoạn Lâm Phong đánh tới mức tím mày tím mắt, chỉ cho tới khi cô hết sức không làm loạn nữa mới đóng cửa phòng ra ngoài. Đường Vãn Tình bị đẩy ngã trên nền đất, nhìn lên cánh cửa phòng đóng chặt, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, nỗi hận trong lòng ngày càng sâu đậm hơn. Cô thật sự không can tâm, vốn tưởng rằng sau khi gả vào nhà họ Đoạn sẽ có thể mở mày mở mặt, không ngờ những tháng ngày ở đây còn chẳng bằng lúc cô ở nhà họ Đường. Người nhà họ Đường nếu không là một trận đòn roi thì sẽ là một trận đánh cuồng bạo, kể từ sau khi gả vào đây, số lượng trận đánh tăng dần theo thời gian. Nỗi hận này như khắc sâu trong trái tim của Đường Vãn Tình, ngày một sâu hơn.
Chuyện Đường Vãn Tình ngoại tình tới sòng bạc cá cược không những ảnh hưởng tới tập đoàn Đoạn Thị mà ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng phải chịu không ít tổn thất. Tập đoàn Đoạn Thị do Đoạn Kim Thần quản lý, do vậy sau khi mọi chuyện xảy ra, do vậy việc đầu tiên anh làm chính là thực hiện các biện pháp nhằm giảm bớt tổn hại, chính vì thế chút ảnh hưởng kia rất nhanh đã bị anh loại trừ. Nhưng tập đoàn Đường Thị lại không hề may mắn như vậy, kể từ sau khi mọi chuyện xảy ra, cổ phiếu của Đường Thị bắt đầu tụt giá, ngay đến cả những công ty hợp tác lâu dài với Đường Thị cũng đều rút bỏ đầu tư, hủy hợp đồng. Đối mặt với những tình huống này, Đường Kha Thành thật sự vô cùng đau đầu, ngày đêm trăn trở suy nghĩ, tìm cách cứu lấy công ty. Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Đoạn Thị, vậy thì bi kịch của Đường Thị sẽ được giải quyết, nhưng ông hoàn toàn không thể làm chủ được chuyện này. Bất lực là vậy, ông chỉ còn cách gọi điện cho Đường Hoan, bảo cô giúp Đoạn Lâm Phong để Đoạn Kim Thần cho anh chút quyền lực. Đường Hoan sau khi nghe thấy vậy liền bật cười rồi nói:
“Ông Đường, chắc có lẽ do dạo gần đây ông bận quá nên đã quên mất những lời mà trước đây ông từng nói với tôi rồi thì phải, vậy thì tôi sẽ có lòng tốt nhắc nhở lại cho ông nghe một lần! Tôi không phải là con gái của ông, tôi cũng không có người bố nào như ông, ông muốn tôi giúp ông, dựa vào gì chứ?”
Họ đối xử với cô ra sao, tất cả cô đều ghi nhớ hết, bây giờ thấy cả nhà họ như vậy, cô mừng còn không hết, sao có thể đồng ý giúp họ được chứ?
“Hoan Hoan, bố biết những chuyện trước đây là do bố quá khích, nhưng bố cũng chỉ là vì lo lắng cho nhà họ Đường mà thôi.” Ngập ngừng vài giây, Đường Kha Thành nói tiếp: “Nhưng trong lòng bố từ trước tới nay chưa từng quên con là con gái của bố, bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được bố, bằng không nhà họ Đường và chị gái con đều vô gia bại sản rồi.”
“Không thể nào.” Đường Hoan thẳng thừng từ chối, “Tôi không cần ở đây nhận thân nhận phận với ông, bởi vì trong lòng tôi các người vốn dĩ đều không phải người thân của mình. Tôi chính là đang đợi xem hài kịch của mấy người, tôi muốn xem các người bị bại sản ra sao, muốn thấy các người thành chuột đồng xó chợ, đây chính là những gì các người nợ tôi.”
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không chút do dự mà sẵn sàng giúp đỡ, nhưng khi mẹ cô bị đám người này ép nhảy lầu, người bố vĩ đại này của cô lại chẳng hề có lấy một chút mềm lòng với hai mẹ con cô. Nếu không vì thế, cô có lẽ đã không trở nên máu lạnh như ngày hôm nay, cô thành ra như vậy cũng đều do họ ép cô. Kể từ sau khi mẹ cô ra đi, cô đã tự nhủ lòng rằng người nhà họ Đường chính là mối thù kẻ thù kiếp này của cô. Cô phải đích thân thay mẹ báo thù, hại mẹ con Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình tới đường cùng, khiến nhà họ Đường phá sản. Cô muốn tận mắt chứng kiến người nhà họ Đường từng bước từng bước trở thành những kẻ trắng tay.
“Con nói như vậy có khác nào những kẻ khốn khiếp ngoài kia không!” Thấy mềm không được, Đường Kha Thành bắt đầu phát giận, cương cứng nói: “Chuyện này con không được phép từ chối, con không giúp cũng phải giúp.”
“Haha….” Đường Hoan bật cười lớn, thay đổi tư thế dễ chịu hơn, nhoài người nằm trên ghế, “Đường Kha Thành, xem ra cho tới hôm nay ông cũng vẫn chưa thấy rõ vị trí của mình đâu nhỉ, ông đừng phí sức phí thời gian ở chỗ tôi nữa, dẫu sao thì tôi cũng sẽ không giúp ông.”
Nói xong liền thẳng tay ngắt điện thoại, cũng không màng tới việc Đường Kha Thành có còn muốn tiếp tục nói gì hay không. Tâm trạng thoải mái, nằm trên ghế, đôi môi căng mọng của cô bỗng cong lên. Xem ra lần này nhà họ Đường thực sự thảm roofi, bằng không Đường Kha Thành cũng sẽ không chịu mất mặt tới cầu xin cô như vậy.
Trời sẩm tối, Đoạn Kim Thần tan làm về nhà, thấy Đường Hoan nằm trên ghế, vẻ mặt tươi cười, liền cất giọng hỏi cô:
“Tâm trạng xem ra rất tốt đấy nhỉ?”
Thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở ngay trước mắt, cô vội vàng ngồi dậy, mỉm cười nói:
“Hôm nay ông ta gọi điện thoại cho em rồi.’’
“Nói gì thế?” Đoạn Kim Thần vừa ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm hổi.
“Muốn anh cho Đoạn Lâm Phong chút quyền lực.” Nói xong, cô khẽ cười, “Thấy công ty sắp sụp đổ ngay trước mắt mới bắt đầu hạ nhục tới cầu xin người khác, tưởng ông là ai chứ, muốn em giúp sao, có thể ư?”
“Bây giờ cổ phiếu của nhà Đường đang liên tục tụt dốc, người trong công ty hoang mang, cầu xin em là điều dễ hiểu.”
Đoạn Kim Thần sớm đã dự đoán trước điều này, do vậy trong lòng cũng chẳng hề có quá nhiều ngạc nhiên, đứng dậy đi về phía phòng ăn. Đường Hoan đi theo sau lưng anh, phấn khích nói:
“Em sẽ chờ xem họ trắng tay thế nào.”
Cả hai người cùng ngồi xuống bàn ăn, dì Đồng cùng những người khác bắt đầu mang thức ăn lên. Khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng êm đẹp, ăn cơm cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa. Trời tối dần, Đường Hoan sau khi tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ, do mấy ngày nay tâm trạng cô thoải mái khiến việc mất ngủ cũng trở nên tốt hơn, nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi. Ánh trăng sáng rọi trên bầu trời, những vì sao lung linh lấp lánh, tô điểm cho bầu trời đêm tĩnh mịch.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, trong biệt thự họ Đoạn đã vang lên tiếng khóc bù lu bù loa của ai đó.
“Mẹ……” Đường Vãn Tình nằm trong lòng Lê Mỹ Mỹ, nghẹn ngào nói: “Lâm Phong vì con tiện nhân đó mà nỡ lòng ra tay đánh con, cấm cung con, không cho con ra ngoài, mẹ nói thử xem tại sao anh ấy có thể làm vậy với con được chứ? Rõ ràng con mới là vợ của anh ấy mà.”
“Huhu…..”
Thấy con gái cưng khóc tới mức đau lòng như vậy, phận làm mẹ như Lê Mỹ Mỹ sao có thể không đau lòng. Vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi vài câu:
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mẹ biết trong lòng con tủi thân, nhưng Đoạn Lâm Phong dạo gần đây cũng vì chuyện của công ty mà đau đầu, con phải hiểu cho nó một chút!”
“Nhưng…..” Đường Vãn Tình phụng phịu, “Nhưng dù cho là vậy, anh ấy cũng không nên ra tay đánh con, còn nhốt con như vậy, thành ra thể thống gì nữa chứ?”
“Con còn dám nói vậy nữa ư? Con ra ngoài quan hệ với biết bao người đàn ông, cắm cho nó một chiếc sừng dài như vậy, nó chưa ly hôn với con đã là may mắn lắm rồi.”
Đường Hoan bắt một chiếc xe taxi, đọc địa chỉ của biệt thự rồi gọi điện thoại tới cho Đoạn Lâm Phong.
“Đoạn Lâm Phong, tôi khuyên anh hãy quản cho thật tốt người phụ nữ của mình, đừng để cô ta tiếp tục tới tìm tôi gây phiền phức nữa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ khiến vợ chồng các người ăn không nổi, đi cũng chẳng xong.”
Dứt lời, không chờ Đoạn Lâm Phong nói tiếp, Đường Hoan đưa tay ngắt điện thoại. Đoạn Lâm Phong nổi giận, rõ ràng lúc ở bệnh viện anh đã từng cảnh cáo Đường Vãn Tình, bảo cô đừng tới tìm Đường Hoan gây chuyện, nhưng bây giờ vẫn chứng nào tật nấy. Nhấc điện thoại gọi tới cho Đường Vãn Tình, bảo cô ở nhà đợi anh, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Đường Vãn Tình sau khi nghe xong, không chút nghi ngờ, lập tức lái xe quay trở về nhà.
Khi về tới nhà, Đoạn Lâm Phong vẫn chưa quay về, Đường Vãn Tình cố ý lên tầng thay một chiếc váy cổ V khoét sâu, còn đặc biệt trang điểm đậm, xịt nước hoa quyến rũ. Biết khoảng thời gian gần đây Đoạn Lâm Phong luôn hờ hững với cô, bây giờ cô phải tìm cách níu giữ lại trái tim của anh, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, vợ chồng họ sớm muộn đều sẽ phải ly hôn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Đoạn Lâm Phong trở về nhà. Vừa nghe thấy tiếng động, Đường Vãn Tình đon đả, tươi cười chạy tới nói:
“Lâm Phong…”
Chưa dứt lời, như sét đánh ngang tai, một cú tát vung lên mặt cô. Cô ôm mặt, ngước mắt nhìn anh, hai mắt rưng rưng nói:
“Tại sao anh đánh em?”
Biết anh sắp về, cô cẩn thận chuẩn bị lâu như vậy, còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng cần nói với cô, không ngờ anh quả nhiên lại ra tay đánh cô, cô rốt cuộc đã làm gì sai chứ? Vô duyên vô cớ gọi cô về nhà, tới cuối cùng lại dành cho cô một cú tát vậy sao?
“Cô còn dám mở miệng hỏi tôi tại sao nữa ư?” Đoạn Kim Thần giận dữ nói.
Đường Vãn Tình nức nở, bị anh đẩy mạnh lên ghế, phần eo của cô chạm vào một góc ghế, đau tới thấu xương tận tủy.
“Tôi chẳng phải đã từng cảnh cáo cô đừng tới tìm Đường Hoan gây rắc rối nữa rồi sao? Cô được lắm, vừa quay người đã quên sạch những gì tôi nói, còn tới tìm cô ấy gây chuyện, cô coi tôi là người chết đấy à?” Đường Vãn Tình hoàn toàn không ngờ rằng anh gọi cô về nhà là vì chuyện này, khói giận bốc trên đầu.
“Chính vì con tiện nhân đó mà anh nỡ lòng ra tay đánh em vậy ư? Em là vợ của anh, cô ta là ai của anh chứ? Anh quả nhiên vì một người phụ nữ mà dám động chân động tay với em. Em biết trong lòng anh vẫn còn có vị trí của cô ta, con tiện nhân đó rốt cuộc có điểm nào tốt, ngoại trừ gương mặt cũng được coi là xinh đẹp ra, cô ta tốt đẹp hơn em ở điểm nào chứ?”
Rốt cuộc cô có chỗ nào thua kém Đường Hoan? Tại sao hai anh em họ đều vây quanh bảo vệ cho cô ta? Cô thừa nhận lúc đầu gả cho Đoạn Lâm Phong vì thấy quyền thế của nhà họ Đoạn rất mạnh, còn một điều quan trong nữa, anh là bạn trai của Đường Hoan do vậy mới muốn cướp anh từ tay cô. Cô trước nay đều không ưa Đường Hoan, rõ ràng thân phận của cô thấp hèn, dựa vào điều gì mà lúc nào cô cũng đều tỏ ra cao ngạo vậy. Điều khiến cô càng giận hơn chính là vốn tưởng rằng sau khi gả cho Đoạn Lâm Phong là có thể ở trước mặt Đường Hoan tự dương tự đắc với cô, không ngờ rằng cô quả nhiên lại gả cho Đoạn Kim Thần. Cho tới bây giờ, cô vẫn luôn bị Đường Hoan chèn ép, sao cô có thể không ghi hận được chứ?
“Loại người phụ nữ lăng nhăng như cô sao có thể sánh với cô ấy được.” Đoạn Lâm Phong lạnh lùng nói, “Kể từ hôm nay trở đi, cô ở yên trong nhà cho tôi, không được phép ra ngoài, nếu còn có một lần nữa, tôi đảm bảo sẽ không chỉ là một cú tát đơn giản vậy đâu.”
Trợn tròn hai mắt, sửng sốt lên tiếng: “Anh định giam lỏng em sao?”
“Đúng vậy, sao nào, cô gây ra biết bao phiền toái tới cho tôi, cô tưởng rằng tôi vẫn sẽ để cô tùy ý làm bậy nữa ư?”
Dứt lời, mặc cho Đường Vãn Tình vùng vẫy, đưa cô lên tầng cấm cung.
“Em không cần.” Đường Vãn Tình hét lên, giữ chặt lấy tay vịn cầu thang, một mực không muốn lên. Sự thật chứng minh, cứng đầu với một người đàn ông đang giận dữ chỉ khiến bản thân thiệt thòi hơn mà thôi.
Đường Vãn Tình bị Đoạn Lâm Phong đánh tới mức tím mày tím mắt, chỉ cho tới khi cô hết sức không làm loạn nữa mới đóng cửa phòng ra ngoài. Đường Vãn Tình bị đẩy ngã trên nền đất, nhìn lên cánh cửa phòng đóng chặt, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, nỗi hận trong lòng ngày càng sâu đậm hơn. Cô thật sự không can tâm, vốn tưởng rằng sau khi gả vào nhà họ Đoạn sẽ có thể mở mày mở mặt, không ngờ những tháng ngày ở đây còn chẳng bằng lúc cô ở nhà họ Đường. Người nhà họ Đường nếu không là một trận đòn roi thì sẽ là một trận đánh cuồng bạo, kể từ sau khi gả vào đây, số lượng trận đánh tăng dần theo thời gian. Nỗi hận này như khắc sâu trong trái tim của Đường Vãn Tình, ngày một sâu hơn.
Chuyện Đường Vãn Tình ngoại tình tới sòng bạc cá cược không những ảnh hưởng tới tập đoàn Đoạn Thị mà ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng phải chịu không ít tổn thất. Tập đoàn Đoạn Thị do Đoạn Kim Thần quản lý, do vậy sau khi mọi chuyện xảy ra, do vậy việc đầu tiên anh làm chính là thực hiện các biện pháp nhằm giảm bớt tổn hại, chính vì thế chút ảnh hưởng kia rất nhanh đã bị anh loại trừ. Nhưng tập đoàn Đường Thị lại không hề may mắn như vậy, kể từ sau khi mọi chuyện xảy ra, cổ phiếu của Đường Thị bắt đầu tụt giá, ngay đến cả những công ty hợp tác lâu dài với Đường Thị cũng đều rút bỏ đầu tư, hủy hợp đồng. Đối mặt với những tình huống này, Đường Kha Thành thật sự vô cùng đau đầu, ngày đêm trăn trở suy nghĩ, tìm cách cứu lấy công ty. Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Đoạn Thị, vậy thì bi kịch của Đường Thị sẽ được giải quyết, nhưng ông hoàn toàn không thể làm chủ được chuyện này. Bất lực là vậy, ông chỉ còn cách gọi điện cho Đường Hoan, bảo cô giúp Đoạn Lâm Phong để Đoạn Kim Thần cho anh chút quyền lực. Đường Hoan sau khi nghe thấy vậy liền bật cười rồi nói:
“Ông Đường, chắc có lẽ do dạo gần đây ông bận quá nên đã quên mất những lời mà trước đây ông từng nói với tôi rồi thì phải, vậy thì tôi sẽ có lòng tốt nhắc nhở lại cho ông nghe một lần! Tôi không phải là con gái của ông, tôi cũng không có người bố nào như ông, ông muốn tôi giúp ông, dựa vào gì chứ?”
Họ đối xử với cô ra sao, tất cả cô đều ghi nhớ hết, bây giờ thấy cả nhà họ như vậy, cô mừng còn không hết, sao có thể đồng ý giúp họ được chứ?
“Hoan Hoan, bố biết những chuyện trước đây là do bố quá khích, nhưng bố cũng chỉ là vì lo lắng cho nhà họ Đường mà thôi.” Ngập ngừng vài giây, Đường Kha Thành nói tiếp: “Nhưng trong lòng bố từ trước tới nay chưa từng quên con là con gái của bố, bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được bố, bằng không nhà họ Đường và chị gái con đều vô gia bại sản rồi.”
“Không thể nào.” Đường Hoan thẳng thừng từ chối, “Tôi không cần ở đây nhận thân nhận phận với ông, bởi vì trong lòng tôi các người vốn dĩ đều không phải người thân của mình. Tôi chính là đang đợi xem hài kịch của mấy người, tôi muốn xem các người bị bại sản ra sao, muốn thấy các người thành chuột đồng xó chợ, đây chính là những gì các người nợ tôi.”
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không chút do dự mà sẵn sàng giúp đỡ, nhưng khi mẹ cô bị đám người này ép nhảy lầu, người bố vĩ đại này của cô lại chẳng hề có lấy một chút mềm lòng với hai mẹ con cô. Nếu không vì thế, cô có lẽ đã không trở nên máu lạnh như ngày hôm nay, cô thành ra như vậy cũng đều do họ ép cô. Kể từ sau khi mẹ cô ra đi, cô đã tự nhủ lòng rằng người nhà họ Đường chính là mối thù kẻ thù kiếp này của cô. Cô phải đích thân thay mẹ báo thù, hại mẹ con Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình tới đường cùng, khiến nhà họ Đường phá sản. Cô muốn tận mắt chứng kiến người nhà họ Đường từng bước từng bước trở thành những kẻ trắng tay.
“Con nói như vậy có khác nào những kẻ khốn khiếp ngoài kia không!” Thấy mềm không được, Đường Kha Thành bắt đầu phát giận, cương cứng nói: “Chuyện này con không được phép từ chối, con không giúp cũng phải giúp.”
“Haha….” Đường Hoan bật cười lớn, thay đổi tư thế dễ chịu hơn, nhoài người nằm trên ghế, “Đường Kha Thành, xem ra cho tới hôm nay ông cũng vẫn chưa thấy rõ vị trí của mình đâu nhỉ, ông đừng phí sức phí thời gian ở chỗ tôi nữa, dẫu sao thì tôi cũng sẽ không giúp ông.”
Nói xong liền thẳng tay ngắt điện thoại, cũng không màng tới việc Đường Kha Thành có còn muốn tiếp tục nói gì hay không. Tâm trạng thoải mái, nằm trên ghế, đôi môi căng mọng của cô bỗng cong lên. Xem ra lần này nhà họ Đường thực sự thảm roofi, bằng không Đường Kha Thành cũng sẽ không chịu mất mặt tới cầu xin cô như vậy.
Trời sẩm tối, Đoạn Kim Thần tan làm về nhà, thấy Đường Hoan nằm trên ghế, vẻ mặt tươi cười, liền cất giọng hỏi cô:
“Tâm trạng xem ra rất tốt đấy nhỉ?”
Thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở ngay trước mắt, cô vội vàng ngồi dậy, mỉm cười nói:
“Hôm nay ông ta gọi điện thoại cho em rồi.’’
“Nói gì thế?” Đoạn Kim Thần vừa ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm hổi.
“Muốn anh cho Đoạn Lâm Phong chút quyền lực.” Nói xong, cô khẽ cười, “Thấy công ty sắp sụp đổ ngay trước mắt mới bắt đầu hạ nhục tới cầu xin người khác, tưởng ông là ai chứ, muốn em giúp sao, có thể ư?”
“Bây giờ cổ phiếu của nhà Đường đang liên tục tụt dốc, người trong công ty hoang mang, cầu xin em là điều dễ hiểu.”
Đoạn Kim Thần sớm đã dự đoán trước điều này, do vậy trong lòng cũng chẳng hề có quá nhiều ngạc nhiên, đứng dậy đi về phía phòng ăn. Đường Hoan đi theo sau lưng anh, phấn khích nói:
“Em sẽ chờ xem họ trắng tay thế nào.”
Cả hai người cùng ngồi xuống bàn ăn, dì Đồng cùng những người khác bắt đầu mang thức ăn lên. Khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng êm đẹp, ăn cơm cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa. Trời tối dần, Đường Hoan sau khi tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ, do mấy ngày nay tâm trạng cô thoải mái khiến việc mất ngủ cũng trở nên tốt hơn, nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi. Ánh trăng sáng rọi trên bầu trời, những vì sao lung linh lấp lánh, tô điểm cho bầu trời đêm tĩnh mịch.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, trong biệt thự họ Đoạn đã vang lên tiếng khóc bù lu bù loa của ai đó.
“Mẹ……” Đường Vãn Tình nằm trong lòng Lê Mỹ Mỹ, nghẹn ngào nói: “Lâm Phong vì con tiện nhân đó mà nỡ lòng ra tay đánh con, cấm cung con, không cho con ra ngoài, mẹ nói thử xem tại sao anh ấy có thể làm vậy với con được chứ? Rõ ràng con mới là vợ của anh ấy mà.”
“Huhu…..”
Thấy con gái cưng khóc tới mức đau lòng như vậy, phận làm mẹ như Lê Mỹ Mỹ sao có thể không đau lòng. Vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi vài câu:
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mẹ biết trong lòng con tủi thân, nhưng Đoạn Lâm Phong dạo gần đây cũng vì chuyện của công ty mà đau đầu, con phải hiểu cho nó một chút!”
“Nhưng…..” Đường Vãn Tình phụng phịu, “Nhưng dù cho là vậy, anh ấy cũng không nên ra tay đánh con, còn nhốt con như vậy, thành ra thể thống gì nữa chứ?”
“Con còn dám nói vậy nữa ư? Con ra ngoài quan hệ với biết bao người đàn ông, cắm cho nó một chiếc sừng dài như vậy, nó chưa ly hôn với con đã là may mắn lắm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương