Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 57: Say rượu (3)
“Vậy anh nói thử xem, quần áo nằm dưới sàn là thế nào?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
“Là do cô nôn.”
“Thế tại sao anh lại ngủ trong phòng tôi? Anh giải thích thử đi? Anh không có phòng à?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
“Tôi sợ cô muốn uống nước nữa. Nếu cô cảm thấy tôi đã xâm phạm cô, vậy mời cô tới cục cảnh sát báo án, thu thập bằng chứng ngay đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong câu cuối cùng thì mở cửa đi ra ngoài.
Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên đi rồi, cô cũng hơi bối rối, đồng thời cảm thấy khó hiểu. Lẽ ra người nên tức giận là mình mới đúng, sao anh lại nóng nảy như thế. Dựa theo kịch bản thì đáng lý không phải thế này.
Lý Vũ Hân ngồi ngơ ngác trên sofa, trong lòng tràn đầy lửa giận và oan ức nhưng lại biến mất sau khi chứng kiến Diệp Lăng Thiên bực tức. Điều này càng làm cô cảm thấy khó hiểu.
Lý Vũ Hân ngồi một mình trên sofa, nghĩ tới những lời Diệp Lăng Thiên đã nói rồi cố gắng nhớ lại mấy chi tiết tối qua. Mặc dù cô không thể nhớ được nhiều, nhưng hình như Diệp Lăng Thiên không nói dối.
Lý Vũ Hân ngẩn người, rồi trở lại phòng ngủ, kiểm tra một lượt, vén chăn lên xem xét ga giường một chút. Hình như không để lại dấu vết gì, cô cũng không cảm thấy người mình khó chịu chỗ nào. Nếu Diệp Lăng Thiên thật sự đã làm gì với cô thì cô cũng không thể không có cảm giác.
Ngoài ra, Lý Vũ Hân nhìn thấy áo khoác Diệp Lăng Thiên ném xuống sàn, quả thật chỉ có áo khoác, không hề có quần áo nào khác. Hơn nữa, trên áo khoác dính đầy vết bẩn, có mùi khó ngửi. Cô cũng phát hiện chiếc cốc đặt bên giường. Những thứ này gần như đã chứng minh, lời anh nói là thật.
Nghĩ tới việc Diệp Lăng Thiên đã chăm sóc cho mình tối qua, rồi nhớ lại thái độ lúc nãy của mình với anh ấy, Lý Vũ Hân bỗng đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ. Cô không biết mình phải đối mặt với anh thế nào nữa.
“Chẳng lẽ là mình có lỗi với anh ấy ư? Cho dù anh ấy không làm gì mình, nhưng ít nhất anh ấy cũng cởi áo của mình, hành động này chẳng phải rất bất lịch sự à?” Lý Vũ Hân tự tìm cho mình một lý do, tuy nhiên, lúc nói thì rất kiên quyết nhưng trong lòng lại thấy có lỗi với Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân im lặng, cuối cùng đành phải chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Giờ tâm trạng cô còn phiền muộn hơn lúc trước hiểu lầm Diệp Lăng Thiên đã làm gì với mình nữa.
Nếu nói Diệp Lăng Thiên không tức giận là nói dối. Gặp phải chuyện này, cho dù là Phật tổ cũng sẽ phát cáu. Rõ ràng là giúp người khác, kết quả lại bị hàm oan, loại chuyện này đúng là rất dễ bực bội.
Diệp Lăng Thiên về phòng mình hút điếu thuốc, rồi vào phòng tắm, xả vòi sen, bắt đầu tắm rửa. Tắm vòi hoa sen là thói quen nhiều năm của anh, anh không thích tắm bồn. Và bất kì lúc nào, anh cũng tắm bằng nước lạnh.
Lý Vũ Hân tắm xong thì thay đồ, mang tâm trạng áy náy đi tới trước phòng Diệp Lăng Thiên gõ cửa. Trong phòng không có động tĩnh gì, cô lại gõ tiếp nhưng một lát sau vẫn không có ai ra mở cửa. Cô đành thử vặn tay nắm cửa, cánh cửa liền mở ra.
Lý Vũ Hân đi vào, thấy trong phòng không có ai. Cô nhìn xung quanh, rồi khẽ gọi tên Diệp Lăng Thiên, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Cô vừa tìm kiếm vừa đi vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm: “Người này đi đâu rồi? Không phải thật sự tức giận chạy ra ngoài rồi chứ?”
Cô vừa dứt lời đã thấy cửa phòng tắm mở ra. Diệp Lăng Thiên không mặc quần áo, vừa đi ra vừa cầm khăn lau tóc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hóa đá, Lý Vũ Hân hét lên một tiếng thất thanh. Cô quay đầu chạy vụt ra ngoài như bị ma đuổi.
Hóa ra, lúc Lý Vũ Hân gõ cửa, Diệp Lăng Thiên đang tắm. Vì anh tắm bằng vòi hoa sen nên tiếng nước át tiếng cô gọi, cộng thêm cách âm trong phòng tắm khách sạn năm sao thật sự quá tốt, nên anh không hề nghe thấy gì cả.
Lý Vũ Hân chạy vội về phòng mình. Tay chân luống cuống khóa trái cửa lại, mặt đỏ đến mang tai ngồi phịch trên sofa, tâm trạng lúng túng, buồn bực khó giải thích được. Cảnh tượng gặp Diệp Lăng Thiên ban nãy cứ lẩn quẩn trong đầu cô, cô cảm thấy chỉ muốn đi tự sát ngay bây giờ.
Trong lòng Lý Vũ Hân thấy lo lắng bất an, chạy đi rót ly nước, rồi uống ừng ực. Uống hết một ly, cô lại rót tiếp ly nữa.
Cô thật sự hối hận muốn chết. Sao cô lại muốn đi xin lỗi Diệp Lăng Thiên, rồi mở cửa phòng đi vào chứ, càng buồn bực hơn là, cô còn vào phòng ngủ nữa. Nếu giờ cho cô một con dao, nói không chừng cô thật sự sẽ mổ bụng tự sát.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân từ lúc đứng trước mặt mình đến khi lao ra ngoài, đầu óc nhanh nhẹn của anh vẫn chưa phản ứng lại. Cho dù anh từng một mình đối mặt, đồng thời kết liễu nhiều sát thủ giỏi trên thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này trong đời.
Đến sau khi Lý Vũ Hân lao ra ngoài rồi, Diệp Lăng Thiên mới phản ứng lại. Mặt anh đỏ bừng nhưng vẫn bình tĩnh đi đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng hơi lo lắng bất an, gò má đỏ bừng, anh bỗng thấy ngượng ngùng, nếu để các chiến hữu và đối thủ trước đây của anh nhìn thấy cảnh này, không biết có bao nhiêu người sẽ ngất đi nữa.
Tâm trạng Diệp Lăng Thiên khá giống Lý Vũ Hân, anh vội vàng mặc đồ vào. Chỉ là vì trên người cứ cảm thấy có mùi khó chịu mà tối qua cô nôn lên người anh để lại, dù anh không quá ghét mùi này, vì trước đây anh từng nằm trong bùn lầy xác thối ba ngày ba đêm, nên mùi này thật sự chẳng là gì cả nhưng lát nữa anh còn phải làm việc, không thể để người mang mùi này đi ra ngoài được, nên anh mới quyết định về phòng tắm rửa.
Cũng giống như đa số đàn ông thôi, trong phòng khách sạn, chỉ có một mình, nên cứ trần truồng đi vào tắm rửa, tắm xong thì cứ thế đi ra mà mặc quần áo vào, chuyện này rất bình thường. Chỉ có điều ngoài ý muốn là, Diệp Lăng Thiên không chốt trái cửa thôi, có đánh chết anh cũng không ngờ, Lý Vũ Hân sẽ vào phòng mình.
Diệp Lăng Thiên mặc quần áo xong thì hút điếu thuốc để bình ổn tâm trạng, rồi mới nhìn
đồng hồ xong đi ra ngoài. Anh đi tới trước phòng Lý Vũ Hân gõ cửa: “Chúng ta đi xuống ăn sáng thôi, lát nữa cô còn phải tới công ty Ale nữa.”
“Là do cô nôn.”
“Thế tại sao anh lại ngủ trong phòng tôi? Anh giải thích thử đi? Anh không có phòng à?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
“Tôi sợ cô muốn uống nước nữa. Nếu cô cảm thấy tôi đã xâm phạm cô, vậy mời cô tới cục cảnh sát báo án, thu thập bằng chứng ngay đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong câu cuối cùng thì mở cửa đi ra ngoài.
Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên đi rồi, cô cũng hơi bối rối, đồng thời cảm thấy khó hiểu. Lẽ ra người nên tức giận là mình mới đúng, sao anh lại nóng nảy như thế. Dựa theo kịch bản thì đáng lý không phải thế này.
Lý Vũ Hân ngồi ngơ ngác trên sofa, trong lòng tràn đầy lửa giận và oan ức nhưng lại biến mất sau khi chứng kiến Diệp Lăng Thiên bực tức. Điều này càng làm cô cảm thấy khó hiểu.
Lý Vũ Hân ngồi một mình trên sofa, nghĩ tới những lời Diệp Lăng Thiên đã nói rồi cố gắng nhớ lại mấy chi tiết tối qua. Mặc dù cô không thể nhớ được nhiều, nhưng hình như Diệp Lăng Thiên không nói dối.
Lý Vũ Hân ngẩn người, rồi trở lại phòng ngủ, kiểm tra một lượt, vén chăn lên xem xét ga giường một chút. Hình như không để lại dấu vết gì, cô cũng không cảm thấy người mình khó chịu chỗ nào. Nếu Diệp Lăng Thiên thật sự đã làm gì với cô thì cô cũng không thể không có cảm giác.
Ngoài ra, Lý Vũ Hân nhìn thấy áo khoác Diệp Lăng Thiên ném xuống sàn, quả thật chỉ có áo khoác, không hề có quần áo nào khác. Hơn nữa, trên áo khoác dính đầy vết bẩn, có mùi khó ngửi. Cô cũng phát hiện chiếc cốc đặt bên giường. Những thứ này gần như đã chứng minh, lời anh nói là thật.
Nghĩ tới việc Diệp Lăng Thiên đã chăm sóc cho mình tối qua, rồi nhớ lại thái độ lúc nãy của mình với anh ấy, Lý Vũ Hân bỗng đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ. Cô không biết mình phải đối mặt với anh thế nào nữa.
“Chẳng lẽ là mình có lỗi với anh ấy ư? Cho dù anh ấy không làm gì mình, nhưng ít nhất anh ấy cũng cởi áo của mình, hành động này chẳng phải rất bất lịch sự à?” Lý Vũ Hân tự tìm cho mình một lý do, tuy nhiên, lúc nói thì rất kiên quyết nhưng trong lòng lại thấy có lỗi với Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân im lặng, cuối cùng đành phải chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Giờ tâm trạng cô còn phiền muộn hơn lúc trước hiểu lầm Diệp Lăng Thiên đã làm gì với mình nữa.
Nếu nói Diệp Lăng Thiên không tức giận là nói dối. Gặp phải chuyện này, cho dù là Phật tổ cũng sẽ phát cáu. Rõ ràng là giúp người khác, kết quả lại bị hàm oan, loại chuyện này đúng là rất dễ bực bội.
Diệp Lăng Thiên về phòng mình hút điếu thuốc, rồi vào phòng tắm, xả vòi sen, bắt đầu tắm rửa. Tắm vòi hoa sen là thói quen nhiều năm của anh, anh không thích tắm bồn. Và bất kì lúc nào, anh cũng tắm bằng nước lạnh.
Lý Vũ Hân tắm xong thì thay đồ, mang tâm trạng áy náy đi tới trước phòng Diệp Lăng Thiên gõ cửa. Trong phòng không có động tĩnh gì, cô lại gõ tiếp nhưng một lát sau vẫn không có ai ra mở cửa. Cô đành thử vặn tay nắm cửa, cánh cửa liền mở ra.
Lý Vũ Hân đi vào, thấy trong phòng không có ai. Cô nhìn xung quanh, rồi khẽ gọi tên Diệp Lăng Thiên, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Cô vừa tìm kiếm vừa đi vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm: “Người này đi đâu rồi? Không phải thật sự tức giận chạy ra ngoài rồi chứ?”
Cô vừa dứt lời đã thấy cửa phòng tắm mở ra. Diệp Lăng Thiên không mặc quần áo, vừa đi ra vừa cầm khăn lau tóc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hóa đá, Lý Vũ Hân hét lên một tiếng thất thanh. Cô quay đầu chạy vụt ra ngoài như bị ma đuổi.
Hóa ra, lúc Lý Vũ Hân gõ cửa, Diệp Lăng Thiên đang tắm. Vì anh tắm bằng vòi hoa sen nên tiếng nước át tiếng cô gọi, cộng thêm cách âm trong phòng tắm khách sạn năm sao thật sự quá tốt, nên anh không hề nghe thấy gì cả.
Lý Vũ Hân chạy vội về phòng mình. Tay chân luống cuống khóa trái cửa lại, mặt đỏ đến mang tai ngồi phịch trên sofa, tâm trạng lúng túng, buồn bực khó giải thích được. Cảnh tượng gặp Diệp Lăng Thiên ban nãy cứ lẩn quẩn trong đầu cô, cô cảm thấy chỉ muốn đi tự sát ngay bây giờ.
Trong lòng Lý Vũ Hân thấy lo lắng bất an, chạy đi rót ly nước, rồi uống ừng ực. Uống hết một ly, cô lại rót tiếp ly nữa.
Cô thật sự hối hận muốn chết. Sao cô lại muốn đi xin lỗi Diệp Lăng Thiên, rồi mở cửa phòng đi vào chứ, càng buồn bực hơn là, cô còn vào phòng ngủ nữa. Nếu giờ cho cô một con dao, nói không chừng cô thật sự sẽ mổ bụng tự sát.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân từ lúc đứng trước mặt mình đến khi lao ra ngoài, đầu óc nhanh nhẹn của anh vẫn chưa phản ứng lại. Cho dù anh từng một mình đối mặt, đồng thời kết liễu nhiều sát thủ giỏi trên thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này trong đời.
Đến sau khi Lý Vũ Hân lao ra ngoài rồi, Diệp Lăng Thiên mới phản ứng lại. Mặt anh đỏ bừng nhưng vẫn bình tĩnh đi đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng hơi lo lắng bất an, gò má đỏ bừng, anh bỗng thấy ngượng ngùng, nếu để các chiến hữu và đối thủ trước đây của anh nhìn thấy cảnh này, không biết có bao nhiêu người sẽ ngất đi nữa.
Tâm trạng Diệp Lăng Thiên khá giống Lý Vũ Hân, anh vội vàng mặc đồ vào. Chỉ là vì trên người cứ cảm thấy có mùi khó chịu mà tối qua cô nôn lên người anh để lại, dù anh không quá ghét mùi này, vì trước đây anh từng nằm trong bùn lầy xác thối ba ngày ba đêm, nên mùi này thật sự chẳng là gì cả nhưng lát nữa anh còn phải làm việc, không thể để người mang mùi này đi ra ngoài được, nên anh mới quyết định về phòng tắm rửa.
Cũng giống như đa số đàn ông thôi, trong phòng khách sạn, chỉ có một mình, nên cứ trần truồng đi vào tắm rửa, tắm xong thì cứ thế đi ra mà mặc quần áo vào, chuyện này rất bình thường. Chỉ có điều ngoài ý muốn là, Diệp Lăng Thiên không chốt trái cửa thôi, có đánh chết anh cũng không ngờ, Lý Vũ Hân sẽ vào phòng mình.
Diệp Lăng Thiên mặc quần áo xong thì hút điếu thuốc để bình ổn tâm trạng, rồi mới nhìn
đồng hồ xong đi ra ngoài. Anh đi tới trước phòng Lý Vũ Hân gõ cửa: “Chúng ta đi xuống ăn sáng thôi, lát nữa cô còn phải tới công ty Ale nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương