Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 52: Lý Vũ Linh muốn đi du lịch
Nếu Phó Thắng Nam thực sự thích đứa bé này, tôi lưu lại có lẽ cũng là một lựa chọn, về phần Lâm Hạnh Nguyên, tôi đã chịu đựng hai năm, thời gian bết bát như vậy cũng đã trôi qua, sau này có đứa bé sống cùng tôi, tôi có thề nát đến đâu nữa chứ?
So với việc đứa bé không có được tình thương của cha, những uất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồ không có là cái gì.
Nhưng có vài thứ, ép tới càng sâu, lúc bộc phát thì càng làm tôi sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp đều mưa rất to, thành phố Giang Ninh đến mùa này đều sẽ có một số khu vực bị ngập, thời gian này công ty cũng thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy hôm nay đều cho nhân viên tan làm sớm hơn bình thường.
Biết là Phó Thắng Nam sẽ không bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyên sợ sấm chớp, cho nên mấy hôm nay anh ta sẽ không trở về biệt thự, như thế tôi cũng không cần trở về,
ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn có Lý Vũ Linh làm bạn.
Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh, Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầy rượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiên cứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trải qua một thân một mình cũng được.
Chẳng qua là, khi người ta suy nghĩ thông suốt một số chuyện, tỉnh thần cũng sẽ phải chịu những ảnh hường nhất định, tôi không mong đợi Phó Thắng Nam sẽ đến xem tôi, nhưng tôi vẫn thường xuyên ngồi ngần ngơ một mình.
Có lúc ngồi càng lâu lại càng
khó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm cho tôi không ít thuốc, dặn dò tôi phải nhớ uống thuốc, nhưng cuối cùng tôi vẫn quên uống thuốc, nếu như Lý Vũ Linh không nhắc nhờ, tôi sẽ thường xuyên quên mất chuyện này.
Sau khi trải qua một tuần, mưa lớn rốt cuộc cũng tạnh, thành phố Giang Ninh cũng bắt đầu nhìn thấy ánh mặt trời.
Việc kiểm toán của tập đoàn Phó Thiên đã bắt đầu bình thường, tôi cũng bận rộn với chuyện của Hạ Vỹ, Lý Vũ Linh bảo muốn đi du lịch mấy ngày, nên muốn di ra ngoài
Tôi biết trong nội tâm cô ấy vẫn còn khúc mắc chuyện Lam Tinh, nếu không phải cục trường Trần ra tay, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ bị xử vài chục năm tù.
Trong nội tâm cô ấy tràn đầy oán khí, nhưng chỉ có thể nén ở trong lòng, coi như biết là do Lâm Hạnh Nguyên làm, cô ấy cũng không thể làm gì, một ngày Phó Thắng Nam còn che chờ cô ta, thì người khác cũng không động đến cô ta được.
Cho nên Lý Vũ Linh không vui, cô ấy muốn đi ra ngoài một chút, tôi cũng có thể hiểu được.
Cô ấy ra ngoài, tôi dĩ nhiên là sẽ không tiếp tục ở lại nhà trọ Vân Đồng, cũng chỉ có thể trở về biệt thự, trong biệt thự ít nhất còn có dì Triệu, có người ð cùng, tôi không đến nỗi phải lủi thủi một mình qua ngày.
Xử lý xong chuyện của công ty, tôi lái xe đi về biệt thự, rất trùng hợp và không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Lâm Hạnh Nguyên xuất hiện ðở cửa biệt thự.
Cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh, đứng ở bên cạnh xe Jeep màu đen của Phó Thắng Nam, thân thể của cô ta gầy nhỏ thon dài, ð dưới ánh nắng buổi chiều nhìn đẹp giống như một bức họa.
“Đẹp thật!” Tôi không khỏi lầm bầm lầu bầu một mình.
Có một vị trí nào đó ð trong ngực bắt đầu nứt ra, tạo thành một lỗ thủng lớn, bên trong tất cả đều là tức giận và căm ghét.
Vốn dĩ nên lái xe chậm lại, tôi lại dậm chân ga, phóng về phía của Lâm Hạnh Nguyên, chỉ mới trôi qua
mấy giây, tôi đã đem tất cả những thứ kinh tờm ở trong tim cho ra bên ngoài.
Tôi nghĩ, chỉ cần Lâm Hạnh Nguyên chết, tôi cũng không cần phải chịu đựng như vậy nữa, tôi không cần lo lắng Phó Thắng Nam khi nào trð về, lúc nào lại sẽ rời đi không có chút dấu hiệu nào.
Khi lái xe về phía cô ta, tôi thật sự muốn cô ta chết.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện Phó Thắng Nam, anh ta ngăn ð trước mặt Lâm Hạnh Nguyên, khuôn mặt anh tuấn vô cùng lạnh lẽo.
Tôi nhanh chóng đạp mạnh xuống chân phanh, tâm trí có chút lộn xộn, mới vừa rồi tôi thật thật sự muốn giết chết Lâm Hạnh Nguyên.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thắng Nam kéo tôi xuống xe, ánh mắt lạnh giá âm trầm: “Thẩm Xuân Hinh, cô đang làm gì vậy?”
Người tôi không kiểm soát được xụi lơ ngay tại chỗ, anh ta nhanh chóng đưa tay ôm lấy tôi nhưng vẫn chưa bớt giận.
Rất lâu sau đó, tôi mới ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt của tôi
ngập tràn nước mắt: “Phó Thắng Nam, đề cho cô ta đi khỏi nơi này, được không?”
Cầm bàn tay lạnh ngắt của anh ta, tôi có chút nghẹn ngào nói: “Phó Thắng Nam, tôi yêu anh nhiều hơn so với anh tường tường đó, anh đừng ép tôi, đừng để cho cô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa, tôi sẽ giết cô ta thật đó.”
Lúc này tôi không thể nào kiểm chế được tâm tình của mình, không giữ lại chút nào, tôi bộc lộ toàn bộ ra cho Phó Thắng Nam nhìn, bao gồm cả sự ác độc, ích kỷ
của tôi, đều cho anh ta nhìn tất cả.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Thắng Nam mím môi, cánh tay anh ta đang cầm cánh tay của tôi tự nhiên cũng buông lỏng ra, tay của anh cầm lấy cằm của tôi, chóp mũi của anh ta đưa gần lại với chóp mũi của tôi, cái cảm giác xâm lấn quen thuộc ập vào mặt tôi, thanh âm khàn khàn nói với tôi một chữ: “Ngu!””
Anh ta bế tôi lên, anh ta nhìn dì Triệu đang vội vàng chạy đến nói: “Gọi một chiếc xe cho cô Hạnh Nguyên”
Dì Triệu gật đầu liên tục.
Vừa rồi Lâm Hạnh Nguyên quá sợ hãi, lúc này mới tỉnh hồn lại, mặt phờ phạc tái nhợt nhìn tôi và Phó Thắng Nam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Phó Thắng Nam, há miệng nói, trong thanh âm mang theo cả sự tủi thân với không cam lòng: “Anh Thắng
Nam, “Đi về đi!” Phó Thắng Nam mỡ miệng, rồi ôm tôi trở về biệt thự. Sau lưng, truyền tới tiếng của dì Triệu: “Cô Hạnh Nguyên, xe đến rồi, xin mời!”
Về tới phòng ngủ, Phó Thắng Nam đặt tôi ð trên giường, dùng đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy nhìn tôi một lúc lâu. Sau đó anh ta tới gần tôi hôn nhẹ nhàng trên gương mặt tôi rồi nói: “Sau này đừng xúc động như vậy! Nếu không…”
Câu tiếp theo, anh ta không có nói, chỉ bĩu môi một cái rồi cắn lên trên bả vai của tôi, có đau một chút, tôi cau mày lại nhưng không lên tiếng.
Đắp kín mền giúp tôi, điện thoại di động của anh ta đặt ở đầu
giường bỗng nhiên vang lên, tôi nằm trên giường nên liếc mắt thì thấy số điện thoại gọi đến là của Lâm Hạnh Nguyên.
Phó Thắng Nam chỉ liếc một cái, nhưng không có bắt máy.
Sau đó điện thoại đổ chuông thêm mấy lần đều là của Lâm Hạnh Nguyên gọi, thấy Phó Thắng Nam không nghe máy, Lâm Hạnh Nguyên chuyền qua gửi tin nhắn.
Liếc mắt nhìn tin gửi tới: “Anh Thắng Nam, anh đừng bỏ lại em, em đã không có anh trai, bây giờ chỉ có anh thôi.”
Tôi nghĩ mình sẽ cười, nhưng đôi mắt của tôi như bị cát bay vào mắt, không cười nổi.
Phó Thắng Nam cũng thấy, anh ta không có trả lời, chỉ châm một điếu thuốc, ngồi ð trên ban công hút, bóng lưng vừa cô đơn lại cô độc.
Có lẽ là do vừa mới bị kinh hãi quá độ, nên không bao lâu, tôi liền ngủ mất.
Khi giật mình tỉnh lại đã là nửa đêm, tôi bị tiếng sấm vang bên ngoài đánh thức, tôi nghĩ rằng sấm chỉ đánh buổi chiều, nhưng đến
nửa đêm sấm chớp vẫn rền vang, trời mưa rất lớn.
Ngày trước có Lý Vũ Linh ở bên cạnh, tôi cũng miễn cưỡng cảm thấy màn đêm không có đáng sợ, lúc này trong phòng ngủ không có ai, ánh sáng của những tia sét xuyên qua cửa sổ, lóe lên ð trong phòng.
Mờ đèn, đảo mắt nhìn một vòng phòng ngủ, không thấy Phó Thắng Nam đâu, trên ban công rơi xuống rất nhiều tàn thuốc, xem ra anh ta hút không ít.
Không thấy ai, tôi đi chân trần
ra phòng ngủ, có lẽ anh ta đang ở trong phòng đọc sách.
Thế nhưng chắc do tôi nghĩ quá nhiều, lúc này ở đại sảnh dưới lầu.
Quần áo màu xanh trên người Lâm Hạnh Nguyên đã ướt đẫm, mắt cô ta đỏ hoe, có chút quật cường nhìn Phó Thắng Nam.
“Đi về!” Phó Thắng Nam mờ miệng, thanh âm có chút bất đắc dĩ nói.
“Không!” Lâm Hạnh Nguyên nhếch miệng lên, cười vô cùng ngây thơ lại hồn nhiên nói: “Anh
biết, em sợ sấm sét.”
Lâm Hạnh Nguyên bộ dáng vô cùng nhỏ bé và nhu nhược, nhất là lúc này quần áo cô ta còn bị ướt, tóc tai xốc xếch.
Sau một lúc, Phó Thắng Nam vẫn phải đồng ý, mờ miệng nói: “Đi tắm trước đi!”
So với việc đứa bé không có được tình thương của cha, những uất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồ không có là cái gì.
Nhưng có vài thứ, ép tới càng sâu, lúc bộc phát thì càng làm tôi sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp đều mưa rất to, thành phố Giang Ninh đến mùa này đều sẽ có một số khu vực bị ngập, thời gian này công ty cũng thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy hôm nay đều cho nhân viên tan làm sớm hơn bình thường.
Biết là Phó Thắng Nam sẽ không bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyên sợ sấm chớp, cho nên mấy hôm nay anh ta sẽ không trở về biệt thự, như thế tôi cũng không cần trở về,
ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn có Lý Vũ Linh làm bạn.
Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh, Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầy rượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiên cứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trải qua một thân một mình cũng được.
Chẳng qua là, khi người ta suy nghĩ thông suốt một số chuyện, tỉnh thần cũng sẽ phải chịu những ảnh hường nhất định, tôi không mong đợi Phó Thắng Nam sẽ đến xem tôi, nhưng tôi vẫn thường xuyên ngồi ngần ngơ một mình.
Có lúc ngồi càng lâu lại càng
khó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm cho tôi không ít thuốc, dặn dò tôi phải nhớ uống thuốc, nhưng cuối cùng tôi vẫn quên uống thuốc, nếu như Lý Vũ Linh không nhắc nhờ, tôi sẽ thường xuyên quên mất chuyện này.
Sau khi trải qua một tuần, mưa lớn rốt cuộc cũng tạnh, thành phố Giang Ninh cũng bắt đầu nhìn thấy ánh mặt trời.
Việc kiểm toán của tập đoàn Phó Thiên đã bắt đầu bình thường, tôi cũng bận rộn với chuyện của Hạ Vỹ, Lý Vũ Linh bảo muốn đi du lịch mấy ngày, nên muốn di ra ngoài
Tôi biết trong nội tâm cô ấy vẫn còn khúc mắc chuyện Lam Tinh, nếu không phải cục trường Trần ra tay, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ bị xử vài chục năm tù.
Trong nội tâm cô ấy tràn đầy oán khí, nhưng chỉ có thể nén ở trong lòng, coi như biết là do Lâm Hạnh Nguyên làm, cô ấy cũng không thể làm gì, một ngày Phó Thắng Nam còn che chờ cô ta, thì người khác cũng không động đến cô ta được.
Cho nên Lý Vũ Linh không vui, cô ấy muốn đi ra ngoài một chút, tôi cũng có thể hiểu được.
Cô ấy ra ngoài, tôi dĩ nhiên là sẽ không tiếp tục ở lại nhà trọ Vân Đồng, cũng chỉ có thể trở về biệt thự, trong biệt thự ít nhất còn có dì Triệu, có người ð cùng, tôi không đến nỗi phải lủi thủi một mình qua ngày.
Xử lý xong chuyện của công ty, tôi lái xe đi về biệt thự, rất trùng hợp và không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Lâm Hạnh Nguyên xuất hiện ðở cửa biệt thự.
Cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh, đứng ở bên cạnh xe Jeep màu đen của Phó Thắng Nam, thân thể của cô ta gầy nhỏ thon dài, ð dưới ánh nắng buổi chiều nhìn đẹp giống như một bức họa.
“Đẹp thật!” Tôi không khỏi lầm bầm lầu bầu một mình.
Có một vị trí nào đó ð trong ngực bắt đầu nứt ra, tạo thành một lỗ thủng lớn, bên trong tất cả đều là tức giận và căm ghét.
Vốn dĩ nên lái xe chậm lại, tôi lại dậm chân ga, phóng về phía của Lâm Hạnh Nguyên, chỉ mới trôi qua
mấy giây, tôi đã đem tất cả những thứ kinh tờm ở trong tim cho ra bên ngoài.
Tôi nghĩ, chỉ cần Lâm Hạnh Nguyên chết, tôi cũng không cần phải chịu đựng như vậy nữa, tôi không cần lo lắng Phó Thắng Nam khi nào trð về, lúc nào lại sẽ rời đi không có chút dấu hiệu nào.
Khi lái xe về phía cô ta, tôi thật sự muốn cô ta chết.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện Phó Thắng Nam, anh ta ngăn ð trước mặt Lâm Hạnh Nguyên, khuôn mặt anh tuấn vô cùng lạnh lẽo.
Tôi nhanh chóng đạp mạnh xuống chân phanh, tâm trí có chút lộn xộn, mới vừa rồi tôi thật thật sự muốn giết chết Lâm Hạnh Nguyên.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thắng Nam kéo tôi xuống xe, ánh mắt lạnh giá âm trầm: “Thẩm Xuân Hinh, cô đang làm gì vậy?”
Người tôi không kiểm soát được xụi lơ ngay tại chỗ, anh ta nhanh chóng đưa tay ôm lấy tôi nhưng vẫn chưa bớt giận.
Rất lâu sau đó, tôi mới ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt của tôi
ngập tràn nước mắt: “Phó Thắng Nam, đề cho cô ta đi khỏi nơi này, được không?”
Cầm bàn tay lạnh ngắt của anh ta, tôi có chút nghẹn ngào nói: “Phó Thắng Nam, tôi yêu anh nhiều hơn so với anh tường tường đó, anh đừng ép tôi, đừng để cho cô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa, tôi sẽ giết cô ta thật đó.”
Lúc này tôi không thể nào kiểm chế được tâm tình của mình, không giữ lại chút nào, tôi bộc lộ toàn bộ ra cho Phó Thắng Nam nhìn, bao gồm cả sự ác độc, ích kỷ
của tôi, đều cho anh ta nhìn tất cả.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Thắng Nam mím môi, cánh tay anh ta đang cầm cánh tay của tôi tự nhiên cũng buông lỏng ra, tay của anh cầm lấy cằm của tôi, chóp mũi của anh ta đưa gần lại với chóp mũi của tôi, cái cảm giác xâm lấn quen thuộc ập vào mặt tôi, thanh âm khàn khàn nói với tôi một chữ: “Ngu!””
Anh ta bế tôi lên, anh ta nhìn dì Triệu đang vội vàng chạy đến nói: “Gọi một chiếc xe cho cô Hạnh Nguyên”
Dì Triệu gật đầu liên tục.
Vừa rồi Lâm Hạnh Nguyên quá sợ hãi, lúc này mới tỉnh hồn lại, mặt phờ phạc tái nhợt nhìn tôi và Phó Thắng Nam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Phó Thắng Nam, há miệng nói, trong thanh âm mang theo cả sự tủi thân với không cam lòng: “Anh Thắng
Nam, “Đi về đi!” Phó Thắng Nam mỡ miệng, rồi ôm tôi trở về biệt thự. Sau lưng, truyền tới tiếng của dì Triệu: “Cô Hạnh Nguyên, xe đến rồi, xin mời!”
Về tới phòng ngủ, Phó Thắng Nam đặt tôi ð trên giường, dùng đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy nhìn tôi một lúc lâu. Sau đó anh ta tới gần tôi hôn nhẹ nhàng trên gương mặt tôi rồi nói: “Sau này đừng xúc động như vậy! Nếu không…”
Câu tiếp theo, anh ta không có nói, chỉ bĩu môi một cái rồi cắn lên trên bả vai của tôi, có đau một chút, tôi cau mày lại nhưng không lên tiếng.
Đắp kín mền giúp tôi, điện thoại di động của anh ta đặt ở đầu
giường bỗng nhiên vang lên, tôi nằm trên giường nên liếc mắt thì thấy số điện thoại gọi đến là của Lâm Hạnh Nguyên.
Phó Thắng Nam chỉ liếc một cái, nhưng không có bắt máy.
Sau đó điện thoại đổ chuông thêm mấy lần đều là của Lâm Hạnh Nguyên gọi, thấy Phó Thắng Nam không nghe máy, Lâm Hạnh Nguyên chuyền qua gửi tin nhắn.
Liếc mắt nhìn tin gửi tới: “Anh Thắng Nam, anh đừng bỏ lại em, em đã không có anh trai, bây giờ chỉ có anh thôi.”
Tôi nghĩ mình sẽ cười, nhưng đôi mắt của tôi như bị cát bay vào mắt, không cười nổi.
Phó Thắng Nam cũng thấy, anh ta không có trả lời, chỉ châm một điếu thuốc, ngồi ð trên ban công hút, bóng lưng vừa cô đơn lại cô độc.
Có lẽ là do vừa mới bị kinh hãi quá độ, nên không bao lâu, tôi liền ngủ mất.
Khi giật mình tỉnh lại đã là nửa đêm, tôi bị tiếng sấm vang bên ngoài đánh thức, tôi nghĩ rằng sấm chỉ đánh buổi chiều, nhưng đến
nửa đêm sấm chớp vẫn rền vang, trời mưa rất lớn.
Ngày trước có Lý Vũ Linh ở bên cạnh, tôi cũng miễn cưỡng cảm thấy màn đêm không có đáng sợ, lúc này trong phòng ngủ không có ai, ánh sáng của những tia sét xuyên qua cửa sổ, lóe lên ð trong phòng.
Mờ đèn, đảo mắt nhìn một vòng phòng ngủ, không thấy Phó Thắng Nam đâu, trên ban công rơi xuống rất nhiều tàn thuốc, xem ra anh ta hút không ít.
Không thấy ai, tôi đi chân trần
ra phòng ngủ, có lẽ anh ta đang ở trong phòng đọc sách.
Thế nhưng chắc do tôi nghĩ quá nhiều, lúc này ở đại sảnh dưới lầu.
Quần áo màu xanh trên người Lâm Hạnh Nguyên đã ướt đẫm, mắt cô ta đỏ hoe, có chút quật cường nhìn Phó Thắng Nam.
“Đi về!” Phó Thắng Nam mờ miệng, thanh âm có chút bất đắc dĩ nói.
“Không!” Lâm Hạnh Nguyên nhếch miệng lên, cười vô cùng ngây thơ lại hồn nhiên nói: “Anh
biết, em sợ sấm sét.”
Lâm Hạnh Nguyên bộ dáng vô cùng nhỏ bé và nhu nhược, nhất là lúc này quần áo cô ta còn bị ướt, tóc tai xốc xếch.
Sau một lúc, Phó Thắng Nam vẫn phải đồng ý, mờ miệng nói: “Đi tắm trước đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương