Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu
Chương 43: Ngày giỗ
“ Nếu như rơi vào tình huống xấu nhất, có thể cứu chữa hay không? ”.
Sau một hồi tĩnh lặng, Helen đột nhiên lên tiếng. Hắn nhìn thẳng vào vị bác sĩ ngồi đối diện, ánh mắt hắn có bao nhiêu mong chờ chỉ để đổi lấy một cái lắc đầu cự tuyệt thẳng thắng.
“ Khả năng không lớn. Helen tiên sinh, anh nên rõ những vấn đề liên quan đến bệnh tâm thần rất khó chữa trị. Đừng nên để nặng rồi mới bắt đầu lo lắng. Tôi cảnh cáo trước, tình trạng của Bạc tiểu thư hiện tại anh nên lo lắng rồi. Cô ấy là người nhà của anh, vậy nên anh có quyền lựa chọn phác đồ điều trị cho cô ấy. Nhưng nếu cô ấy có bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm ”.
“ Tôi biết rồi, về việc trị liệu, tôi sẽ nghĩ kỹ... ”.
[... ]
Như thường lệ Helen lái xe đến trường đón Tiểu Hoạ. Hôm nay con bé tan sớm, Helen không để ý điện thoại nên không nhận được thông báo từ giáo viên khiến con bé đợi rất lâu, về điểm này con bé trách hắn rất nhiều.
“ Tiểu Hoạ, hôm nay ba cho con ăn kem có được không? ”.
Vươn người giúp con bé thắt dây an toàn, Helen mỉm cười bắt chuyện với Tiểu Hoạ. Tính cách con bé càng lớn lại càng giống Bạc Nhược, không phải là một kẻ dễ dàng dỗ ngọt.
“ Mẹ nói kem không được ăn quá nhiều ”.
“ Hôm nay chỉ ăn một cây thôi ”.
“ Hôm qua con ăn rồi. Con muốn về nhà ”.
Tiểu Hoạ dứt lời liền quay mặt rơi nơi khác, con bé thà rằng nhìn cảnh vật chán ngắt ở bên ngoài kia cũng nhất quyết không muốn nhìn Helen. Hắn thở dài một tiếng, gương mặt có phần bất lực.
Chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn, chẳng mấy chốc đã dừng trước một căn biệt thự hai tầng nhỏ bé. Bạc Nhược đã đứng ở cửa đợi sẵn hai người họ, vừa nhìn thấy xe của Helen, cô mỉm cười, lập tức ra đón Tiểu Hoạ. Cửa xe vừa mở ra, con bé liền nhào vào lòng cô, bắt đầu tố cáo Helen.
“ Mẹ, hôm nay con tan học sớm, nhưng ba lại tới rất muộn ”.
Giọng con bé ngập tràn uỷ khuất. Bạc Nhược biết Helen rất bận, nhiều khi không có thời gian chú ý đến điện thoại, điểm này không thể trách hắn. Nhưng không nỡ nhìn con bé buồn rầu nên đã hùa theo Tiểu Hoạ, mắng Helen vài câu. Mà người đàn ông bị mắng kia chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hai mẹ con cô mỉm cười.
“ Helen, anh không đúng rồi, lần sau đừng để con phải đợi nhé ”.
“ Được, được. Lần này anh sai rồi, sai rồi... ”.
Gia đình ba người một lớn một nhỏ nắm lấy tay nhau, chậm rãi tiến vào trong nhà. Người đàn ông ngồi trên chiếc xe ô tô đỗ cách đó không xa, từ đầu đến cuối nhìn họ không rời mắt.
Cảnh tượng ban nãy đúng là ngập tràn hạnh phúc. Trong mắt người khác có thể như thế, nhưng trong mắt Vô Kỵ, lại lạnh đến thấu xương.
Anh không thể chấp nhận người đàn ông cùng cô cười đùa, cùng cô sinh con không phải là anh. Bạc Nhược trước kia yêu anh sâu đậm như thế, thà rằng phản bội lại tất cả cũng quyết ở bên cạnh anh. Nhưng người đàn ông kia khiến cô thay đổi rồi, lần này tái ngộ, trong đầu cô chỉ có ý nghĩ muốn đẩy anh đi, muốn tránh thật xa anh.
Anh vẫn giống như trước đây yêu cô đến điên cuồng. Chỉ là Bạc Nhược không còn là Bạc Nhược của trước đây, hiện tại cô nhìn thấy anh tránh như tránh tà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Diễn Phong. Vô Kỵ nhắm mắt, thu lại hết tất cả mọi thứ, rồi mới nhận điện thoại.
“ Có chuyện gì? ”.
“ Vô tổng, nửa tiếng nữa anh có cuộc họp với tập đoàn. Hơn nữa, ngày mai là giỗ của Duẫn tiểu thư ”.
Hành động gõ vô lăng của Vô Kỵ đột nhiên khựng lại. Sắc mặt của anh trở nên u ám, mười đầu ngón tay khẽ run lên. Im lặng một hồi lâu, anh mới lên tiếng.
“ Cuộc họp huỷ đi. Còn ngày mai, tôi biết rồi ”.
“ Có cần tôi chuẩn bị thứ gì cho ngày mai không? ”.
“ Lần này để tôi chuẩn bị đi ”.
“ Tôi biết rồi ”.
[... ]
“ Bạc Nhược... ”.
Helen đứng dựa lưng vào cửa bếp nhìn Bạc Nhược chăm chú. Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến Bạc Nhược giật mình, không cẩn thận khiến bàn tay của mình bị bỏng. Hắn thấy vậy lập tức đi tới chỗ cô.
“ Có sao không? ”.
Helen nắm lấy bàn tay bị thương của cô đem rửa dưới nước lạnh.
“ Không sao. Helen, anh có việc gì sao? ”.
“ Bạc Nhược, em có muốn đi khỏi đây không? Đến một nơi mà hắn ta không biết ”.
Helen nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút rất nghiêm túc. Bạc Nhược bị dáng vẻ kia làm cho sửng sốt, một luồng nguy hiểm không biết từ đâu kéo vào trong lòng cô. Cô không ngẩng đầu nhìn hắn, đối với câu hỏi này, có phần chần chừ.
Kỳ thực, kể từ khi gặp lại Vô Kỵ Bạc Nhược cũng đã từng nghĩ có nên tiếp tục trốn tránh anh không? Quãng thời gian ba năm bình yên khiến cô không nỡ từ bỏ. Nhưng liệu tiếp tục trốn tránh sẽ lại tiếp tục có được bình yên sao?
Có những thứ không thể trốn tránh được mãi, nhất là chuyện tình cảm. Vì vậy lần này, Bạc Nhược không định tiếp tục làm con rùa rụt cổ nữa. Cô sẽ đối diện với tất cả mọi thứ, đối diện với sự tàn nhẫn cùng bá đạo của Vô Kỵ. Chỉ khi đối diện, cô mới có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất trong lòng Tiểu Hoạ, bảo vệ con bé một đời bình an.
“ Sẽ không đâu. Helen, anh không thể tiếp tục dung túng em làm một kẻ nhát gan nữa “.
“ Bạc Nhược, hắn ta rất đáng sợ... ”.
Đáng sợ đến mức có thể bình tĩnh nhìn người mình yêu chết trước mặt mình. Còn đáng sợ đến mức thà ép chết cô ấy cũng nhất quyết không để cô ấy rời xa bản thân nửa bước.
“ Em biết ”.
“ Em nên chạy trốn ”.
“ Có thể trốn được cả đời sao? Helen, trốn, chỉ được một thời gian thôi, đến khi hắn phát hiện, em lại tiếp tục tìm nơi kín đáo mà ẩn nấp, anh có cảm thấy cuộc sống như vậy rất mệt mỏi không? ”.
“ Không hề. Chỉ cần em bình an ”.
“ Nhưng em cảm thấy rất mệt mỏi. Helen, em thật sự không muốn tiếp tục trốn tránh nữa ”.
Cô hiểu sự lo lắng của anh. Nhưng trốn tránh luôn không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, hơn nữa dù cô có muốn trốn, Vô Kỵ nhất định có thể tìm được cô. Anh đã từng nói, dù có phải lật tung chân trời góc bể vẫn sẽ tìm thấy cô, ép cô phải quay trở về bên cạnh anh.
“ Bạc Nhược, là em quyết định không chạy trốn ”.
“ Phải, là em ”.
“ Bạc Nhược, lần này, anh có thể ôm em không? ”.
Bạc Nhược còn chưa đáp lại, Helen đã ôm lấy cô. Hắn đem cô ôm chặt ở trong lòng. Bạc Nhược mỉm cười, cũng đưa tay ôm lấy hắn. Cô dường như còn nghe thấy hắn nói một tiếng xin lỗi, nhưng vì không rõ ràng nên Bạc Nhược không mấy để tâm.
[... ]
Hôm nay tiết trời tương đối tốt, nắng không quá gay gắt. Từ sáng sớm, Helen đã lái xe ra ngoại ô thành phố, còn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực rất lớn.
Hắn đến nơi, Vô Kỵ dường như đã đợi sẵn ở đó. Anh đứng trước ngôi mộ, ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ từ tấm ảnh được gắn với bia đá, ánh mắt sâu hun hút không rõ đang nghĩ thứ gì.
Helen không vội tiến lên, lẳng lặng đứng phía sau quan sát Vô Kỵ, có lẽ sự xuất hiện của hắn quá tĩnh lặng nên Vô Kỵ chẳng hề phát giác có người tới. Anh đột nhiên quỳ xuống, một giọt nước mắt ấm nóng khẽ lăn dài trên gò má.
“ Giao Giao, anh đến rồi đây ”.
Cô mất đã rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện tại đây, xuất hiện trước mặt cô. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp như nắng mặt trời, trái tim anh lại đau đến mức không thể thở nổi. Vô Kỵ đưa tay chạm lên tấm ảnh, thấp giọng nói.
Thời gian là thứ thay đổi mọi thứ, nhưng chỉ có mình cô là vẫn như vậy, vẫn gương mặt ấy, vẫn ánh mắt cùng nụ cười ấy, vẫn là vị trí quen thuộc đến đau lòng ấy.
Cô nói, cô thích được cùng anh ngồi hóng mát dưới tán cây rộng lớn, vậy nên sau khi cô mất, Vô Kỵ đã đem cô chôn dưới gốc cây cổ thụ lâu năm này. Có lẽ, đây là điều duy nhất anh làm theo sở thích của cô.
Từng hình ảnh vụn vặt trong quá khứ chồng khít lên nhau. Hô hấp của Vô Kỵ bắt đầu trở nên khó khăn, tầm mắt mờ ảo mông lung. Anh dường như lại nhìn thấy Duẫn Giảo Giao đứng trước mặt mình, cô xoay người nhìn anh, mỉm cười, sau đó thân thể nhỏ bé nhanh như chớp lao ra ngoài lan can, rơi xuống nền đất.
Khi ấy bác sĩ nói, độ cao kia đã làm cơ thể cô biến dạng, xương gẫy nhiều đếm không xuể.
“ Giao Giao, xin lỗi em ”.
Lời xin lỗi này có lẽ đến đã rất muộn rồi. Nhưng Vô Kỵ vẫn muốn nói. Duẫn Giản Giao là một cô gái tốt, nhưng lại bị huỷ hoại trong tay anh.
“ Một Duẫn Giản Giao đủ rồi, đừng biến Bạc Nhược trở thành người tiếp theo nữa ”.
Helen im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng. Vô Kỵ xoay người đối diện với hắn, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực trong tay hắn bỗng bật cười thành tiếng, đến bây giờ anh mới biết Duẫn Giản Giao thích là hoa hồng đỏ, trước giờ anh vẫn luôn tưởng cô thích mấy thứ này.
“ Nếu không muốn biến Bạc Nhược thành kẻ tiếp theo thì đừng lôi cô ấy vào. Vô Kỷ, cậu hận tôi thì nhằm vào tôi ”.
“ Đừng lôi cô ấy vào? Vô Kỵ, người đưa cô ấy vào cuộc trước là anh. Nếu không phải vì cô ấy có năm phần giống Duẫn Giản Giao, anh sẽ để mặc cho việc năm xưa Giác Mạc Thiên đưa cô ấy lên giường anh sao? Nếu không phải vì cô ấy giống A Giao, anh sẽ công khai nói với tất cả mọi người rằng cô ấy là người phụ nữ anh ư? ”.
Vô Kỵ nghẹn lời. Bỗng dưng lại không thể nói gì nữa. Lời của Helen không đúng hoàn toàn nhưng cũng không phải là hoàn toàn sai. Trước kia, anh vì cảm thấy Bạc Nhược giống Duẫn Giản Giao nên đã để mặc cho Giác Mạc Thiên sắp xếp cô lên giường cùng anh...
“ Cậu so với tôi khác là mấy khi đến bây giờ cậu vẫn đang lợi dụng cô ấy để đối phó tôi? ”.
“ Phải. Tôi chính là lợi dụng Bạc Nhược. Nhưng dù tôi có lợi dụng cô ấy thì tôi đối với cô ấy vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với việc anh đối với cô ấy ”.
Sau một hồi tĩnh lặng, Helen đột nhiên lên tiếng. Hắn nhìn thẳng vào vị bác sĩ ngồi đối diện, ánh mắt hắn có bao nhiêu mong chờ chỉ để đổi lấy một cái lắc đầu cự tuyệt thẳng thắng.
“ Khả năng không lớn. Helen tiên sinh, anh nên rõ những vấn đề liên quan đến bệnh tâm thần rất khó chữa trị. Đừng nên để nặng rồi mới bắt đầu lo lắng. Tôi cảnh cáo trước, tình trạng của Bạc tiểu thư hiện tại anh nên lo lắng rồi. Cô ấy là người nhà của anh, vậy nên anh có quyền lựa chọn phác đồ điều trị cho cô ấy. Nhưng nếu cô ấy có bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm ”.
“ Tôi biết rồi, về việc trị liệu, tôi sẽ nghĩ kỹ... ”.
[... ]
Như thường lệ Helen lái xe đến trường đón Tiểu Hoạ. Hôm nay con bé tan sớm, Helen không để ý điện thoại nên không nhận được thông báo từ giáo viên khiến con bé đợi rất lâu, về điểm này con bé trách hắn rất nhiều.
“ Tiểu Hoạ, hôm nay ba cho con ăn kem có được không? ”.
Vươn người giúp con bé thắt dây an toàn, Helen mỉm cười bắt chuyện với Tiểu Hoạ. Tính cách con bé càng lớn lại càng giống Bạc Nhược, không phải là một kẻ dễ dàng dỗ ngọt.
“ Mẹ nói kem không được ăn quá nhiều ”.
“ Hôm nay chỉ ăn một cây thôi ”.
“ Hôm qua con ăn rồi. Con muốn về nhà ”.
Tiểu Hoạ dứt lời liền quay mặt rơi nơi khác, con bé thà rằng nhìn cảnh vật chán ngắt ở bên ngoài kia cũng nhất quyết không muốn nhìn Helen. Hắn thở dài một tiếng, gương mặt có phần bất lực.
Chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn, chẳng mấy chốc đã dừng trước một căn biệt thự hai tầng nhỏ bé. Bạc Nhược đã đứng ở cửa đợi sẵn hai người họ, vừa nhìn thấy xe của Helen, cô mỉm cười, lập tức ra đón Tiểu Hoạ. Cửa xe vừa mở ra, con bé liền nhào vào lòng cô, bắt đầu tố cáo Helen.
“ Mẹ, hôm nay con tan học sớm, nhưng ba lại tới rất muộn ”.
Giọng con bé ngập tràn uỷ khuất. Bạc Nhược biết Helen rất bận, nhiều khi không có thời gian chú ý đến điện thoại, điểm này không thể trách hắn. Nhưng không nỡ nhìn con bé buồn rầu nên đã hùa theo Tiểu Hoạ, mắng Helen vài câu. Mà người đàn ông bị mắng kia chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hai mẹ con cô mỉm cười.
“ Helen, anh không đúng rồi, lần sau đừng để con phải đợi nhé ”.
“ Được, được. Lần này anh sai rồi, sai rồi... ”.
Gia đình ba người một lớn một nhỏ nắm lấy tay nhau, chậm rãi tiến vào trong nhà. Người đàn ông ngồi trên chiếc xe ô tô đỗ cách đó không xa, từ đầu đến cuối nhìn họ không rời mắt.
Cảnh tượng ban nãy đúng là ngập tràn hạnh phúc. Trong mắt người khác có thể như thế, nhưng trong mắt Vô Kỵ, lại lạnh đến thấu xương.
Anh không thể chấp nhận người đàn ông cùng cô cười đùa, cùng cô sinh con không phải là anh. Bạc Nhược trước kia yêu anh sâu đậm như thế, thà rằng phản bội lại tất cả cũng quyết ở bên cạnh anh. Nhưng người đàn ông kia khiến cô thay đổi rồi, lần này tái ngộ, trong đầu cô chỉ có ý nghĩ muốn đẩy anh đi, muốn tránh thật xa anh.
Anh vẫn giống như trước đây yêu cô đến điên cuồng. Chỉ là Bạc Nhược không còn là Bạc Nhược của trước đây, hiện tại cô nhìn thấy anh tránh như tránh tà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Diễn Phong. Vô Kỵ nhắm mắt, thu lại hết tất cả mọi thứ, rồi mới nhận điện thoại.
“ Có chuyện gì? ”.
“ Vô tổng, nửa tiếng nữa anh có cuộc họp với tập đoàn. Hơn nữa, ngày mai là giỗ của Duẫn tiểu thư ”.
Hành động gõ vô lăng của Vô Kỵ đột nhiên khựng lại. Sắc mặt của anh trở nên u ám, mười đầu ngón tay khẽ run lên. Im lặng một hồi lâu, anh mới lên tiếng.
“ Cuộc họp huỷ đi. Còn ngày mai, tôi biết rồi ”.
“ Có cần tôi chuẩn bị thứ gì cho ngày mai không? ”.
“ Lần này để tôi chuẩn bị đi ”.
“ Tôi biết rồi ”.
[... ]
“ Bạc Nhược... ”.
Helen đứng dựa lưng vào cửa bếp nhìn Bạc Nhược chăm chú. Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến Bạc Nhược giật mình, không cẩn thận khiến bàn tay của mình bị bỏng. Hắn thấy vậy lập tức đi tới chỗ cô.
“ Có sao không? ”.
Helen nắm lấy bàn tay bị thương của cô đem rửa dưới nước lạnh.
“ Không sao. Helen, anh có việc gì sao? ”.
“ Bạc Nhược, em có muốn đi khỏi đây không? Đến một nơi mà hắn ta không biết ”.
Helen nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút rất nghiêm túc. Bạc Nhược bị dáng vẻ kia làm cho sửng sốt, một luồng nguy hiểm không biết từ đâu kéo vào trong lòng cô. Cô không ngẩng đầu nhìn hắn, đối với câu hỏi này, có phần chần chừ.
Kỳ thực, kể từ khi gặp lại Vô Kỵ Bạc Nhược cũng đã từng nghĩ có nên tiếp tục trốn tránh anh không? Quãng thời gian ba năm bình yên khiến cô không nỡ từ bỏ. Nhưng liệu tiếp tục trốn tránh sẽ lại tiếp tục có được bình yên sao?
Có những thứ không thể trốn tránh được mãi, nhất là chuyện tình cảm. Vì vậy lần này, Bạc Nhược không định tiếp tục làm con rùa rụt cổ nữa. Cô sẽ đối diện với tất cả mọi thứ, đối diện với sự tàn nhẫn cùng bá đạo của Vô Kỵ. Chỉ khi đối diện, cô mới có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất trong lòng Tiểu Hoạ, bảo vệ con bé một đời bình an.
“ Sẽ không đâu. Helen, anh không thể tiếp tục dung túng em làm một kẻ nhát gan nữa “.
“ Bạc Nhược, hắn ta rất đáng sợ... ”.
Đáng sợ đến mức có thể bình tĩnh nhìn người mình yêu chết trước mặt mình. Còn đáng sợ đến mức thà ép chết cô ấy cũng nhất quyết không để cô ấy rời xa bản thân nửa bước.
“ Em biết ”.
“ Em nên chạy trốn ”.
“ Có thể trốn được cả đời sao? Helen, trốn, chỉ được một thời gian thôi, đến khi hắn phát hiện, em lại tiếp tục tìm nơi kín đáo mà ẩn nấp, anh có cảm thấy cuộc sống như vậy rất mệt mỏi không? ”.
“ Không hề. Chỉ cần em bình an ”.
“ Nhưng em cảm thấy rất mệt mỏi. Helen, em thật sự không muốn tiếp tục trốn tránh nữa ”.
Cô hiểu sự lo lắng của anh. Nhưng trốn tránh luôn không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, hơn nữa dù cô có muốn trốn, Vô Kỵ nhất định có thể tìm được cô. Anh đã từng nói, dù có phải lật tung chân trời góc bể vẫn sẽ tìm thấy cô, ép cô phải quay trở về bên cạnh anh.
“ Bạc Nhược, là em quyết định không chạy trốn ”.
“ Phải, là em ”.
“ Bạc Nhược, lần này, anh có thể ôm em không? ”.
Bạc Nhược còn chưa đáp lại, Helen đã ôm lấy cô. Hắn đem cô ôm chặt ở trong lòng. Bạc Nhược mỉm cười, cũng đưa tay ôm lấy hắn. Cô dường như còn nghe thấy hắn nói một tiếng xin lỗi, nhưng vì không rõ ràng nên Bạc Nhược không mấy để tâm.
[... ]
Hôm nay tiết trời tương đối tốt, nắng không quá gay gắt. Từ sáng sớm, Helen đã lái xe ra ngoại ô thành phố, còn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực rất lớn.
Hắn đến nơi, Vô Kỵ dường như đã đợi sẵn ở đó. Anh đứng trước ngôi mộ, ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ từ tấm ảnh được gắn với bia đá, ánh mắt sâu hun hút không rõ đang nghĩ thứ gì.
Helen không vội tiến lên, lẳng lặng đứng phía sau quan sát Vô Kỵ, có lẽ sự xuất hiện của hắn quá tĩnh lặng nên Vô Kỵ chẳng hề phát giác có người tới. Anh đột nhiên quỳ xuống, một giọt nước mắt ấm nóng khẽ lăn dài trên gò má.
“ Giao Giao, anh đến rồi đây ”.
Cô mất đã rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện tại đây, xuất hiện trước mặt cô. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp như nắng mặt trời, trái tim anh lại đau đến mức không thể thở nổi. Vô Kỵ đưa tay chạm lên tấm ảnh, thấp giọng nói.
Thời gian là thứ thay đổi mọi thứ, nhưng chỉ có mình cô là vẫn như vậy, vẫn gương mặt ấy, vẫn ánh mắt cùng nụ cười ấy, vẫn là vị trí quen thuộc đến đau lòng ấy.
Cô nói, cô thích được cùng anh ngồi hóng mát dưới tán cây rộng lớn, vậy nên sau khi cô mất, Vô Kỵ đã đem cô chôn dưới gốc cây cổ thụ lâu năm này. Có lẽ, đây là điều duy nhất anh làm theo sở thích của cô.
Từng hình ảnh vụn vặt trong quá khứ chồng khít lên nhau. Hô hấp của Vô Kỵ bắt đầu trở nên khó khăn, tầm mắt mờ ảo mông lung. Anh dường như lại nhìn thấy Duẫn Giảo Giao đứng trước mặt mình, cô xoay người nhìn anh, mỉm cười, sau đó thân thể nhỏ bé nhanh như chớp lao ra ngoài lan can, rơi xuống nền đất.
Khi ấy bác sĩ nói, độ cao kia đã làm cơ thể cô biến dạng, xương gẫy nhiều đếm không xuể.
“ Giao Giao, xin lỗi em ”.
Lời xin lỗi này có lẽ đến đã rất muộn rồi. Nhưng Vô Kỵ vẫn muốn nói. Duẫn Giản Giao là một cô gái tốt, nhưng lại bị huỷ hoại trong tay anh.
“ Một Duẫn Giản Giao đủ rồi, đừng biến Bạc Nhược trở thành người tiếp theo nữa ”.
Helen im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng. Vô Kỵ xoay người đối diện với hắn, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực trong tay hắn bỗng bật cười thành tiếng, đến bây giờ anh mới biết Duẫn Giản Giao thích là hoa hồng đỏ, trước giờ anh vẫn luôn tưởng cô thích mấy thứ này.
“ Nếu không muốn biến Bạc Nhược thành kẻ tiếp theo thì đừng lôi cô ấy vào. Vô Kỷ, cậu hận tôi thì nhằm vào tôi ”.
“ Đừng lôi cô ấy vào? Vô Kỵ, người đưa cô ấy vào cuộc trước là anh. Nếu không phải vì cô ấy có năm phần giống Duẫn Giản Giao, anh sẽ để mặc cho việc năm xưa Giác Mạc Thiên đưa cô ấy lên giường anh sao? Nếu không phải vì cô ấy giống A Giao, anh sẽ công khai nói với tất cả mọi người rằng cô ấy là người phụ nữ anh ư? ”.
Vô Kỵ nghẹn lời. Bỗng dưng lại không thể nói gì nữa. Lời của Helen không đúng hoàn toàn nhưng cũng không phải là hoàn toàn sai. Trước kia, anh vì cảm thấy Bạc Nhược giống Duẫn Giản Giao nên đã để mặc cho Giác Mạc Thiên sắp xếp cô lên giường cùng anh...
“ Cậu so với tôi khác là mấy khi đến bây giờ cậu vẫn đang lợi dụng cô ấy để đối phó tôi? ”.
“ Phải. Tôi chính là lợi dụng Bạc Nhược. Nhưng dù tôi có lợi dụng cô ấy thì tôi đối với cô ấy vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với việc anh đối với cô ấy ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương