Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu
Chương 79: Kết cục của tất cả mọi việc
“ Vô Kỷ, đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến sau ”.
“ Anh nhất định phải làm như thế? ”.
“ Tôi muốn cô ấy sống ”.
Vô Kỵ buông một câu như thế Helen cũng không hỏi nhiều nữa.
Hắn liền xoay người vội vàng trở lại bệnh viện.
Tuy hắn đối với quyết định của Vô Kỵ vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu như anh có thể hi sinh chính mình để cứu Bạc Nhược thì đó chính là chuyện tốt.
Những gì Vô Kỵ mắc nợ cô đâu thể gói gọn trong một trái tim này.
[...!]
Helen rời khỏi, Vô Kỵ sau khi xử lý những thủ tục cần thiết cũng không ở lại Vô Môn quá lâu.
Anh lái xe ra biển, gió đêm rất mạnh không ngừng đập vào cửa kính.
Vô Kỵ ở trong xe, nhìn cảnh biển bên ngoài qua lớp kính dày cộp.
Thứ anh luyến tiếc nhất hiện tại chính là không thể gặp lại Bạc Nhược lần cuối.
Vô Kỵ lấy điện thoại, anh gõ được một chữ rồi lại xoá đi, phải như thế rất nhiều lần mới gõ được một đoạn hoàn chỉnh.
Anh gửi cho Helen, nhờ hắn sau khi Bạc Nhược tỉnh lại thì đưa cho cô.
Làm xong mọi việc, Vô Kỵ liền tắt nguồn điện thoại.
Anh khởi động xe, không chần chừ lao thẳng xuống biển.
Anh từng nói vì Bạc Nhược anh có thể rời khỏi giang hồ, cũng từng nói vì cô anh có thể một lần nữa bước vào nơi nguy hiểm ấy.
Lần này, anh lại vì cô mà hi sinh tính mạng.
Bạc Nhược, anh thật sự rất yêu em nhưng đáng tiếc lại là yêu sai cách.
[...!]
Một tháng sau.
Phẫu thuật cấy ghép tim của Bạc Nhược rất thuận lợi.
Kể từ khi tỉnh lại Bạc Nhược không hề nói gì, cũng không phối hợp với sự điều trị của bác sĩ.
Helen có khuyên cỡ nào cô cũng chẳng nghe lọt tai.
“ Bạc Nhược, em định như thế này mãi sao? ”.
Cơm nguyên, thuốc không uống, Bạc Nhược thờ thẫn ngồi trên giường.
Bác sĩ hết cách nên đành gọi điện thoại cho Helen.
Hắn tới, mở lời nói với cô, nếu như bình thường Bạc Nhược sẽ lờ đi không để ý, nhưng hôm nay cô đã đáp lại hắn.
“ Đúng thế.
Một kẻ một lòng muốn chết như tôi vì sao còn phí công phí sức cứu sống? ”.
Helen ngây người, không ngờ Bạc Nhược sẽ nói thế.
“ Vì muốn tốt cho em.
Bạc Nhược, em phải sống, sống khoẻ mạnh với trái tim mới này ”.
Bạc Nhược bất chợt đặt tay lên lồng ngực, ánh mắt nhìn Helen vô hồn, cười khểnh.
“ Có phải thứ nằm trong này là của Vô Kỵ không? ”.
Ban đầu Bạc Nhược chỉ là đoán bởi từ khi cô phẫu thuật cho đến khi tỉnh lại chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh.
Cho đến ngày hôm nay nghe xong lời nói này của Helen thì cô hoàn toàn chắc nịch.
Helen cũng không giấu giếm, hắn gật đầu.
Lấy điện thoại, mở đoạn tin nhắn mà Vô Kỵ nhờ hắn gửi cho cô.
Nội dung tin nhắn cũng phải là dài.
“ Nhược Nhược, khi em khoẻ mạnh lại có lẽ sẽ cảm thấy vui vẻ bởi vì em đã hoàn toàn thoát khỏi anh.
Anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ hạnh phúc của em dưới ánh nắng ấm áp, nụ cười ngọt ngào, cùng cả giọng nói dịu dàng thanh thoát.
Những thứ đó chỉ xuất hiện khi anh rời đi có phải không? Nhược Nhược, anh biết dùng mạng sống của anh cũng không thể trả hết nhưng thứ anh nợ em, anh cũng biết em không còn muốn tiếp tục sống trên đời này nữa.
Nhưng Nhược Nhược, anh đã từng hứa sẽ không để em chết đi.
Em phải sống, là sống nhờ trái tim của anh.
Nhược Nhược, dù anh đã rời đi nhưng xin em hãy yêu anh chỉ một chút, hãy trân trọng và yêu quý trái tim này ”.
Bạc Nhược bật cười thành tiếng.
Bộ dạng của cô khiến Helen hoảng sợ.
Vô Kỵ rốt cuộc là thứ gì? Anh có tư cách gì quyết định cô phải nhận trái tim của anh? Có tư cách gì ép cô phải tiếp tục sống? Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo, có bao nhiêu tự tin cùng bá đạo để rồi đến cuối cùng vẫn ép cô phải yêu anh?
“ Mộ anh ấy ở đâu? Tôi muốn đi ”.
“ Em ăn hết cơm và uống thuốc theo sự dặn dò của bác sĩ, anh đưa em đi ”.
“ Được ”.
[...!]
Ngày cuối tuần, Helen đã giữ lời hứa đưa Bạc Nhược đến thăm mộ của Vô Kỵ.
Mộ của Vô Kỵ được đặt trên một ngọn núi gần biển, đây là Helen dựa vào sở thích của anh.
Helen chỉ đưa cô đến đây rồi lặng lẽ lui xuống.
Hắn biết lúc này Bạc Nhược chỉ muốn ở một mình.
Bia mộ của Vô Kỵ không có ảnh.
Bạc Nhược lấy trong túi xách một tấm ảnh đã được đóng khung cẩn thận rồi đặt bên dưới.
Tấm ảnh này cô chụp từ rất lâu, là chụp một góc ở gương mặt của Vô Kỵ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp riêng biệt của anh.
Khi ấy có lẽ là khoảng thời gian cô yêu anh điên cuồng nhất nên thường xuyên chụp trộm anh, giờ chỉ còn duy nhất một bức hình này.
“ Vô Kỵ à, anh cảm thấy anh cho tôi trái tim này thì tôi sẽ sống tiếp sao? ”.
Bạc Nhược cúi người, chạm tay lên tấm ảnh, khẽ cười.
Cảm thấy sau khi giết sạch toàn bộ những người xung quanh cô chỉ một mạng người là có thể bù đắp tất cả ư?
Thật ra cô không hề trách Giác Mạc Thiên.
Ngay từ đâu hắn đích thực là muốn tốt cho cô.
Nếu như ngày ấy cô không mang thai Tiểu Hoạ có lẽ kết cục có phải tốt hơn bây giờ không?
Giác Mạc Thiên không muốn cô có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Vô, vì thế mới tính kế khiến cô mất đi đứa con đầu lòng, khiến cô hận Vô Kỵ thấu xương.
Nghĩ lại đây là quyết định đúng đắn nhất.
“ Đến khi chết rồi anh vẫn tính toán thật kỹ lưỡng.
Vô Kỵ, anh muốn tôi mắc nợ anh đúng không? Dùng trái tim này để khiến tôi nhớ mãi anh mới là người cứu sống tôi.
Nhưng đáng tiếc, tôi không cần! ”.
Sống còn có ý nghĩa khi Bạc Nhược đã mất đi Tiểu Hoạ sao?
Thứ mà khiến Bạc Nhược không muốn sống nhất không chỉ là mất đi Tiểu Hoạ mà bản thân cô vẫn còn yêu Vô Kỵ, là hận thù đan xen tình yêu.
Nực cười phải không? Người đàn ông khiến cô thân bại danh liệt, tổn thương cô khiến trên người Bạc Nhược toàn vết thương, ấy và mà cô vẫn yêu anh.
Bạc Nhược chán ghét chính mình.
Nếu như chết là cách duy nhất để cắt đứt đoạn tình cảm này cô sẽ không chần chừ mà lựa chọn.
Vô Kỵ từng nói, anh sẽ ép em phải yêu anh dù sống hay chết.
Bạc Nhược nhìn người đàn ông trong gương, đáp.
“ Mọi chuyện sẽ không theo ý anh ”.
Cô lấy một con dao, đâm thẳng vào lồng ngực, một nhát dao phá huỷ trái tim của Vô Kỵ cũng phá huỷ chính mạng sống của cô.
Kỳ thực chết không phải là một chữ mang hàm nghĩa bi thương, đau khổ mà đôi khi nó còn mang hàm nghĩa hạnh phúc.
Giống như Bạc Nhược lúc này, cô bị trói buộc bởi những đau khổ, chữ chết ấy tựa hồ như chìa khoá có thể trả lại cô tự do.
Bạc Nhược cả đời này hối hận nhất chính là gặp phải Vô Kỵ và yêu anh.
[...!]
Ngày Bạc Nhược mất, Helen dường như đã trả giá cho chính tội lỗi của mình.
Tâm trí hắn trở nên không bình thường.
Trong tiềm thức của hắn, Bạc Nhược không hề chết, cô vẫn ở trong bệnh viện điều trị.
Ngày nào Helen cũng tới bệnh viện, không thấy bóng dáng của Bạc Nhược lại bắt đầu làm loạn.
Dù có bao nhiêu người chạy tới nói sự thật với hắn, hắn cũng chẳng hề tin.
Bạc Nhược của hắn, Bạc Nhược của hắn hiện tại đang ở đâu?
( HOÀN)
( Cảm ơn một người trong hơn hai tháng này đã ủng hộ bộ truyện này.
Những kiến thức liên quan đến căn bệnh suy tim, một phần mình tìm ở trên mạng, một phần vì phù hợp với bối cảnh truyện nên nghĩ ra, nên những bạn có vốn hiểu biết phong phú hãy thông cảm cho mình.
Có lẽ kết thúc này của truyện các bạn cảm thấy nhàm chán nhưng mình nghĩ đấy lại là sự giải thoát cho tất cả các nhân vật.
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình từ các bạn).
“ Anh nhất định phải làm như thế? ”.
“ Tôi muốn cô ấy sống ”.
Vô Kỵ buông một câu như thế Helen cũng không hỏi nhiều nữa.
Hắn liền xoay người vội vàng trở lại bệnh viện.
Tuy hắn đối với quyết định của Vô Kỵ vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu như anh có thể hi sinh chính mình để cứu Bạc Nhược thì đó chính là chuyện tốt.
Những gì Vô Kỵ mắc nợ cô đâu thể gói gọn trong một trái tim này.
[...!]
Helen rời khỏi, Vô Kỵ sau khi xử lý những thủ tục cần thiết cũng không ở lại Vô Môn quá lâu.
Anh lái xe ra biển, gió đêm rất mạnh không ngừng đập vào cửa kính.
Vô Kỵ ở trong xe, nhìn cảnh biển bên ngoài qua lớp kính dày cộp.
Thứ anh luyến tiếc nhất hiện tại chính là không thể gặp lại Bạc Nhược lần cuối.
Vô Kỵ lấy điện thoại, anh gõ được một chữ rồi lại xoá đi, phải như thế rất nhiều lần mới gõ được một đoạn hoàn chỉnh.
Anh gửi cho Helen, nhờ hắn sau khi Bạc Nhược tỉnh lại thì đưa cho cô.
Làm xong mọi việc, Vô Kỵ liền tắt nguồn điện thoại.
Anh khởi động xe, không chần chừ lao thẳng xuống biển.
Anh từng nói vì Bạc Nhược anh có thể rời khỏi giang hồ, cũng từng nói vì cô anh có thể một lần nữa bước vào nơi nguy hiểm ấy.
Lần này, anh lại vì cô mà hi sinh tính mạng.
Bạc Nhược, anh thật sự rất yêu em nhưng đáng tiếc lại là yêu sai cách.
[...!]
Một tháng sau.
Phẫu thuật cấy ghép tim của Bạc Nhược rất thuận lợi.
Kể từ khi tỉnh lại Bạc Nhược không hề nói gì, cũng không phối hợp với sự điều trị của bác sĩ.
Helen có khuyên cỡ nào cô cũng chẳng nghe lọt tai.
“ Bạc Nhược, em định như thế này mãi sao? ”.
Cơm nguyên, thuốc không uống, Bạc Nhược thờ thẫn ngồi trên giường.
Bác sĩ hết cách nên đành gọi điện thoại cho Helen.
Hắn tới, mở lời nói với cô, nếu như bình thường Bạc Nhược sẽ lờ đi không để ý, nhưng hôm nay cô đã đáp lại hắn.
“ Đúng thế.
Một kẻ một lòng muốn chết như tôi vì sao còn phí công phí sức cứu sống? ”.
Helen ngây người, không ngờ Bạc Nhược sẽ nói thế.
“ Vì muốn tốt cho em.
Bạc Nhược, em phải sống, sống khoẻ mạnh với trái tim mới này ”.
Bạc Nhược bất chợt đặt tay lên lồng ngực, ánh mắt nhìn Helen vô hồn, cười khểnh.
“ Có phải thứ nằm trong này là của Vô Kỵ không? ”.
Ban đầu Bạc Nhược chỉ là đoán bởi từ khi cô phẫu thuật cho đến khi tỉnh lại chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh.
Cho đến ngày hôm nay nghe xong lời nói này của Helen thì cô hoàn toàn chắc nịch.
Helen cũng không giấu giếm, hắn gật đầu.
Lấy điện thoại, mở đoạn tin nhắn mà Vô Kỵ nhờ hắn gửi cho cô.
Nội dung tin nhắn cũng phải là dài.
“ Nhược Nhược, khi em khoẻ mạnh lại có lẽ sẽ cảm thấy vui vẻ bởi vì em đã hoàn toàn thoát khỏi anh.
Anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ hạnh phúc của em dưới ánh nắng ấm áp, nụ cười ngọt ngào, cùng cả giọng nói dịu dàng thanh thoát.
Những thứ đó chỉ xuất hiện khi anh rời đi có phải không? Nhược Nhược, anh biết dùng mạng sống của anh cũng không thể trả hết nhưng thứ anh nợ em, anh cũng biết em không còn muốn tiếp tục sống trên đời này nữa.
Nhưng Nhược Nhược, anh đã từng hứa sẽ không để em chết đi.
Em phải sống, là sống nhờ trái tim của anh.
Nhược Nhược, dù anh đã rời đi nhưng xin em hãy yêu anh chỉ một chút, hãy trân trọng và yêu quý trái tim này ”.
Bạc Nhược bật cười thành tiếng.
Bộ dạng của cô khiến Helen hoảng sợ.
Vô Kỵ rốt cuộc là thứ gì? Anh có tư cách gì quyết định cô phải nhận trái tim của anh? Có tư cách gì ép cô phải tiếp tục sống? Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo, có bao nhiêu tự tin cùng bá đạo để rồi đến cuối cùng vẫn ép cô phải yêu anh?
“ Mộ anh ấy ở đâu? Tôi muốn đi ”.
“ Em ăn hết cơm và uống thuốc theo sự dặn dò của bác sĩ, anh đưa em đi ”.
“ Được ”.
[...!]
Ngày cuối tuần, Helen đã giữ lời hứa đưa Bạc Nhược đến thăm mộ của Vô Kỵ.
Mộ của Vô Kỵ được đặt trên một ngọn núi gần biển, đây là Helen dựa vào sở thích của anh.
Helen chỉ đưa cô đến đây rồi lặng lẽ lui xuống.
Hắn biết lúc này Bạc Nhược chỉ muốn ở một mình.
Bia mộ của Vô Kỵ không có ảnh.
Bạc Nhược lấy trong túi xách một tấm ảnh đã được đóng khung cẩn thận rồi đặt bên dưới.
Tấm ảnh này cô chụp từ rất lâu, là chụp một góc ở gương mặt của Vô Kỵ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp riêng biệt của anh.
Khi ấy có lẽ là khoảng thời gian cô yêu anh điên cuồng nhất nên thường xuyên chụp trộm anh, giờ chỉ còn duy nhất một bức hình này.
“ Vô Kỵ à, anh cảm thấy anh cho tôi trái tim này thì tôi sẽ sống tiếp sao? ”.
Bạc Nhược cúi người, chạm tay lên tấm ảnh, khẽ cười.
Cảm thấy sau khi giết sạch toàn bộ những người xung quanh cô chỉ một mạng người là có thể bù đắp tất cả ư?
Thật ra cô không hề trách Giác Mạc Thiên.
Ngay từ đâu hắn đích thực là muốn tốt cho cô.
Nếu như ngày ấy cô không mang thai Tiểu Hoạ có lẽ kết cục có phải tốt hơn bây giờ không?
Giác Mạc Thiên không muốn cô có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Vô, vì thế mới tính kế khiến cô mất đi đứa con đầu lòng, khiến cô hận Vô Kỵ thấu xương.
Nghĩ lại đây là quyết định đúng đắn nhất.
“ Đến khi chết rồi anh vẫn tính toán thật kỹ lưỡng.
Vô Kỵ, anh muốn tôi mắc nợ anh đúng không? Dùng trái tim này để khiến tôi nhớ mãi anh mới là người cứu sống tôi.
Nhưng đáng tiếc, tôi không cần! ”.
Sống còn có ý nghĩa khi Bạc Nhược đã mất đi Tiểu Hoạ sao?
Thứ mà khiến Bạc Nhược không muốn sống nhất không chỉ là mất đi Tiểu Hoạ mà bản thân cô vẫn còn yêu Vô Kỵ, là hận thù đan xen tình yêu.
Nực cười phải không? Người đàn ông khiến cô thân bại danh liệt, tổn thương cô khiến trên người Bạc Nhược toàn vết thương, ấy và mà cô vẫn yêu anh.
Bạc Nhược chán ghét chính mình.
Nếu như chết là cách duy nhất để cắt đứt đoạn tình cảm này cô sẽ không chần chừ mà lựa chọn.
Vô Kỵ từng nói, anh sẽ ép em phải yêu anh dù sống hay chết.
Bạc Nhược nhìn người đàn ông trong gương, đáp.
“ Mọi chuyện sẽ không theo ý anh ”.
Cô lấy một con dao, đâm thẳng vào lồng ngực, một nhát dao phá huỷ trái tim của Vô Kỵ cũng phá huỷ chính mạng sống của cô.
Kỳ thực chết không phải là một chữ mang hàm nghĩa bi thương, đau khổ mà đôi khi nó còn mang hàm nghĩa hạnh phúc.
Giống như Bạc Nhược lúc này, cô bị trói buộc bởi những đau khổ, chữ chết ấy tựa hồ như chìa khoá có thể trả lại cô tự do.
Bạc Nhược cả đời này hối hận nhất chính là gặp phải Vô Kỵ và yêu anh.
[...!]
Ngày Bạc Nhược mất, Helen dường như đã trả giá cho chính tội lỗi của mình.
Tâm trí hắn trở nên không bình thường.
Trong tiềm thức của hắn, Bạc Nhược không hề chết, cô vẫn ở trong bệnh viện điều trị.
Ngày nào Helen cũng tới bệnh viện, không thấy bóng dáng của Bạc Nhược lại bắt đầu làm loạn.
Dù có bao nhiêu người chạy tới nói sự thật với hắn, hắn cũng chẳng hề tin.
Bạc Nhược của hắn, Bạc Nhược của hắn hiện tại đang ở đâu?
( HOÀN)
( Cảm ơn một người trong hơn hai tháng này đã ủng hộ bộ truyện này.
Những kiến thức liên quan đến căn bệnh suy tim, một phần mình tìm ở trên mạng, một phần vì phù hợp với bối cảnh truyện nên nghĩ ra, nên những bạn có vốn hiểu biết phong phú hãy thông cảm cho mình.
Có lẽ kết thúc này của truyện các bạn cảm thấy nhàm chán nhưng mình nghĩ đấy lại là sự giải thoát cho tất cả các nhân vật.
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình từ các bạn).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương