Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 56: Sảy Ra Chuyện
Buổi sáng hôm nay khi Hàn Bách tỉnh dậy nhìn ra ngoài trời, bên ngoài là một mảng trắng xoá, tuyết rơi rồi. Những bông tuyết đọng lại từng chút trên những bông hoa đủ màu sắc bên ngoài. "Anh xem tuyết rơi rồi này" Hàn Bách hào hứng mở cửa sổ sờ lên lớp tuyết mỏng trên thành cửa, cảm giác lạnh buốt rất nhanh xâm chiếm tay cô. "Đừng sờ trực tiếp như vậy, sẽ bị nhiễm lạnh" Tôn Mặc Thiên kéo đôi tay trần mền mại kia vào, xỏ vào một đôi gang tay. "Hì" Hàn Bách cười hì hì, ước gì thời gian cứ dừng mãi ở đây thì thực tốt... "Hôm nay anh bận họp cả ngày, em cứ ở đây tối anh trở về, chán quá thì gọi Diệp Tử Kì hay Tề Y Nhi tới" Tôn Mặc Thiên tựa lưng vào cửa sổ, tay đút vào túi quần ngắm nhìn thân ảnh đang chơi đùa tuyết trước cửa sổ. "Lát nữa em có cuộc gặp khách hàng, anh quên em cũng là một bà chủ hay sao!" Hàn Bách thực không muốn rời khỏi đây chút nào, một nơi như vậy ở cả đời cũng không chán, lại còn không xa. "Nhớ ăn mặc cẩn thận trước khi ra ngoài" "Em nhớ rồi, cũng đâu phải trẻ con" Tôn Mặc Thiên cười rồi đi nấu ăn sáng. Lát sau Hàn Bách xuống bếp, lúc đi qua phòng khách cô thấy anh đã để sẵn áo, mũ...mọi thứ cho cô cả rồi thì nhoẻn cười vui vẻ. Tôn Mặc Thiên vừa rời đi Hàn Bách cũng thay đồ chuẩn bị đi, trước khi đi Tôn Mặc Thiên còn nhắc nhở cô chú ý rất lâu, đến cả giày cũng để sẵn ra. Quả thực thấy mình hơi vô dụng. - ------------------------------ "Tôi không ngờ một cô gái trẻ như cô lại có tài năng quản lý như vậy" Vị khách hàng trạc tuổi ba Hàn Bách nói. "Hào phu nhân quá lời rồi, cũng chỉ là một công ty nho nhỏ" Hàn Bách khách khí cười. "Mẫu sản phẩm bên cô quả thực rất tốt, chất liệu màu sắc rất hài hòa, nhân viên phục vụ vô cùng tận tình, xem ra tôi đã tìm đúng nơi" Hào phu nhân nói. Bà là Bích Ương vợ của Hào Nhân-ủy viên đứng đầu thành phố A. Gần đây bà đang tìm thay đổi một số nội thất trong nhà, rất may trong lúc phân vân gặp được một nhân viên trong công ty Hàn Bách, ba đầu bà không tin tưởng lắm chỉ tới xem thử nhưng không ngờ lại vô cùng vừa lòng. "Được phu nhân khen như vậy quả thật là vinh hạnh của tôi, rất cảm ơn phu nhân đã tin tưởng chúng tôi" Hàn Bách nghe xong lại càng có sức phấn đấu lên cao nữa, cô muốn đưa Lam Thiên lên công ty nội thất hàng đầu, sẽ có rất nhiều khó khăn phía trước... Lại ngồi hàn thuyên một lúc, Hàn Bách tiễn người ra về rồi lại quay trở lại căn phòng VIP ban nãy, nhưng vô tình gặp Hàn Tiểu Dương. "Chị! Chị ở đây làm gì vậy?" Hàn Tiểu Dương nhìn thấy Hàn Bách ngạc nhiên hỏi. "Đi gặp khách hàng thôi" Hàn Bách chỉ nhẹ nhàng trả lời, gần đây Hàn Tiểu Dương thay đổi quá bất ngờ khiến cô có chút không quen, từ chế độ thù địch bỗng chuyển sang thân thích có chút lạ. "Vậy chúng ta cùng ăn trưa nhé, chị cũng chưa ăn đúng không?" Hàn Tiểu Dương muốn kiếm cơ hội ở riêng với Hàn Bách, làm sao để bù đắp bây giờ, vì cảm thấy tội lỗi nên quan hệ giữa cô và Từ Noãn Khang dạo này khá lạnh nhạt. "Ừ" Hàn Bách đồng ý luôn, dù sao cải thiện quan hệ cũng bớt rắc rối. "Ưm..." Hàn Bách định mở cửa xe tự nhiên bị giữ chặt lại, miệng và mũi bị bịt kín, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Đúng lúc Hàn Tiểu Dương vừa lên xe, bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, cô nhìn thấy Hàn Bách bị một tên đàn ông giữ chặt người lại, bịt miệng bằng chiếc khăn trắng, chẳng qua được mấy phút chống cự Hàn Bách đã bị ngấm thuốc mê gục xuống. Hàn Tiểu Dương vội lao xuống xe hét lớn: "Các người là ai? Thả chị...." Hàn Tiểu Dương còn chưa nói xong đã bị một tên khác đập mạnh vào gáy ngất xỉu. Hai gã đàn ông liếc mắt nhìn nhau rồi ôm Hàn Bách rời đi bỏ lại Hàn Tiểu Dương đang bất tỉnh dưới nền. "Này, con nhỏ này xinh đẹp trắng trẻo như vậy mà giết thì hơi phí nhỉ, hay là chơi nó rồi tiễn nó sau" Tên ngồi ở ghế lái phụ nói. "Người anh em hiểu ý tôi lắm" Hắn vừa lái xe vừa cười lớn. - ------------- . Truyện Nữ PhụMột lúc lâu sau Hàn Tiểu Dương đau đớn nhíu mày tỉnh lại, cô đột nhiên hốt hoảng bọn họ bắt cóc Hàn Bách rồi....Cô hoảng loạn vài giây rồi lập tức lên xe cũng may túi xách của Hàn Bách bị rơi ra ngoài, cô nhanh chóng lái xe tới công ty Tôn Mặc Thiên, vì không có số điện thoại nên chỉ có thể thục mạng mà lái xe. Tới nơi cô mặc kệ sự ngăn cản uy hiếp của bảo vệ và nhân viên, vượt qua tất cả đi nhanh lên tầng cao nhất, nhìn xung phong xác định được văn phòng bật cửa xông vào nhưng không có ai. Lại đi tới cuối là cửa phòng họp thấy được Tôn Mặc Thiên qua cửa kính liền chạy nhanh lại, mở cửa thở hổn hển nói: "Anh rể... không xong rồi...chị Tiểu Bách bị... người ta bắt đi rồi.." "Cô nói gì?" Tôn Mặc Thiên lập tức bỏ chiếc máy tính bảng xuống hỏi. "Chị Tiểu Bách bị bắt cóc rồi" Hàn Tiểu Dương nén hơi thở nói. Tôn Mặc Thiên nghe xong sắp mặt lập tức trùng xuống, khí lạnh bao phủ xung quanh, anh bỏ cuộc họp dở dang ở đó lao nhanh ra ngoài vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Hàn Bách, Hàn Tiểu Dương cũng chạy nhanh theo...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương