Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 37: Lần Đầu Gặp Mặt
Giống như những lần trước, An Tiểu Nhã tỉnh lại trong căn phòng của mình. Hơi người bên cạnh cũng đã sớm nguội lạnh. Anh đã sớm rời khỏi rồi... An Tiểu Nhã không khỏi tủi thân. Từng mảnh kí ức lần lượt ùa về, ánh mắt cùng hành vi hung bạo của anh cũng từng chút hiện ra trong đầu, khiến An Tiểu Nhã không khỏi sợ hãi. Nếu không có cảm giác đau đớn, vô lực lúc này, chắc cô đã tưởng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ.Một cơn ác mộng thôi.Đôi mắt đẹp thẫn thờ nhìn lên trần nhà quen thuộc. Cô đã ở đây bao lâu rồi? 1tháng? 2 tháng? Hay 1 năm rồi? Cô không biết, ngày ngày quanh quẩn trong khuôn viên biệt thự rộng lớn, cô đã chẳng nhớ nổi mình đã ở đây bao lâu rồi. Cô cũng không biết mình phải ở trong cái lồng vàng này bao lâu nữa... "Ưm!"An Tiểu Nhã hơi mỏi, đang muốn xoay người lại thì cánh tay lại bị đụng vào. "Thiếu phu nhân thấy khó chịu sao?"Một giọng nam trầm tính đột nhiên vang lên trong phòng, khiến An Tiểu Nhã giật mình vội xoay người lại. Một thân sơ mi trắng thanh tao, nhã nhặn đứng ở cửa sổ đập vào mắt cô. Ở vị trí nằm của cô có thể nhìn thấy góc nghiêng thần thánh kia. Sống mũi cao thẳng, mắt đen hẹp dài chăm chú nhìn cô.Là một đại soái ca a~ Hình ảnh này tuyệt sẽ giết chết không ít trái tim thiếu nữ. *hình ảnh mang tính chất minh họa. Nhưng An Tiểu Nhã vốn lại chẳng phải là sắc nữ mê trai đẹp, chỉ khẽ nhíu mày"Vị đây là...? "À, Thiếu phu nhân, tôi là Hạ Tử Hạo! Bác sĩ tư của Cố Gia!"Chàng thanh niên nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn, còn không quên lịch sự khẽ cúi người xuống. Bác sĩ tư của Cố Gia? An Tiểu Nhã quan sát lại một lần Hạ Tử Hạo, thấy anh không mặc áo blue trắng thì nhíu mày chặt hơn. Hạ Tử Hạo dường như nhìn ra ý của cô, khẽ cười ngượng. Rạng sáng nhận được điện thoại của bác Trương nói cô bị ngất xỉu, bầm tím, anh đã vội vã đi đến vì vậy mà không kịp mặc áo blue. Không phải vì thế mà cô cho rằng anh không chuyên nghiệp chứ?Nhìn nụ cười sáng rỡ của Hạ Tử Hạo, An Tiểu Nhã thu lại tầm mắt, khẽ ho một tiếng. "Ừm, tôi không sao rồi, chỉ là hơi mỏi một chút, anh ra ngoài đi!"Mới sáng, giọng cô còn khàn đặc, sợ anh nghe là cô đuổi khách nên thêm một câu"Tôi muốn ngủ thêm!"Sau đó xoay người lại phía cửa, trùm chăn lại. Hạ Tử Hạo nhìn tấm lưng cô, ánh mắt hiện lên chút phức tạp. Vừa rồi khi xử lý thương thế cho cô, anh phát hiện không chỉ môi sưng đỏ, mà một bên má còn có dấu vết năm ngón tay in lại.Cổ tay cũng bị máu thâm tụ lại, bầm tím. So với lần đầu anh gặp lúc cô bị sốt thì lần này thật sự là nghiêm trọng hơn rất nhiều. Vậy mà hình như cô không quan tâm đến vẻ ngoài nhiều. Dáng vẻ chịu đựng nhẫn nhịn đó của cô khiến anh không khỏi đau lòng. ~~~~~~~~~~~~An Tiểu Nhã tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều. Mấy vết thương đã được bôi thuốc không còn đau nữa. Cổ tay còn được băng một dải dây màu xanh hình nơ trông rất đẹp. "Ục~"Tiếng bụng rỗng vang lên, An Tiểu Nhã khẽ xoa bụng. Vừa định bước xuống giường thì đã thấy một bát cháo trên bàn Còn đính một tờ giấy màu hồng "Đây là cháo dinh dưỡng, rất tốt cho việc phục hồi, tan máu đông. Trong mấy ngày tới, Thiếu phu nhân không nên ăn đồ lạnh. Hạ Tử Hạo "Ngắn gọn, dễ hiểu, chữ cũng rất đẹp. Nhìn thật không dễ nhận ra đây là của con trai viết. Dù biết chỉ là tờ giấy nhắc nhở, liên quan đến trách nhiệm của anh, nhưng cũng khiến An Tiểu Nhã không khỏi thấy ấm lòng. Đây giống như biết ơn của cô đối với Hạ Tử Hạo. Ăn hết bát cháo, An Tiểu Nhã ngồi im lặng bên cửa sổ.Bây giờ đang là cuối thu, cánh rừng rộng ngày trước cô đi lạc giờ đã chuyển màu vàng, dưới ánh nắng ấm áp trông càng sáng rỡ.Cô đột nhiên lại nhớ tới lần đó anh cứu cô. Dáng vẻ mạnh mẽ, anh dũng ấy của anh khi cứu cô đã trở thành một phần kí ức đẹp.Chỉ tiếc, có lẽ, đó là giả tạo, chỉ là sự gian dối của anh mà thôi.An Tiểu Nhã cứ vậy, ngồi một lúc bên cửa sổ, cô đơn tĩnh mịch. Đột nhiên, cô đứng dậy, tiến đến phòng thay đồ. An Tiểu Nhã vừa nảy ra một ý muốn. Thay đồ xong xuôi, An Tiểu Nhã đi xuống nhà.Chắc có lẽ mọi người tưởng cô vẫn đang ngủ nên không ai chú ý cô đã ra đến cổng. Mật mã quen thuộc, là ngày sinh của Liễu Tuyết, cũng là sinh nhật của cô...Đường từ biệt thự đến đường lớn cũng không xa lắm, trời cũng chả tối tăm gì nên An Tiểu Nhã cũng không bị lạc Thuận lợi bắt xe vào thành phố!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương