Tổng Tài Ngốc Nghếch Nhà Tôi Rất Lắm Tiền

Chương 7: Túi Văn Kiện! Đã Đến Lúc Lên Sàn Rồi!



Lúc Thịnh Trường An đến vừa đúng lúc Thẩm Trạch đem nước trái cây đặt lên bàn.

"Sao đến nhanh vậy?" Thẩm Trạch gật đầu cười với anh, kéo ghế ra.

Thịnh Trường An lịch sử mỉm cười: "Là do tôi đến sớm thôi."

"Cũng tốt." Thẩm Trạch ý bảo anh ngồi xuống, lấy tập tài liệu ra.

Sau khi an tọa, Thịnh Trường An đan tay vào nhau, do dự mở lời: "Lúc trước tôi có nói với anh rằng định dùng việc bao dưỡng người trong công ty để giải tỏa tâm lý mình đó, thật ra có vài điều tôi chưa nói."

"Là chuyện gì?" Thẩm Trạch mở tài liệu, tay cầm sẵn bút.

"Thực sự thì..." Thịnh Trường An nhưng lại một lúc, khó khăn mở miệng: "Tôi cùng cậu ấy ở chung dựa vào nội dung của tiểu thuyết."

"Cụ thể nghĩa là thế nào?" Thẩm Trạch viết xuống một dòng ghi chú.

Thịnh Trường An nhắm mắt lại: "Tôi... tôi gửi cậu ấy một bộ tiểu thuyết, yêu cầu dựa vào nội dung trong đó để diễn. Lúc mới bắt đầu tôi nghĩ chỉ là thử thôi, nhưng mà sau đó nó có hiệu quả thật. Lần đầu tiên thử nghiệm, có thể nói là tiếp xúc cực kỳ thân mật. Hôm đó về nhà, con gấu bông của tôi đặt trên sofa hai ngày mới bị ném vào kho."

"Cho nên tôi quyết định thử thêm. Hôm nay lúc ở phòng bếp, tôi tự nhủ bản thân rằng mình là đang làm việc của nhân vật trong tiểu thuyết thôi. Sau khi cậu ấy đi rồi thì ăn cơm trưa đã làm."

Thẩm Trạch gật đầu: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"

"Rất khó nói." Trên mặt Thịnh Trường An thoang có chút khổ sở: "Tâm trạng của tôi được cải thiện rất nhiều, nếu sau đó bản thân tự rèn luyện thêm thì chắc chắn sẽ rất thuận lợi. Chỉ là, tôi nghĩ nếu cứ dựa vào cách trị liệu kia mà lừa dối chính mình, không biết tương lai mọi chuyện lại càng tệ hơn nữa hay không?"

"Chà." Thẩm Trạch trầm ngâm một lúc: "Lúc anh làm mấy chuyện đó với cậu ta thì đã nghĩ như thế nào?"

"Thì là..." Đôi tai Thịnh Trường An ửng đỏ: "Tôi hoàn toàn đem mình nhập vào vai nhân vật kia." Sau đó anh bổ sung thêm: "Cho nên tôi sợ bản thân sẽ đi sai hướng khác."

"Như vậy đi." Thẩm Trạch mỉm cười: "Lần tới khi anh nhập vai, thử thêm vào cảm xúc của mình nữa đi."

"Cảm súc của tôi?"

"Từng bước từng bước một, sau đó sẽ tốt dần lên." Thẩm Trạch đóng tập tài liệu, cười nói: "Nếu phương pháp này hữu ích, khiến anh thấy thoải mái, thì có thể sử dụng vừa phải, miễn là không bị phụ thuộc quá mức. Chỉ là khi dùng biện pháp này rồi, có khả năng sẽ nảy sinh tình cảm với người khác."

Thịnh Trường An sửng sốt: "Vậy thì..."

"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Thẩm Trạch vẫn giữ trên môi nụ cười: "Tôi tin rằng nếu là người anh thích thì chắc chắn rất ưu tú. Cho dù là diễn viên thì chắc chắn vẫn có lúc không thể nhập vai, vậy nên dù có tình cảm thật sự cũng đừng nên áp chế, phải luôn thả lỏng bản thân, để thuận theo tự nhiên. Tôi yêu cầu anh một điều, phải luôn đặt chính mình lên đầu, dù tương lai hai người không còn dính líu tới nhau thì cũng có thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất."

"Chuyện này đối với cậu ấy hình như quá không công bằng." Thịnh Trường An trên mặt có chút khó xử.

"Giờ mà anh nghĩ đến chuyện này có phải hơi sớm không?" Thẩm Trạch xoay bút trong tay: "Huống hồ quan hệ giữa hai người dựa trên hợp đồng, không phải sao?"

"Được rồi." Thịnh Trường An nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đứng lên vươn tay trước mặt Thẩm Trạch: "Cảm ơn anh."

Thẩm Trạch đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy bắt tay với anh: "Về sau có vấn đề gì nhớ báo lại cho tôi."

Thịnh Trường An gật đầu, cảm ơn thêm lần nữa rồi rời đi.

__________

Từ hôm rời khỏi nhà Thịnh Trường An, mấy ngày sau đó Phương Tri Dịch cũng không nhận được thêm tin tức gì. Hắn rúc ở nhà học kịch bản, nghiền ngẫm nhân vật, còn viết cả tiểu sử về nhân vật của mình.

Đôi lúc rảnh rỗi hắn sẽ nghĩ tới hợp đồng bao dưỡng kỳ lạ kia và cả những chuyện đã xảy ra, rồi lại quay lại với kịch bản của mình.

Bởi vậy khi nhận được tin nhắn mới của Thịnh Trường An hắn vẫn cảm thấy bối rối.

Người đáng yêu nhất thế giới 《Cậu có bận không?》

Phương Tri Dịch sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nhắn lại 《Không có việc gì. Làm sao vậy?》

Người đáng yêu nhất thế giới 《Hôm nay tôi muốn làm vài việc. Nếu cậu bận tôi có thể thay đổi thời gian.》

Phương Tri Dịch 《Mấy giờ vậy?》

Người đáng yêu nhất thế giới 《Khoảng ba giờ chiều nay. Nhớ mang theo văn kiện.》

Phương Tri Dịch 《Được.》

Phương Tri Dịch đặt cơm hộp, nhanh chóng xử lý rồi đọc lại nội dung tiểu thuyết một chút. Lấp đầy bụng xong hắn nhìn đồng hồ— giờ lái xe đi là vừa.

Hắn lại đến tiểu khu kiểu cũ quen thuộc kia, lần này không còn nghe thấy tiếng đàn piano du dương nữa. Hắn cầm túi văn kiện, trên tay còn ôm thêm một bó loa kèn đỏ mua trên đường tới, nhẹ nhàng gõ cửa.

Thịnh Trường An trên mặc áo phông trắng, dưới bận chiếc quần jeans mở cửa cho hắn.

Vẻ mặt anh dường như có chút bất an, trên trán còn thoáng một tầng mồ hôi mỏng. Phương Tri Dịch đưa hoa đến tay anh: "Làm sao vậy?"

Thịnh Trường An không có nhận, trong giọng nói có chút căng thẳng: "Sao anh lại tới đây?"

Phương Tri Dịch theo bản năng định nói không phải anh gọi hắn đến sao, nhưng rất nhanh sau đó nhận ra bản thân đang diễn kịch.

Được rồi.

Hắn lập tức điều chỉnh thật tốt trạng tháu của mình, cúi đầu cười khẽ: "Vì nhớ em nên đến đây. Sao vậy, không chào đón tôi sao?"

Thịnh Trường An có ý muốn đuổi khách: "Không phải, hôm nay em có chút việc, anh về trước đi."

Phương Tri Dịch nghiêng người một cái là đã vào được nhà: "Có phải gặp chuyện gì phiền phức không?"

Thịnh Trường An vội vàng theo sau, xoay người đóng cửa, đi đến phòng khách thì thấy hắn ngồi trên sofa đang cố cắm những bông hoa loa kèn đỏ chen vào giữa lọ cúc họa mi trắng.

"Này!" Thịnh Trường An vội vàng đi qua ngăn hắn lại: "Không thể cắm chung chúng được."

Phương Tri Dịch đem hoa mới mua cắm vào chiếc lọ mà anh vừa đem ra, vỗ vỗ xuống chỗ trống cạnh mình: "Lại đây nói tôi nghe, có phải gặp chuyện gì không? Trán em toàn mồ hôi kìa."

"A... Thật sao?" Thịnh Trường An tùy tiện đưa tay lên lau, cảm thấy hơi dính nhớp, bèn đi lấy khăn giấy.

Phương Tri Dịch đứng dậy cầm mấy tờ mà anh lấy dư ra lau mồ hôi cho anh, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Thịnh Trường An vội vàng chạy qua hắn ra ngoài, mở cửa thấy một dì đứng tuổi đang đứng ở đó.

Người dì nói: "Tiểu Trương à, con xem cũng sắp đến hạn rồi, không phải gì không muốn cho con thuê tiếp, là do có người khác muốn mua căn nhà này nên con tính xem..."

Thịnh Trường An trông có vẻ lo lắng: "Được mà dì, con sẽ dọn đi sớm thôi, đã tìm được chỗ mới rồi."

Phương Tri Dịch đứng sau Thịnh Trường An nghe đoạn đối thoại này với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Dì à, dì có biết không, người đang đứng trước mặt dì chỉ cần nói một câu là có thể mua đứt cả mấy tòa nhà ở đây trong nháy mắt đấy. Còn có, Tiểu Trương là ai? Tên giả sao?

Chắc đây là diễn viên quần chúng Thịnh tổng tìm tới, hẳn là biết đi.

Phương Tri Dịch nhìn Thịnh Trường An kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay lại với vẻ mặt buồn bã, giống như một chú Ba Tư bị mèo hoang bên ngoài bắt nạt chạy về tố khổ với chủ nhân.

Túi văn kiện! Đã đến lúc mày lên sàn rồi!

Phương Tri Dịch đến cạnh anh quan tâm hỏi: "Sao không nói chuyện này với tôi?"

"Em." Trong giọng nói Thịnh Trường An có chút tủi thân: "Chúng ta vừa mới bên nhau, đương nhiên không thể làm phiền đến anh, cứ như là..." "

Nếu là em thì đâu có gì gọi là phiền toái." Phương Tri Dịch vội vàng đem ra túi văn kiện chứa sổ đỏ bên trong: "Tôi đã sớm tính đến rồi, em có muốn chuyển đến sống cùng tôi không?"

Thịnh Trường An kinh ngạc khi thấy tên mình ngay trang đầu của sổ đỏ, ngẩng đầu nhìn Phương Tri Dịch: "Tại sao lại chỉ có tên em vậy?"

Phương Tri Dịch thầm nghĩ đương nhiên vì đây là đồ của anh đưa tôi làm đạo cụ diễn, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười ôn nhu, giọng nói dịu êm tựa như làn nước: "Vậy em có muốn dọn đến không? Chủ hộ không cho ở, tôi cũng không thể vào ở được."

Thịnh Trường An lắp bắp cố kiếm lý do: "Em... Em tìm được nơi ở tốt, hơn nữa, hơn nữa chỗ này xa quá, đi làm không tiện..."

Phương Tri Dịch lại nhanh chóng rút chìa khóa xe từ trong túi văn kiện ra: "Em xem, có thích không?"

Thịnh Trường An từ chối: "Cái này đắt quá..."

Đắt rẻ gì tầm này, đều là đồ của anh cả. Phương Tri Dịch tiếp tục cố gắng: "Để nó trong gara thì thật vô dụng, nếu em đồng ý dùng thì nó mới tăng giá trị lên được."

Thịnh Trường An có ý muốn đẩy hắn ra, nhưng Phương Tri Dịch lại đặt tay lên xoa đầu anh: "Tôi có thể đánh đổi tất cả đồ của mình để đưa em về nhà còn cảm thấy không đủ, một vài thứ nhỏ nhặt này có là gì đâu?"

Sau đó hắn như hiểu ra cái gì: "Em vừa rồi đổ nhiều mồ hôi như thế, có phải đang dọn đồ không?"

Đôi tai Thịnh Trường An ửng đỏ, còn có xu hướng lan ra toàn mặt.

Phương Tri Dich hiểu ra liền tới mở cửa phòng ngủ, quả nhiên trên nền nhà đặt mấy cái hộp carton lớn.

Hắn quay đầu nhìn Thịnh Trường An, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "Nếu như hôm nay tôi không tới, bạn trai của mình chạy đi chỗ nào chắc cũng không biết rồi."

Thịnh Trường An bất lực giải thích: "Không phải, em chỉ nghĩ khi nào chuyển nhà xong sẽ báo cho anh..."

"Vậy em chuyển tới đâu?" Phương Tri Dịch truy hỏi: "Có phải vẫn đang tìm không?"

Thịnh Trường An bất đắc dĩ trả lời: "Quá ít căn phù hợp..."

"Cho nên hãy đến sống cùng tôi đi." Phương Tri Dịch lại lần nữa khuyên bảo: "Nếu em thấy ngại thì thỉnh thoảng làm cơm cho tôi ăn, bình thường đánh đàn cho tôi nghe được không? Dù sao tìm được một người chơi đàn giỏi tiền bỏ ra cũng nhiều." Hắn thực sự rất muốn ăn cơm Thịnh tổng làm, Phương Tri Dịch nói xong lời thoại này, nhớ tới lần trước được ngửi mà không được thử một ngụm canh xương sườn kia, suýt nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.

Từ khi hắn làm loạn trong nhà, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng hay tài khoản đều bị khóa hết, trên người lại chẳng có tiền mặt, cùng lắm dựa vào số tiền lăn lộn kiếm được sống qua ngày, không biết nấu cơm, lại không thể giống như trước kia tiêu xài phung phí, thế nên nhìn thấy một nồi canh sườn của Thịnh tổng mà nước dãi muốn chảy ra đến nơi, còn nghĩ sẽ dựa vào công việc mà hưởng lợi một bữa— kết quả là vẫn phải ăn cơm hộp mua ở dưới nhà, đúng là thảm.

Thịnh Trường An còn hơi do dự, Phương Tri Dịch trực tiếp đi vào trong phòng anh nhấc một cái hộp lên... Nhấc không nổi!?

Cái hộp này sao mà nặng quá đáng! Phương Tri Dịch giả bộ không có chuyện gì xảy ra, cố gắng hết sức nhấc cái hộp đó lên đi xuống cầu thang.

Tổng tài trong tiểu thuyết đúng là không phải người, Phương Tri Dịch muốn khóc đến nơi rồi, trong tiểu thuyết còn viết hắn một lần đem tất cả đồ xuống! Sao có thể! Ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye* sao?

Chờ một chút. Đem tất cả đi trong một lần không có nghĩa là phải đem đi cùng lúc, đúng không...? Phương Tri Dịch nhớ lại một đống hộp lớn đặt trong phòng ngủ mà đầu óc choáng váng.

Ai mà biết được chuyện sẽ như thế này, nói hắn diễn tổng tài bá đạo cho sang, thực ra chỉ là cu li chuyển nhà thôi.

Khi Thịnh Trường An đuổi kịp, hắn đã đem hộp carton bỏ vào trong cốp xe.

Như vậy không được, chính mình phải nắm quyền chủ động! Diễn viên muốn sửa kịch bản!

Vì thế hắn xoay người nhìn về phía Thịnh Trường An, mở miệng đánh đòn phủ đầu: "Mấy thứ khác giao lại cho công ty vận chuyển, chúng ta về xem nhà trước."

Thịnh Trường An tiếp diễn cũng rất tự nhiên: "Em không..."

"Yên nào." Phương Tri Dịch vươn tay kéo anh đẩy vào trong ghế phụ lái: "Cục cưng à, em không muốn nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa. Coi như đây là ân huệ chủ hộ ban cho tôi, được không?"

Sau đó hắn quay về ghế lái, rời đi khỏi tòa nhà mà Thịnh tổng chọn để diễn kịch bao lâu.

Quả nhiên hắn nên chủ động sửa kịch bản từ sớm!

Phương Tri Dịch trong lòng kích động đến rơi lệ.

__________

*Ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye: Popeye là nhân vật hư cấu trong loạt phim hoạt hình – truyện tranh cùng tên do E. C. Segar tạo ra. Mỗi khi chàng thủy thủ này cần đến sức mạnh, Popeye sẽ khui một hộp rau chân vịt, chén sạch và lập tức cơ bắp nổi cuồn cuộn, trở thành người đàn ông mạnh nhất thế gian.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...