Tổng Tài Độc Tài Quấn Lấy Tôi
Chương 8: Đàn ông vô tình vô nghĩa
Cố Mạt Ly đơ người nhìn hắn, Liên Trữ Hào cứ ngang nhiên như vậy mà tiến gần lại...khoảng cách thật gần đến nỗi hai má cô đỏ bừng.
"Tôi..tôi muốn về Cố Gia"
"Không được"
"Tại sao..tôi và anh hiện tại chỉ là kết hôn giả"
"Ngậm miệng lại và nghe lời cho tôi..tôi thích phụ nữ nghe lời..em hiểu ý tôi chứ?"
Trong ánh mắt lạnh lẽo hiện rõ một tia độc tài giang ác, có thể thấy được là tên này không hề đùa..nếu thật sự làm hắn không vui thì Cố Thị sẽ ngày càng gặp rắc rối.
"Tôi biết rồi..."
Cố Mạt Ly nén cơn giận mà nhịn nhục gật đầu thuận theo ý hắn mà vào nhà.
Ngôi nhà rộng lớn được trang trí thật xa hoa làm cho bản thân cô cảm giác hơi ngại ngùng, tuy là xuất thân là thiên kim tiểu thư nhưng cô chưa bao giờ thấy một căn nhà vừa lớn vừa rộng lại xa xỉ như thế...thậm chí cả một cái thảm lót chân cũng phải là loại nhập khẩu từ Châu Âu...
"Thiếu gia..cậu về rồi.."
"Ừm..sắp xếp phòng cho cô ấy"
"Hả..à vâng ạ"
Hồ quản gia nhanh chóng nghe lệnh mà phân bố một căn phòng cho Cố Mạt Ly, ngay tầng hai gần sát chỗ của Liên Trữ Hào.
Người hầu trong nhà ai cũng kinh ngạc nhìn nhau tuy vậy cũng không ai dám bàn tán gì. Từ trước đến giờ thiếu gia của họ chưa từng mang bất kì một cô gái nào về vinh thự Mãn La này cả, thậm chí những cô tình nhân bên ngoài tự tìm đến cũng bị hắn ra lệnh đuổi đi không thương tiếc...vậy mà bây giờ..
"Em lên phòng nghỉ ngơi, không cần chờ tôi về"
Liên Trữ Hào nhìn cô lạnh lùng nói một câu rồi đi ra cửa lái xe rời đi, cô nhìn lên đồng hồ cũng đã khuya lắm rồi...hắn chẳng lẻ ngày nào cũng đi như thế sao.
"Tiểu thư mời cô theo tôi"
"Vâng..bác cứ gọi cháu là Mạt Ly là được ạ"
"Cô cứ gọi tôi là Hồ quản gia...nếu cô không hiểu gì cứ hỏi tôi"
"Vâng"
Hồ quản gia cười nhẹ nhàng, cô gái này trông vô cùng xinh đẹp lại còn rất dịu dàng lễ phép...khác hoàn toàn với những cô gái đến đây không xem ai ra gì.
___________________________
QUÁN BAR LAGY.
Liên Trữ Hào uống một ngụm rượu đỏ, khoé môi hơi cong lên cười nhìn ba người đàn ông đối diện kia.
"Cậu đang yêu à?..nhìn cậu vui vẻ ghê đấy"
"Yêu?..Từ Khang cậu đùa mình à"
Giản Từ Khang chậm rãi uống một ngụm rượu lại còn cười cười nhìn qua Tô Trạm Hinh đang ngồi sầu muộn gì đó.
"Có phải cậu không vậy..cười lên xem nào"
"Cậu ta sắp phải kết hôn nên tâm trạng có chút buồn"
Ngô Hải nhanh miệng chen vào, sắc mặt của Tô Trạm Hinh cũng khá bình thường chỉ là hơi lạnh lùng khiến người ta thật sự khó chịu lại run sợ.
Ở Nhạc Thành thì không ai lại không biết tứ đại thiếu gia nhà tài phiệt này, một câu nói cũng đủ làm cho cả một thành phố lung lây...
Tô Trạm Hinh là một bác sĩ khiêm cả viện trưởng của một bệnh viện hoàng gia - Nhân Ái, hắn được xem là một nam thần áo trắng vô cùng điển trai khiến bao cô gái phải gật đầu phải lòng ngay lập tức.
Còn Giản Từ Khang là một luật sư nổi tiếng có bằng cấp S cao cấp nổi danh từ trong ra ngoài nước, mọi vụ kiện vào tay hắn rồi đều chỉ có thắng chứ không hề có thua...người đàn ông luôn được đón nhận rất nồng hậu vì tài ăn nói ngọt ngào khiến bao thiếu nữ phải thương lòng nhớ nhung hắn.
Người kia là Ngô Hải xuất thân là gian hồ, trong giới hắc đạo vô cùng có uy quyền tiếng tăm. Tuy bề ngoài luôn vui vẻ cười tươi nhưng những điều đó càng khiến cho người ta vừa run vừa sợ...giống như một tên điên loạn giết người một cách rất tàn nhẫn.
Liên Trữ Hào nhìn ly rượu trong tay cười cười lại nói tiếp, Ngô Hải cũng ngồi thẳng dậy không đùa nữa. Truyện Đông Phương
"Cưới thì cưới thôi....cậu vẫn có thể ra ngoài chơi bời như cũ mà"
"Cậu không biết đâu..cô ta hung dữ lắm, lần đầu tiên gặp mà hất nước vào mặt tôi luôn đấy"
"Hả..thật sao..haha..cậu cũng có ngày này"
Giản Từ Khang nghe xong thì cười như được mùa còn suýt nữa thì sặc cả rượu trong miệng.
Đối với bốn tên đàn ông kiệt xuất hiếm thấy này mà nói thì tình yêu chính là thứ vô vị nhất trên đời, tuy có rất nhiều phụ nữ vây quanh bên cạnh nhưng cũng đều là chơi bời qua đường...lâu lắm thì cũng tầm một tuần là bị đá không thương tiếc.
Loại đàn ông vô tình lạnh lùng như thế giống như một loại độc dược chí mạng...biết là nguy hiểm nhưng ai cũng muốn đâm đầu vào.
Đặc biệt là Liên Trữ Hào, đối với hắn phụ nữ luôn là thứ đồ chơi tiêu khiển, thích thì gọi đến không thì lại đuổi đi tàn nhẫn...đối với Cố Mạt Ly thì hắn cũng chỉ là nhất thời hứng thú muốn chiếm đoạt mà thôi, lạnh lẽo như băng lại vô tình vô nghĩa vậy mà còn có một số phụ nữ không ít tính kế muốn bò lên giường của hắn...
"Tôi..tôi muốn về Cố Gia"
"Không được"
"Tại sao..tôi và anh hiện tại chỉ là kết hôn giả"
"Ngậm miệng lại và nghe lời cho tôi..tôi thích phụ nữ nghe lời..em hiểu ý tôi chứ?"
Trong ánh mắt lạnh lẽo hiện rõ một tia độc tài giang ác, có thể thấy được là tên này không hề đùa..nếu thật sự làm hắn không vui thì Cố Thị sẽ ngày càng gặp rắc rối.
"Tôi biết rồi..."
Cố Mạt Ly nén cơn giận mà nhịn nhục gật đầu thuận theo ý hắn mà vào nhà.
Ngôi nhà rộng lớn được trang trí thật xa hoa làm cho bản thân cô cảm giác hơi ngại ngùng, tuy là xuất thân là thiên kim tiểu thư nhưng cô chưa bao giờ thấy một căn nhà vừa lớn vừa rộng lại xa xỉ như thế...thậm chí cả một cái thảm lót chân cũng phải là loại nhập khẩu từ Châu Âu...
"Thiếu gia..cậu về rồi.."
"Ừm..sắp xếp phòng cho cô ấy"
"Hả..à vâng ạ"
Hồ quản gia nhanh chóng nghe lệnh mà phân bố một căn phòng cho Cố Mạt Ly, ngay tầng hai gần sát chỗ của Liên Trữ Hào.
Người hầu trong nhà ai cũng kinh ngạc nhìn nhau tuy vậy cũng không ai dám bàn tán gì. Từ trước đến giờ thiếu gia của họ chưa từng mang bất kì một cô gái nào về vinh thự Mãn La này cả, thậm chí những cô tình nhân bên ngoài tự tìm đến cũng bị hắn ra lệnh đuổi đi không thương tiếc...vậy mà bây giờ..
"Em lên phòng nghỉ ngơi, không cần chờ tôi về"
Liên Trữ Hào nhìn cô lạnh lùng nói một câu rồi đi ra cửa lái xe rời đi, cô nhìn lên đồng hồ cũng đã khuya lắm rồi...hắn chẳng lẻ ngày nào cũng đi như thế sao.
"Tiểu thư mời cô theo tôi"
"Vâng..bác cứ gọi cháu là Mạt Ly là được ạ"
"Cô cứ gọi tôi là Hồ quản gia...nếu cô không hiểu gì cứ hỏi tôi"
"Vâng"
Hồ quản gia cười nhẹ nhàng, cô gái này trông vô cùng xinh đẹp lại còn rất dịu dàng lễ phép...khác hoàn toàn với những cô gái đến đây không xem ai ra gì.
___________________________
QUÁN BAR LAGY.
Liên Trữ Hào uống một ngụm rượu đỏ, khoé môi hơi cong lên cười nhìn ba người đàn ông đối diện kia.
"Cậu đang yêu à?..nhìn cậu vui vẻ ghê đấy"
"Yêu?..Từ Khang cậu đùa mình à"
Giản Từ Khang chậm rãi uống một ngụm rượu lại còn cười cười nhìn qua Tô Trạm Hinh đang ngồi sầu muộn gì đó.
"Có phải cậu không vậy..cười lên xem nào"
"Cậu ta sắp phải kết hôn nên tâm trạng có chút buồn"
Ngô Hải nhanh miệng chen vào, sắc mặt của Tô Trạm Hinh cũng khá bình thường chỉ là hơi lạnh lùng khiến người ta thật sự khó chịu lại run sợ.
Ở Nhạc Thành thì không ai lại không biết tứ đại thiếu gia nhà tài phiệt này, một câu nói cũng đủ làm cho cả một thành phố lung lây...
Tô Trạm Hinh là một bác sĩ khiêm cả viện trưởng của một bệnh viện hoàng gia - Nhân Ái, hắn được xem là một nam thần áo trắng vô cùng điển trai khiến bao cô gái phải gật đầu phải lòng ngay lập tức.
Còn Giản Từ Khang là một luật sư nổi tiếng có bằng cấp S cao cấp nổi danh từ trong ra ngoài nước, mọi vụ kiện vào tay hắn rồi đều chỉ có thắng chứ không hề có thua...người đàn ông luôn được đón nhận rất nồng hậu vì tài ăn nói ngọt ngào khiến bao thiếu nữ phải thương lòng nhớ nhung hắn.
Người kia là Ngô Hải xuất thân là gian hồ, trong giới hắc đạo vô cùng có uy quyền tiếng tăm. Tuy bề ngoài luôn vui vẻ cười tươi nhưng những điều đó càng khiến cho người ta vừa run vừa sợ...giống như một tên điên loạn giết người một cách rất tàn nhẫn.
Liên Trữ Hào nhìn ly rượu trong tay cười cười lại nói tiếp, Ngô Hải cũng ngồi thẳng dậy không đùa nữa. Truyện Đông Phương
"Cưới thì cưới thôi....cậu vẫn có thể ra ngoài chơi bời như cũ mà"
"Cậu không biết đâu..cô ta hung dữ lắm, lần đầu tiên gặp mà hất nước vào mặt tôi luôn đấy"
"Hả..thật sao..haha..cậu cũng có ngày này"
Giản Từ Khang nghe xong thì cười như được mùa còn suýt nữa thì sặc cả rượu trong miệng.
Đối với bốn tên đàn ông kiệt xuất hiếm thấy này mà nói thì tình yêu chính là thứ vô vị nhất trên đời, tuy có rất nhiều phụ nữ vây quanh bên cạnh nhưng cũng đều là chơi bời qua đường...lâu lắm thì cũng tầm một tuần là bị đá không thương tiếc.
Loại đàn ông vô tình lạnh lùng như thế giống như một loại độc dược chí mạng...biết là nguy hiểm nhưng ai cũng muốn đâm đầu vào.
Đặc biệt là Liên Trữ Hào, đối với hắn phụ nữ luôn là thứ đồ chơi tiêu khiển, thích thì gọi đến không thì lại đuổi đi tàn nhẫn...đối với Cố Mạt Ly thì hắn cũng chỉ là nhất thời hứng thú muốn chiếm đoạt mà thôi, lạnh lẽo như băng lại vô tình vô nghĩa vậy mà còn có một số phụ nữ không ít tính kế muốn bò lên giường của hắn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương