Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 682: Vậy bảy năm trước hắn ở đâu
Editor: Yuhina Nói xong, Cung Âu đưa tay ra cầm lấy cốc nước trước mặt uống một hớp. Thời Tiểu Niệm cũng không để ý, tiếp tục xem kẹp văn kiện trong tay, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, Cung Âu phun toàn bộ nước ra ngoài, không có một chút tao nhã nào, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, tựa như có người thiếu nợ hắn rất nhiều vậy, đôi mắt chặt chẽ trừng về phía trước. "Anh nói lại lần nữa" Cung Âu hướng về phía đầu điện thoại bên kia quát. "…" Thời Tiểu Niệm và Phong Đức nhìn nhau một cái, đều không hiểu gì, không hiểu Cung Âu đang làm sao, cô rút khăn giấy ra giúp Cung Âu lau miệng. Cung Âu nắm chặt tay cô một cái, hướng về phía điện thoại di động quát, "Anh nói lại cho tôi lần nữa" Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó không hiểu gì mà nhìn hắn, không biết Cung Úc đã nói cái gì, nhất thời sắc mặt của Cung Âu càng thêm khó coi, sắc mặt càng ngày càng kém, nắm tay cô cũng càng ngày càng chặt, tựa nư là ở muốn bẻ gãy vậy. Thời Tiểu Niệm đau đến mức phải nhíu mày. "Vậy bảy năm trước hắn ở nơi nào, có phải là ở Trung Quốc" Cung Âu nghiến răng nghiến lợi mà quát, một giây sau ánh mắt của hắn lóe lên, nói, "Không cần, anh không cần nói nữa, câm miệng" Ngay sau đó Cung Âu đập mạnh điện thoại di động về phía ghế salon, đứng lên liền đi. "Cung Âu, làm sao vậy" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn bóng người Cung Âu, hắn chạy nhanh đi, liều mạng chạy đi, tựa như đang có người đuổi sát ngay phía sau vậy. "Thiếu gia làm sao vậy" Phong Đức từ trên ghế sa lông đứng lên. "Không biết a." Vừa nãy nói chuyện vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại như trúng tà vậy Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía điện thoại di động trên ghế salông, điện thoại còn chưa ngắt, cô lập tức cầm điện thoại di động lên nhẹ nhàng "Alo" một tiếng, âm thanh hoàn toàn không hiểu của Cung Úc truyền đến, "Tiểu Niệm, Cung Âu làm sao vậy, đang trò chuyện vui vẻ sao lại phát hỏa lên, một chút quy củ cũng đều không có." "Vừa nãy hai người các anh nói cái gì vậy" Thời Tiểu Niệm hỏi, cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì. "Vừa nãy, không có gì a, anh chỉ hỏi một chút là bao giờ các em cử hành hôn lễ, anh ở nàh ngây ngốc đến chán rồi." Cung Úc ở đầu điện thoại kia nói, "Nha, đúng rồi, vừa nãy nghe được em đọc một cái tên, cảm thấy quen thuộc nên nói hơn hai câu mà thôi." Hắn không hề làm gì cả a. "Ceciliarossi" Thời Tiểu Niệm lặp lại tên mà mình vừa thấy được, cái tên này có cái gì kỳ quái sao. "Đúng vậy a, đã lâu lắm rồi anh chưa từng nghe qua cái tên này rồi." Cung Úc nói, "Trước kia em trai của em dùng cái tên đó để nói chuyện với người xa lạ." "Cái gì" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, đôi mắt lập tức mở lớn, "Anh nói đây là tên của em trai em" Có cái gì đó va vào trong trái tim cô, đập vỡ tan linh hồn của cô. "Cái tên nữ tính như thế đương nhiên không phải là của hắn, là một bạn thân của hắn, lúc còn nhỏ Tịch Ngọc luôn thích dùng cái tên này đi ra ngoài rêu rao, theo hắn nói, anh là người xa lạ đầu tiên mà hắn vừa thấy mặt đã nói ra tên thật Tịch Ngọc." Cung Úc nói. "…" Thời Tiểu Niệm ngây dại, thấy có chút không ổn, bỗng nhiên cô hiểu tại sao vừa nãy Cung Âu hỏi bảy năm trước ở đâu là có ý gì. Bảy năm trước ở trên con tàu khổng lồ. Người đến người đi rất nhiều, không khách mời thì là người phục vụ. Nữ thần ánh trăng của Lăng Phong giống cô y như đúc. Không thể nào. Chuyện này quá khoa trương đi, không thể a. Ceciliarossi, chẳng phải Cung Âu vừa nói cái tên này rất phổ thông sao, không có gì đặc biệt, coi như có, có lẽ là chính tiểu thư Rossi kia đi. "Cha, cha, cha nuôi." Thơi Tiểu Niệm nghĩ như thế, đầu óc cũng đã hoàn toàn rối loạn, chuyển mâu nhìn về phía Phong Đức, nuốt một ngụm nước miếng nói, "Rossi tiểu thư là người ở đâu, sao lại có mặt trên tàu " "Để ta xem một chút." Phong Đức cầm lấy cặp văn kiện lật vài tờ, nghiêm túc cẩn thận tra, sau đó nói, "Cô ấy là người Italy, năm ấy người được mời chính là cha của cô ấy, cha cô ấy là chính khách, lúc đó vừa vặn mang theo cô ấy tới Trung Quốc chơi, nhưng mà do không có thời gian, nên đã để cô ấy cầm thiệp mời đi chơi, lúc đó cô ấy lên tàu một mình." Người Italy Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm trở nên trắng nhợt, ôm một chút hy vọng cuối cùng hỏi, "Anh, người bạn tốt kia của Tịch Ngọc không phải là người Italy chứ." Bên kia Cung Úc im lặng vài giây rồi nói, "Tịch ngọc lớn lên ở Italy, bạn tốt của hắn không phải là người Italy thì có thể là người nước nào" Một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đều bị Cung Úc dập tắt. "Các em nói cái gì mà lên tàu" hiệu quả bắt âm của điện thoại di động rất tốt, Cung Úc nghe thấy âm thanh của Phong Đức, nói, "Anh đoán là Rossi mà anh nói và người mà các em vừa nhắc đến là cùng một người." Đừng nói nữa. Không đúng, phải nói, đến đây làm rõ mọi chuyện, Thời Tiểu Niệm ổn định lại tâm tư hỏi, "Anh, anh đã nói mấy năm cuối cùng anh vẫn bí mật theo dõi Tịch Ngọc, chắc là hắn chưa tới S thị đi" "Đã tới." Cung Úc nói, ngữ khí trầm xuống. "…" Thời Tiểu Niệm lập tức choáng váng. "Chính là lần kia, lần mà hắn đã đánh mất sinh mệnh của mình." Cung Úc nói, ngữ khí âm u. Thì ra là nói lần đó, mỗi lần nhắc tới cái chết của Tịch Ngọc, trong lòng Thời Tiểu Niệm đều sẽ đau dữ dội, cô cắn cắn môi, "Ngoài ra, hắn chưa từng tới S thị đúng không." Tiệc rượu trên tàu vào bảy năm trước, hẳn là Rossis kia đi. Như vậy là tốt rồi. Chuyện này không thể lại phức tạp lên, nếu không phải vậy thì cô và Cung Âu đều sẽ điên lên mất. "Không sao, anh, chuyện này cứ như vậy đi." Thời Tiểu Niệm nói xong liền muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên Cung Úc ở bên kia nói, "Đúng ròi, thiếu chút nữa đã quên rồi, trước kia còn có một lần, hắn đột nhiên từ Italy bay đến S thị, tính toán, cũng là khoảng bảy năm trước đi." "…" Không mang theo bước ngoặt lớn như vậy. Thời Tiểu Niệm cảm giác trái tim của mình cũng sắp sụp đổ, "Hắn đến Trung Quốc làm gì" "Làm gì? Anh cũng không thể nhớ được, nha, đúng rồi, vào lúc ấy anh có chút việc cá nhân khác, vì thế không bí mật theo đi s thị." Cung úc nói rằng, "Các em có chuyện gì vậy, có cần anh giúp các em điều ta hay không " "Anh có số điện thoại của Rossi tiểu thư kia hay không " Thời Tiểu Niệm lúng túng hỏi. "Điện thoại thì có, có một là Tịch Ngọc bị tên lừa đảo lừa gạt, lúc đó anh đã ghi chép lại phương thức liên lạc của những người mà Tịch Ngọc tiếp xúc." Cung Úc ở bên kia nói, "Như vậy đi, dù sao anh cũng không có gì chuyện, em nói cho anh biết cần điều tra cái gì, anh giúp em điều tra." "Bảy năm trước, tiệc rượu trên tàu là tự bản Rossi tiểu thư đến tham dự sao?" Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi câu đó. "Tốt, anh sẽ tìm phương thức liên lạc, chờ tin tức của anh." Cung Úc ngắt điện thoại. Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, hồn vía như kiểu lên mây, nhất định giống như là đồ giả vậy, không thể nào là thật được, sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên ly kỳ. "Tiểu Niệm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thiếu gia như vậy, con lại như vậy, ta rất lo lắng." Phong Đức đứng ở một bên hỏi. Thời Tiểu Niệm cảm thấy đau đầu, cũng không biết làm sao để mở miệng, " Lăng tổng kia nói đã gặp một người giống y như con, trang phục cũng rất đẹp, còn cầm cái kẹp tóc kia của con." "Cho nên" "Kể từ khi Cung Âu biết sự tồn tại của cái kẹp tóc kia, vẫn cố chấp cho rằng đêm hôm đó là con ở trong phòng của hắn." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, "Nếu như đêm hôm đó, Lăng tổng thấy không phải là con, mà là em trai của con" "…" Trong nháy mắt, vẻ mặt của Phong Đức cũng giống như đã tìm được cánh cửa đến thế giới mới, môi run rẩy hai lần, "Không, không thể nào, chuyện này quá hoang đường quá ly kỳ, không thể nào, rất nhiều chuyện không giải thích được a, thiếu gia là đàn ông, em trai của Tiểu Niệm con cũng là đàn ông, thiếu gia là bị bỏ thuốc, nên không thể nhận biết rõ được người nào với người nào, nhưng điều này cũng không thể nào." Nếu là như vậy, đó không phải là thiếu gia và em trai của Tiểu Niệm sao, hoặc là em trai của Tiểu Niệm đã xxx thiếu gia Phong Đức cảm giác mình không thể nhớ được cái gì nữa. "Con không biết." Thời Tiểu Niệm cảm thấy hỗn loạn, "Chờ tin tức của anh đi, hắn đi hỏi, chỉ cần là bản thân Rossi tiểu thư kia lên tàu, vậy tất cả đều chỉ là chúng ta đoán mò." "Vâng vâng vâng Đúng vậy a." Phong Đức cảm giác mình đã già rồi mà còn phải tiếp thu những thứ này cũng thật là mệt mỏi. Thời Tiểu Niệm thở dài, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, "Cung Âu đâu" "Thiếu gia chạy vào bên trong rồi." "Gay rồi." Thời Tiểu Niệm cảm thấy căng thẳng, chạy vào bên trong, Cung Âu vốn cố chấp cho rằng cái kẹp tóc kia rơi vào trong phòng của hắn, liền chứng minh người ở cùng với hắn một giờ kia là cô, hiện tại biết cái kẹp tóc này có khả năng rơi vào tay một người giống cô y như đúc, người kia lại là em trai sinh đôi của cô. Lần này Cung Âu sẽ làm ra chuyện gì, cô cũng không thể tưởng tượng ra được. "Cung Âu Cung Âu" Thời Tiểu Niệm và Phong Đức vọt vào bên trong, đi thẳng vào đụng phải người hầu liền hỏi dò, Cung Quỳ đang học bài nghe vậy lập tức chuồn êm ra cửa nhìn xung quanh. "Có vẻ như thiếu gia đi lên lầu rồi." Thời Tiểu Niệm không chờ thang máy, trực tiếp chạy lên trên cầu thang bộ, lo lắng hô, "Cung Âu, Cung Âu anh ở đâu" "…" Không có ai đáp lại cô. Hỏi lại người hầu, người hầu cũng không biết. Phong Đức lập tức phát động mọi người cùng nhau tìm người, Thời Tiểu Niệm lo lắng, lo lắng, nhìn bốn phía, mỗi một gian phòng đều mở ra xem một lần, ngay cả tủ quần áo cũng đều mở ra, dưới gầm giường cũng cúi người xuống nhìn. … Cô biết hắn có khả năng ở đâu rồi. "Cha nuôi, tìm ở ban công." Thời Tiểu Niệm từ trong phòng lao ra, hướng về phía Phong Đức hô. Rốt cục, cô và Phong Đức tìm thấy hắn ngồi ở trên ban công nào đó ở lầu ba, cả người nghiêng ngồi ở trên lan can, dựa lưng vào cột trụ, gương mặt không có cảm xúc gì, xa xa nhìn như mảnh thủy tinh màu xanh trên nền trời trong suốt. Thấy hắn bình yên vô sự, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi đưa tay xoa mồ hôi trên mặt một chút, hướng hắn đi tới, "Cung Âu, anh xuống đi." "Em đừng lại đây" Cung Âu chuyển mâu tàn nhẫn mà trừng cô một chút. "Anh ngồi ở chỗ đó rất nguy hiểm, xuống đây đi." Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi về phía hắn. "Anh nói đừng tới đây" Cung Âu hướng về phía cô tức giận quát, Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, "Anh còn nói có một cái lỗ lớn trong não em, nhưng em thấy lỗ trong não của anh còn to hơn, hiện tại cái gì cũng còn chưa được chứng thực, anh đừng suy nghĩ lung tung." Nghe vậy, sắc mặt của Cung Âu hòa hoãn lại. Đúng vậy, bây giờ còn chưa chứng thực được gì cả. Phong Đức đứng ở nơi đó cũng muốn khuyên hai câu, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, ông vừa nhìn đã có chút kích động nói, "Thiếu gia, là Đại thiếu gia gọi điện thoại tới, khẳng định là Đại thiếu gia đã tra được kết quả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương