Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu
Chương 54: Ép buộc (2)
“ Nhược Nhược, em không thể phản kháng lại tôi, vĩnh viễn đều không thể được ”.
Vô Kỵ mím chặt môi nhìn Bạc Nhược một lúc lâu, đến khi cô chịu mở mắt ra nhìn anh, anh mới có hành động. Một tay đã có thể cố định hai tay cô, ép để lên phía trên. Bạc Nhược lúc này hoàn toàn không còn phản kháng nữa, cô dĩ nhiên biết dựa vào sức của bản thân đấu không lại sức của Vô Kỵ.
“ Cùng tôi thân mật, nhưng ánh mắt của anh sẽ có ai? Duẫn Giản Giao ư? ”.
Khoé miệng Bạc Nhược khẽ nhếch lên, như cười mà lại như không cười. Rõ ràng trong mắt anh Bạc Nhược cô vẫn vĩnh viễn chỉ mang hình dáng của một Duẫn Giản Giao, dù hiện tại vết sẹo trên mặt cô chưa lành lại, hình ảnh trong trái tim hay nơi đáy mắt đều không hề thay đổi.
“ Nhược Nhược, em tuyệt đối đừng dùng cô ấy để kích động tôi, nếu không hậu quả em tự gánh lấy ”.
Tựa như mây đen bên ngoài kia kéo vào trong đôi đồng tử màu hổ phách của anh, khiến nó trở nên xám xịt, đen tối đến doạ người. Nhưng lần này Bạc Nhược dường như không hề biết sợ, đứng trước lời cảnh cáo của Vô Kỵ, cô không có nửa điểm run rẩy.
“ Anh sẽ giết tôi sao? Không, Vô Kỵ anh làm sao dám, bởi nếu giết tôi rồi, Duẫn Giản Giao trong lòng anh sẽ vĩnh viễn biến mất. Giống như giọt sương đọng lại sau cơn mưa, một khi nắng lên sẽ tan vào hư không ”.
“ Bạc Nhược ”.
Vô Kỵ gọi tên cô, âm thanh giá lạnh, kèm theo đó chính là tiếng tháo thắt lưng quen thuộc. Chỉ trong chốt lát, cơ thể Bạc Nhược liền có phản ứng, cô bắt đầu ý thức được sự nghiêm túc của Vô Kỵ. Vốn tưởng rằng chỉ cần đem Duẫn Giản Giao làm lá chắn, cô ắt sẽ được bình an.
“ Đừng động vào người tôi ”.
Bạc Nhược vừa dứt lại, tiếng chuông điện thoại của cô liền vang lên. Nhân lúc Vô Kỵ vẫn còn ngẩn người vì thanh âm bất ngờ kia, cô dồn hết sức đẩy anh ra, chỉnh là trang phục của mình rồi mới nghe điện thoại. Trên màn hình nhấp nhánh dãy số của Helen.
“ Alo ”.
“ Bạc Nhược, em không sao chứ? Sao bắt máy lâu vậy? ”.
“ Không sao... ”.
Bạc Nhược trả lời có phần ngập ngừng, nói đến đây cô theo bản năng quay đầu nhìn Vô Kỵ, bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của anh, cô vội vã quay đi, hành động giống như một kẻ chột dạ. Bạc Nhược lại nói tiếp vào điện thoại mấy chữ.
“ Ban nãy em đang ở trong nhà vệ sinh ”.
“ Được rồi ”.
“ Helen, anh gọi em có chuyện gì? ”.
“ Không có chuyện gì lớn. Anh nói với Tiểu Hoạ em đi công tác nên con bé cứ nằng nặc đòi gọi điện thoại cho em ”.
“ Anh mau chuyển điện thoại cho con bé đi, em nhớ nó đến phát điên rồi ”.
Cứ nhắc đến Tiểu Hoạ, gương mặt của Bạc Nhược liền không giấu giếm nổi niềm hạnh phúc. Cuộc điện thoại này cô không hề tránh mặt Vô Kỵ để nghe máy, cứ như vậy anh mắt thấy tai nghe toàn bộ những lời cô và Helen nói qua nói lại.
Helen nhanh chóng chuyển điện thoại cho Tiểu Hoạ. Mẹ con hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, khoé miệng của Bạc Nhược không lúc nào là không xuất hiện nụ cười tươi tắn. Không phải Vô Kỵ chưa từng thấy cô cười đến rạng rỡ như vậy, nhưng số lần cô cười trước mặt anh lại đến không hết năm đầu ngón tay. Hiện tại, chỉ vì đứa trẻ kia cô lại có thể cười nhiều như thế.
Thời gian ba năm, anh không biết bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ thuộc về cô, cũng không biết những thứ đã lỡ mất ấy có thể đoạt trở về?
“ Mẹ, dạo gần đây Tiểu Hoạ rất hay bị chảy máu cam ”.
“ Mẹ đã nói là con bớt ăn đồ nóng lại. Tiểu Hoạ, có phải mẹ không ở nhà nên không nghe lời ba không? ”.
“ Tiểu Hoạ không có nha! ”.
“ A... ”.
Tiếng hét thất thanh của Bạc Nhược đột nhiên vọng vào trong điện thoại, mà chiếc điện thoại đang cầm trong tay cô cũng vì giật mình mà rơi xuống đất. Bên ngoài sấm chớp nổ đùng đùng cũng vì thế mà ảnh hưởng đến điện của cả khu khách sạn. Không gian bốn phía bỗng chốc trở nên tối um.
“ Đứng im ”.
Bạc Nhược đang định di chuyển để định hình được vị trí của bản thân, giọng nói trầm trầm của Vô Kỵ lại chặn ngay hành động của cô lại. Anh rất nhanh đã đi tới chỗ của cô.
“ Anh vốn không cần làm thế. Dù ở trong bóng tối, tôi vẫn có thể... ”.
Bạc Nhược còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Vô Kỵ bế ngang lên.
“ Nếu có thể sao lại hét lớn như vậy? ”.
Câu nói này rõ ràng có ý chê cười.
“ Giật mình ”.
Bạc Nhược nghiến răng nói.
“ Nhược Nhược, đứa bé kia đối với em rất quan trọng? ”.
Vô Kỵ bế Bạc Nhược lên nhưng lại không có bất kỳ hành động nào khác. Anh đứng im một hồi lâu, ngay lúc Bạc Nhược phản kháng muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, anh khẽ tăng thêm lực, bất ngờ hỏi.
Bạc Nhược cứng người, thấp giọng đáp.
“ Phải. Vậy nên anh có thể không động đến nó không? ”.
“ Chỉ cần em trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ không để nó có bất cứ vấn đề gì ”.
“ Vô Kỵ, anh có thể đừng dùng tính mạng của người khác để uy hiếp tôi không? Quá khứ là Giác Mạc Thiên, hiện tại là Tiểu Hoạ, trò chơi này anh chơi không chán ư? ”.
“ Không chán. Chỉ cần có được em, thủ đoạn đê tiện dùng nhiều lần thì đã có sao? ”.
Vô Kỵ mím chặt môi nhìn Bạc Nhược một lúc lâu, đến khi cô chịu mở mắt ra nhìn anh, anh mới có hành động. Một tay đã có thể cố định hai tay cô, ép để lên phía trên. Bạc Nhược lúc này hoàn toàn không còn phản kháng nữa, cô dĩ nhiên biết dựa vào sức của bản thân đấu không lại sức của Vô Kỵ.
“ Cùng tôi thân mật, nhưng ánh mắt của anh sẽ có ai? Duẫn Giản Giao ư? ”.
Khoé miệng Bạc Nhược khẽ nhếch lên, như cười mà lại như không cười. Rõ ràng trong mắt anh Bạc Nhược cô vẫn vĩnh viễn chỉ mang hình dáng của một Duẫn Giản Giao, dù hiện tại vết sẹo trên mặt cô chưa lành lại, hình ảnh trong trái tim hay nơi đáy mắt đều không hề thay đổi.
“ Nhược Nhược, em tuyệt đối đừng dùng cô ấy để kích động tôi, nếu không hậu quả em tự gánh lấy ”.
Tựa như mây đen bên ngoài kia kéo vào trong đôi đồng tử màu hổ phách của anh, khiến nó trở nên xám xịt, đen tối đến doạ người. Nhưng lần này Bạc Nhược dường như không hề biết sợ, đứng trước lời cảnh cáo của Vô Kỵ, cô không có nửa điểm run rẩy.
“ Anh sẽ giết tôi sao? Không, Vô Kỵ anh làm sao dám, bởi nếu giết tôi rồi, Duẫn Giản Giao trong lòng anh sẽ vĩnh viễn biến mất. Giống như giọt sương đọng lại sau cơn mưa, một khi nắng lên sẽ tan vào hư không ”.
“ Bạc Nhược ”.
Vô Kỵ gọi tên cô, âm thanh giá lạnh, kèm theo đó chính là tiếng tháo thắt lưng quen thuộc. Chỉ trong chốt lát, cơ thể Bạc Nhược liền có phản ứng, cô bắt đầu ý thức được sự nghiêm túc của Vô Kỵ. Vốn tưởng rằng chỉ cần đem Duẫn Giản Giao làm lá chắn, cô ắt sẽ được bình an.
“ Đừng động vào người tôi ”.
Bạc Nhược vừa dứt lại, tiếng chuông điện thoại của cô liền vang lên. Nhân lúc Vô Kỵ vẫn còn ngẩn người vì thanh âm bất ngờ kia, cô dồn hết sức đẩy anh ra, chỉnh là trang phục của mình rồi mới nghe điện thoại. Trên màn hình nhấp nhánh dãy số của Helen.
“ Alo ”.
“ Bạc Nhược, em không sao chứ? Sao bắt máy lâu vậy? ”.
“ Không sao... ”.
Bạc Nhược trả lời có phần ngập ngừng, nói đến đây cô theo bản năng quay đầu nhìn Vô Kỵ, bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của anh, cô vội vã quay đi, hành động giống như một kẻ chột dạ. Bạc Nhược lại nói tiếp vào điện thoại mấy chữ.
“ Ban nãy em đang ở trong nhà vệ sinh ”.
“ Được rồi ”.
“ Helen, anh gọi em có chuyện gì? ”.
“ Không có chuyện gì lớn. Anh nói với Tiểu Hoạ em đi công tác nên con bé cứ nằng nặc đòi gọi điện thoại cho em ”.
“ Anh mau chuyển điện thoại cho con bé đi, em nhớ nó đến phát điên rồi ”.
Cứ nhắc đến Tiểu Hoạ, gương mặt của Bạc Nhược liền không giấu giếm nổi niềm hạnh phúc. Cuộc điện thoại này cô không hề tránh mặt Vô Kỵ để nghe máy, cứ như vậy anh mắt thấy tai nghe toàn bộ những lời cô và Helen nói qua nói lại.
Helen nhanh chóng chuyển điện thoại cho Tiểu Hoạ. Mẹ con hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, khoé miệng của Bạc Nhược không lúc nào là không xuất hiện nụ cười tươi tắn. Không phải Vô Kỵ chưa từng thấy cô cười đến rạng rỡ như vậy, nhưng số lần cô cười trước mặt anh lại đến không hết năm đầu ngón tay. Hiện tại, chỉ vì đứa trẻ kia cô lại có thể cười nhiều như thế.
Thời gian ba năm, anh không biết bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ thuộc về cô, cũng không biết những thứ đã lỡ mất ấy có thể đoạt trở về?
“ Mẹ, dạo gần đây Tiểu Hoạ rất hay bị chảy máu cam ”.
“ Mẹ đã nói là con bớt ăn đồ nóng lại. Tiểu Hoạ, có phải mẹ không ở nhà nên không nghe lời ba không? ”.
“ Tiểu Hoạ không có nha! ”.
“ A... ”.
Tiếng hét thất thanh của Bạc Nhược đột nhiên vọng vào trong điện thoại, mà chiếc điện thoại đang cầm trong tay cô cũng vì giật mình mà rơi xuống đất. Bên ngoài sấm chớp nổ đùng đùng cũng vì thế mà ảnh hưởng đến điện của cả khu khách sạn. Không gian bốn phía bỗng chốc trở nên tối um.
“ Đứng im ”.
Bạc Nhược đang định di chuyển để định hình được vị trí của bản thân, giọng nói trầm trầm của Vô Kỵ lại chặn ngay hành động của cô lại. Anh rất nhanh đã đi tới chỗ của cô.
“ Anh vốn không cần làm thế. Dù ở trong bóng tối, tôi vẫn có thể... ”.
Bạc Nhược còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Vô Kỵ bế ngang lên.
“ Nếu có thể sao lại hét lớn như vậy? ”.
Câu nói này rõ ràng có ý chê cười.
“ Giật mình ”.
Bạc Nhược nghiến răng nói.
“ Nhược Nhược, đứa bé kia đối với em rất quan trọng? ”.
Vô Kỵ bế Bạc Nhược lên nhưng lại không có bất kỳ hành động nào khác. Anh đứng im một hồi lâu, ngay lúc Bạc Nhược phản kháng muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, anh khẽ tăng thêm lực, bất ngờ hỏi.
Bạc Nhược cứng người, thấp giọng đáp.
“ Phải. Vậy nên anh có thể không động đến nó không? ”.
“ Chỉ cần em trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ không để nó có bất cứ vấn đề gì ”.
“ Vô Kỵ, anh có thể đừng dùng tính mạng của người khác để uy hiếp tôi không? Quá khứ là Giác Mạc Thiên, hiện tại là Tiểu Hoạ, trò chơi này anh chơi không chán ư? ”.
“ Không chán. Chỉ cần có được em, thủ đoạn đê tiện dùng nhiều lần thì đã có sao? ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương