Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan
Chương 33: Ông Cụ Tịch Nổi Giận.
Ngồi trong xe, Tịch Húc Sâm cười lạnh lẽo:" Được rồi con về ngay". Anh đang muốn xem thử hai người bọn họ phụ sướng như thế nào?... Anh cúp di động, đầu tiên cũng không vội vàng lái xe trở về Tịch gia mà đi thẳng đến tiệm thú cưng trước, đón Mèo của cô đi cùng. Hôm qua nhiều chuyện cho nên vẫn để để nó ở cửa hàng, mà cô có lẽ cũng đã quên mất sự tồn tại của nó. Anh cười khổ, anh nghĩ vì sự hiện hữu của anh cho nên cô rất chủ quan và rất ỷ lại, Tuy có chút cao hứng nhưng lại có cảm giác nói không nên lời. Nếu lỡ sau này cả hai có baby, nếu cô cũng quên mất nó thì làm như thế nào?... Chà....Nghĩ sâu xa rồi..... chắc sẽ không đến mức độ đó. Anh cười khẽ......Hiện tại đây chính là lúc Tịch Húc Sâm ảo tưởng rồi ngốc ngốc một mình, Nếu cô biết được thì cô chắc chắn cũng sẽ nói, thật ra Nam phản diện này cũng có một mặt rất đáng yêu. Vì có cô mà trở nên đáng yêu. Đến cửa hàng thú cưng rồi mới đi tháng đến Tịch gia, khi anh đến, nhóc con này vừa mới được chủ tiệm cho ăn xong, còn đang nằm Phe phẩy ngủ gật. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hiền hậu, đặc biệt yêu thích chó mèo, thấy anh đến bà liền cười hiếu khách. Nơi đây cũng có chút quen thuộc đối với anh, lúc trước, anh mua nhóc con này cũng nhờ Bân Như Nhu giới thiệu cho chị ấy mua giúp. Đến Tịch gia, đứng trước cửa... lúc này anh mới cau mày. Nếu theo phán đoán thì Tịch Húc Diệu không thể lay chuyển được Phượng Vũ Vân cho nên mới làm đến bước này. Mà cũng có thể có khả năng cũng có ai đó đứng sau lưng giật dây.... Nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng đều là chuyện ngu ngốc. Tịch gia rất rộng lớn, trong nhà chỉ có ông cụ cho nên cũng không có nhiều người giúp việc, lác đác chỉ vài người. Nhìn sơ qua, ông cụ Tịch này vô cùng khiêm tốn, nhưng không ai biết được bí mật trong đó, vốn dĩ người hầu có một hai người vì ông ta chỉ nhìn thuận mắt mấy người này thôi, còn bao nhiêu đều đuổi đi hết. Gia tộc lớn đều có bí mật... không phải sao?. Mỗi nhà đều có mỗi bí mật khác nhau, những bí mật này nếu bị khui ra có thể làm người khác khó chịu và kinh tởm. Anh ôm theo mèo, thẳng lưng bước vào trong. Người hầu có vẻ dường như đã đợi sẵn trước cửa, thấy anh liền nhanh nhẹn dẫn đường. " Nhị thiếu gia, ngài đã tới ". Nghe thấy gọi ba tiếng Nhị Thiếu Gia này, anh liền cười mỉa mai. Thật lạ, lúc trước bọn họ không bao giờ gọi anh như thế, nhưng hôm nay.... quả thật đáng để người ta nhìn bằng cặp mắt khác. Anh không nói gì sau đó thu hồi lại thái độ của mình, mặt lạnh theo người hầu bước vào trong, vị trí đương nhiên là thư phòng của Tịch lão, lúc này hai cha con bọn họ đang ngồi trầm ngâm đối diện nhau. Anh bước vào nhìn Tịch Lão:" ba con về rồi". Anh quay sang nhìn Tịch Húc Diệu:" Anh Hai". " Nói lại mọi chuyện rõ ràng chuyện vì sao Tịch Hân Nghiêng, con bé và mẹ nó lại bỏ đi" ông cụ Tịch ra lệnh. Tịch Húc Sâm chỉ khẽ nhún vai, ôm con mèo đi đến ngồi một góc, cười cười:" chuyện này không phải để anh Hai nói ra mới đúng sao?". " hừ...nó thì biết cái gì? ". Tịch lão giận giữ. Tịch Húc Diệu vẫn ngồi một bên không lên tiếng, không biết có phải là không có gì để nói hay là bị cấm lên tiếng đó không. " à.... tại sao lại không biết, chuyện có con riêng cũng là do anh Hai làm ra mà, con đâu có phải là cha của cô gái mới dọn đến" Anh lại giả vờ nghe như không hiểu, nói tiếp:" Con không làm thì không thể nào nói ra rõ quá trình được". Cụ Tịch hít mạnh một hơi, mà bên này Tịch Húc Diệu sắc mặt đã tái méc. " Ta không nói đến chuyện đó, ta đang hỏi đến chuyện vì sao con cho phép Tịch Hân Nghiêng ra khỏi nhà, lại còn tiếp tay cho nó đến chỗ của con?, Con bé đã hồ đồ thì tại sao con cũng hồ đồ theo nó". Anh lúc này mới giương mày, trở nên nghiêm túc lại, người của anh anh có quyền có được không? Bây giờ nếu cô muốn sang bằng nơi này, anh cũng có thể giúp cô, không gì là không thể, hay ông ta muốn cô phải lưu lạc ngoài đường mới vừa ý của ông ấy hay sao? Anh dường như đang không vừa lòng. " Không cho đến chỗ của con thì xin hỏi để con bé ở đâu?, Hay là ngài muốn cô ấy mướn phòng rồi gặp nguy hiểm ở bên ngoài?". " ta...." ông cụ Tịch giận tái mặt:"nói gì thì nói nhưng mà nếu không tiếp tay cho con bé thì nó sẽ không dám làm gì". " Vì sao lại không dám làm?, xin lỗi ngài con không thể nào làm như thế được". Anh nói. " mày... im miệng....". " Ba à mọi chuyện đều là lỗi của con.....con...". Tịch Húc Diệu ngồi bên cạnh thấy không khí quá căng thẳng thắn liền chịu không được muốn can ngăn, lại bị ông cụ quát lớn:" Anh ngồi im đó cho tôi, không làm được tích sự gì còn gây thêm họa".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương