Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan
Chương 51: H- Đừng Đánh Răng Như Thế!
Ai có thể chịu nổi sự đòi hỏi của Tịch Húc Sâm, 2 ngày là lại đòi hỏi một lần, anh không có mỗi ngày giở thói xấu nhưng mà mỗi lần đòi hỏi cô thì lại rất nhiệt tình. Buổi sáng sớm hôm nay cũng thế. Mới tối hôm qua cô vừa mới thõa mãn anh xong. Tịch Hân Nghiêng mệt mỏi, bây giờ vẫn còn ngủ, trong lúc này thì vẫn bị ăn như thường. Tịch Húc Sâm thức dậy trước. Không như mọi ngày xuống bếp nấu bữa sáng mà nằm im lặng nhìn cô gác đầu lên tay anh đang say ngủ, ngắm nghía rồi cười rất thỏa mãn. Buổi sáng sớm nhiệt khí của đàn ông lên đến đỉnh điểm. Cô cứ như vậy, ở trước mặt anh uốn éo làm tâm trạng của anh rối bời. Làm sao chịu nổi? Phía dưới của Tịch Húc Sâm liền thức tỉnh nhanh chóng. Tịch Húc Sâm ôm eo cô kéo lại gần mình. Sau đó muốn dở trò xấu. Anh kéo khóa quần, từ phía sau đi vào. Hôm qua làm xong, Tịch Húc Sâm tắm cho cô lại không mặc quần áo, chỉ cho Tịch Hân Nghiêng trần như nhộng đi ngủ, vì thế rất tự nhiên dễ dàng đi vào. Cô cũng không hay biết. Đường ra vào có hơi chật một chút, nhưng đã quen với kích cỡ của Tịch Húc Sâm nên vào rất thông thuận, quá kích thích làm Tịch Húc Sâm liền thở gấp một hồi. Hông anh bắt đầu di chuyển từ tần suất thấp đến tần suất cao. Làm mấy chuyện này đương nhiên Tịch Hân Nghiêng ngủ như chết cũng bị giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, phát hiện ra chuyện thì nên lập tức mắng anh một câu. " .....anh chơi xấu....". "Ừ, nằm im một chút". Anh nói xong lại tiếp tục vận động. Tịch Hân Nghiêng bĩa môi trong lòng, anh làm như thế không nằm yên thì còn sức lực đâu mà chống đối lại với anh chứ. Không dậy nổi luôn đây. " Hức... Hôm nay em muốn đến thư viện mà~". "Đi làm gì? em ở nhà đi, tôi sẽ dạy cho em". Anh thúc mạnh một cái làm Cô chao đảo. Khiến cô vừa nói vừa rên rỉ. " ân~ không phải.... là đi với Mạch Doãn...em đã hẹn với cô ấy rồi...ân... không thể bỏ mặt cô ấy được". "... không được... hôm qua anh đã làm nhiều rồi....". Tịch Húc Sâm vẫn làm, mà cô thì vẫn cứ phản bác chống đối. Ra vào được vài nhịp thì anh cũng bó tay với cô. " Được rồi".Anh đồng ý thỏa thuận. Nói xong thì không chuyển động nữa, cô cứ tưởng là anh sẽ tha cho cô.... nhưng không phải. Anh dừng động tác, trở tay ôm cô bước vào nhà tắm, tư thế hai người vẫn gắng bó với nhau, cô cũng bất ngờ hốt hoảng. Cho cô đứng vững xuống sàn, anh mới đưa tay lấy bàn chải đánh răng, quét một ít kem vừa đủ nhét vào tay cô, xong xui, anh lại chuyển động hông. " Em mau vệ sinh cá nhân đi ". Cô cầm bàn chải đánh răng, hai tay run run, đang cố gắng chống đỡ vì sự bạo phá phía sau của anh. Anh bảo cô dưới tình trạng như thế mà vệ sinh cá nhân à ?. Anh lại đẩy vào cô một nhịp. " Em không thể". Tên Tịch Húc Sâm này quá mức biến thái, quả nhiên càng ngày càng bộc phát thú tính. Tịch Húc Sâm rút bàn chải đánh răng từ tay cô ra, ra lệnh:" há miệng". Phía dưới vẫn hoạt động không ngừng làm cho cô mềm nhũn cả người muốn tụt xuống dưới nền nhà, eo lại bị tay anh bắt lại ôm sát vào người anh. Cô bất đắc dĩ phải mở miệng để anh đánh răng giúp. Thứ bá đạo này.... Đứng trước gương phản chiếu hình ảnh của bản thân, Tịch Hân Nghiêng nhìn thấy phía sau Tịch Húc Sâm cũng trần trụi như mình. Anh đang chuyển động eo, cả thân hình rắn chắc cứ đè lên người mảnh mai của cô. Anh hơi thở dốc, nặng nề, bàn tay rắn chắc ôm lấy cô. Hai má của cô ráng lên một tầng mây đỏ, rất vô cùng đỏ. Tình trạng gì thế này? Tình cảnh này làm cô không thể nào thích ứng được. Cô được anh đánh răng giúp, lại bị anh xâm chiếm, chỉ một chút là đã vô lực được Tịch Húc Sâm ôm ra ngoài, lại bị anh đặt ở trên bệ của sổ mà ra sức làm, cô chỉ có thể rên rỉ từng tiêng mất hồn, lại càng đốt lửa anh hơn. Anh rất vồ vập, giống như cơ thể cô là thứ kích thích anh, làm anh bị nghiện, ăn qua một lần thì không thể kìm chế được. Nửa tiếng sau, cuối cùng Tịch Húc Sâm cũng tha cho cô, anh dọn dẹp một chút rồi ôm cô lên giường, đắp chăn, khẽ hôn lên trán cô. " ngủ một chút đi, còn rất sớm, một lát sau tôi sẽ gọi em thức dậy". Cô nghe thoảng qua, rất an tâm trở người ôm gối đầu của anh ngủ tiếp. Khi thức dậy thì đã 9 giờ, cũng may cô hẹn Mạch Doãn 10 giờ ở thư viện, cô lầm lì mắng anh một phen rồi sửa soạn, lếch thân thể bị anh dày vò bước xuống lầu. Lần này cô sẽ không tha thứ cho anh. Tịch Hân Nghiêng giận thật rồi! Cô dùng vẻ mặt âm u ngồi vào bàn ăn, cho anh sắc mặt đen thui. Tịch Húc Sâm từ phòng bếp đi ra, thấy cô xuất hiện liền đi đến ôm lấy cô:" sao thế, sao em không ngủ nữa?, vẫn còn sớm". Sớm gì nữa mà sớm, cô hờn dỗi gạt tay anh ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương