Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 21: Cô giáo hứa tiểu tinh (5)
“Đúng rồi, để tớ kể cậu nghe chuyện này, cậu phân tích giúp tớ nhé.” Lý Vũ Hân suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Chuyện gì mà cậu làm ra vẻ thần bí vậy.” Hứa Hiểu Tinh cũng tò mò hỏi thăm.
“Sáng sớm hôm nay lúc tớ lên công ty, anh chàng họ Lưu mà tớ đã kể với cậu rằng có cha chủ tịch thành phố ấy, anh ta đột nhiên cầm một bó hoa đứng trước mặt tớ. Cứ hai ngày anh ta lại đến công ty tớ một lần, bình thường cũng chẳng có gì, chỉ cần nói thẳng vài câu rồi né ra là được nhưng hôm nay anh ta như phát rồ cứ bám theo tớ không tha.”
“Cậu không biết là lúc đó tớ đã sợ thế nào đâu, nhưng không dám gọi bảo vệ, người ta là con của chủ tịch thành phố, tớ nào dám đắc tội, chuyện mà những người làm ăn kinh doanh như chúng tớ sợ nhất là đắc tội với con em các vị quan chức cấp cao này. Sau đó Diệp Lăng Thiên đi ra, anh ta…” Lý Vũ Hân bắt đầu chậm rãi kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra với Hứa Hiểu Tinh.
“Tớ nghĩ mãi mà vẫn không ra, cậu nói xem những mối quan hệ lớn mà ba tớ nhờ vả đều không có tác dụng, tớ và luật sư Vương ngồi chầu chực ở đồn cảnh sát nhưng ngay cả người cũng không cho gặp vậy mà anh ta lại được thả ra dễ dàng như vậy, còn nói rằng đồn cảnh sát chỉ phê bình, giáo dục anh ta một chút rồi thả ra, cậu nói xem chuyện này có hợp lý không?”
“Nhưng chuyện khiến tớ khó hiểu nhất chính là ngày hôm đó thật sự sóng yên biển lặng, cũng không có ai tới tìm anh ta hết. Về sau tớ gọi điện thoại cho ba để hỏi chuyện này, ba tớ cũng cảm thấy rất kỳ quái, bởi ông ấy đâu có nghe nói người bạn đó của mình giúp đỡ gì đâu, nếu thật sự có người giúp đỡ thì không thể nào không nói với ba tớ đúng không? Cho nên, tớ không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tinh đã rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này nhưng cô ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe kết quả và nói: “Có gì mà nghĩ không ra, mọi chuyện rất rõ ràng, là anh ta tự mình nghĩ cách để được thả ra. Còn dùng cách gì thì tớ cũng chịu.”
“Không thể nào, anh ta thì có thể có biện pháp gì chứ? Anh ta chỉ là một vệ sĩ, tớ nghe nói, trước khi đến làm vệ sĩ cho tớ, anh ta chỉ là bảo vệ của một kho hàng thì anh ta có thể có cách gì được? Ba của tớ còn nghĩ không ra biện háp huống hồ là anh ta.” Lý Vũ Hân khăng khăng.
“Tớ nói cậu nghe này, tớ nhận thấy gần đây cậu hơi nông cạn, lúc nào cũng nhìn người ta với ánh mắt thành kiến, có phải cậu giàu có nên coi thường những người nghèo như chúng tớ không? Người ta làm vệ sĩ thì sao? Cậu khinh thường vệ sĩ à?” Hứa Hiểu Tinh có chút không vui.
“Không phải, tớ không hề có ý đó, tớ tuyệt đối không có ý khinh thường anh ta, tớ chỉ đang nói sự thật thôi.” Lý Vũ Hân liền vội vàng nói.
“Chuyện này rất rõ ràng, cậu và ba cậu đã không làm được gì thì nhất định là anh ta đã tự mình tìm cách, chuyện này ngay cả một đứa nhóc cũng nghĩ ra được. Hiện tại điều khiến tớ thật sự tò mò là rốt cuộc anh ta đã dùng biện pháp gì để được thả ra.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
Hai cô gái vừa nói những chuyện vụn vặt vừa chậm rãi ăn, Diệp Lăng Thiên hút hết nửa gói thuốc thì hai người họ mới ăn xong.
Lý Vũ Hân ra lễ tân thanh toán tiền cho ba người.
“Thưa chị, anh đi cùng hai chị đã trả tiền rồi ạ, dạ, anh ấy chỉ trả tiền cho một mình mình còn hai chị chưa trả.” Nhân viên lễ tân nói thêm một câu, có lẽ cô ta cũng hiếm khi gặp đàn ông như vậy.
Nghe nói Diệp Lăng Thiên đã tự thanh toán tiền của mình, Lý Vũ Hân trố mắt không nói một lời mà chỉ lắc đầu: “Bây giờ cậu đã sáng mắt chưa, đây là người đàn ông mà cậu cảm thấy hứng thú đấy, đúng là mất mặt mà.”
Lý Vũ Hân vừa nói vừa trả tiền, sau đó đi ra ngoài, Diệp Lăng Thiên chờ ở cửa, thấy Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đi ra liền lên xe mở cửa xe ra.
“Diệp Lăng Thiên, anh tự thanh toán phần của mình rồi à? Không phải tôi đã nói rồi sao, phí sinh hoạt sau này của anh sẽ do tôi phụ trách, không cần anh ra mặt.” Lý Vũ Hân có chút không vui nói.
“Trong hợp đồng không hề có điều khoản này, hơn nữa, tôi cũng không có thói quen đi ăn rồi để phụ nữ trả tiền cho mình.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng đáp.
“Đúng vậy, anh không quen, nhưng tôi thì quen rồi, được không? Mặc dù nói anh chỉ là vệ sĩ của tôi, chúng ta chỉ là quan hệ công việc nhưng người khác không biết điều đó, anh làm như vậy thì người ta nhìn tôi thế nào? Anh không thấy là sẽ làm tôi rất mất mặt sao? Hoặc là anh đừng trả tiền, còn đã trả thì phải trả hết, một người đàn ông đi ăn cùng hai người phụ nữ, ăn xong liền chạy tới tự trả phần của mình, anh không sợ mất mặt cũng không sao nhưng tôi thì cảm thấy rất khó xử.”
Lý Vũ Hân tức giận nói một thôi một hồi, cô chính là một cô gái như vậy, có chuyện gì là phải nói ra hết mặc cho Hứa Hiểu Tinh một mực kéo cô lại nhưng cô vẫn nói.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nghe thấy câu trả lời hời hợt của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại càng hết biết nói gì, đối với người đàn ông này cô cũng không biết nên nói sao cho phải, cô đúng là lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông keo kiệt như vậy.
Trên đường, hai người không nói một lời, Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe về thẳng biệt thự.
Ngay khi Lý Vũ Hân lấy chìa khóa ra mở cửa, Diệp Lăng Thiên đột nhiên gọi cô lại nói: “Chờ một chút đã.”
Nói xong Diệp Lăng Thiên đi tới cạnh cửa, ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận nhìn bên dưới cửa. Lúc này, hai cô gái mới thấy một miếng băng keo nhỏ, trong suốt được dán vào chỗ không nhìn thấy được của cánh cửa, một đầu thì dán ở mặt trên cánh cửa còn một đầu được dán trên khung cửa, nếu như không phải là người tỉ mỉ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra được.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận quan sát, sau đó mới lột miếng băng keo trong suốt ra ném sang một bên.
“Anh làm gì vậy? Cách anh làm việc sao cứ quái lạ thế nào ấy.” Lý Vũ Hân tức giận nói, sau đó tiếp tục lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Sau này mỗi lần mở cửa, cô hãy để ý một chút, hằng ngày, mỗi khi ra ngoài tôi đều dán một miếng băng dính nhỏ trong suốt ở chỗ này của cánh cửa, nếu như cửa bị mở thì miếng băng dính trong suốt này sẽ bị bung ra, nếu như băng dính vẫn còn trên cửa chứng tỏ là trong lúc cô ra ngoài không có ai vào nhà. Còn khi cô thấy băng dính bị bung ra thì nhất định không được tùy tiện đi vào, bên trong rất có thể có kẻ có ý đồ.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói rồi đi vào.
Nghe Diệp Lăng Thiên giải thích như vậy, hai cô gái đột nhiên hiểu ra, đặc biệt là Lý Vũ Hân, bây giờ cô mới hiểu Diệp Lăng Thiên không phải có vấn đề thần kinh nên làm ra mấy chuyện kỳ quái, mà là đang thực hiện những biện pháp an ninh cơ bản nhất.
“Tớ thấy người kỳ quái là cậu mới đúng. Chiêu này nhìn vậy chứ cực kỳ hay đó nha, sau này mỗi lần ra ngoài tớ đều sẽ dán một miếng trên cửa.” Hứa Hiểu Tinh thấy bộ dạng có chút lúng túng của Lý Vũ Hân liền cười ha ha đi theo Diệp Lăng Thiên vào nhà để lại Lý Vũ Hân với vẻ mặt tức giận đang đứng ở cửa.
“Chuyện gì mà cậu làm ra vẻ thần bí vậy.” Hứa Hiểu Tinh cũng tò mò hỏi thăm.
“Sáng sớm hôm nay lúc tớ lên công ty, anh chàng họ Lưu mà tớ đã kể với cậu rằng có cha chủ tịch thành phố ấy, anh ta đột nhiên cầm một bó hoa đứng trước mặt tớ. Cứ hai ngày anh ta lại đến công ty tớ một lần, bình thường cũng chẳng có gì, chỉ cần nói thẳng vài câu rồi né ra là được nhưng hôm nay anh ta như phát rồ cứ bám theo tớ không tha.”
“Cậu không biết là lúc đó tớ đã sợ thế nào đâu, nhưng không dám gọi bảo vệ, người ta là con của chủ tịch thành phố, tớ nào dám đắc tội, chuyện mà những người làm ăn kinh doanh như chúng tớ sợ nhất là đắc tội với con em các vị quan chức cấp cao này. Sau đó Diệp Lăng Thiên đi ra, anh ta…” Lý Vũ Hân bắt đầu chậm rãi kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra với Hứa Hiểu Tinh.
“Tớ nghĩ mãi mà vẫn không ra, cậu nói xem những mối quan hệ lớn mà ba tớ nhờ vả đều không có tác dụng, tớ và luật sư Vương ngồi chầu chực ở đồn cảnh sát nhưng ngay cả người cũng không cho gặp vậy mà anh ta lại được thả ra dễ dàng như vậy, còn nói rằng đồn cảnh sát chỉ phê bình, giáo dục anh ta một chút rồi thả ra, cậu nói xem chuyện này có hợp lý không?”
“Nhưng chuyện khiến tớ khó hiểu nhất chính là ngày hôm đó thật sự sóng yên biển lặng, cũng không có ai tới tìm anh ta hết. Về sau tớ gọi điện thoại cho ba để hỏi chuyện này, ba tớ cũng cảm thấy rất kỳ quái, bởi ông ấy đâu có nghe nói người bạn đó của mình giúp đỡ gì đâu, nếu thật sự có người giúp đỡ thì không thể nào không nói với ba tớ đúng không? Cho nên, tớ không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tinh đã rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này nhưng cô ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe kết quả và nói: “Có gì mà nghĩ không ra, mọi chuyện rất rõ ràng, là anh ta tự mình nghĩ cách để được thả ra. Còn dùng cách gì thì tớ cũng chịu.”
“Không thể nào, anh ta thì có thể có biện pháp gì chứ? Anh ta chỉ là một vệ sĩ, tớ nghe nói, trước khi đến làm vệ sĩ cho tớ, anh ta chỉ là bảo vệ của một kho hàng thì anh ta có thể có cách gì được? Ba của tớ còn nghĩ không ra biện háp huống hồ là anh ta.” Lý Vũ Hân khăng khăng.
“Tớ nói cậu nghe này, tớ nhận thấy gần đây cậu hơi nông cạn, lúc nào cũng nhìn người ta với ánh mắt thành kiến, có phải cậu giàu có nên coi thường những người nghèo như chúng tớ không? Người ta làm vệ sĩ thì sao? Cậu khinh thường vệ sĩ à?” Hứa Hiểu Tinh có chút không vui.
“Không phải, tớ không hề có ý đó, tớ tuyệt đối không có ý khinh thường anh ta, tớ chỉ đang nói sự thật thôi.” Lý Vũ Hân liền vội vàng nói.
“Chuyện này rất rõ ràng, cậu và ba cậu đã không làm được gì thì nhất định là anh ta đã tự mình tìm cách, chuyện này ngay cả một đứa nhóc cũng nghĩ ra được. Hiện tại điều khiến tớ thật sự tò mò là rốt cuộc anh ta đã dùng biện pháp gì để được thả ra.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
Hai cô gái vừa nói những chuyện vụn vặt vừa chậm rãi ăn, Diệp Lăng Thiên hút hết nửa gói thuốc thì hai người họ mới ăn xong.
Lý Vũ Hân ra lễ tân thanh toán tiền cho ba người.
“Thưa chị, anh đi cùng hai chị đã trả tiền rồi ạ, dạ, anh ấy chỉ trả tiền cho một mình mình còn hai chị chưa trả.” Nhân viên lễ tân nói thêm một câu, có lẽ cô ta cũng hiếm khi gặp đàn ông như vậy.
Nghe nói Diệp Lăng Thiên đã tự thanh toán tiền của mình, Lý Vũ Hân trố mắt không nói một lời mà chỉ lắc đầu: “Bây giờ cậu đã sáng mắt chưa, đây là người đàn ông mà cậu cảm thấy hứng thú đấy, đúng là mất mặt mà.”
Lý Vũ Hân vừa nói vừa trả tiền, sau đó đi ra ngoài, Diệp Lăng Thiên chờ ở cửa, thấy Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đi ra liền lên xe mở cửa xe ra.
“Diệp Lăng Thiên, anh tự thanh toán phần của mình rồi à? Không phải tôi đã nói rồi sao, phí sinh hoạt sau này của anh sẽ do tôi phụ trách, không cần anh ra mặt.” Lý Vũ Hân có chút không vui nói.
“Trong hợp đồng không hề có điều khoản này, hơn nữa, tôi cũng không có thói quen đi ăn rồi để phụ nữ trả tiền cho mình.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng đáp.
“Đúng vậy, anh không quen, nhưng tôi thì quen rồi, được không? Mặc dù nói anh chỉ là vệ sĩ của tôi, chúng ta chỉ là quan hệ công việc nhưng người khác không biết điều đó, anh làm như vậy thì người ta nhìn tôi thế nào? Anh không thấy là sẽ làm tôi rất mất mặt sao? Hoặc là anh đừng trả tiền, còn đã trả thì phải trả hết, một người đàn ông đi ăn cùng hai người phụ nữ, ăn xong liền chạy tới tự trả phần của mình, anh không sợ mất mặt cũng không sao nhưng tôi thì cảm thấy rất khó xử.”
Lý Vũ Hân tức giận nói một thôi một hồi, cô chính là một cô gái như vậy, có chuyện gì là phải nói ra hết mặc cho Hứa Hiểu Tinh một mực kéo cô lại nhưng cô vẫn nói.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nghe thấy câu trả lời hời hợt của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại càng hết biết nói gì, đối với người đàn ông này cô cũng không biết nên nói sao cho phải, cô đúng là lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông keo kiệt như vậy.
Trên đường, hai người không nói một lời, Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe về thẳng biệt thự.
Ngay khi Lý Vũ Hân lấy chìa khóa ra mở cửa, Diệp Lăng Thiên đột nhiên gọi cô lại nói: “Chờ một chút đã.”
Nói xong Diệp Lăng Thiên đi tới cạnh cửa, ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận nhìn bên dưới cửa. Lúc này, hai cô gái mới thấy một miếng băng keo nhỏ, trong suốt được dán vào chỗ không nhìn thấy được của cánh cửa, một đầu thì dán ở mặt trên cánh cửa còn một đầu được dán trên khung cửa, nếu như không phải là người tỉ mỉ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra được.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận quan sát, sau đó mới lột miếng băng keo trong suốt ra ném sang một bên.
“Anh làm gì vậy? Cách anh làm việc sao cứ quái lạ thế nào ấy.” Lý Vũ Hân tức giận nói, sau đó tiếp tục lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Sau này mỗi lần mở cửa, cô hãy để ý một chút, hằng ngày, mỗi khi ra ngoài tôi đều dán một miếng băng dính nhỏ trong suốt ở chỗ này của cánh cửa, nếu như cửa bị mở thì miếng băng dính trong suốt này sẽ bị bung ra, nếu như băng dính vẫn còn trên cửa chứng tỏ là trong lúc cô ra ngoài không có ai vào nhà. Còn khi cô thấy băng dính bị bung ra thì nhất định không được tùy tiện đi vào, bên trong rất có thể có kẻ có ý đồ.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói rồi đi vào.
Nghe Diệp Lăng Thiên giải thích như vậy, hai cô gái đột nhiên hiểu ra, đặc biệt là Lý Vũ Hân, bây giờ cô mới hiểu Diệp Lăng Thiên không phải có vấn đề thần kinh nên làm ra mấy chuyện kỳ quái, mà là đang thực hiện những biện pháp an ninh cơ bản nhất.
“Tớ thấy người kỳ quái là cậu mới đúng. Chiêu này nhìn vậy chứ cực kỳ hay đó nha, sau này mỗi lần ra ngoài tớ đều sẽ dán một miếng trên cửa.” Hứa Hiểu Tinh thấy bộ dạng có chút lúng túng của Lý Vũ Hân liền cười ha ha đi theo Diệp Lăng Thiên vào nhà để lại Lý Vũ Hân với vẻ mặt tức giận đang đứng ở cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương