Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 57: Phó Thắng Nam tức giận
Nhìn thấy tôi dìu Trần Húc Diệu đang say, ông lão vội vàng nói: “Cậu chủ sao lại uống nhiều như vậy, cám ơn cô đã đưa cậu ấy trð về.”
Tôi mỉm cưỡi, thà Trần Húc Diệu cho ông lão rồi rời đi.
Vốn dĩ tôi định đi bộ trờ về, nhưng khu vực biệt thự rất rộng, hầu như đều là biệt thự đơn lập. Hai biệt thự ð cách xa nhau, tuy cùng khu nhưng nếu phải đi bộ về thì xa một chút.
Tôi chỉ đơn giản là lái xe của Trần Húc Diệu quay trở lại.
Tôi cố gắng hồi lâu, trờ về biệt thự cũng đã mười hai giờ. Nghĩ đến ngày mai dậy sớm, tôi đậu xe dưới lầu trờ về biệt thự, chuẩn bị tắm rửa một cái rồi đi ngủ.
Đáng tiếc, tôi vừa xuống xe thì nhìn thấy Phó Thắng Nam đứng thẳng người ngoài cửa. Dáng người đàn ông cao lớn lạnh lùng, dưới ánh đèn mð ảo, giữa ngón tay anh ta có đốm lửa lóe lên.
Tôi nhíu mày, sao anh ấy lại hút thuốc bên ngoài vậy?
Nhìn thấy tôi, anh dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt đen có chút u ám dưới ánh đèn mờ ảo: “Em đi đâu?”
“Ăn cơm với bạn bè.” Tôi có chút mệt mỏi, trả lời anh ta xong thì trð về biệt thự.
Bị anh kéo cổ tay, rồi nhân cơ hội kéo tôi vào trong lòng. Tôi không biết anh hút bao nhiêu, mùi thuốc lá nồng nặc làm cho tôi có chút không chịu nổi: “Phó Thắng Nam”
“Em ăn uống với những người bạn nào khi đang mang thai hả?”
Giọng anh lạnh lùng và khàn khàn.
Lúc nãy tôi đỡ Trần Húc Diệu mới bị lây dính mùi rượu.
Tôi bị anh ta làm cho khó chịu. Tôi đẩy anh ta ra, nói: “Tôi không uống!”
Buồn ngủ và mệt mỏi, tôi muốn ngủ ngay, nhưng Phó Thắng Nam có vẻ không muốn buông tha, anh kéo tôi nhìn chiếc Maybach và nói: “Không rẻ, là phiên bản giới hạn! Thẩm Xuân Hinh, em đang tìm nhà tiếp theo sao?”
Mẹ kiếp?
Tôi mắng anh một tiếng, đẩy anh ra, nhìn bộ dạng anh có phần suy sụp, tôi càng tức giận: “Phó Thắng Nam, xin đừng dùng ba cái tầm nhìn hẹp hòi của anh đề định nghĩa tôi. Tôi không phải là anh, chỉ có một con cá trong ao cá, nếu thấy không hài lòng là đi tìm người.”
Nói xong tôi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Tôi khóa cửa, sau một hồi tắm rửa, tôi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì phải dậy sớm, cộng thêm bản thân tôi cũng mệt mỏi nên vừa nằm xuống thì tôi lăn ra ngủ.
Điện thoại reo liên tục mấy lần tôi mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng. Khi máy lại reo lần nữa, thì bị người cúp máy.
Vốn dĩ tôi muốn tiếp tục ngủ, nhưng nghĩ đến chuyện đi công tác, tôi đột nhiên ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng từ từ biến mất.
“Có chuyện gì vậy?” Bên cạnh vang lên một giọng nói khàn khàn, cơn buồn ngủ của tôi vẫn chưa hết.
Tôi sững sờ, quay lại thì thấy Phó Thắng Nam. Anh đang ngủ rất say, hai bàn tay thon dài vẫn ôm lấy eo tôi, tôi nhíu mày. Tôi không khóa cửa phòng ngủ sao?
Sau khi suy nghĩ lại, lần trước anh đã đạp hỏng cửa, đoán chừng ð sau lưng mình có lẽ anh giữ lại một cái chìa khóa dự phòng.
Gỡ bàn tay anh ấy đang đặt trên eo tôi ra, tôi đi lấy điện thoại. Vừa rồi nó kêu mấy lần, đoán chừng Phó Thắng Nam thấy ồn ào quá nên tắt máy.
Sau khi bật điện thoại, một cuộc gọi lại đến, tôi thuận tay liền nghe luôn: “Xin chào!”
“Tổng giám đốc Thẩm, vé máy bay lúc năm giờ, không phải nên chuẩn bị một chút đề đi ra sân bay sao!” Giọng nói này.. Trần Húc Diệu?
Tôi nhướng mày: “Cậu đi công tác với tôi à?” Hoàng Nhược Ví chỉ nói với tôi rằng bên tín dụng sẽ cử người đi cùng tôi, nhưng không nói là ai.
“Thôi, mau đứng dậy, lái xe qua đón tôi. Tối hôm qua xe của tôi bị chị lái đi rồi.”
Tôi ngước mắt nhìn thời gian, mới bốn giờ sáng. Người đàn ông này cũng thật lợi hại. Đêm qua anh ta uống nhiều như vậy mà hôm nay vẫn có thể tỉnh lại, thật lợi hại!
Cúp điện thoại, tôi chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, rồi vội vàng xách vali ra ngoài.
Khi tới đón Trần Húc Diệu, anh ta để đầu tóc xoăn rối bù và còn ngái ngủ. Khi lên xe, anh ta nhìn tôi và nói: “Tôi sẽ lái xe!”
Tôi không nói nên lời, sao anh ta có thề lái xe được?
“Tôi lái xe!” Nơi này cách sân bay không xa, chỉ khoảng nửa giờ, lúc này cũng không kẹt xe nên cũng không mất nhiều thời gian.
Cũng may là ít người, nên lấy vé lên máy bay và làm thủ tục kiểm tra an ninh không có tốn bao nhiêu thời gian. Sau khi lên máy bay, Trần Húc Diệu xin tiếp viên cái chăn rồi ngủ tiếp.
Giang Ninh cách thành phố A ba tiếng, tôi cũng ngủ một giấc ở trên máy bay.
Khi tỉnh dậy, Trần Húc Diệu đã nhìn tôi như một con chó hình người, nói: “Đi đến chi nhánh trước, xử lý xong mọi việc, chúng ta về khách sạn rồi ngủ tiếp.”
Những từ này nghe không được tự nhiên.
Tôi không suy nghĩ nhiều, ngơ ngác đứng dậy theo anh ta ra khỏi máy bay, chỉ nhánh cử xe đến đón nên tôi về đến chi nhánh mà không bị mệt mỏi nhiều.
Đều là công ty trực thuộc Tập đoàn Phó Thiên, có mô hình hoạt động và thề chế quản lý tương tự nhau. Sau khi gia nhập công ty, việc phân công lao động dựa vào chủ tịch kiêm tổng giám đốc Vương Huy và những người khác.
Sau đó, tôi liên hệ với Bộ phận Tài chính và có một cuộc họp nhỏ với một số phòng ban. Còn Trần Húc Diệu kết nối với tài vụ, mang đến một đống tài liệu. Tôi và Trần Húc Diệu cùng nhau ra khỏi công ty.
Tôi nhìn đống tài liệu trên tay anh ta, không khỏi thốt lên: “Cậu không có ý định làm ð công ty sao?”
“Không tiện!” Anh ta mở miệng, sắp xếp thông tin rồi nhìn tôi: “Tôi gọi bữa ăn rồi để họ đưa đến khách sạn. Ăn xong chị có thể nghỉ ngơi một chút.”
Anh ta tỉ mỉ đến mức khiến tôi hơi ngạc nhiên và khẽ gật đầu.
Khách sạn đã được đặt trước. Khi chúng tôi vào khách sạn, người phục vụ đưa chúng tôi lên tầng trên vừa đi vừa nói: “Bữa ăn cho hai người đã được đưa tới. Nếu cần gì, bạn có thể gọi trực tiếp cho quầy lễ tân.”
“Ù!” Tôi nói một tiếng, Trần Húc Diệu và tôi bước vào phòng. Ban đầu chúng tôi đặt hai phòng, nhưng Trần Húc Diệu đã gọi một bàn ăn. Không cần thiết phải ăn riêng cho loại bữa ăn này.
Vì vậy, tất cà đều được đưa về cùng một phòng. Tôi dậy từ sáng sớm, không nói đã mất bao nhiêu thời gian trên máy bay, tôi mờ cuộc họp ð văn phòng chi nhánh để sắp xếp công việc, sau vài giờ, tôi thực sự mệt và đói.
Sau bữa ăn đơn giản, tôi đứng dậy chuẩn bị sang phòng khác nghỉ ngơi, anh ta nhìn tôi nói: “Chị cứ nghỉ ở đây đi, tôi sẽ đi qua.”
Thấy anh vẫn ăn, tôi cũng không nói nhiều, tôi thực sự rất mệt. Phòng khách sạn bố trí kiểu nhà, phòng ngủ và phòng khách được ngăn cách ra.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, bật điều hòa, nằm lên giường đợi Trần Húc Diệu ăn xong. Tôi tắm rửa một cái rồi đi ngủ một giấc.
Chẳng bao lâu sau tôi chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, thấy trên người đã đắp chăn bông và có tiếng lật giấy tờ ð trong phòng khách.
Tôi sửng sốt, đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Trần Húc Diệu đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc mở tài liệu, thỉnh thoảng lại ghi chép số đếm trên máy tính.
Có vẻ như anh ấy chưa nghỉ ngơi, anh ấy luôn ð đây xử lý những chuyện này.
Đi ngủ ngay sau khi ăn xong thực sự không phải là một thói quen tốt. Tôi ngồi trên giường một lúc, bụng và dạ dày của tôi không được thoải mái cho lắm.
Một lúc lâu sau khi ra khỏi phòng ngủ, Trần Húc Diệu gục xuống bàn xem tài liệu, có lẽ là quá tập trung, không đề ý tới tôi.
Tôi lấy một cốc nước đặt cạnh anh ta và nói: “Nghỉ ngơi một chút đi!”
Anh ta ngẩng đầu lên sửng sốt, sau đó sững sờ gật đầu. Uống xong cốc nước, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo: “Tỉnh rồi à!”
Tôi mỉm cưỡi, thà Trần Húc Diệu cho ông lão rồi rời đi.
Vốn dĩ tôi định đi bộ trờ về, nhưng khu vực biệt thự rất rộng, hầu như đều là biệt thự đơn lập. Hai biệt thự ð cách xa nhau, tuy cùng khu nhưng nếu phải đi bộ về thì xa một chút.
Tôi chỉ đơn giản là lái xe của Trần Húc Diệu quay trở lại.
Tôi cố gắng hồi lâu, trờ về biệt thự cũng đã mười hai giờ. Nghĩ đến ngày mai dậy sớm, tôi đậu xe dưới lầu trờ về biệt thự, chuẩn bị tắm rửa một cái rồi đi ngủ.
Đáng tiếc, tôi vừa xuống xe thì nhìn thấy Phó Thắng Nam đứng thẳng người ngoài cửa. Dáng người đàn ông cao lớn lạnh lùng, dưới ánh đèn mð ảo, giữa ngón tay anh ta có đốm lửa lóe lên.
Tôi nhíu mày, sao anh ấy lại hút thuốc bên ngoài vậy?
Nhìn thấy tôi, anh dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt đen có chút u ám dưới ánh đèn mờ ảo: “Em đi đâu?”
“Ăn cơm với bạn bè.” Tôi có chút mệt mỏi, trả lời anh ta xong thì trð về biệt thự.
Bị anh kéo cổ tay, rồi nhân cơ hội kéo tôi vào trong lòng. Tôi không biết anh hút bao nhiêu, mùi thuốc lá nồng nặc làm cho tôi có chút không chịu nổi: “Phó Thắng Nam”
“Em ăn uống với những người bạn nào khi đang mang thai hả?”
Giọng anh lạnh lùng và khàn khàn.
Lúc nãy tôi đỡ Trần Húc Diệu mới bị lây dính mùi rượu.
Tôi bị anh ta làm cho khó chịu. Tôi đẩy anh ta ra, nói: “Tôi không uống!”
Buồn ngủ và mệt mỏi, tôi muốn ngủ ngay, nhưng Phó Thắng Nam có vẻ không muốn buông tha, anh kéo tôi nhìn chiếc Maybach và nói: “Không rẻ, là phiên bản giới hạn! Thẩm Xuân Hinh, em đang tìm nhà tiếp theo sao?”
Mẹ kiếp?
Tôi mắng anh một tiếng, đẩy anh ra, nhìn bộ dạng anh có phần suy sụp, tôi càng tức giận: “Phó Thắng Nam, xin đừng dùng ba cái tầm nhìn hẹp hòi của anh đề định nghĩa tôi. Tôi không phải là anh, chỉ có một con cá trong ao cá, nếu thấy không hài lòng là đi tìm người.”
Nói xong tôi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Tôi khóa cửa, sau một hồi tắm rửa, tôi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì phải dậy sớm, cộng thêm bản thân tôi cũng mệt mỏi nên vừa nằm xuống thì tôi lăn ra ngủ.
Điện thoại reo liên tục mấy lần tôi mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng. Khi máy lại reo lần nữa, thì bị người cúp máy.
Vốn dĩ tôi muốn tiếp tục ngủ, nhưng nghĩ đến chuyện đi công tác, tôi đột nhiên ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng từ từ biến mất.
“Có chuyện gì vậy?” Bên cạnh vang lên một giọng nói khàn khàn, cơn buồn ngủ của tôi vẫn chưa hết.
Tôi sững sờ, quay lại thì thấy Phó Thắng Nam. Anh đang ngủ rất say, hai bàn tay thon dài vẫn ôm lấy eo tôi, tôi nhíu mày. Tôi không khóa cửa phòng ngủ sao?
Sau khi suy nghĩ lại, lần trước anh đã đạp hỏng cửa, đoán chừng ð sau lưng mình có lẽ anh giữ lại một cái chìa khóa dự phòng.
Gỡ bàn tay anh ấy đang đặt trên eo tôi ra, tôi đi lấy điện thoại. Vừa rồi nó kêu mấy lần, đoán chừng Phó Thắng Nam thấy ồn ào quá nên tắt máy.
Sau khi bật điện thoại, một cuộc gọi lại đến, tôi thuận tay liền nghe luôn: “Xin chào!”
“Tổng giám đốc Thẩm, vé máy bay lúc năm giờ, không phải nên chuẩn bị một chút đề đi ra sân bay sao!” Giọng nói này.. Trần Húc Diệu?
Tôi nhướng mày: “Cậu đi công tác với tôi à?” Hoàng Nhược Ví chỉ nói với tôi rằng bên tín dụng sẽ cử người đi cùng tôi, nhưng không nói là ai.
“Thôi, mau đứng dậy, lái xe qua đón tôi. Tối hôm qua xe của tôi bị chị lái đi rồi.”
Tôi ngước mắt nhìn thời gian, mới bốn giờ sáng. Người đàn ông này cũng thật lợi hại. Đêm qua anh ta uống nhiều như vậy mà hôm nay vẫn có thể tỉnh lại, thật lợi hại!
Cúp điện thoại, tôi chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, rồi vội vàng xách vali ra ngoài.
Khi tới đón Trần Húc Diệu, anh ta để đầu tóc xoăn rối bù và còn ngái ngủ. Khi lên xe, anh ta nhìn tôi và nói: “Tôi sẽ lái xe!”
Tôi không nói nên lời, sao anh ta có thề lái xe được?
“Tôi lái xe!” Nơi này cách sân bay không xa, chỉ khoảng nửa giờ, lúc này cũng không kẹt xe nên cũng không mất nhiều thời gian.
Cũng may là ít người, nên lấy vé lên máy bay và làm thủ tục kiểm tra an ninh không có tốn bao nhiêu thời gian. Sau khi lên máy bay, Trần Húc Diệu xin tiếp viên cái chăn rồi ngủ tiếp.
Giang Ninh cách thành phố A ba tiếng, tôi cũng ngủ một giấc ở trên máy bay.
Khi tỉnh dậy, Trần Húc Diệu đã nhìn tôi như một con chó hình người, nói: “Đi đến chi nhánh trước, xử lý xong mọi việc, chúng ta về khách sạn rồi ngủ tiếp.”
Những từ này nghe không được tự nhiên.
Tôi không suy nghĩ nhiều, ngơ ngác đứng dậy theo anh ta ra khỏi máy bay, chỉ nhánh cử xe đến đón nên tôi về đến chi nhánh mà không bị mệt mỏi nhiều.
Đều là công ty trực thuộc Tập đoàn Phó Thiên, có mô hình hoạt động và thề chế quản lý tương tự nhau. Sau khi gia nhập công ty, việc phân công lao động dựa vào chủ tịch kiêm tổng giám đốc Vương Huy và những người khác.
Sau đó, tôi liên hệ với Bộ phận Tài chính và có một cuộc họp nhỏ với một số phòng ban. Còn Trần Húc Diệu kết nối với tài vụ, mang đến một đống tài liệu. Tôi và Trần Húc Diệu cùng nhau ra khỏi công ty.
Tôi nhìn đống tài liệu trên tay anh ta, không khỏi thốt lên: “Cậu không có ý định làm ð công ty sao?”
“Không tiện!” Anh ta mở miệng, sắp xếp thông tin rồi nhìn tôi: “Tôi gọi bữa ăn rồi để họ đưa đến khách sạn. Ăn xong chị có thể nghỉ ngơi một chút.”
Anh ta tỉ mỉ đến mức khiến tôi hơi ngạc nhiên và khẽ gật đầu.
Khách sạn đã được đặt trước. Khi chúng tôi vào khách sạn, người phục vụ đưa chúng tôi lên tầng trên vừa đi vừa nói: “Bữa ăn cho hai người đã được đưa tới. Nếu cần gì, bạn có thể gọi trực tiếp cho quầy lễ tân.”
“Ù!” Tôi nói một tiếng, Trần Húc Diệu và tôi bước vào phòng. Ban đầu chúng tôi đặt hai phòng, nhưng Trần Húc Diệu đã gọi một bàn ăn. Không cần thiết phải ăn riêng cho loại bữa ăn này.
Vì vậy, tất cà đều được đưa về cùng một phòng. Tôi dậy từ sáng sớm, không nói đã mất bao nhiêu thời gian trên máy bay, tôi mờ cuộc họp ð văn phòng chi nhánh để sắp xếp công việc, sau vài giờ, tôi thực sự mệt và đói.
Sau bữa ăn đơn giản, tôi đứng dậy chuẩn bị sang phòng khác nghỉ ngơi, anh ta nhìn tôi nói: “Chị cứ nghỉ ở đây đi, tôi sẽ đi qua.”
Thấy anh vẫn ăn, tôi cũng không nói nhiều, tôi thực sự rất mệt. Phòng khách sạn bố trí kiểu nhà, phòng ngủ và phòng khách được ngăn cách ra.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, bật điều hòa, nằm lên giường đợi Trần Húc Diệu ăn xong. Tôi tắm rửa một cái rồi đi ngủ một giấc.
Chẳng bao lâu sau tôi chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, thấy trên người đã đắp chăn bông và có tiếng lật giấy tờ ð trong phòng khách.
Tôi sửng sốt, đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Trần Húc Diệu đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc mở tài liệu, thỉnh thoảng lại ghi chép số đếm trên máy tính.
Có vẻ như anh ấy chưa nghỉ ngơi, anh ấy luôn ð đây xử lý những chuyện này.
Đi ngủ ngay sau khi ăn xong thực sự không phải là một thói quen tốt. Tôi ngồi trên giường một lúc, bụng và dạ dày của tôi không được thoải mái cho lắm.
Một lúc lâu sau khi ra khỏi phòng ngủ, Trần Húc Diệu gục xuống bàn xem tài liệu, có lẽ là quá tập trung, không đề ý tới tôi.
Tôi lấy một cốc nước đặt cạnh anh ta và nói: “Nghỉ ngơi một chút đi!”
Anh ta ngẩng đầu lên sửng sốt, sau đó sững sờ gật đầu. Uống xong cốc nước, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo: “Tỉnh rồi à!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương