Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 43: Phiên dịch (3)
“Tôi không phải không tin anh ấy, chi là… chỉ là… tôi cũng không biết nói sao nữa, cô đợi đi, đợi anh ấy làm xong là cô sẽ hiểu.” Lý Vũ Hân cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Thế là cô và Hoàng Linh cùng ngồi trong văn phòng chờ đợi, sự chú ý của hai người đều tập trung vào Diệp Lăng Thiên, họ chỉ thấy anh mắt thì đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay thì không ngừng viết gì đó trên giấy.
Khoảng hơn mười phút sau, Diệp Lăng Thiên mới đứng dậy và đưa cho Lý Vũ Hân mấy tờ giấy mà anh vừa viết xong: “Toàn bộ đều ở trong này.”
Lý Vũ Hân ngạc nhiên nhìn mấy tờ giấy mà anh đưa cho mình, cô nhìn thoáng qua rồi sau đó lên tiếng hỏi anh: “Anh có chắc chắn là bản dịch của anh không sai chứ? Đây là bản hợp đồng mấy chục tỷ, không thể có sai sót được.”
“Tin hay không tùy cô.” Diệp Lăng Thiên trả lời rồi bước ra ngoài.
“Người này sao lại có cái thái độ như vậy chứ?” Lý Vũ Hân cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Diệp Lăng Thiên.
“Tổng giám đốc Lý, bản dịch thế nào? Có lỗi sai nghiêm trọng nào không?” Hoàng Linh lập tức hỏi.
“Không biết, tôi còn chưa chính thức đọc mà, nhưng tôi đoán chắc là không sai đâu, cho dù có thì chắc cũng chỉ lỗi nhỏ, hơn nữa đây chỉ là thư đồng ý chấp thuận của công ty Ale, chúng ta có cần phải nghiêm cứu lại, như vậy đi, Hoàng Linh, cô đi thông báo cấp lãnh đạo cao cấp và người bên bộ phận pháp vụ chiều nay hai giờ đến phòng họp họp, rồi chúng ta nghiên cứu bản thảo phương án nháp này của công ty Ale.”
Sau khi dặn dò Hoàng Linh và đợi cô đi rời khỏi văn phòng, lúc này Lý Vũ Hân mới nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc của mình và cẩn thận xem lại bản phiên dịch của Diệp Lăng Thiên.
Không thể không thú nhận rằng chữ của Diệp Lăng Thiên viết rất đẹp, sạch sẽ và khá tròn trịa, lại có nét khá cứng cáp, Lý Vũ Hân khó mà tưởng tượng được những chữ này là do tay Diệp Lăng Thiên viết ra, đương nhiên, đối với cô thì chuyện anh viết chữ đẹp không có gì đáng ngạc nhiên bằng việc anh biết tiếng Pháp.
Sau khi nghiêm túc tập trung xem lại bản dịch của anh, cô lần nữa khẳng định Diệp Lăng Thiên biết tiếng Pháp, và còn thuộc loại rất giỏi, khả năng tiếng pháp của anh giỏi hơn rất nhiều so với những phiên dịch viên trước đây công ty phải thuê với mức lương cao. Lý Vũ Hân ngồi trầm tư lúc lâu, sau đó cô nhìn nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách bước ra ngoài, khi đi đến cửa, cô nhìn Diệp Lăng Thiên và nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi có việc đi ra ngoài, anh xuống lầu chuẩn bị sẵn xe và đợi tôi ở cổng.”
Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, sau đó anh gật đầu và đứng dậy đi theo phía sau cô.
“Hoàng Linh, tôi có việc ra ngoài chút, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.” Lý Vũ Hân dặn dò Hoàng Linh chút rồi đi thẳng xuống lầu.
“Đi đâu?” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa hỏi cô.
“Đi bệnh viện XX.” Lý Vũ Hân bình thản trả lời.
Diệp Lăng Thiên có chút bất ngờ, vì bệnh viện đó là bệnh viện mà Diệp Sương đang điều trị.
“Đừng nhìn tôi như vậy, anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi nên đền đáp lại anh, tôi biết anh rất muốn đến bệnh viện, nhưng lại không dám rời mắt khỏi tôi, cho nên tôi đành phải cùng anh đến bệnh viện thôi, coi như là tôi trả nợ cho anh vậy.” Lý Vũ Hân bình thản nói tiếp.
“Cám ơn.” Diệp Lăng Thiên không nói nhiều, nhưng câu từ của anh lại chứa đầy sự cảm kích.
“Anh có thể nói cho tôi biết sao anh lại biết tiếng Pháp không? Hơn nữa lại còn giỏi như vậy, anh không thể trách tôi nhiều chuyện được, tôi đại khái biết những gì anh trải qua trong cuộc sống, anh nên nhớ rằng cho dù là người tốt tốt nghiệp chuyên khoa của trường đại học chính quy cũng khó mà dịch được bản văn kiện kinh tế lưu loát như anh.” Lý Vũ Hân do dự lúc và nói tiếp.
“Tôi tự học, lúc trong quân đội, rảnh rỗi không gì học nên tự mình học.” Diệp Lăng Thiên bình thản trả lời.
“Tự học sao? Không phải chứ?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt nhìn anh, cô còn nhớ năm xưa khi cô chuẩn bị đi du học ở nước B, lúc đó cô điên cuồng tìm học các các loại giáo trình và các thầy cô có tiếng trong bộ môn tiếng Anh, cuối cùng cố gắng hết sức cũng chỉ miễn cưỡng đậu, còn hai từ tự học được Diệp Lăng Thiên nói ra quả thật khiến chô cô cảm thấy mình có chút chột dạ.
“Trên đời này, chỉ cần cô muốn làm, thì không có chuyện cô không làm được. Có rất nhiều chuyện nhìn tưởng chừng như không thể nào hoàn thành được, nhưng thực tế chỉ cần cô cố gắng thì cô sẽ làm được, huống chi việc học ngoại ngữ thật ra là việc rất đơn giản.”
Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, anh không hề có ý giả vờ, những gì anh nói đều xuất phát từ trong lòng anh. Nghiêm túc mà nói thì tiếng Pháp của anh không phải là do anh tự học, mà đó là một trong những hạng mục trong chương trình tập huấn văn hóa ở doanh trại tập huấn, không chỉ là tiếng Pháp, trên thực tế anh còn biết nhiều thứ tiếng khác như tiếng Anh, tiếng của nước G,… vâng vâng, yêu cầu để có thể tốt nghiệp của họ đặt ra cao hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn ngoài xã hội, chỉ là không ai cấp cho họ tấm bằng chứng nhận mà thôi.
Mà cái mà bọn họ cần học không chỉ là ngôn ngữ, họ còn phải học nhiều khóa học kỳ lạ, nhưng trong quá trình học, Diệp Lăng Thiên đều tự cho rằng mình chỉ là tên lính, học những cái này không có ích lợi gì, nhưng sau này khi mà chấp hành nhiệm vụ, lúc đó anh mới hiểu được thì ra học những cái đó còn quan trọng hơn việc học võ. Đương nhiên, như những gì anh nói, khi còn trong doanh trại tập huấn, học ngoại ngữ là nhiệm vụ đơn giản nhất, so với các khóa học khá thì cơ bản không là gì đáng để nói.
“Diệp Lăng Thiên, nói thật, tôi có cái nhìn khác về anh, và cũng càng ngày càng không hiểu được anh, rốt cuộc anh là người như thế nào?” Lý Vũ Hân nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên và nói.
“Tôi? Rất đơn giản, quân nhân xuất ngũ, không cha không mẹ, có một em gái đang bệnh nặng, cuộc sống khó khăn, chỉ có vậy thôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
Thế là cô và Hoàng Linh cùng ngồi trong văn phòng chờ đợi, sự chú ý của hai người đều tập trung vào Diệp Lăng Thiên, họ chỉ thấy anh mắt thì đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay thì không ngừng viết gì đó trên giấy.
Khoảng hơn mười phút sau, Diệp Lăng Thiên mới đứng dậy và đưa cho Lý Vũ Hân mấy tờ giấy mà anh vừa viết xong: “Toàn bộ đều ở trong này.”
Lý Vũ Hân ngạc nhiên nhìn mấy tờ giấy mà anh đưa cho mình, cô nhìn thoáng qua rồi sau đó lên tiếng hỏi anh: “Anh có chắc chắn là bản dịch của anh không sai chứ? Đây là bản hợp đồng mấy chục tỷ, không thể có sai sót được.”
“Tin hay không tùy cô.” Diệp Lăng Thiên trả lời rồi bước ra ngoài.
“Người này sao lại có cái thái độ như vậy chứ?” Lý Vũ Hân cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Diệp Lăng Thiên.
“Tổng giám đốc Lý, bản dịch thế nào? Có lỗi sai nghiêm trọng nào không?” Hoàng Linh lập tức hỏi.
“Không biết, tôi còn chưa chính thức đọc mà, nhưng tôi đoán chắc là không sai đâu, cho dù có thì chắc cũng chỉ lỗi nhỏ, hơn nữa đây chỉ là thư đồng ý chấp thuận của công ty Ale, chúng ta có cần phải nghiêm cứu lại, như vậy đi, Hoàng Linh, cô đi thông báo cấp lãnh đạo cao cấp và người bên bộ phận pháp vụ chiều nay hai giờ đến phòng họp họp, rồi chúng ta nghiên cứu bản thảo phương án nháp này của công ty Ale.”
Sau khi dặn dò Hoàng Linh và đợi cô đi rời khỏi văn phòng, lúc này Lý Vũ Hân mới nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc của mình và cẩn thận xem lại bản phiên dịch của Diệp Lăng Thiên.
Không thể không thú nhận rằng chữ của Diệp Lăng Thiên viết rất đẹp, sạch sẽ và khá tròn trịa, lại có nét khá cứng cáp, Lý Vũ Hân khó mà tưởng tượng được những chữ này là do tay Diệp Lăng Thiên viết ra, đương nhiên, đối với cô thì chuyện anh viết chữ đẹp không có gì đáng ngạc nhiên bằng việc anh biết tiếng Pháp.
Sau khi nghiêm túc tập trung xem lại bản dịch của anh, cô lần nữa khẳng định Diệp Lăng Thiên biết tiếng Pháp, và còn thuộc loại rất giỏi, khả năng tiếng pháp của anh giỏi hơn rất nhiều so với những phiên dịch viên trước đây công ty phải thuê với mức lương cao. Lý Vũ Hân ngồi trầm tư lúc lâu, sau đó cô nhìn nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách bước ra ngoài, khi đi đến cửa, cô nhìn Diệp Lăng Thiên và nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi có việc đi ra ngoài, anh xuống lầu chuẩn bị sẵn xe và đợi tôi ở cổng.”
Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, sau đó anh gật đầu và đứng dậy đi theo phía sau cô.
“Hoàng Linh, tôi có việc ra ngoài chút, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.” Lý Vũ Hân dặn dò Hoàng Linh chút rồi đi thẳng xuống lầu.
“Đi đâu?” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa hỏi cô.
“Đi bệnh viện XX.” Lý Vũ Hân bình thản trả lời.
Diệp Lăng Thiên có chút bất ngờ, vì bệnh viện đó là bệnh viện mà Diệp Sương đang điều trị.
“Đừng nhìn tôi như vậy, anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi nên đền đáp lại anh, tôi biết anh rất muốn đến bệnh viện, nhưng lại không dám rời mắt khỏi tôi, cho nên tôi đành phải cùng anh đến bệnh viện thôi, coi như là tôi trả nợ cho anh vậy.” Lý Vũ Hân bình thản nói tiếp.
“Cám ơn.” Diệp Lăng Thiên không nói nhiều, nhưng câu từ của anh lại chứa đầy sự cảm kích.
“Anh có thể nói cho tôi biết sao anh lại biết tiếng Pháp không? Hơn nữa lại còn giỏi như vậy, anh không thể trách tôi nhiều chuyện được, tôi đại khái biết những gì anh trải qua trong cuộc sống, anh nên nhớ rằng cho dù là người tốt tốt nghiệp chuyên khoa của trường đại học chính quy cũng khó mà dịch được bản văn kiện kinh tế lưu loát như anh.” Lý Vũ Hân do dự lúc và nói tiếp.
“Tôi tự học, lúc trong quân đội, rảnh rỗi không gì học nên tự mình học.” Diệp Lăng Thiên bình thản trả lời.
“Tự học sao? Không phải chứ?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt nhìn anh, cô còn nhớ năm xưa khi cô chuẩn bị đi du học ở nước B, lúc đó cô điên cuồng tìm học các các loại giáo trình và các thầy cô có tiếng trong bộ môn tiếng Anh, cuối cùng cố gắng hết sức cũng chỉ miễn cưỡng đậu, còn hai từ tự học được Diệp Lăng Thiên nói ra quả thật khiến chô cô cảm thấy mình có chút chột dạ.
“Trên đời này, chỉ cần cô muốn làm, thì không có chuyện cô không làm được. Có rất nhiều chuyện nhìn tưởng chừng như không thể nào hoàn thành được, nhưng thực tế chỉ cần cô cố gắng thì cô sẽ làm được, huống chi việc học ngoại ngữ thật ra là việc rất đơn giản.”
Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, anh không hề có ý giả vờ, những gì anh nói đều xuất phát từ trong lòng anh. Nghiêm túc mà nói thì tiếng Pháp của anh không phải là do anh tự học, mà đó là một trong những hạng mục trong chương trình tập huấn văn hóa ở doanh trại tập huấn, không chỉ là tiếng Pháp, trên thực tế anh còn biết nhiều thứ tiếng khác như tiếng Anh, tiếng của nước G,… vâng vâng, yêu cầu để có thể tốt nghiệp của họ đặt ra cao hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn ngoài xã hội, chỉ là không ai cấp cho họ tấm bằng chứng nhận mà thôi.
Mà cái mà bọn họ cần học không chỉ là ngôn ngữ, họ còn phải học nhiều khóa học kỳ lạ, nhưng trong quá trình học, Diệp Lăng Thiên đều tự cho rằng mình chỉ là tên lính, học những cái này không có ích lợi gì, nhưng sau này khi mà chấp hành nhiệm vụ, lúc đó anh mới hiểu được thì ra học những cái đó còn quan trọng hơn việc học võ. Đương nhiên, như những gì anh nói, khi còn trong doanh trại tập huấn, học ngoại ngữ là nhiệm vụ đơn giản nhất, so với các khóa học khá thì cơ bản không là gì đáng để nói.
“Diệp Lăng Thiên, nói thật, tôi có cái nhìn khác về anh, và cũng càng ngày càng không hiểu được anh, rốt cuộc anh là người như thế nào?” Lý Vũ Hân nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên và nói.
“Tôi? Rất đơn giản, quân nhân xuất ngũ, không cha không mẹ, có một em gái đang bệnh nặng, cuộc sống khó khăn, chỉ có vậy thôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương