Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 46: Có Lẽ, Nên Để Cô Tự Do Rồi...
Đồ đạc không nhiều, An Tiểu Nhã không mất tới 10' đã thu dọn toàn bộ căn phòng trở lại sạch sẽ. Bởi bộ đồ cô mặc đã ám mùi thuốc trị thương. An Tiểu Nhã lục tìm trong vali, thay một bộ váy liền thân dài quá gối. Mái tóc xoăn dài buông xõa xuống thắt lưng, cô đội thêm một chiếc mũ vành to, một đôi mắt kính to. So với cách ăn mặc trẻ trung thường ngày, cô trông thật sự rất xinh đẹp, dịu dàng. An Tiểu Nhã xem xét lại căn phòng, xác định không còn dấu vết nào để lại mới xách vali, cẩn thận bước tới cửa phòng. Thế nhưng, cô vừa mới mở cánh cửa ra, một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện trước mắt cô.Một thân tây trang sang trọng, gương mặt hoàn hảo đến từng chi tiết lúc này đã thâm trầm đến mức đáng sợ. Anh đứng ngay trước cửa phòng cô, có vẻ như không phải mới đến mà đã đứng ở đây được một lúc rồi. Cả người An Tiểu Nhã căng cứng.Cô hốt hoảng, lúc này mới dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại phía sau, kéo cửa lại.Nhưng, Cố Thần nhanh hơn cô, bởi cánh cửa kia đã bị chặn lại...bằng bàn tay anh.Anh không kéo cửa ra, chỉ đặt bàn tay kẹt giữa khe cửa. An Tiểu Nhã cố hết sức thuyết phục bản thân, nhất định không được mềm lòng, không thể để anh vào phòng, bằng không cô sẽ không có cách nào rời khỏi nữa. Lý trí và trái tim...An Tiểu Nhã đau khổ giằng co, muốn kéo cửa lại nhưng cô không muốn anh bị thương. Cuối cùng chỉ có thể vì vết thương đau nhức mà thả lỏng lực, Cố Thần vì lúc nãy sợ cô quá sức mà bị thương nên không dám kéo cửa, bây giờ thấy cô đã giảm lực thì mới đẩy cửa vào phòng. An Tiểu Nhã thấy Cố Thần đã bước vào, cả người bỗng chốc trở nên căng thẳng, thấy anh bước lại gần phía mình thì cô theo phản xạ lùi về phía sau.Cho đến khi lưng cô chạm nhẹ vào tấm cửa kính ban công phía sau."Cố Thần, rốt cuộc anh muốn gì! "Cố Thần nhìn cô, đôi mắt xanh lục ẩn hiện vài tia sáng, nhưng anh không trả lời, vẫn tiếp tục bước gần hơn lại phía cô"Phải làm sao anh mới buông tha cho tôi?!"An Tiểu Nhã vẫn đứng đó, đưa tay tháo bỏ chiếc kính. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp nhưng lại nhợt nhạt, yếu ớt hiện ra.Cô đứng đó, vô lực dựa vào tấm kính, cả người như lúc nào cũng có thể sụp đổ. Ánh mắt trong suốt, đau thương nhìn thẳng vào anh.Cố Thần dừng bước, đứng cách cô một khoảng. Đối diện với ánh mắt của cô, tim anh dường như bị ai bóp nghẹt một cái. "Tiểu Nhã "Cố Thần gọi tên cô. Giọng nói anh trầm ấm, khẽ vang lên thẳng vào tâm hồn cô.Nếu là trước đây, cô đã từng mơ ước anh gọi tên cô như vậy, gọi một cách dịu dàng như hiện tại, nhưng chỉ là trước đây thôi, với cô, bây giờ tiếng gọi của anh chẳng khác nào đến từ địa ngục. Cố Thần thấy cô mặt mày càng ngày càng tái nhợt, vội bước lại phía cô." Anh đừng tới đây "An Tiểu Nhã thấy Cố Thần đang muốn bước lại thì hốt hoảng, lập tức xoay người, mở cửa ra ban công."Tiểu Nhã, em...!"Cố Thần nhìn thấy hành động của cô, nhất thời bị dọa sợ, sắc mặt cũng giảm xuống "Anh còn tới, tôi sẽ nhảy xuống! "Cố Thần lập tức đứng sững lại.An Tiểu Nhã thấy anh đã đứng lại thì có chút kinh ngạc không hiểu, anh là người luôn hành động theo ý mình, vậy mà lại vì sợ cô nhảy xuống mà dừng lại?Cô nhìn sang tấm kính, lập tức nhìn thấy bóng dáng mình được phản chiếu. Đôi tay thon nhỏ vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt. "Vẫn là vì khuôn mặt này ư?"Cô nói hơi nhỏ, nhưng Cố Thần có thể nghe thấy. Thân thể anh lập tức cứng nhắc, không biết nên trả lời cô thế nào. Anh có thể nói, tình cảm của anh đối với Liễu Tuyết trước đây chỉ vì cô ấy cứu anh một mạng, là sự biết ơn, người anh yêu là cô, liệu cô có tin anh không? Sự im lặng của Cố Thần ngược lại trở thành lưỡi dao đâm vào trái tim cô, khoét từng chút một, trống rỗng, đau đớn. Vậy ra là anh sợ thế thân của chị cô biến mất thôi sao.Cô...lại tự mình đa tình nữa rồi. An Tiểu Nhã nghĩ đến đây không khỏi cười khổ, đến nước này rồi mà cô vẫn còn còn mong chút tình cảm từ anh sao, thật sự là quá ngu ngốc. Đột nhiên, bụng cô quặn lại, đau thắt.Từ hôm rời khỏi bệnh viện, cô vẫn cũng cảm thấy cơ thể ngoài vết thương trên lưng thì rất kì lạ, vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất... trống rỗng. Giống như đã mất đi một thứ rất quan trọng... Cơn đau đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt An Tiểu Nhã tái nhợt, trán bắt đầu toát mồ hôi. "Tiểu Nhã, đau ở đâu?"Cố Thần nhận ra sắc mặt của cô, lần trước trong bệnh viện, bác sĩ cũng nói với anh, cô mới sảy thai có thể sẽ bị đau bụng Cố Thần lo lắng, muốn đi tới, nhưng An Tiểu Nhã vẫn ngăn anh"Đừng tới đây! "" Tiểu Nhã, sức khỏe quan trọng, em đừng cứng đầu nữa! "Cố thần thực sự đã lo lắng đến cực điểm. Nhìn cô đứng ở ban công, mái tóc dài theo gió tung bay nhưng mồ hôi cô chảy ra lại khiến số tóc mai trên trán ướt lại. Bộ váy trắng trên người cô thật sự khiến cô trở thành một thiên sứ, cũng khiến cô càng trở nên yếu đuối. Mà lúc này, trên chiếc váy trắng tinh khiết ấy lại có một màu đỏ dần dần lan rộng. Là máu! "Tiểu Nhã! "Lúc này, Cố Thần đã không để ý đến sự cự tuyệt của An Tiểu nhã được nữa, vội chạy đến. Bụng truyền đến từng cơn đau đớn, An Tiểu Nhã không chịu nổi mà víu chặt lấy lan can ban công."Tiểu Nhã, anh đưa em đến bệnh viện! "Cố Thần hốt hoảng, muốn bế cô lên"Buông tôi đi được không...tôi rất mệt rồi... "Cố thần ngây người, cô nói cô mệt rồi... Cô muốn anh buông cô...An Tiểu Nhã nói xong thì ngất lịm đi, Cố Thần nhìn cô gái nhỏ thở yếu ớt trong lòng, tim thật sự đau đến ngạt thở.... Có lẽ, anh thật sự nên để cô tự do rồi... Cánh cửa phòng bật mở, Hạ Tử Hạo nhìn ngoài ban công thì sợ đến ngây người "Thiếu phu nhân...""Mang cô ấy đi đi"Cố Thần lên tiếng, âm điệu nghe rất bình thường nhưng lúc này anh đã đau đến không thở được. Bóng dáng cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương