Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em - Han Minzzz
Chương 3: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ
Ngày đầu tiên theo sát tổng tài Lâm Thiên Hạo đã trôi qua với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nguyễn Thanh Trúc cảm thấy mình đang dần hiểu hơn về con người thật sự của Thiên Hạo, một người đàn ông quyết đoán và tài giỏi. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra rằng anh là một người rất khó gần và khó đoán. Để có thể viết một bài phỏng vấn chân thật và sâu sắc, cô biết mình cần phải kiên trì và nỗ lực nhiều hơn nữa.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc đến văn phòng sớm hơn thường lệ, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Khi cô bước vào phòng, Thiên Hạo đã có mặt, đang đọc báo cáo công việc. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt không có chút biểu cảm nào. "Cô đến đúng giờ. Hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng với đối tác từ Mỹ. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng."
Thanh Trúc gật đầu, lấy sổ tay ra chuẩn bị ghi chép. Trong lúc đó, Lâm Thiên Thanh bước vào phòng, mang theo một ly cà phê cho anh trai. Cô mỉm cười chào Thanh Trúc. "Chào chị Thanh Trúc. Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày bận rộn đấy."
Thanh Trúc đáp lại nụ cười của Thiên Thanh, cảm thấy một chút an ủi. "Chào cô Thiên Thanh. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm phiền công việc của mọi người."
Cuộc họp diễn ra tại phòng họp chính của tập đoàn, nơi các giám đốc điều hành và đối tác từ Mỹ đã có mặt. Thanh Trúc ngồi ở góc phòng, chăm chú lắng nghe và ghi chép mọi thứ. Cô nhận thấy Thiên Hạo không chỉ là một nhà lãnh đạo tài ba mà còn là một người rất biết cách quản lý và điều hành. Anh xử lý các vấn đề một cách nhanh chóng và hiệu quả, khiến các đối tác nước ngoài không khỏi kinh ngạc và nể phục.
Sau cuộc họp, Thiên Hạo và Thanh Trúc cùng trở về văn phòng. Trên đường đi, anh nói: "Cô Nguyễn, cô đã chứng kiến cách tôi làm việc. Tôi hy vọng rằng bài viết của cô sẽ phản ánh đúng những gì cô đã thấy và cảm nhận."
Thanh Trúc đáp lại: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng viết một bài phỏng vấn chân thật và đầy đủ về anh."
Đột nhiên, điện thoại của Thiên Hạo reo lên. Anh nghe máy và vẻ mặt anh thay đổi, trở nên nghiêm trọng. "Tôi sẽ đến ngay," anh nói nhanh rồi tắt máy. Thiên Hạo quay sang Thanh Trúc: "Tôi có việc gấp phải đi ngay. Cô có thể về văn phòng làm việc hoặc theo tôi, tùy cô chọn."
Thanh Trúc quyết định theo Thiên Hạo. Cô biết rằng bất kỳ cơ hội nào để hiểu rõ hơn về anh đều rất quý giá. Hai người bước ra khỏi tòa nhà, lên xe và lao nhanh về phía ngoại ô thành phố. Trên đường đi, Thanh Trúc không khỏi lo lắng và tò mò về việc gấp mà Thiên Hạo đang đối mặt.
Khi đến nơi, Thanh Trúc ngạc nhiên khi thấy họ dừng lại trước một bệnh viện. Thiên Hạo nhanh chóng bước vào trong, không giải thích gì với cô. Cô theo sau anh, cố gắng theo kịp bước chân nhanh nhẹn của anh. Họ dừng lại trước phòng cấp cứu, nơi một người phụ nữ trung niên đang ngồi, khuôn mặt lo lắng và căng thẳng. Thanh Trúc nhận ra đó là mẹ của Thiên Hạo, bà Lâm Nguyệt Nga.
Thiên Hạo tiến tới, nắm lấy tay mẹ mình và hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy? Bố đâu?"
Bà Nguyệt Nga rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy: "Bố con bị đau tim và đang được cấp cứu trong kia. Bác sĩ nói tình trạng rất nguy kịch."
Thiên Hạo ôm lấy mẹ, ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng và đau khổ. Thanh Trúc đứng từ xa quan sát, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô chưa từng thấy Thiên Hạo yếu đuối và bất lực như lúc này.
Trong lúc chờ đợi, Thanh Trúc gặp Trần Hữu Dương, người cũng vừa tới bệnh viện. Anh nhanh chóng nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt cô và hỏi: "Cô Thanh Trúc, cô ổn chứ?"
Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi chỉ lo lắng cho gia đình anh Lâm. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn."
Hữu Dương mỉm cười an ủi: "Thiên Hạo là một người mạnh mẽ, anh ấy sẽ vượt qua được. Chúng ta chỉ cần cầu nguyện cho bố anh ấy."
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây từng phút đều như dài ra. Cuối cùng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, vẻ mặt nghiêm trọng. "Tình trạng của ông Lâm đã ổn định, nhưng cần phải theo dõi thêm. Gia đình có thể vào thăm ông ấy."
Thiên Hạo và bà Nguyệt Nga nhanh chóng vào phòng bệnh. Thanh Trúc đứng ngoài cửa, không muốn làm phiền giây phút riêng tư của gia đình họ. Hữu Dương đứng cạnh cô, nói nhỏ: "Đây là lúc khó khăn nhất đối với Thiên Hạo. Nếu cô thực sự muốn hiểu anh ấy, hãy cho anh ấy thời gian và không gian."
Thanh Trúc gật đầu, hiểu rằng đây là một phần trong cuộc sống của Thiên Hạo mà cô cần phải tôn trọng. Cô biết rằng mình sẽ phải viết về cả những khoảnh khắc yếu đuối và con người thật sự của anh, chứ không chỉ là những thành công và sự mạnh mẽ.
Khi Thiên Hạo và bà Nguyệt Nga bước ra khỏi phòng bệnh, Thanh Trúc tiến tới hỏi thăm: "Ông Lâm đã ổn định rồi chứ?"
Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt vẫn còn đượm buồn: "Cảm ơn cô đã quan tâm. Bố tôi cần thời gian để hồi phục."
Thanh Trúc mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi hy vọng ông ấy sẽ mau chóng bình phục. Nếu anh cần bất cứ sự giúp đỡ nào, hãy cho tôi biết."
Thiên Hạo nhìn cô một lúc, rồi nói: "Cảm ơn cô. Cô đã chứng kiến một phần cuộc sống riêng tư của tôi, tôi mong rằng cô sẽ giữ kín điều này."
Thanh Trúc gật đầu, hiểu rõ ý của Thiên Hạo. "Tôi sẽ không tiết lộ điều gì không nên trong bài viết của mình. Anh cứ yên tâm."
Cuộc hành trình cùng Thiên Hạo càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn. Nhưng Thanh Trúc biết rằng, chỉ có như vậy cô mới có thể viết một bài phỏng vấn chân thật và đầy đủ nhất về anh. Cô cũng nhận ra rằng, Thiên Hạo không chỉ là một tổng tài lạnh lùng và quyết đoán, mà còn là một người con hiếu thảo và đầy tình cảm.
Câu chuyện của họ còn rất dài và nhiều thử thách, nhưng Thanh Trúc tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, cô sẽ có thể hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc. Và biết đâu, trong quá trình đó, cô sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị và bất ngờ về con người Lâm Thiên Hạo.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc đến văn phòng sớm hơn thường lệ, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Khi cô bước vào phòng, Thiên Hạo đã có mặt, đang đọc báo cáo công việc. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt không có chút biểu cảm nào. "Cô đến đúng giờ. Hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng với đối tác từ Mỹ. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng."
Thanh Trúc gật đầu, lấy sổ tay ra chuẩn bị ghi chép. Trong lúc đó, Lâm Thiên Thanh bước vào phòng, mang theo một ly cà phê cho anh trai. Cô mỉm cười chào Thanh Trúc. "Chào chị Thanh Trúc. Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày bận rộn đấy."
Thanh Trúc đáp lại nụ cười của Thiên Thanh, cảm thấy một chút an ủi. "Chào cô Thiên Thanh. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm phiền công việc của mọi người."
Cuộc họp diễn ra tại phòng họp chính của tập đoàn, nơi các giám đốc điều hành và đối tác từ Mỹ đã có mặt. Thanh Trúc ngồi ở góc phòng, chăm chú lắng nghe và ghi chép mọi thứ. Cô nhận thấy Thiên Hạo không chỉ là một nhà lãnh đạo tài ba mà còn là một người rất biết cách quản lý và điều hành. Anh xử lý các vấn đề một cách nhanh chóng và hiệu quả, khiến các đối tác nước ngoài không khỏi kinh ngạc và nể phục.
Sau cuộc họp, Thiên Hạo và Thanh Trúc cùng trở về văn phòng. Trên đường đi, anh nói: "Cô Nguyễn, cô đã chứng kiến cách tôi làm việc. Tôi hy vọng rằng bài viết của cô sẽ phản ánh đúng những gì cô đã thấy và cảm nhận."
Thanh Trúc đáp lại: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng viết một bài phỏng vấn chân thật và đầy đủ về anh."
Đột nhiên, điện thoại của Thiên Hạo reo lên. Anh nghe máy và vẻ mặt anh thay đổi, trở nên nghiêm trọng. "Tôi sẽ đến ngay," anh nói nhanh rồi tắt máy. Thiên Hạo quay sang Thanh Trúc: "Tôi có việc gấp phải đi ngay. Cô có thể về văn phòng làm việc hoặc theo tôi, tùy cô chọn."
Thanh Trúc quyết định theo Thiên Hạo. Cô biết rằng bất kỳ cơ hội nào để hiểu rõ hơn về anh đều rất quý giá. Hai người bước ra khỏi tòa nhà, lên xe và lao nhanh về phía ngoại ô thành phố. Trên đường đi, Thanh Trúc không khỏi lo lắng và tò mò về việc gấp mà Thiên Hạo đang đối mặt.
Khi đến nơi, Thanh Trúc ngạc nhiên khi thấy họ dừng lại trước một bệnh viện. Thiên Hạo nhanh chóng bước vào trong, không giải thích gì với cô. Cô theo sau anh, cố gắng theo kịp bước chân nhanh nhẹn của anh. Họ dừng lại trước phòng cấp cứu, nơi một người phụ nữ trung niên đang ngồi, khuôn mặt lo lắng và căng thẳng. Thanh Trúc nhận ra đó là mẹ của Thiên Hạo, bà Lâm Nguyệt Nga.
Thiên Hạo tiến tới, nắm lấy tay mẹ mình và hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy? Bố đâu?"
Bà Nguyệt Nga rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy: "Bố con bị đau tim và đang được cấp cứu trong kia. Bác sĩ nói tình trạng rất nguy kịch."
Thiên Hạo ôm lấy mẹ, ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng và đau khổ. Thanh Trúc đứng từ xa quan sát, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô chưa từng thấy Thiên Hạo yếu đuối và bất lực như lúc này.
Trong lúc chờ đợi, Thanh Trúc gặp Trần Hữu Dương, người cũng vừa tới bệnh viện. Anh nhanh chóng nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt cô và hỏi: "Cô Thanh Trúc, cô ổn chứ?"
Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi chỉ lo lắng cho gia đình anh Lâm. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn."
Hữu Dương mỉm cười an ủi: "Thiên Hạo là một người mạnh mẽ, anh ấy sẽ vượt qua được. Chúng ta chỉ cần cầu nguyện cho bố anh ấy."
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây từng phút đều như dài ra. Cuối cùng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, vẻ mặt nghiêm trọng. "Tình trạng của ông Lâm đã ổn định, nhưng cần phải theo dõi thêm. Gia đình có thể vào thăm ông ấy."
Thiên Hạo và bà Nguyệt Nga nhanh chóng vào phòng bệnh. Thanh Trúc đứng ngoài cửa, không muốn làm phiền giây phút riêng tư của gia đình họ. Hữu Dương đứng cạnh cô, nói nhỏ: "Đây là lúc khó khăn nhất đối với Thiên Hạo. Nếu cô thực sự muốn hiểu anh ấy, hãy cho anh ấy thời gian và không gian."
Thanh Trúc gật đầu, hiểu rằng đây là một phần trong cuộc sống của Thiên Hạo mà cô cần phải tôn trọng. Cô biết rằng mình sẽ phải viết về cả những khoảnh khắc yếu đuối và con người thật sự của anh, chứ không chỉ là những thành công và sự mạnh mẽ.
Khi Thiên Hạo và bà Nguyệt Nga bước ra khỏi phòng bệnh, Thanh Trúc tiến tới hỏi thăm: "Ông Lâm đã ổn định rồi chứ?"
Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt vẫn còn đượm buồn: "Cảm ơn cô đã quan tâm. Bố tôi cần thời gian để hồi phục."
Thanh Trúc mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi hy vọng ông ấy sẽ mau chóng bình phục. Nếu anh cần bất cứ sự giúp đỡ nào, hãy cho tôi biết."
Thiên Hạo nhìn cô một lúc, rồi nói: "Cảm ơn cô. Cô đã chứng kiến một phần cuộc sống riêng tư của tôi, tôi mong rằng cô sẽ giữ kín điều này."
Thanh Trúc gật đầu, hiểu rõ ý của Thiên Hạo. "Tôi sẽ không tiết lộ điều gì không nên trong bài viết của mình. Anh cứ yên tâm."
Cuộc hành trình cùng Thiên Hạo càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn. Nhưng Thanh Trúc biết rằng, chỉ có như vậy cô mới có thể viết một bài phỏng vấn chân thật và đầy đủ nhất về anh. Cô cũng nhận ra rằng, Thiên Hạo không chỉ là một tổng tài lạnh lùng và quyết đoán, mà còn là một người con hiếu thảo và đầy tình cảm.
Câu chuyện của họ còn rất dài và nhiều thử thách, nhưng Thanh Trúc tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, cô sẽ có thể hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc. Và biết đâu, trong quá trình đó, cô sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị và bất ngờ về con người Lâm Thiên Hạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương