Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 27: Hàng Xóm Có Chút Xoắn Xuýt.
Sau lưng đại Boss làm chuyện xấu, kỳ thực, trong lòng Lâm Sanh ngoại trừ chột dạ, vẫn rất hả hê. Cũng không thể mãi bị áp bức. Đối với một người không nổ lực phục thù thì người ta sẽ tập mãi thành thói quen, từ từ sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tiến tới khi hút sạch sành sanh. Phải để cho đại lão bản nhìn thấy, cô tuy tính cách mềm yếu nhưng cũng không phải có thể vuốt ve, hút máu của cô, bên trong máu chính là 'độc'. Cùng lắm thì làm qua làm lại, thương tổn 2 bên, lưỡng bại câu thương, chết chùm. 8 giờ đi làm, lúc Lâm Sanh đi bền lòng vững dạ 7 giờ 50 phút. Hôm nay phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn, Lâm Sanh 7 giờ 30 đã tới công ty, kết quả tới công ty, cuối cùng cô cũng hiểu, ở công ty cô thực sự bùng nổ. Ngoại trừ bộ phận tài vụ, cô cũng không quen biết người ở các bộ phận khác, một đống người không biết nhao nhao cùng cô chào hỏi, hơn nữa mỗi người còn có thể chính xác gọi tên cô, Lâm Sanh nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là do cái ánh mắt khinh bỉ kia gây họa. Lâm Sanh đẩy cửa đi vào phòng tài mấy cặp mắt đồng loạt nhìn cô, từ trong mắt họ, Lâm Sanh nhìn xuyên qua một hàm ý khác. "A, mọi người chào buổi sáng." Không thích hợp, tranh thủ chuồn thôi. "Kế toán Lâm." Lâm Sanh mới chạy tới cửa phòng làm việc, lại bị mấy đồng nghiệp lôi đi. "Không phải chứ, mọi người làm gì hả?" "Ái chà, tới sớm như thế, bây giờ còn chưa tới giờ làm, đi , để tăng thêm tình cảm giữa đồng nghiệp, chúng ta cùng nhau trò chuyện." "Trò chuyện cái gì?" "Ha ha, chỉ tùy tiện tâm sự thôi." "Đúng đúng đúng, chính là tán gẫu chút thôi." Lâm Sanh bị đẩy ra chỗ chính giữa, các đồng nghiệp bộ phận tài vụ quây quanh cô, đôi mắt nhiều chuyện ngập tràn, như lang như hổ nhìn chằm chằm cô. Trò chuyện con khỉ, Lâm Sanh tuyệt đối không muốn trò chuyện, nhất là trò chuyện về Hứa đại lão bản. Khuôn mặt Lâm Sanh nghiêm túc: "Tán với gẫu cái gì, các người làm gì nhìn tôi như vậy?" Đồng nghiệp A cười gian xảo, hỏi: "Kế toán Lâm, cô cùng đại lão bản có quan hệ thế nào?" Lâm Sanh vô thức nói: "Không có quan hệ." "Ồ--" Mọi người ồn ào. Đồng nghiệp B nói: "Lời này của cô đều không thể tin, tối qua cô uống say, đại lão bản tự mình đưa cô về nhà, đại lão bản, ái chà chà, chúng tôi đều nghe, đại lão bản còn chính miệng nói biết nhà cô ở đâu." Đồng nghiệp B còn cố ý nhấn mạnh ba chữ 'Đại lão bản'. Đồng nghiệp C: "Kế toán Lâm, có quen biết đại lão bản không? Tối qua hai người--" Lâm Sanh bỗng sặc. Tối hôm qua những đoạn ký ức vụn vặt, cô căn bản không nhớ được cái gì, Hứa Nam còn nói gì đó, không phải là đem chuyện cô là bảo mẫu tiết lộ ra đi? Lâm Sanh nén xuống bụng, mở miệng nói: "Không phải như các người nghĩ, đừng đoán mò, tôi và đại lão bản cái gì cũng không có quan hệ." "Mấy hôm trước ở siêu thị đụng phải đại lão bản, trò chuyện vài câu, phát hiện gần nhà, đại lão bản nhân từ chở tôi đi một đoạn, tôi thiếu tiền đi xe, liền đi ké đại lão bản về nhà." "Ghê---" "Không phải chứ?" "Chính là vậy?" Lâm Sanh trịnh trọng gật đầu: "Chính là đơn giản như vậy, các người đều nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ tới công ty vài ngày, làm sao có thể quen biết đại lão bản." Mọi người đang bán tín bán nghi. Ứng phó đám người nhiều chuyện, Lâm Sanh kinh nghiệm phong phú, giả vờ cúi đầu nhìn thời gian. "Ái chà." kinh hô, Lâm Sanh lập tức đứng dậy, đẩy đồng nghiệp ra, vội vàng nói: "Nhanh như vậy, sắp tới 8 giờ rồi, hôm qua công việc còn chưa làm xong, tôi phải đi nhanh, có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp." Các đồng nghiệp muốn kéo Lâm Sanh lại, nhưng Lâm Sanh như thoa mỡ vào chân chạy cực nhanh, thẳng đến khi vào một mình vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cô mới thả lỏng. Đối mặt với đám đồng nghiệp nhiều chuyện, Lâm Sanh tuyệt đối sẽ không thừa nhận có quan hệ với đại lão bản. Sự thật vốn chẳng có quan hệ gì, hàng xóm cùng quan hệ làm thuê thôi mà. Thế nhưng sao nhiều chuyện từ trong miệng mỗi người truyền ra, càng truyền càng thái quá. Cuối cùng biết, đã xảy ra không thể ngăn cản được. Hứa Nam là đại lão bản tập đoàn, cao cao tại thượng, mà cô chỉ là một nhân viên quèn nho nhỏ trong công ty, cô hi vọng không có liên quan gì tới Hứa Nam, ai nấy có phận sự riêng của mình. Huống chi Hứa Nam mới vừa tiếp quản XS không lâu, gót giày còn chưa đứng vững, thì đã có đồn đãi bị cấp trên công ty nhắm vào, quản lý một công ty không hề dễ dàng, Lâm Sanh cũng không muốn Hứa Nam bởi vì loại chuyện không có lửa làm sao có khói này, mà ở công ty chịu những lời đồn nhảm. Nói đi nói lại, Hứa Nam đại lão bản đêm qua đưa cô về nhà, còn chăm sóc kẻ uống say như cô. Đại lão bản người này, thực ra ngoại trừ bụng xấu xa miệng có độc, tâm cũng không xấu lắm. Lâm Sanh rất rõ tính cách bản thân khi uống say, cái loại mất hết tính người, trừ phi là cùng bạn rất thân, còn bình thường cô không dám uống say. Còn nhớ rõ Hứa Nam từng nói, không thích người khác bước vào nhà mình, tình nguyện ăn đồ bên ngoài cũng không muốn thuê người nấu cơm, tối qua chẳng những để cho cô vào nhà, lại còn để cho cô ngủ trên giường, càng làm cho cô kinh ngạc là, không những không để cô ngủ trên sofa mà để cho cô ôm ngủ. Lâm Sanh uống say tính tình ngay cả bạn thân Bình Bình, mỗi lần tỉnh dậy, Bình Bình luôn là bộ dạng thâm cừu đại hận, hận không thể bóp chết cô. Cô say, Hứa Nam thanh tỉnh. Hứa Nam không có bóp chết cô, chăm sóc cô như vậy quả thực đại ân đại đức. Chưa tới giờ làm việc, miệng Lâm Sanh cắn bút, trầm tư suy nghĩ, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nghĩ tới gì đó tim liền đập nhanh. Hơn nữa có một loại dự cảm không lành, cô nhất định là làm chuyện gì đó không phải chuyện nghiêm trọng rồi, cụ thể thế nào có nên đi hỏi Hứa Nam? Nhưng sáng sớm lén lút lưu lại hai dấu hôn trên cổ Hứa đại lão bản, bị phát hiện không biết có tức chết không? Lâm Sanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ném bút, miệng lẩm bẩm: "Mặc kệ đi, trước hết thăm dò khẩu khí rồi nói." Mở tin nhắn, mở ra giao diện trò chuyện với Hứa tiểu thư, nhập: 'Đại lão ban, tối qua cảm ơn cô." Gởi đi. Thời gian 7 giờ 56 phút. 2 phút trôi qua không có trả lời. "Đâu rồi?" Tin nhắn ở bên cạnh, kèm theo biểu tình đáng thương. Vòng tròn đỏ thẩm, ở giữa một dấu chấm than, tin nhắn đã gởi đi nhưng bị trả lại. Lâm Sanh sửng sốt, điện thoại 'Bốp' một tiếng, úp ngược xuống mặt bàn, trên mặt âm tình bất định, từng chữ từng câu nặn ra: "Dĩ nhiên lock mình." Rất rõ ràng, cô bị lock, xem ra là bởi vì hai dấu hôn, thật đáng giận. Sáng sớm đại lão bản bị hàng xóm chọc giận, lửa bốc lên ngùng ngụt, đỉnh đầu một đám mây đen bao phủ. Từ khi đại lão bản tới đây, toàn bộ đều chìm trong một bầu không khí âm u. Đại thư ký cùng tiểu thư ký bí mật nháy mắt ra hiệu, hai người ai cũng không dám đi hỏi đại lão bản, lại không dám quấy rầy đại lão bản, miễn cho vô duyên vô cớ bị mắng cho một trận. Hai người nháy mắt qua lại một hồi, lại len lén quay đầu quan sát đại lão bản. Mặt đại lão bản âm trầm, lưng thẳng tắp, toàn thân tản ra loại khí tức bức người 'Người lạ chớ đến gần' cách mấy cánh cửa cũng có thể cảm nhận được. Đại thư ký mắt tinh, cô phát hiện hai bên cổ đại lão bản, dán hai miếng băng cá nhân!? Nghe nói, đêm qua, đại lão bản tự mình đưa kế toán Lâm về nhà--- Công ty có vài quản lý bộ phận tiến vào bày tài liệu hạng mục, đang muốn cùn đại lão bản thảo luận hạng mục công việc thực thi cụ thể, quản lý có lẽ miêu tả hạng mục phát triển, chờ đại lão bản quyết định. Đại lão bản cúi đầu, ngưng mắt nhìn tài liệu trong tay, sắc mặt không có biểu tình gì. 10 phút trôi qua, bầu không khí ngột ngạt làm người ta sắp thở không được nữa. Cuối cùng, đại lão bản gõ bàn, giơ tài liệu trong tay lên, nhìn quản lý, như cười như không, hỏi: "Cái này chính là bản kế hoạch?" "Hứa tổng." quản lý thị trường lau mồ hôi, "Xin hỏi bản kế hoạch có vấn đề gì không?" "Vấn đề gì? Các người không biết?" Trong con ngươi sáng lấp lánh của đại lão bản, phóng ra tia bén nhọn hướng về đám người kia, vài quản lý ăn ý đồng loạt rụt cổ, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người trong nháy mắt tụt xuống. "Công ty chúng ta lấy tiêu thụ làm chủ, các người ăn cho tôi các người thâm nhập nghiên cứu thị trường sao? Hiểu rõ nhu cầu tiêu thụ của người tiêu dùng sao?" "Phần phân tích của hạng mục này, dự đoán, có thể tính, có thể thực hiện, các người chỉ ra cho tôi xem, từ chỗ nào có thể thực hiện?" Bụp một tiếng. Tài liệu mạnh mẽ vứt lên bàn. "Cầm về, làm lại!" Quản lý mỗi người trong lòng không ngừng kêu khổ, hôm nay đại lão bản tâm tình không tốt, đụng trúng họng súng rồi. Bên này mây đen rậm rạp, phòng tài vụ Lâm Sanh tương đối vô tư. Bị đại lão bản lock, Lâm Sanh bĩu môi, điện thoại để một bên, nên làm thì làm, tình cảm cá nhân vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của cô. Khổ tận cam lai, trong trạng thái điên cuồng làm việc, làm cho Lâm Sanh chỉ trong vòng 1 tuần, ở cương vị kế toán đã trôi chảy, cơ bản hiểu rõ và nắm bắt được. Lượng công việc ít hơn nhiều, hạng mục xử lý không có xảo trá tai quái. Làm nhiều chết sớm, giá trị thù lao bao nhiêu, với chút tiền lương thử việc này, làm nhiêu đó cũng tương đương rồi, không có gì có thể soi mói. Buổi trưa tiếng chuông thông báo hết giờ làm vang lên, Lâm Sanh còn đang xử lý khoản tiền thu chi. Diệp Đồng gõ cửa: "Lâm Sanh." Nghe âm thanh quen thuộc, Lâm Sanh ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng nói: "Diệp tổng, phiền chị chờ em một chút, em đang nhập sổ sách số tiền này đã." "Bận rộn thế à." Diệp Đồng đi tới, khẽ cười nói: "Chị tới đưa túi xách cho em." "A, thiếu chút nữa đã quên rồi, vô cùng cảm ơn Diệp tổng." Lâm Sanh trả lời, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng, hai tay tiếp tục 'Cạch cạch' gõ bàn phím. Diệp Đồng đem túi xách đặt trên bàn làm việc, nhẹ giọng nói: "Chị đặt ở đây cho em." "Dạ, cảm ơn." Nhìn Lâm Sanh dáng vẻ bận rộn, mặt mày Diệp Đồng vui vẻ, cười cười không nói lời nào. Nhập hết, Lâm Sanh duỗi người, ánh mắt cuối cùng cũng từ máy tính dời đi, phút chốc dời đến trên người Diệp Đồng đứng bên cạnh, giật mình sửng sốt, ngượng ngùng hỏi: "Diệp tổng, chị chưa đi ăn sao?" Diệp Đồng khẽ cười, nói: "Không phải là đến trả túi cho em sao, cũng hay chờ em cùng đi." "A" Lâm Sanh kinh ngạc. Diệp Đồng vội hỏi: "Sao vậy?" Lâm Sanh bất ngờ đứng dậy, bắt lấy điện thoại: "Mau mau lên, đi nhanh, hôm nay thứ 6, có đùi gà, a, chậm thì lông gà cũng không còn." Diệp Đồng: "..." Không thể không thừa nhận, có đôi khi đường về của não* Lâm Sanh thực sự khiến người ta đoán không được. *Nguyên văn Não hồi lộ " 脑回路 ": ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi. Ví dụ: Đường về não của tôi không giống mọi người, nghĩa là nói hành vi của tôi không giống mọi người Đi tới căn tin, xem như còn kịp, đùi gà của căn tin suýt chút nữa không còn, chỉ còn khoảng 5 cái. Dì ở căn tin gắp cái đùi lớn nhất cho Lâm Sanh, cô vui đến nổi sắp bay lên trời. Hai người mới vừa ngồi xuống ăn, Lâm Sanh liền nghe thấy rất nhiều người nhiều chuyện về chuyện của cô, nhiều chuyện về Hứa đại lão bản, nhiều chuyện về La phó tổng, lại là cái liếc mắt gây họa. Lâm Sanh như nước đổ đầu vịt, năng lực chống áp lực của cô đã đạt tiêu chuẩn nhất định, chỉ cần không phải liên quan đến tiền. Không nhìn thấy, tất cả đều không nhìn thấy. Ở giữa đám người nhiều chuyện, Lâm Sanh mặt không đổi sắc, có đùi gà lớn, ăn rất ngon miệng. Đám người nhiều chuyện tiếng không hề nhỏ, Diệp Đồng tự nhiên cũng nghe thấy, chỉ là Lâm Sanh không hề nhúc nhích, đùi gà lớn lại có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của đứa nhỏ này. Diệp Đồng dở khóc dở cười: "Lâm Sanh, chị phát hiện em là loại người cực kỳ dễ dàng thỏa mãn." Lâm Sanh từ chối cho ý kiến: "Ở mức độ nào đó, em là người biết đủ thường vui (tham nhiều thì lo)." Diệp Đồng khẽ cười: "Em cố gắng làm việc như vậy, có lý tưởng cao xa nào không?" "Lý tưởng của em à." Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, "Chính là cố gắng làm việc, trở nhành nữ cường nhân chuyên nghiệp như Diệp tổng, từ nay về sau bước lên đỉnh cao của cuộc đời." Diệp Đồng bật cười, nói: "Nữ cường nhân cũng không dễ dàng như em nghĩ, rất mệt mỏi." "Rất mệt sao?" Lâm Sanh hỏi ngược. "Cũng không thể nói mệt, bình thường nữ cường nhân lấy công việc làm chủ, cá nhân biểu hiện độc lập cường thế, về công việc xuôi gió xuôi nước, các phương diện cũng không hẳn đều hoàn mỹ, chị có vài người bạn, cũng là nữ cường nhân, nhưng ở phương diện cuộc sống thì không hoàn toàn được như ý." "Ơ, vì sao?" Diệp Đồng cười cười: "Em suy nghĩ một chút, nữ nhân quá cường thế, không thể hiện được mặt ôn nhu của nữ nhân, sẽ khiến người ta cảm thấy khó có thể ở chung, chịu không nổi, đổi lại là em, mỗi ngày đều bị người ta đè, em nguyện ý không?" "Không muốn." Lâm Sanh lắc đầu như trống bỏi, "Em sẽ phát điên." "Không nhất định vậy."Diệp Đồng cười khẽ, gật đầu, "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi." Từ căn tin trở lại phòng làm việc, Lâm Sanh đau khổ phát hiện, khả năng của cô mãi mãi cũng không thể thành nữ cường nhân chuyên nghiệp, bởi vì cô căn bản không cường thế được. Thảo nào Hứa Nam có thể làm đại lão bản, bước đi mang theo quạt điện, toàn thân tản ra khí lạnh, cường thế, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Nam. Hứa đại boss 'hòa nhập với xã hội' nhất định chính là khi còn bé cùng tiểu đồng bọn hàng xóm trốn học. Gây sự chú ý như đại lão bản. Khiến người ta vừa yêu vừa hận. Lâm Sanh có chút xoắn xuýt, Hứa đại lão bản đã block cô rồi, rốt cuộc buổi tối có cần nấu cơm không? ------------------------------- Ps. Tiểu bảo mẫu và đại lão bản đã trở lại :v Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :v mình sẽ cố gắng lê lết đến cùng và thường xuyên nhất có thể. Hôm nay nhận được đèn 3D Their story vui ghê, mua 1 tặng 2 thành ra được 3 :v Dưới đây là một góc tài sản của mình trong năm rồi, có tự mua có được tặng :v ngoài edit truyện bạn là một đứa mê truyện tranh thôi. À, mình mới xin phép được nhóm dịch truyện Bunny Teitoku, mai mình sẽ úp một bộ truyện tranh cực phẩm Chúc mừng tiểu thư rước được hồ ly về phủ ( giới thiệu của nhóm: 1 em gái trốn nhà đi chơi, không may say rồi lỡ bị 1 bé hồ ly dụ) cho mọi người cùng đọc. Ngủ ngon :v
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương