Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 1: Dù Biết Vẫn Không Phản Kháng
Tần Thiên Lan cảm giác đầu óc mình có chút mơ hồ, cô nhớ rõ ràng là bản thân cùng chồng và bạn thân cả ba cùng đến nhà hàng ăn mừng lễ kỷ niệm 5 năm ngày cưới của cô cùng chồng. Không chỉ có cô còn có một người bạn rất thân từ thời đại học cũng đi cùng, còn vì sao chuyện vui của hai người lại cùng đi ba người, thì chính là do mắt cô có chút không tiện, thứ hai là gì người kia cùng cô đã thân thiết với nhau rất nhiều năm rồi, mỗi một sự kiện của vợ chồng cô điều không thể thiếu sự có mặt của cô ấy, chuyện này cô đã sớm tập thành thói quen. Với lại lúc cô mất đi ánh sáng, cô ấy vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô, những năm qua một chút cũng không thay đổi, cách vài ngày liền dắt cô đi dạo phố, cuối tuần cùng cô đi ăn. Vài tháng lại đưa cô đi du lịch, người bạn như vậy biết tìm đâu ra chứ, đã thế còn không vì cô nhìn không thấy mà ghét bỏ. Nên lúc cô ấy đưa cho cô ly rượu, cô không chút nào nghĩ ngợi liền uống cạn. Trong lòng cô nghĩ chắc chắn Ninh Ngọc sẽ không bao giờ hại cô đâu, nói gì thì những năm này Ninh Ngọc đối với cô tốt như vậy mà. Tần Thiên Lan nào đâu biết người mà cô tin chắc chắn sẽ không hại cô, lại có thể bỏ thuốc vào ly rượu ngay trước mặt cô, nghĩ rằng cô nhìn không thấy nên không chút nào kiên nể. Sau khi Tần Thiên Lan uống xong liền cảm giác thấy đầu óc có chút mơ hồ, cứ cảm giác thế giới điều đang quay cuồng một trận, cô vốn không thể nhìn thấy gì. Nếu như không thì lúc này đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đắc ý của hai người bọn họ rồi. Mà hai người kia cũng nhờ vậy liền mượn cớ đưa cô vào phòng nghỉ ngơi, Tần Thiên Lan không chút nghi ngờ nghe theo, khi đã đi đến một căn phòng tổng thống siêu lớn được đặc trước đó trên tầng cao nhất,Tiêu Chân cùng Ninh ngọc cùng dắt tay nhau ăn mừng, làm gì có thời gian để ý đến một cô gái mù cái gì cũng không nhìn thấy ngồi một mình trong phòng xa lạ kia chứ. Lúc này đây Tần Thiên đang ngồi trên chiếc giường khách sạn siêu lớn, trong phòng còn thoáng ngửi thấy mùi hương hoa lài nhàn nhạt cùng tiếng nước chảy từ bên trong phòng tắm. Chỉ cần nghe tiếng nước đủ để đoán được trong căn phòng này không chỉ có một mình cô. Vị trí Tần Thiên lan ngồi vừa hay đối diện với phòng tắm, cô lúc này ánh mắt đang nhìn người đàn ông đang tắm bên trong, mơ hồ theo làn khói nước nóng bóc lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình rắn chắc, còn khuôn mặt điều bị xà bông gội đầu che khuyết đến mơ hồ, tâm trạng của Tần Thiên Lan trở nên vô cùng nặng nề. Hai người thân vi nhất của cô một người là bạn thân, một người là chồng đã cùng cô kết hôn hơn năm năm, tuy cô cùng Tiêu Chân những năm qua sống cùng nhau nhưng không cùng chăn gói, nhưng nói gì cũng cùng sống chung một mái nhà, ăn cơm cùng nhau mỗi ngày, chạm mặt nhau mỗi ngày, cho dù cô có không nhìn thấy gì đi nữa. Ấy vậy mà lúc nãy hai cái con người kia lại bàn tính với nhau đem cô đổi lấy dự án cùng tập đoàn cố thị. Nói thẳng ra chính là đưa cô lên giường người đàn ông khác để đổi lấy tiền tài đi, những ân cần nhiều năm qua cũng chỉ đổi được một ngày hôm nay mà thôi. Thật không may mấy ngày trước cô sớm đã có thể lại nhìn thấy ánh sáng, chỉ là còn chưa kịp nói với hai người họ liền nhận được một món quà lớn như thế này đây, thật nực cười. Ai nói là họ không chê cô không nhìn thấy gì, chẳng qua cô vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi. Dù cho đã biết trước tất cả, nhưng Tần Thiên Lan vẫn như cũ thuận theo không chút phản kháng. Người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô rất là ngu ngốc, nhưng cứ coi như cô trả lại món nợ ân tình những năm qua của hai người kia đi. Mặc dù ân tình kia có là giả đi nữa, cũng là công sức hai người họ lừa cô bấy lâu nay. Trong lúc Tần Thiên Lan vẫn còn đang ngẩn người ngồi trên giường, thì người đàn ông bên trong phòng tắm đã đi ra ngoài từ lúc nào. Lúc này đây Cố Tranh Trì đang từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp, làn da trắng tựa như tuyết trắng đầu mùa thuần thiết, đôi mắt vô hồn nhìn theo hướng nhà tắm. Cố Thanh Trì lúc này chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm ngan eo, lộ ra cơ bụng sáu săn chắc cùng chiếc eo thon gọn, không quá gầy, cũng không quá cơ bắp, làn da Cố Thanh Trì rất trắng, không những trắng còn rất mịn màn nhìn qua còn cảm thấy đẹp hơn cô rất nhiều. Khuôn mặt hắn lại càng không cần phải bàn cải, chính là kiểu lạnh lùng nhưng khiến người ta cảm thấy mê man, có một câu nói chính là đẹp không góc chết, Cố Thanh Trì đúng như chàng bạch mã hoàng tử mà bao cô gái điều ao ước, chỉ cần được hắn nhìn một cái thôi, đã khiến cho không ít người cam tâm tình nguyện chết gì hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương