Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 45: C45: Bạn Bè



Tống Vân Khanh và Tu Quân được phân công vào bộ phận thiết kế, quản lý của bọn họ họ Dương, Dương Kiệt An, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi béo, mặc một bộ vest đen chỉnh tề, trên môi luôn nở nụ cười thân thiện.

Quản lý Dương chăm sóc cho hai thực tập sinh xinh đẹp từ chỉ nhánh mới rất chu đáo, đi đâu ông, cũng mang theo, cả hai đều cảm thấy có chút hãnh diện.

Cả Vân Khanh và Tu Quân đều có chút e ngại, bởi vì họ từng nghe tin đồn rằng nhà họ Diệp rất nghiêm khắc trong việc tuyển dụng người, nhưng cả hai vẫn được giữ lại làm việc mà không hề có điểm gì nổi bật, nhất thời không biết là do năng lực bản thân ổn định hay do vận khí quá tốt rồi.

Tống Vân Khanh và Tu Quân không còn cách. nào khác ngoài làm việc cẩn thận hơn, bầu không khí như vậy khiến mối quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, bọn họ gần như ra vào cùng nhau.

Tu Quân thờ ơ và ít chủ động trong giao tiếp giữa các cá nhân hơn Vân Khanh.

Với mục đích thay đổi bản thân nên Quân Khanh đã chủ động thể hiện lòng tốt của mình với các đồng nghiệp khác, lịch sự hỏi xem cô và Tu Quân có cần giúp gì không.

Ban đầu, mọi người đều rất lịch sự và không. giao việc gì cho họ, nhưng dần đần với nụ cười chân thành và sự khiêm tốn xin chỉ bảo của Quân Khanh, có người đã giao cho họ một vài nhiệm vụ, đặc biệt là những đồng nghiệp có nhiệm vụ quan trọng nhất trong văn phòng, bọn họ làm việc bận rộn đến mức không ngẩng đầu lên, cho nên có một số việc vặt liền giao cho hai người thực tập sinh.

Dần dần những người khác cũng bắt đầu giao việc cho họ.

"Quân Khanh, giúp tôi sao chép tài liệu này và gửi nó cho bộ phận tổng hợp!"

“Tu Quân, giúp tôi sắp xếp biên bản cuộc họp này."

"Tu Quân, hoàn thành cái này theo yêu cầu,

nửa tiếng có thể làm được không?"

"Vận Khanh, phần mềm này có biết dùng, không, đến giúp tôi."

Thế là hai người dần dần bận rộn với công việc, chút căng thẳng ban đầu cũng dần biến mất.

Tu Quân dù bể ngoài lạnh lùng, không nói chuyện nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc, năng lực cũng rất tốt, điều này khiến cô cũng. yên tâm hơn.

Vân Khanh lại gần gũi hơn Tu Quân, cô có nụ cười trong sáng, đôi mắt trong veo, lễ phép và khiêm tốn, trong miệng lúc nào cũng ngọt ngào. gọi tiền bối, sư tỷ, sư huynh, khiến mọi người nhanh chóng yêu thích cô.

Nhưng Vân Khanh vẫn cảm thấy lúc ở riêng với Tu Quân là tốt nhất, đôi khi cả hai vừa nhìn nhau liền sẽ tự động hiểu tới phòng trà để nghỉ ngơi, hoặc cùng nhau đi vệ sinh.

Dù Tu Quân không có gì để nói với người khác, nhưng tốt hơn với Quân Khanh lại tốt hơn một chút.

"Tu Quân, cậu có phát hiện ra không? Bộ phận của chúng ta thoạt nhìn rất bận rộn, nhưng. trên thực tế trong mười mấy người, chỉ có năm nhà thiết kế kia là thật sự làm việc, còn lại cũng, chỉ là kiếm sống mà thôi."

Vân Khanh ngồi trên quầy bar, cô nhấp một ngụm cà phê, thì thẩm vào tai Tu Quân nói, bọn họ chỉ là tân binh ở đây, sợ có người khác nghe thấy nên Quân Khanh rất cẩn thận, dù vậy nhưng. cô cũng không kìm nén được mà buôn chuyện.

Tu Quân uống một ngụm nước lọc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, ghé sát vào người Vân Khanh:

“Bởi vì trong bộ phận này, ngoại trừ năm nhà thiết kế kia ra, còn lại đều là người thân của lãnh đạo Diệp.”

Tống Vân Khanh trợn to hai mắt:

"Làm sao cậu biết được? Thật sao?"

Quân Khanh liếc nhìn bên ngoài, trầm giọng, nói:

"Nếu bộ phận của chúng ta như vậy thì các bộ phận khác nhất định cũng giống như vậy đi?"

Giọng nói Tu Quân cũng hạ thấp:

“Gia đình trị là đặc điểm lớn nhất của tập đoàn nhà họ Diệp.”

Vân Khanh nhìn Tô Quân, đột nhiên cảm thấy rằng Tô Quân cũng có chút đơn thuần.

“Này, hai người các cô trốn ở trong này làm gì, bên ngoài có nhiều việc như vậy!"

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, Vân Khanh từ trên ghế nhảy dựng lên, Tu Quân cũng chậm rãi đứng lên.

Là Lâm Kỳ, trưởng phòng của bọn họ, cô ta là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, trang điểm đậm, có cảm giác như cô ấy đang đeo một lớp mặt nạ vậy, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ tươi, mỡ ở bụng đưới bị bóp nghẹt đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng có lẽ cô ta nghĩ rằng trông cô ta rất đẹp đi? Ít nhất biểu cảm. trên mặt cô ta rất tự tin, cách cô ta nhìn mọi người xung quanh cũng có chút kiêu ngạo.

"Tôi nói cho các cô biết, bộ phận thiết kế của chúng ta không giữ những kẻ lười biếng, các cô mau ra ngoài làm việc đii

Lâm Kỳ vừa đi pha cà phê vừa lên tiếng trách mắng hai người bọn họ.

“Vâng, quản lý Lâm."

Vân Khanh vội vàng đồng ý, kéo Tú Quân đi ra ngoài.

Vân Khanh liếc lại:

*“Thật kiêu ngạo!”

“Tu Quân vẫn im lặng.

Vân Khanh đứng ở cửa nhìn những người trước mặt, cảm giác có chút không tự nhiên, có lẽ lời nói của Tu Quân đã có tác dụng.

Tu Quân không có biểu tình gì, chỉ làm tốt mọi việc mà đồng nghiệp bảo.

Quân Khanh thở phào nhẹ nhõm thẩm nghĩ: Mình đến đây để thực tập, làm nhiều hơn, học nhiều hơn, những thứ khác không liên quan gì đến mình!

Dù sao cô cũng không phải là thành viên của gia đình trị, vậy thì cần gì phải bận tâm nhiều như vậy!

Sau khi tan làm, Tống Vân Khanh như thường lệ đi đến lối vào con hẻm đối diện quảng trường, trung tâm, chiếc Bentley quen thuộc đã đậu sẵn ở đó chờ cô.

Mộ Hi Thần buồn cười thắt đây an toàn cho. cô, dùng ngón trỏ búng nhẹ vào trán cô một cái:

“Sao em lại lén lút như ăn trộm thế?”

Tống Vân Khanh che trán phản đối.

“Đau quá!”

Mộ Hi Thần khởi động xe.

"Mộ Hi Thần, chúng ta ra ngoài ăn đi? Em mệt quá, không muốn nấu ăn."

Tống Vân Khanh dựa vào lưng ghế, trong. giọng điệu ẩn chứa một tia làm nũng mà chính cô cũng không nhận ra.

Mộ Hi Thần quay đầu nhìn cô:

"Được! Em muốn ăn gì?"

"Cá hấp được không?"

Tống Vân Khanh uể oải nói.

" Ừ."

Mộ Hi Thần đưa tay phải xoa đầu cô.

Tống Vân Khanh thật sự vừa mệt vừa đói, vừa rồi cô ngủ quên trên xe, đến khi chiếc xe dừng. trước cửa nhà hàng Mộ Hi Thần đang do dự có nên để cho cô ngủ thêm một lát không thì có lẽ cảm giác được xe dừng lại nên cô tỉnh giấc. Cô ngồi thẳng đậy, bị dây an toàn giữ lại, nghe tiếng cô bất giác nói:

"Được rồi, em đi ngay đây."

Mộ Hi Thần kinh ngạc nhìn cô.

Tống Vân Khanh bắt gặp ánh mắt sâu thẳm nhìn mình liền nhận ra rằng cô đang ngủ mơ, ai da, lại còn nói chuyện lúc ngủ nữa chứ.

Cô ngượng ngùng vuốt vuốt lại đầu tóc, mở cửa bước xuống xe.

Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh đang ăn ngấu nghiến, lại lần nữa nhắc nhở cô:

Chậm một chút, cẩn thận hóc xương cá."

Tống Vân Khanh vừa ăn vừa gật đầu.

Sắc mặt Mộ Hi Thần có chút tối sầm lại:

“Trưa nay em lại nhịn đói không ăn cơm sao?"

"Em ăn rồi, nhưng giữa chừng lại bị quản lý Lâm gọi đi làm việc một chút."

Tống Vân Khanh thậm chí không ngầng đầu lên khi trả lời Mộ Hi Thần.

“Em đi làm công ở Diệp gia sao? Mệt mỏi như vậy làm gì?"

Ngữ khí Mộ Hi Thần không tốt lắm.

Tống Vân Khanh cầm ly nước cam lên và uống một ngụm lớn, thở ra một hơi.

"Cay quái"

Sau khi uống một ngụm lớn, cô bắt đầu nói.

Hôm nay em đã đi giao tài liệu đến các phòng ban ở mỗi tầng của công ty, Tu Quân hôm nay hơi đau đầu, em thấy sắc mặt của cô ấy không tốt nên đã làm thay cô ấy các việc được giao, bảo. cô ấy ngồi vào bàn làm việc đừng chạy xung, quanh. Chân em đau muốn chết. Em thực sự suy nghĩ muốn đổi sang đi một đôi giày bệt a!".

"Em cân nhắc đến RS đi, đám người Gia Thụy rất thiếu nhân lực."

Mộ Hi Thần nhấp một ngụm trà, Vân Khanh của anh mệt mỏi như vậy, anh làm sao nguyện ý chứ?

Anh không phản đối việc cô ra ngoài làm việc vì sớm muộn gì cô cũng sẽ tiếp quản tập đoàn. Tống, tìm một công ty bắt đầu từ cấp thấp để làm, đối với cô chỉ có lợi mà không có hại, nhưng cô ấy lại miễn cưỡng mệt mỏi như:

Đến bên cạnh anh, anh có thể chiếu cố cho cô, cũng dạy dỗ cô rất nhiều điều, đâu cần phải như vậy?

Tống Vân Khanh cười lắc đầu:

"Không cần, em cũng không phải người thiếu tính tế như vậy, hơn nữa xung quanh anh đều là nam nhân, bên ngoài đồn đãi rất náo nhiệt, nếu như em đi đến đó, mọi người nhất định phải sắp xếp lại cho anh, vậy nên em không muốn tạo thêm rắc rối cho mọi người đâu."

Mộ Hi Thần cũng cười nhìn cô:

"Nếu em đến Bành Việt nhất định là người hạnh phúc nhất đấy, cậu ấy luôn nói rằng bọn anh đã trì hoãn việc tìm bạn gái của cậu ấy."

Tống Vân Khanh nghĩ đến anh chàng đẹp trai với nụ cười tỏa nắng kia cũng cười:

"Bởi vì mọi người đều cho rằng anh ấy là gay sao? Nên không muốn làm bạn gái của anh ấy"

Mộ Hi Thần mỉm cười, im lặng.

"Mộ Hi Thần, tại sao tất cả các trợ lý của anh đều là nam vậy?"

Tống Vân Khanh tò mò hỏi.

Mộ Hi Thần cười nhạt:

"Bởi vì bọn họ phù hợp! Bọn anh đã ở bên nhau từ sớm rồi, và giữa bọn anh có một sự hiểu ngầm với nhau. Đối với anh, bọn họ không chỉ là cấp đưới mà họ còn là anh em với anh!"

Hừ, nam nhân đều có loại lý lẽ này, Tống Vân Khanh mặc kệ.

"Lần trước em nhìn thấy Mạnh Ngọc đi cùng hai trợ lý xinh đẹp, lại còn có mỹ nữ xinh đẹp như vậy."

Tống Vân Khanh tán gẫu.

Mộ Hi Thần cười:

Vậy là còn có hai người nữa mà em chưa từng, thấy. Anh ta có bốn nữ trợ lý."

"Oa! Đều xinh đẹp hết sao?"

Tống Vân Khanh lại tò mò.

Mộ Hi Thần đừng một chút:

"Anh vốn không quá để ý ngoại hình, tên và người cũng vậy."

Tống Vân Khanh nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần như nhìn quái vật:

“Các trợ lý của anh ta là do anh mới thuê họ sao?"

"Không phải, họ là người anh ta làm việc cùng từ khi tiếp quản công việc của nhà họ Mạnh, có lẽ đã làm việc cùng nhau bảy tám năm rồi?

"Vậy mà anh vẫn không phân biệt được đâu là trợ lý của anh ấy à?”

Tống Vân Khanh thò đầu về phía trước.

"Tại sao anh phải phân biệt họ chứ? Đó là trợ lý của Mạnh Ngọc."

Mộ Hi Thần khó hiểu.

"Nhưng anh ta là bạn tốt của anh! Anh không phân biệt được trợ thủ của anh ấy chẳng phải rất bất tiện sao?”

Tống Vân Khanh lại thò đầu ra phía trước.

"Tại sao lại bất tiện? Không! Nó chả liên quan gì đến anh cả?"

Mộ Tây Thần có chút mê mang, nhìn cổ Tống Vân Khanh càng ngày càng dài.

"Tống Vân Khanh thở dài, thu hồi cái cổ của cô lại, cô cảm giác Mộ Hi Thần không nói đối, hắn thật sự là vô cảm với phụ nữ xinh đẹp.

Người này, thật là kỳ lạ.

“Vậy, Mộ Hi Thần, anh sẽ không nhận ra em giữa đám người này sao? Em còn không đẹp bằng hai mỹ nhân bên cạnh Mạnh Ngọc."

Tống Vân Khanh không chút tự tin hỏi Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần mỉm cười, xoa xoa tay nói: "Em là bà xã của anh, tất nhiên anh có thể nhận ra em giữa rất nhiều người rồi."

“Nếu anh không biết em đang mặc bộ đồ gì, màu sắc quần áo như thế nào, ở sảnh tập đoàn Diệp gia lại có rất nhiều người đồng loạt đi ra, mất bao lâu anh mới có thể nhận ra em chứ?"

Tống Vân Khanh tò mò đàn dựng hiện trường.

“Nhìn một cái là có thể nhận ra rồi, mặc kệ em mặc quần áo gì, em không mặc gì anh cũng có thể nhận ra."

Mộ Hi Thần mơ hồ quét mắt qua ngực cô.

Tống Vân Khanh xấu hổ không nhịn được lấy tay che ngực, trên ngực cô có ba nốt ruồi son đỏ tươi, trong đầu tên này nhất định đang nghĩ đến hình ảnh không trong sạch nào đó.

Mộ Hi Thần vươn tay ôm eo cô:

"Bà xã, có muốn thử không?"

Tránh ral Em muốn ăn cơm!"

Tống Vân Khanh lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng.

“Vậy anh có nghĩ rằng sau này Mạnh Ngọc có bạn gái thì cô ấy sẽ ghen không?" Tống Vân Khanh chuyển chủ để khác an toàn hơn.

Mộ Hi Thần lắc đầu, tỏ ý không biết:

"Đó là chuyện của Mạnh Ngọc."

Tống Vân Khanh tự nhủ:

“Ừm, nhưng loại người như anh ta chắc chắn rất khó tìm được bạn gái."

"Tại sao?"

Mộ Hi Thần khó hiểu, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy câu nói như vậy.

Tống Vân Khanh nói thẳng:

"Ngay cả một cô gái xinh đẹp như Sở Mạc Dao cũng không thích anh ấy. Cô ấy cảm thấy quá áp lực khi có một người bạn trai xinh đẹp hơn mình. Anh nghĩ xem có ai sẽ có can đảm trở thành bạn gái của anh ấy chứ?"

MộHi Thần cười:

Trước em, anh chưa từng nghe nói qua có nữ nhân nào không thích Mạnh Ngọc. Người muốn. làm bạn gái của cậu ta có thể xếp hàng vòng. quanh vài vòng trái đất đấy."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...