Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 758: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (10)
Cô ấy mím môi, hỏi ngược lại tôi: “Cậu muốn biết những gì?” Tôi im lặng một lát rồi mới mở miệng: “Đừng sử dụng thế lực của nhà Âu Dương để nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Hoàng Gia.
Anh ta mua đi bán lại các bộ phận trên cơ thể con người, buôn lậu thủy tinh thể, kinh doanh những dịch vụ dâm ô. Không biết anh ta đã giết bao nhiêu mạng người.
Bất kỳ một tội lỗi nào trong số đó cũng đủ để anh ta phải ở tù mấy năm. Sự trong sạch cả đời của Âu Dương Noãn, của ông Âu Dương Cơ đều bị hủy hoại. Cậu không thể phá hủy toàn bộ thanh danh của nhà họ Âu Dương chỉ vì Mục Dĩ Thâm.
Cô ấy nhìn tôi, hai tay đều siết chặt, hai mắt cũng đã đỏ ửng: “Thẩm Xuân Hinh! Mình cũng không còn cách nào cả, mình không thể quay đầu nữa rồi. Mình sẽ không làm ông nội phải chịu liên lụy. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến anh ấy, chắc chắn mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh ấy!”
Tôi nhíu mày, cũng biết cô ấy suy nghĩ rất cố chấp, nhưng tôi chỉ nói một cách bình tĩnh: “Được thôi! Chỉ cân cậu cảm thấy anh ta đáng để cậu làm vậy là được!” Coi nhưng duyên phận đến đây là chấm hất.
Dù cô có nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Ra khỏi quán cà phê, vừa lên xe, Trân Văn Nghĩa lập tức mở miệng nói: “Trước cổng Hoàng Gia có mấy chiếc xe chở hàng, họ bảo là muốn dọn những đồ lặt vặt trong khách sạn rồi chở đi.
Bây giờ họ vẫn đang chuyển đồ” Tôi hơi sửng sốt, chân chờ một lát rồi nói: “Chúng ta qua đó xem sao!” Anh ta gật đầu, khởi động xe.
Đến Hoàng Gia, phía dưới tòa nhà cao tâng, bốn năm chiếc xe chở hàng đang ngừng thành hàng trước cửa quán bar Hoàng Gia. Mấy người công nhân đang chuyển đồ. Xe của tôi và Trần Văn Nghĩa đỗ lại bên ngoài.
“Tại sao họ lại đột nhiên chuyển đồ? Họ định dọn những thứ này đến nơi nào?” Tôi nhìn quanh một hồi, thấy công nhân vẫn đang chuyển đồ từ trong ra ngoài, đều là mấy đồ vật như bàn ghế, cũng có một số hộp giấy và khăn trắng. Hình như đều là những thứ không cần thiết.
Nhìn một đống chăn bị ôm lên xe, tôi suy nghĩ một lát rôi mở miệng hỏi Trần Văn Nghĩa: “Anh có thể tìm cách để chiếc xe chở chăn kia tự bốc cháy không?” Anh ta hơi sửng sốt trong giây lát. Có lẽ đúng lúc anh ta cũng đang có ý nghĩ giống tôi, anh ta gật nói: Được thôi!” Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện và sắp xếp để chiếc xe kia xảy ra vấn đề.
Cũng không đợi bao lâu, bên trong truyền ra tiếng ôn ào. Chúng tôi ngồi trong xe, nhìn thấy một chiếc xe chở hàng bắt đầu rung động và phun đầy khói đen. “Anh tìm cách để ai đó thừa dịp xung quanh đang hỗn loạn, xem đống chăn đó có quấn quanh thứ gì không?”
Trân Văn Nghĩa gật đầu, nói một câu vào tai nghe không dây. Không bao lâu sau, Trân Văn Nghĩa nhìn tôi và nói: “Trong chăn chứa đầy vũ khí.”
‘Báo cảnh sát đi! Cũng báo cho cứu hỏa luôn Để những người khác tìm cách bao vây bổn phía, đừng để cho những người đó có thể chạy ra ngoài.”
Chỉ cần chuyện này được xác định chặc chân, Mục Dĩ Thâm cũng không thể trổn tránh, chäc chăn anh ta sẽ bị những người này gọi về.
Như vậy anh ta sẽ bận rộn, cũng không còn thời gian đối phó với Phó Thăng Nam nữa Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, sau đó là xe cứu hỏa đến.
Nhìn một đám người vội vàng nối đuôi nhau chạy vào, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm Tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa: “Đi thôi! Chúng ta vào gặp Lý Tiến!”
Trân Văn Nghĩa cũng không vội vàng lái xe mà nhìn về phía trước xe. Tôi cũng nhìn theo tâm mắt anh ta, lại sửng sốt vì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Đó không phải là Bảo Khôn à? “Chẳng phái anh ta đã chết ở Ma Cao hả? Trần Văn Nghĩa Nhíu mày, lúc này anh ta cũng hơi sững sờ trong chốc lát.
Nhìn người đàn ông kia vội vội vàng vàng chạy vào Hoàng Gia, tôi cũng xuống xe đi theo nhưng lại bị Trần Văn Nghĩa ngăn cản: “Cô chủ! Cô cứ đợi trên xe đi. Tôi xuống dưới xem sao Mặc kệ có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng đừng xuống xe”
Tôi nhíu mày, khi nghĩ đến lời dặn dò của Phó Thăng Nam, tôi van gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn ngôi †rong xe Nhưng Trần Văn Nghĩa vừa vào không bao lâu, tôi lập tức nghe thấy bên trong có tiếng súng vang lên. Đột nhiên, thân kinh tôi căng cứng, tôi vô cùng lo lắng không biết mình phải làm sao?
Ở trong nước mà bọn họ cũng điên cuồng, ngang ngược như vậy ư? Tôi vội vàng gọi điện cho Trân Văn Nghĩa, nhưng gọi mấy lần van không thể nào kết nối. Tôi suy nghĩ trong giây lát, dự định xuống xe. Nhưng sau đó tôi lại hơi chần chờ.
Lúc này tôi xuống xe, không những chẳng làm được gì mà còn đưa mình vào nơi nguy hiểm Nhưng nếu tôi không xuống xe, tôi cũng không có cách nào phán đoán là bây giờ Trân Văn Nghĩa đang gặp tình huống nào Nghĩ tới đây, tôi chỉ có thế ngôi chờ trong xe.
Tôi cũng không có cách nào, cũng chỉ có thế gọi điện cho Lâm Quang Tuyến để nhờ chú ấy giúp đỡ Phía đầu dây bên kia, có vẻ xung quanh Lâm Quang Tuyến đều rất öồn ào. Sau khi nghe máy, Lâm Quang Tuyển lập tức mở miệng hỏi: ‘Cö chủ! Có chuyện gì vậy?”
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng loạn từ đầu dây bên kia, đột nhiên lại có cảm giác không may “Chú Lâm! Chú sao vậy?” Ông ta ho khan mấy tiếng mới có thể mở miệng nói: “Cô chủ! Tôi và ông chủ bị Lý Tiến lừa Chúng tôi trúng kế của cậu ta, bây giờ chúng tôi đang bị nhốt trong biệt thự của cậu ta. Biệt thự lại bị đốt cháy, ông chủ có bệnh phổi, bây giờ tình hình sức khỏe ông ấy thật sự rất tệ”
Tôi lo lăng vội vàng nói: “Tôi lập tức tìm người chạy đến đó, chú mau báo cảnh sát cầu cứu đi!” Vừa cúp điện thoại, tôi cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng xuống xe và núp cạnh xe Tôi muốn vào trong để tìm Trần Văn Nghĩa, nhưng tiếng đánh nhau trong đó vân chưa ngừng. Bảo Khôn là một tên tội phạm bỏ trốn.
Đối với anh ta, mạng sống người khác chẳng đáng là gì Vân chưa vào đến Hoàng Gia, tôi đã nhìn thầy bên cạnh hàng xe có hai xác chết. Hình như hai người này là tài xế xe vận chuyến. Trên xe van còn điểu thuốc lá đang cháy, nếu không cẩn thận thì xe này có thể nố tung.
Đến càng gần, bên cạnh càng ít người. Tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trân Văn Nghĩa. Tôi thật sự cảm thấy rất vội, rất muốn gọi điện thoại nhưng lại không có cách nào gọi. Một lát sau, bên ngoài Hoàng Gia đã bị một đội đặc nhiệm đang vây quanh.
Tôi cảm thấy hơi sốt ruột. Nếu lát nữa Trần Văn Nghĩa lại bị bát thì phiền phức lớn rồi Nhưng nếu bây giờ tôi đi vào, tôi sợ mình sẽ bị bản. Tôi lại cố găng gọi điện một lần nữa, thật may là rốt cuộc lần này cuộc gọi đã được kết nối, Trần Văn Nghĩa hơi lo lăng: “Cô chủ! Cô có sao không?”
Tôi cũng vội vàng mở miệng: “Tôi không sao cả. Anh nhanh chạy đi, đừng chậm tre. Bên ngoài Hoàng Gia có một đội đội đặc nhiệm đang vây quanh, bổ tôi và chú Lâm bị Lý Tiến lừa. Bây giờ bọn họ đang bị nhốt bên kia, chúng ta phải nhanh chóng qua đó cứu họ.
“Được! Bây giờ töi không có cách nào ra ngoài. Hoàng Gia có cửa sau, cô cứ lái xe rời đi trước, tôi ra ngoài rồi tìm cô” Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy đội đặc nhiệm đã nhích lại gần, tôi chỉ đành chạy vào trong xe, khởi động xe chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng đột nhiên tôi bị ai đó cản đường. Người này xuất hiện bất thình lình, suýt nữa tôi không kịp thăng lại, đâm vào anh ta.
Tôi ngẩng đầu nhìn người kia, nhưng tôi hơi sửng sốt một lúc, hơi bất ngờ khi nhìn thấy người trước mặt: ‘Danweil Sao anh lại Anh ta vội vàng lên xe, trên người còn đầy vết máu nhưng không quan tâm mà tiếp tục mở miệng thúc giục tôi: “Đi mau”
Tôi cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều, trước hết cứ lái xe khỏi nơi này. Khó khăn lắm mới rời khỏi hiện trường. Lúc này tôi mới nhìn anh ta và mở miệng hỏi: “Sao anh lại ở đó? Anh van còn đi theo mấy người Bảo Khôn hả?” Anh ta hơi nhíu mày nhìn tôi, có vẻ vết thương trên cánh tay làm anh ta đau đớn. Chú ý đến miệng vết thương trên cánh tay anh ta, tôi nói thăng: “Đế tôi đưa anh đến bệnh viện.
“Tôi không thế đến bệnh viện!’ Sắc mặc anh 1a hơi tái nhợt vì quá đau Đột nhiên tôi kịp phản ứng lại, nếu bây giờ anh †a đến bệnh viện… E rằng lúc đó sẽ có cảnh sát lập tức tìm đến anh ta. Hôm nay ở Hoàng Gia có người cầm súng băn nhau. Trên người anh ta lại có vết thương bị súng bắn, không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, anh ta thuộc diện tình nghi nặng.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể để anh ta theo mình, trước hết phải tụ họp với Trân Văn Nghĩa rồi tính tiếp Khi nhìn thấy Danwei, säc mặt Trân Văn Nghĩa đột nhiên trở nên tôi tăm, chỉ kém một bước là chưa cầm dao kề vào cổ anh ta, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra Tôi chỉ giải thích đơn giản một chút, cũng không dám chậm tre quá lâu, vội vàng đi qua biệt thự của Lý Tiến. Nhân viên cứu hỏa đã đến nơi, xe cấp cứu cũng vừa đến, Mạc Đình Sinh đã được đưa lên xe cấp cứu.
Tôi nhìn Lâm Quang Tuyển và mở miệng nói “Chuyện gì đã xảy ra? Bộ biệt thự của Lý Tiến lớn như vậy mà lại bị đốt.
Anh ta mua đi bán lại các bộ phận trên cơ thể con người, buôn lậu thủy tinh thể, kinh doanh những dịch vụ dâm ô. Không biết anh ta đã giết bao nhiêu mạng người.
Bất kỳ một tội lỗi nào trong số đó cũng đủ để anh ta phải ở tù mấy năm. Sự trong sạch cả đời của Âu Dương Noãn, của ông Âu Dương Cơ đều bị hủy hoại. Cậu không thể phá hủy toàn bộ thanh danh của nhà họ Âu Dương chỉ vì Mục Dĩ Thâm.
Cô ấy nhìn tôi, hai tay đều siết chặt, hai mắt cũng đã đỏ ửng: “Thẩm Xuân Hinh! Mình cũng không còn cách nào cả, mình không thể quay đầu nữa rồi. Mình sẽ không làm ông nội phải chịu liên lụy. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến anh ấy, chắc chắn mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh ấy!”
Tôi nhíu mày, cũng biết cô ấy suy nghĩ rất cố chấp, nhưng tôi chỉ nói một cách bình tĩnh: “Được thôi! Chỉ cân cậu cảm thấy anh ta đáng để cậu làm vậy là được!” Coi nhưng duyên phận đến đây là chấm hất.
Dù cô có nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Ra khỏi quán cà phê, vừa lên xe, Trân Văn Nghĩa lập tức mở miệng nói: “Trước cổng Hoàng Gia có mấy chiếc xe chở hàng, họ bảo là muốn dọn những đồ lặt vặt trong khách sạn rồi chở đi.
Bây giờ họ vẫn đang chuyển đồ” Tôi hơi sửng sốt, chân chờ một lát rồi nói: “Chúng ta qua đó xem sao!” Anh ta gật đầu, khởi động xe.
Đến Hoàng Gia, phía dưới tòa nhà cao tâng, bốn năm chiếc xe chở hàng đang ngừng thành hàng trước cửa quán bar Hoàng Gia. Mấy người công nhân đang chuyển đồ. Xe của tôi và Trần Văn Nghĩa đỗ lại bên ngoài.
“Tại sao họ lại đột nhiên chuyển đồ? Họ định dọn những thứ này đến nơi nào?” Tôi nhìn quanh một hồi, thấy công nhân vẫn đang chuyển đồ từ trong ra ngoài, đều là mấy đồ vật như bàn ghế, cũng có một số hộp giấy và khăn trắng. Hình như đều là những thứ không cần thiết.
Nhìn một đống chăn bị ôm lên xe, tôi suy nghĩ một lát rôi mở miệng hỏi Trần Văn Nghĩa: “Anh có thể tìm cách để chiếc xe chở chăn kia tự bốc cháy không?” Anh ta hơi sửng sốt trong giây lát. Có lẽ đúng lúc anh ta cũng đang có ý nghĩ giống tôi, anh ta gật nói: Được thôi!” Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện và sắp xếp để chiếc xe kia xảy ra vấn đề.
Cũng không đợi bao lâu, bên trong truyền ra tiếng ôn ào. Chúng tôi ngồi trong xe, nhìn thấy một chiếc xe chở hàng bắt đầu rung động và phun đầy khói đen. “Anh tìm cách để ai đó thừa dịp xung quanh đang hỗn loạn, xem đống chăn đó có quấn quanh thứ gì không?”
Trân Văn Nghĩa gật đầu, nói một câu vào tai nghe không dây. Không bao lâu sau, Trân Văn Nghĩa nhìn tôi và nói: “Trong chăn chứa đầy vũ khí.”
‘Báo cảnh sát đi! Cũng báo cho cứu hỏa luôn Để những người khác tìm cách bao vây bổn phía, đừng để cho những người đó có thể chạy ra ngoài.”
Chỉ cần chuyện này được xác định chặc chân, Mục Dĩ Thâm cũng không thể trổn tránh, chäc chăn anh ta sẽ bị những người này gọi về.
Như vậy anh ta sẽ bận rộn, cũng không còn thời gian đối phó với Phó Thăng Nam nữa Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, sau đó là xe cứu hỏa đến.
Nhìn một đám người vội vàng nối đuôi nhau chạy vào, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm Tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa: “Đi thôi! Chúng ta vào gặp Lý Tiến!”
Trân Văn Nghĩa cũng không vội vàng lái xe mà nhìn về phía trước xe. Tôi cũng nhìn theo tâm mắt anh ta, lại sửng sốt vì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Đó không phải là Bảo Khôn à? “Chẳng phái anh ta đã chết ở Ma Cao hả? Trần Văn Nghĩa Nhíu mày, lúc này anh ta cũng hơi sững sờ trong chốc lát.
Nhìn người đàn ông kia vội vội vàng vàng chạy vào Hoàng Gia, tôi cũng xuống xe đi theo nhưng lại bị Trần Văn Nghĩa ngăn cản: “Cô chủ! Cô cứ đợi trên xe đi. Tôi xuống dưới xem sao Mặc kệ có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng đừng xuống xe”
Tôi nhíu mày, khi nghĩ đến lời dặn dò của Phó Thăng Nam, tôi van gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn ngôi †rong xe Nhưng Trần Văn Nghĩa vừa vào không bao lâu, tôi lập tức nghe thấy bên trong có tiếng súng vang lên. Đột nhiên, thân kinh tôi căng cứng, tôi vô cùng lo lắng không biết mình phải làm sao?
Ở trong nước mà bọn họ cũng điên cuồng, ngang ngược như vậy ư? Tôi vội vàng gọi điện cho Trân Văn Nghĩa, nhưng gọi mấy lần van không thể nào kết nối. Tôi suy nghĩ trong giây lát, dự định xuống xe. Nhưng sau đó tôi lại hơi chần chờ.
Lúc này tôi xuống xe, không những chẳng làm được gì mà còn đưa mình vào nơi nguy hiểm Nhưng nếu tôi không xuống xe, tôi cũng không có cách nào phán đoán là bây giờ Trân Văn Nghĩa đang gặp tình huống nào Nghĩ tới đây, tôi chỉ có thế ngôi chờ trong xe.
Tôi cũng không có cách nào, cũng chỉ có thế gọi điện cho Lâm Quang Tuyến để nhờ chú ấy giúp đỡ Phía đầu dây bên kia, có vẻ xung quanh Lâm Quang Tuyến đều rất öồn ào. Sau khi nghe máy, Lâm Quang Tuyển lập tức mở miệng hỏi: ‘Cö chủ! Có chuyện gì vậy?”
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng loạn từ đầu dây bên kia, đột nhiên lại có cảm giác không may “Chú Lâm! Chú sao vậy?” Ông ta ho khan mấy tiếng mới có thể mở miệng nói: “Cô chủ! Tôi và ông chủ bị Lý Tiến lừa Chúng tôi trúng kế của cậu ta, bây giờ chúng tôi đang bị nhốt trong biệt thự của cậu ta. Biệt thự lại bị đốt cháy, ông chủ có bệnh phổi, bây giờ tình hình sức khỏe ông ấy thật sự rất tệ”
Tôi lo lăng vội vàng nói: “Tôi lập tức tìm người chạy đến đó, chú mau báo cảnh sát cầu cứu đi!” Vừa cúp điện thoại, tôi cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng xuống xe và núp cạnh xe Tôi muốn vào trong để tìm Trần Văn Nghĩa, nhưng tiếng đánh nhau trong đó vân chưa ngừng. Bảo Khôn là một tên tội phạm bỏ trốn.
Đối với anh ta, mạng sống người khác chẳng đáng là gì Vân chưa vào đến Hoàng Gia, tôi đã nhìn thầy bên cạnh hàng xe có hai xác chết. Hình như hai người này là tài xế xe vận chuyến. Trên xe van còn điểu thuốc lá đang cháy, nếu không cẩn thận thì xe này có thể nố tung.
Đến càng gần, bên cạnh càng ít người. Tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trân Văn Nghĩa. Tôi thật sự cảm thấy rất vội, rất muốn gọi điện thoại nhưng lại không có cách nào gọi. Một lát sau, bên ngoài Hoàng Gia đã bị một đội đặc nhiệm đang vây quanh.
Tôi cảm thấy hơi sốt ruột. Nếu lát nữa Trần Văn Nghĩa lại bị bát thì phiền phức lớn rồi Nhưng nếu bây giờ tôi đi vào, tôi sợ mình sẽ bị bản. Tôi lại cố găng gọi điện một lần nữa, thật may là rốt cuộc lần này cuộc gọi đã được kết nối, Trần Văn Nghĩa hơi lo lăng: “Cô chủ! Cô có sao không?”
Tôi cũng vội vàng mở miệng: “Tôi không sao cả. Anh nhanh chạy đi, đừng chậm tre. Bên ngoài Hoàng Gia có một đội đội đặc nhiệm đang vây quanh, bổ tôi và chú Lâm bị Lý Tiến lừa. Bây giờ bọn họ đang bị nhốt bên kia, chúng ta phải nhanh chóng qua đó cứu họ.
“Được! Bây giờ töi không có cách nào ra ngoài. Hoàng Gia có cửa sau, cô cứ lái xe rời đi trước, tôi ra ngoài rồi tìm cô” Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy đội đặc nhiệm đã nhích lại gần, tôi chỉ đành chạy vào trong xe, khởi động xe chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng đột nhiên tôi bị ai đó cản đường. Người này xuất hiện bất thình lình, suýt nữa tôi không kịp thăng lại, đâm vào anh ta.
Tôi ngẩng đầu nhìn người kia, nhưng tôi hơi sửng sốt một lúc, hơi bất ngờ khi nhìn thấy người trước mặt: ‘Danweil Sao anh lại Anh ta vội vàng lên xe, trên người còn đầy vết máu nhưng không quan tâm mà tiếp tục mở miệng thúc giục tôi: “Đi mau”
Tôi cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều, trước hết cứ lái xe khỏi nơi này. Khó khăn lắm mới rời khỏi hiện trường. Lúc này tôi mới nhìn anh ta và mở miệng hỏi: “Sao anh lại ở đó? Anh van còn đi theo mấy người Bảo Khôn hả?” Anh ta hơi nhíu mày nhìn tôi, có vẻ vết thương trên cánh tay làm anh ta đau đớn. Chú ý đến miệng vết thương trên cánh tay anh ta, tôi nói thăng: “Đế tôi đưa anh đến bệnh viện.
“Tôi không thế đến bệnh viện!’ Sắc mặc anh 1a hơi tái nhợt vì quá đau Đột nhiên tôi kịp phản ứng lại, nếu bây giờ anh †a đến bệnh viện… E rằng lúc đó sẽ có cảnh sát lập tức tìm đến anh ta. Hôm nay ở Hoàng Gia có người cầm súng băn nhau. Trên người anh ta lại có vết thương bị súng bắn, không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, anh ta thuộc diện tình nghi nặng.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể để anh ta theo mình, trước hết phải tụ họp với Trân Văn Nghĩa rồi tính tiếp Khi nhìn thấy Danwei, säc mặt Trân Văn Nghĩa đột nhiên trở nên tôi tăm, chỉ kém một bước là chưa cầm dao kề vào cổ anh ta, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra Tôi chỉ giải thích đơn giản một chút, cũng không dám chậm tre quá lâu, vội vàng đi qua biệt thự của Lý Tiến. Nhân viên cứu hỏa đã đến nơi, xe cấp cứu cũng vừa đến, Mạc Đình Sinh đã được đưa lên xe cấp cứu.
Tôi nhìn Lâm Quang Tuyển và mở miệng nói “Chuyện gì đã xảy ra? Bộ biệt thự của Lý Tiến lớn như vậy mà lại bị đốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương