Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 39: Rịt thuốc (2)
Lý Vũ Hân hơi sửng sốt trước thái độ Diệp Lăng Thiên, cô thất thần nhìn anh đi ra phòng khách, đặt hộp thuốc về chỗ cũ.
Cô thẩn thờ một lúc lâu mới nhảy lò cò định đi lên lầu, cô thật sự muốn đi nghỉ ngơi một chút, cô biết, hai ngày này, nếu chân mình không nghỉ ngơi sẽ không tốt.
Đi đường bằng phẳng còn đỡ, nhưng nếu lên lầu thật sự rất bất tiện, chủ yếu là vì, chỉ cần chân bị bong gân của cô hơi dùng sức sẽ đau nhói, lúc Lý Vũ Hân khó khăn leo lên từng bậc thang, bỗng thấy có ai đó ôm cô từ phía sau, rồi cả người cô lơ lửng, cô giật mình quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Diệp Lăng Thiên. Anh lại bế cô lên lầu lần nữa.
“Anh bỏ tôi xuống, tự tôi đi được.” Lý Vũ Hân nhanh chóng giãy giụa, nhưng Diệp Lăng Thiên không nói gì, cũng không quan tâm cô.
“Anh để tôi xuống rồi dìu tôi đi được không?” Lý Vũ Hân gần như van xin Diệp Lăng Thiên, nhưng anh vẫn phớt lờ cô, bế cô đi thẳng lên lầu, rồi đặt cô xuống trước cửa phòng ngủ của cô.
Diệp Lăng Thiên đặt Lý Vũ Hân xuống xong, thì xoay người đi xuống lầu.
“Diệp Lăng Thiên.” Lúc anh định xuống lầu, Lý Vũ Hân bỗng gọi anh lại.
“Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên dừng bước quay đầu lại nhìn Lý Vũ Hân.
“Thật ra tôi biết anh giúp tôi là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự cầu xin anh, sau này đừng tự mình quyết định như thế được không? Tôi là con gái, mỗi lần anh im lặng bế tôi khi chưa được tôi đồng ý như vậy, anh có biết trong lòng tôi rất uất ức và khó chịu không? Cảm giác đau khổ đó, càng khiến tôi khổ sở khó chịu hơn vết thương trên chân tôi nữa.”
“Nếu không vì anh giúp tôi, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt anh lại, anh biết không? Tôi xin anh đấy, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, mong anh duy trì khoảng cách với tôi được chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa, tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy, nếu để anh ấy biết, anh nói xem trong lòng anh ấy sẽ nghĩ thế nào?” Lý Vũ Hân không kìm được nước mắt, nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, tôi biết rồi.” Nói xong anh xoay người đi xuống lầu.
Diệp Lăng Thiên về phòng mình, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, rồi đi vào phòng tắm, cởi áo mình ra, nhìn vết sẹo trên người mình trong gương, im lặng một hồi lâu, rồi mới dùng tay vuốt ve nó, với anh, những vết sẹo này không chỉ đại diện cho nỗi đau, mà nó còn đại diện cho quá khứ, mỗi vết đều là một câu chuyện khó quên trong cuộc đời anh.
Diệp Lăng Thiên mặc áo vào rồi về phòng, vẫn đứng trên ban công hút thuốc, rồi gọi cho Diệp Sương, hỏi chút tình huống xong thì đi ra ngoài.
Một lúc sau, Diệp Lăng Thiên xách mấy túi nilon quay về, rồi đi thẳng vào bếp. Đến 12 giờ trưa, anh mới đi ra ngoài, tay bưng mấy dĩa thức ăn.
Diệp Lăng Thiên đi thẳng lên lầu, tới trước phòng Lý Vũ Hân gõ cửa nói: “Xuống lầu ăn cơm thôi, cô nhớ lúc xuống đi chậm chút nhé.” Nói xong anh xoay người rời đi.
Lý Vũ Hân đang ngồi trước máy tính chơi trò chơi, nghe Diệp Lăng Thiên nói câu này mới nhớ, đã tới giờ cơm rồi, nghĩ tới việc anh gọi thức ăn bên ngoài, trong lòng cô cảm thấy hơi ấm áp, vội đứng dậy đi mở cửa, nhưng cô phát hiện bên ngoài không có ai, chỉ có âm thanh phát ra từ dưới lầu, cô nhíu mày, vịn tường nhịn đau bước từng bước xuống lầu.
Đợi đến khi Lý Vũ Hân xuống dưới lầu, cô mới nhận ra, Diệp Lăng Thiên đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi, bên cạnh còn đặt một đôi đũa, cơm cũng bới đầy chén rồi.
Lý Vũ Hân khó khăn ngồi xuống bàn, nhìn một bàn thức ăn phong phú, cá hấp, sườn heo kho, và hai dĩa rau, ngoài ra còn có súp ngô nữa, cô cảm thấy thèm ăn ngay, vừa gắp thức ăn vừa hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh gọi thức ăn bên ngoài hay tới nhà hàng mua về đấy.”
“Tự tôi nấu đấy.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, cũng không để ý Lý Vũ Hân, tự ăn từng miếng lớn rồi mới nói với cô: “Cô ăn thử xem có hợp khẩu vị của cô không, nếu cô có khẩu vị gì đặc biệt gì nói với tôi một tiếng, lần sau lúc nấu tôi sẽ chú ý một chút.”
“Anh nấu ư?” Lý Vũ Hân trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, cảm thấy khó tin.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, ăn tiếp.
“Sao một người đàn ông như anh lại biết nấu ăn được? Thật khó tin.” Lý Vũ Hân tiếp tục ngạc nhiên, không khỏi khiếp sợ, phải biết rằng, một người phụ nữ như cô cũng không biết nấu, hơn nữa, với cô, nấu ăn là chuyện khó khăn rắc rối nhất trên đời này, nó còn khó hơn việc quản lý một công ty trên thương trường.
“Không có gì khó khăn cả, chỉ cần cô muốn làm, cô sẽ làm được mọi thứ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, đây là lần đầu tiên anh bình tĩnh trò chuyện với Lý Vũ Hân.
“Ai dạy anh nấu ăn thế?” Lý Vũ Hân nếm thử một miếng rồi hỏi: “Không tệ, thật sự rất ngon đó, mùi vị cũng rất tuyệt, chính thống, có thể sánh với dì nấu ăn trước đây của nhà tôi. Thật không ngờ, Diệp Lăng Thiên, anh vẫn còn một sở trường thế này.”
“Tôi học từ mẹ tôi, lúc nhỏ, ba mẹ tôi phải đi làm, không có thời gian chăm sóc tôi, nên tôi phải học cách tự nấu ăn. Sau này đi nhập ngũ, cũng không nấu ăn nhiều, nên không thành thạo lắm.” Diệp Lăng Thiên nói.
Nghĩ tới thân thế và gia đình Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân hơi trầm mặc.
Cô thẩn thờ một lúc lâu mới nhảy lò cò định đi lên lầu, cô thật sự muốn đi nghỉ ngơi một chút, cô biết, hai ngày này, nếu chân mình không nghỉ ngơi sẽ không tốt.
Đi đường bằng phẳng còn đỡ, nhưng nếu lên lầu thật sự rất bất tiện, chủ yếu là vì, chỉ cần chân bị bong gân của cô hơi dùng sức sẽ đau nhói, lúc Lý Vũ Hân khó khăn leo lên từng bậc thang, bỗng thấy có ai đó ôm cô từ phía sau, rồi cả người cô lơ lửng, cô giật mình quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Diệp Lăng Thiên. Anh lại bế cô lên lầu lần nữa.
“Anh bỏ tôi xuống, tự tôi đi được.” Lý Vũ Hân nhanh chóng giãy giụa, nhưng Diệp Lăng Thiên không nói gì, cũng không quan tâm cô.
“Anh để tôi xuống rồi dìu tôi đi được không?” Lý Vũ Hân gần như van xin Diệp Lăng Thiên, nhưng anh vẫn phớt lờ cô, bế cô đi thẳng lên lầu, rồi đặt cô xuống trước cửa phòng ngủ của cô.
Diệp Lăng Thiên đặt Lý Vũ Hân xuống xong, thì xoay người đi xuống lầu.
“Diệp Lăng Thiên.” Lúc anh định xuống lầu, Lý Vũ Hân bỗng gọi anh lại.
“Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên dừng bước quay đầu lại nhìn Lý Vũ Hân.
“Thật ra tôi biết anh giúp tôi là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự cầu xin anh, sau này đừng tự mình quyết định như thế được không? Tôi là con gái, mỗi lần anh im lặng bế tôi khi chưa được tôi đồng ý như vậy, anh có biết trong lòng tôi rất uất ức và khó chịu không? Cảm giác đau khổ đó, càng khiến tôi khổ sở khó chịu hơn vết thương trên chân tôi nữa.”
“Nếu không vì anh giúp tôi, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt anh lại, anh biết không? Tôi xin anh đấy, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, mong anh duy trì khoảng cách với tôi được chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa, tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy, nếu để anh ấy biết, anh nói xem trong lòng anh ấy sẽ nghĩ thế nào?” Lý Vũ Hân không kìm được nước mắt, nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, tôi biết rồi.” Nói xong anh xoay người đi xuống lầu.
Diệp Lăng Thiên về phòng mình, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, rồi đi vào phòng tắm, cởi áo mình ra, nhìn vết sẹo trên người mình trong gương, im lặng một hồi lâu, rồi mới dùng tay vuốt ve nó, với anh, những vết sẹo này không chỉ đại diện cho nỗi đau, mà nó còn đại diện cho quá khứ, mỗi vết đều là một câu chuyện khó quên trong cuộc đời anh.
Diệp Lăng Thiên mặc áo vào rồi về phòng, vẫn đứng trên ban công hút thuốc, rồi gọi cho Diệp Sương, hỏi chút tình huống xong thì đi ra ngoài.
Một lúc sau, Diệp Lăng Thiên xách mấy túi nilon quay về, rồi đi thẳng vào bếp. Đến 12 giờ trưa, anh mới đi ra ngoài, tay bưng mấy dĩa thức ăn.
Diệp Lăng Thiên đi thẳng lên lầu, tới trước phòng Lý Vũ Hân gõ cửa nói: “Xuống lầu ăn cơm thôi, cô nhớ lúc xuống đi chậm chút nhé.” Nói xong anh xoay người rời đi.
Lý Vũ Hân đang ngồi trước máy tính chơi trò chơi, nghe Diệp Lăng Thiên nói câu này mới nhớ, đã tới giờ cơm rồi, nghĩ tới việc anh gọi thức ăn bên ngoài, trong lòng cô cảm thấy hơi ấm áp, vội đứng dậy đi mở cửa, nhưng cô phát hiện bên ngoài không có ai, chỉ có âm thanh phát ra từ dưới lầu, cô nhíu mày, vịn tường nhịn đau bước từng bước xuống lầu.
Đợi đến khi Lý Vũ Hân xuống dưới lầu, cô mới nhận ra, Diệp Lăng Thiên đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi, bên cạnh còn đặt một đôi đũa, cơm cũng bới đầy chén rồi.
Lý Vũ Hân khó khăn ngồi xuống bàn, nhìn một bàn thức ăn phong phú, cá hấp, sườn heo kho, và hai dĩa rau, ngoài ra còn có súp ngô nữa, cô cảm thấy thèm ăn ngay, vừa gắp thức ăn vừa hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh gọi thức ăn bên ngoài hay tới nhà hàng mua về đấy.”
“Tự tôi nấu đấy.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, cũng không để ý Lý Vũ Hân, tự ăn từng miếng lớn rồi mới nói với cô: “Cô ăn thử xem có hợp khẩu vị của cô không, nếu cô có khẩu vị gì đặc biệt gì nói với tôi một tiếng, lần sau lúc nấu tôi sẽ chú ý một chút.”
“Anh nấu ư?” Lý Vũ Hân trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, cảm thấy khó tin.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, ăn tiếp.
“Sao một người đàn ông như anh lại biết nấu ăn được? Thật khó tin.” Lý Vũ Hân tiếp tục ngạc nhiên, không khỏi khiếp sợ, phải biết rằng, một người phụ nữ như cô cũng không biết nấu, hơn nữa, với cô, nấu ăn là chuyện khó khăn rắc rối nhất trên đời này, nó còn khó hơn việc quản lý một công ty trên thương trường.
“Không có gì khó khăn cả, chỉ cần cô muốn làm, cô sẽ làm được mọi thứ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, đây là lần đầu tiên anh bình tĩnh trò chuyện với Lý Vũ Hân.
“Ai dạy anh nấu ăn thế?” Lý Vũ Hân nếm thử một miếng rồi hỏi: “Không tệ, thật sự rất ngon đó, mùi vị cũng rất tuyệt, chính thống, có thể sánh với dì nấu ăn trước đây của nhà tôi. Thật không ngờ, Diệp Lăng Thiên, anh vẫn còn một sở trường thế này.”
“Tôi học từ mẹ tôi, lúc nhỏ, ba mẹ tôi phải đi làm, không có thời gian chăm sóc tôi, nên tôi phải học cách tự nấu ăn. Sau này đi nhập ngũ, cũng không nấu ăn nhiều, nên không thành thạo lắm.” Diệp Lăng Thiên nói.
Nghĩ tới thân thế và gia đình Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân hơi trầm mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương