Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 76
Thế nên, tôi và Lâm Hạnh Nguyên cùng ngã xuống đất. Có lẽ là xuất phát từ bản năng làm mẹ, tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷu tay chống xuống đất.
Lâm Hạnh Nguyên ngã về phía ngược lại so với tôi. Mông cô ta đập xuống đất, vừa ngã xuống đã gào lên: “A…”
Tiếng gào đó rất lớn, khiến cho Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa lập tức chạy lại.
Trong tay Phó Thắng Nam còn đang cầm điện thoại, nhìn thấy hai người chúng tôi cùng ngã xuống, lông mày anh cau lại, vươn tay đỡ Lâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.
Sau đó anh mới đi đến cạnh tôi. Lúc ấy tôi đã được Trần Văn Nghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lâm Hạnh Nguyên đang khoanh tay làm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấy trên mu bàn tay cô ta bị rách một mảng lớn, chảy cả máu, nhìn qua có chút chói mắt.
Tránh khỏi cánh tay Phó Thắng Nam đang đỡ mình, tôi mở miệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi, anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lý một chút đi.”
Sau đó tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìu tôi tới sô pha ngồi một chút được không?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡ tay tôi bước đến bên ghế sa lông trong phòng khách.
Lâm Hạnh Nguyên không hiểu ra sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừa oan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu, vô cùng đáng thương nhìn Phó Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”
Phó Thắng Nam nhìn tôi một chút, sau đó nhìn Trần Văn Nghĩa bảo: “Cậu đưa cô Lâm đi bệnh viện một chuyến.”
“Em không muốn!” Lâm Hạnh Nguyên mỡ miệng, con mắt đỏ lên: “Anh Thắng Nam, anh đưa em đi được không? Anh mà không đưa em sẽ không di.”
“Anh còn phải làm việc.” Nói xong, anh cũng mặc kệ vẻ mặt của Lâm Hạnh Nguyên, cứ thế bước thẳng vào trong phòng.
Lâm Hạnh Nguyên có chút đáng thương, nhưng thấy Phó Thắng Nam đi rồi, khẽ cắn môi không muốn Trần Văn Nghĩa đố, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, là cô cố ý.”
Tôi lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Ban nãy, dưới tình thế cấp bách, thế nên tôi mới kéo cô ta.
Sau khi Trần Văn Nghĩa đưa Lâm Hạnh Nguyên đi, lúc Phó Thắng Nam từ văn phòng đi ra, trong tay còn cầm theo hòm thuốc. Anh đi tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.
Nhìn tôi bảo: “Đưa tay cho anh”
Tôi mím môi, đưa tay cho anh. Vừa rồi lúc bàn tay chạm đất, bị rách một mảng lớn, tôi cũng chỉ thấy đau rát lúc ấy, cũng không phát hiện bị chảy máu lúc nào.
Lúc này bị Phó Thắng Nam kéo qua nhìn, đúng là có chút máu thịt be bét, hai bên chân mày anh nhăn lại thật sâu, nói với tôi: “Cố chịu một chút, sẽ hơi đau đấy!” Tôi gật đầu, hơi cắn môi.
Da thịt bên ngoài bị rách ra, để lộ lớp thịt mềm mại, yếu ớt bên trong. Anh dùng bông ngoáy tai dính nước thuốc chấm lên vết thương của tôi làm cho tôi đau đến mức vội rụt tay về, còn chưa kịp rụt hẳn vào đã bị anh đè lại: “Cố chịu một lát nữa là tốt rồi.”
Tôi nhíu mày: “Xử lý qua loa một chút là được rồi.” Xử lý cẩn thận quá, tôi sẽ đau đến phát hoảng mất.
Thoa thuốc trên tay xong, anh nhấc mí mắt lên nhìn tôi, lông mày anh tuấn cau lại hỏi: “Trên đầu gối có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, không muốn cho anh chạm vào. Hơn nữa hôm nay tôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Anh không thèm đề ý tới lời tôi nói, vươn tay cuộn làn váy lên, một mảng lớn đỏ tươi cứ thế hiện ra, nhìn qua có chút chói mắt.
“Không đau?” Anh mở miệng, trong giọng nói tựa như mang theo mấy phần tức giận.
Tôi bĩu môi: “Không đau”
Vừa mới nói xong, anh hơi dùng sức chấm một cái. Tôi đau đến nỗi hít mạnh một hơi, không nhịn được có chút tức giận quát anh: “Phó Thắng Nam!”
Anh vẫn cúi đầu xử lý vết thương, giọng nói hồ hững vang lên: “Anh đây!”
Người này rõ ràng là cố ý chỉnh tôi đây mà.
Tôi cúi đầu, mím môi không thèm nói lấy một câu. Anh nhấc mí mắt nhìn tôi một chút, rồi lại cúi xuống xử lý vết thương. Sau khi làm xong hết thảy mới thu dọn hòm thuốc mang di cất.
Sau đó anh lại lấy mấy hộp đựng đồ ăn sáng Trần Văn Nghĩa mang tới bày ra. Có bánh quầy, canh bí đỏ, bánh bao, sủi cảo, còn có cả sữa đậu nành nữa.
Cũng không biết Trần Văn Nghĩa nghĩ thế nào mà lại mua nhiều như vậy. Nhiều thế ai ăn cho hết. Huống chỉ ban nãy tôi cũng đã ăn rồi.
Phó Thắng Nam lấy hết đồ ăn trong túi bày ra bàn, nhìn tôi bảo: “Sau khi ăn xong những thứ này, em đi ngủ một lát đi.”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, cố nín nhịn, dằn cơn tức xuống mở miệng nói: “Phó Thắng Nam, anh đang nuôi heo đấy à?” Nhiều đồ như vậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?
Anh gật đầu, nhíu mày: “Ừ, hai con” Tôi… Đúng là tự mình đào hố chôn mình.
“Em ăn không hết.” Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, em còn phải về phòng mình xử lý công việc.”
Anh không nói gì, đi tới cái ghế của mình ngồi xuống, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, Hoàng Nhược Vi ôm một xấp tài liệu bước vào phòng. Cô ấy nhìn tôi một cái, lại nhìn Phó Thắng Nam một chút, mờ ám nói: “Giám đốc, đây là những tài liệu cần cô xem xét và ký tên. Bên phía Anh Cường cũng đã sắp hoàn thành, cô xem qua một chút.”
Hoàng Nhược Vi đặt xấp tài liệu xuống bàn, còn nhiều chuyện nháy mắt với tôi một cái.
Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấy đang tò mò muốn biết quan hệ của tôi và Phó Thắng Nam. Đậy nắp lại cho mấy hộp thức ăn còn chưa động đũa tới, tôi gói lại đưa cho cô ấy: “Tôi biết rồi. Chắc chắn cô còn chưa ăn sáng đâu, đúng không! Đây, cô cầm lấy này, ăn nhiều một chút.”
Thấy tôi nhét vào nhiều đồ như vậy, cô ấy vội vàng lắc đầu. Mịa nó không biết giúp nhau gì cả. Tôi kề sát bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói: “Coi như giúp đỡ chút đi, đừng từ chối.”
Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc, tôi không ăn được nhiều như vậy.”
“Không sao, văn phòng nhiều người, mọi người cùng ăn.”
Sau khi đem bữa sáng kín đáo đưa hết cho cô ấy, tôi ngồi trở lại ghế salông. Vừa ngồi xuống đã bắt gặp đôi con ngươi đen bóng của Phó Thắng Nam đang nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích.
Tôi thấy có chút chột dạ nói: “Làm sao?”
“Anh ăn cái gì?” Anh mỡ miệng, khóe miệng mang theo mấy phần ý cười.
Tôi sững sờ, trợn mắt lên nhìn anh: “Anh còn chưa ăn?” Phó Thắng Nam nhíu mày, không cần nói cũng biết.
Tôi đỡ trán, nhìn cốc sữa đậu nành mình vừa uống dở đặt trên bàn, hỏi anh: “Anh uống không?”
Thực ra tôi chỉ hỏi cho có thôi. Bởi vì tôi biết anh mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ chạm vào đồ của người khác, huống chỉ còn là đồ tôi đang uống dờ. Thế nên…
“Ù!” Anh mỡ miệng, đứng dậy đi tới, ngồi bên cạnh tôi, sau đó vô cùng tự nhiên bưng cốc sữa đậu nành lên uống.
Tôi nhìn dấu son môi trên miệng cốc cứ như thế bị anh ngậm Vào, tôi...
Trong lòng tôi tự dưng thấy hơi là lạ.
“Muốn cái gì?” Anh mở miệng, vừa nói chuyện vừa đưa tay ôm lên eo tôi. Bàn tay anh di chuyền đến bụng dưới của tôi, hơi xoa xoa, sau đó nhếch miệng lên phán: “Hơi mập rồi!”
Tôi lưỡm anh một cái không nói gì, đẩy tay anh ra, cúi đầu xem xét tài liệu. Tập đoàn nhà họ Phó kiểm toán, bên Tín Thải đã xong, bên Anh Cường này còn đang chờ tôi ký tên.
Sau đó anh cầm một phần báo cáo kiểm toán lên nhìn lướt qua, tự nhiên mở miệng nói: “Kiểm toán của tập đoàn nhà họ Kiều giao cho bên Anh Cường đến làm sao?”
Tôi gật đầu, ký xong phần tài liệu đang cầm trên tay rồi đặt xuống, tiếp tục xem phần bên dưới.
Anh “ừ” một tiếng, lật lật vài phần tài liệu sau đó nhìn tôi hỏi: “Em giao hạng mục này cho ai làm thế?”
Tôi dừng lại, sững sờ nhìn anh: “Hoàng Nhược Vị, trước đó tôi có vài việc cần giải quyết, thế nên cơ bản đều là do cô ấy phụ trách xử lý. Sao thế?”
Thấy anh chau mày sâu hơn, tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, lập tức lấy lại mấy phần tài liệu anh vừa xem qua nhìn lại một lần nữa. Thế nhưng nhìn lại rồi tôi vẫn thấy không có vấn đề gì cả.
Lúc này tôi cảm thấy hơi nghỉ hoặc một chút.
Thấy tôi nhìn anh chờ câu trả lời chắc chắn, anh nhướng mày: “Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết!”
“Vô vị!” Tôi không đề ý tới anh nữa. Những tài liệu này tôi đều đã nghiêm túc xem qua, không có vấn đề gì, là do trước giờ lòng nghi ngờ của anh quá nặng.
Anh đem tài liệu đặt xuống, lại cầm lấy phần tài liệu tôi đang muốn ký tên qua, mỡ miệng nói: “Những tài liệu này để anh xem trước, không có chuyện gì anh sẽ tự ký. Em vào bên trong nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Hạnh Nguyên ngã về phía ngược lại so với tôi. Mông cô ta đập xuống đất, vừa ngã xuống đã gào lên: “A…”
Tiếng gào đó rất lớn, khiến cho Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa lập tức chạy lại.
Trong tay Phó Thắng Nam còn đang cầm điện thoại, nhìn thấy hai người chúng tôi cùng ngã xuống, lông mày anh cau lại, vươn tay đỡ Lâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.
Sau đó anh mới đi đến cạnh tôi. Lúc ấy tôi đã được Trần Văn Nghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lâm Hạnh Nguyên đang khoanh tay làm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấy trên mu bàn tay cô ta bị rách một mảng lớn, chảy cả máu, nhìn qua có chút chói mắt.
Tránh khỏi cánh tay Phó Thắng Nam đang đỡ mình, tôi mở miệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi, anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lý một chút đi.”
Sau đó tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìu tôi tới sô pha ngồi một chút được không?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡ tay tôi bước đến bên ghế sa lông trong phòng khách.
Lâm Hạnh Nguyên không hiểu ra sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừa oan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu, vô cùng đáng thương nhìn Phó Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”
Phó Thắng Nam nhìn tôi một chút, sau đó nhìn Trần Văn Nghĩa bảo: “Cậu đưa cô Lâm đi bệnh viện một chuyến.”
“Em không muốn!” Lâm Hạnh Nguyên mỡ miệng, con mắt đỏ lên: “Anh Thắng Nam, anh đưa em đi được không? Anh mà không đưa em sẽ không di.”
“Anh còn phải làm việc.” Nói xong, anh cũng mặc kệ vẻ mặt của Lâm Hạnh Nguyên, cứ thế bước thẳng vào trong phòng.
Lâm Hạnh Nguyên có chút đáng thương, nhưng thấy Phó Thắng Nam đi rồi, khẽ cắn môi không muốn Trần Văn Nghĩa đố, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, là cô cố ý.”
Tôi lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Ban nãy, dưới tình thế cấp bách, thế nên tôi mới kéo cô ta.
Sau khi Trần Văn Nghĩa đưa Lâm Hạnh Nguyên đi, lúc Phó Thắng Nam từ văn phòng đi ra, trong tay còn cầm theo hòm thuốc. Anh đi tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.
Nhìn tôi bảo: “Đưa tay cho anh”
Tôi mím môi, đưa tay cho anh. Vừa rồi lúc bàn tay chạm đất, bị rách một mảng lớn, tôi cũng chỉ thấy đau rát lúc ấy, cũng không phát hiện bị chảy máu lúc nào.
Lúc này bị Phó Thắng Nam kéo qua nhìn, đúng là có chút máu thịt be bét, hai bên chân mày anh nhăn lại thật sâu, nói với tôi: “Cố chịu một chút, sẽ hơi đau đấy!” Tôi gật đầu, hơi cắn môi.
Da thịt bên ngoài bị rách ra, để lộ lớp thịt mềm mại, yếu ớt bên trong. Anh dùng bông ngoáy tai dính nước thuốc chấm lên vết thương của tôi làm cho tôi đau đến mức vội rụt tay về, còn chưa kịp rụt hẳn vào đã bị anh đè lại: “Cố chịu một lát nữa là tốt rồi.”
Tôi nhíu mày: “Xử lý qua loa một chút là được rồi.” Xử lý cẩn thận quá, tôi sẽ đau đến phát hoảng mất.
Thoa thuốc trên tay xong, anh nhấc mí mắt lên nhìn tôi, lông mày anh tuấn cau lại hỏi: “Trên đầu gối có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, không muốn cho anh chạm vào. Hơn nữa hôm nay tôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Anh không thèm đề ý tới lời tôi nói, vươn tay cuộn làn váy lên, một mảng lớn đỏ tươi cứ thế hiện ra, nhìn qua có chút chói mắt.
“Không đau?” Anh mở miệng, trong giọng nói tựa như mang theo mấy phần tức giận.
Tôi bĩu môi: “Không đau”
Vừa mới nói xong, anh hơi dùng sức chấm một cái. Tôi đau đến nỗi hít mạnh một hơi, không nhịn được có chút tức giận quát anh: “Phó Thắng Nam!”
Anh vẫn cúi đầu xử lý vết thương, giọng nói hồ hững vang lên: “Anh đây!”
Người này rõ ràng là cố ý chỉnh tôi đây mà.
Tôi cúi đầu, mím môi không thèm nói lấy một câu. Anh nhấc mí mắt nhìn tôi một chút, rồi lại cúi xuống xử lý vết thương. Sau khi làm xong hết thảy mới thu dọn hòm thuốc mang di cất.
Sau đó anh lại lấy mấy hộp đựng đồ ăn sáng Trần Văn Nghĩa mang tới bày ra. Có bánh quầy, canh bí đỏ, bánh bao, sủi cảo, còn có cả sữa đậu nành nữa.
Cũng không biết Trần Văn Nghĩa nghĩ thế nào mà lại mua nhiều như vậy. Nhiều thế ai ăn cho hết. Huống chỉ ban nãy tôi cũng đã ăn rồi.
Phó Thắng Nam lấy hết đồ ăn trong túi bày ra bàn, nhìn tôi bảo: “Sau khi ăn xong những thứ này, em đi ngủ một lát đi.”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, cố nín nhịn, dằn cơn tức xuống mở miệng nói: “Phó Thắng Nam, anh đang nuôi heo đấy à?” Nhiều đồ như vậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?
Anh gật đầu, nhíu mày: “Ừ, hai con” Tôi… Đúng là tự mình đào hố chôn mình.
“Em ăn không hết.” Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, em còn phải về phòng mình xử lý công việc.”
Anh không nói gì, đi tới cái ghế của mình ngồi xuống, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, Hoàng Nhược Vi ôm một xấp tài liệu bước vào phòng. Cô ấy nhìn tôi một cái, lại nhìn Phó Thắng Nam một chút, mờ ám nói: “Giám đốc, đây là những tài liệu cần cô xem xét và ký tên. Bên phía Anh Cường cũng đã sắp hoàn thành, cô xem qua một chút.”
Hoàng Nhược Vi đặt xấp tài liệu xuống bàn, còn nhiều chuyện nháy mắt với tôi một cái.
Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấy đang tò mò muốn biết quan hệ của tôi và Phó Thắng Nam. Đậy nắp lại cho mấy hộp thức ăn còn chưa động đũa tới, tôi gói lại đưa cho cô ấy: “Tôi biết rồi. Chắc chắn cô còn chưa ăn sáng đâu, đúng không! Đây, cô cầm lấy này, ăn nhiều một chút.”
Thấy tôi nhét vào nhiều đồ như vậy, cô ấy vội vàng lắc đầu. Mịa nó không biết giúp nhau gì cả. Tôi kề sát bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói: “Coi như giúp đỡ chút đi, đừng từ chối.”
Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc, tôi không ăn được nhiều như vậy.”
“Không sao, văn phòng nhiều người, mọi người cùng ăn.”
Sau khi đem bữa sáng kín đáo đưa hết cho cô ấy, tôi ngồi trở lại ghế salông. Vừa ngồi xuống đã bắt gặp đôi con ngươi đen bóng của Phó Thắng Nam đang nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích.
Tôi thấy có chút chột dạ nói: “Làm sao?”
“Anh ăn cái gì?” Anh mỡ miệng, khóe miệng mang theo mấy phần ý cười.
Tôi sững sờ, trợn mắt lên nhìn anh: “Anh còn chưa ăn?” Phó Thắng Nam nhíu mày, không cần nói cũng biết.
Tôi đỡ trán, nhìn cốc sữa đậu nành mình vừa uống dở đặt trên bàn, hỏi anh: “Anh uống không?”
Thực ra tôi chỉ hỏi cho có thôi. Bởi vì tôi biết anh mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ chạm vào đồ của người khác, huống chỉ còn là đồ tôi đang uống dờ. Thế nên…
“Ù!” Anh mỡ miệng, đứng dậy đi tới, ngồi bên cạnh tôi, sau đó vô cùng tự nhiên bưng cốc sữa đậu nành lên uống.
Tôi nhìn dấu son môi trên miệng cốc cứ như thế bị anh ngậm Vào, tôi...
Trong lòng tôi tự dưng thấy hơi là lạ.
“Muốn cái gì?” Anh mở miệng, vừa nói chuyện vừa đưa tay ôm lên eo tôi. Bàn tay anh di chuyền đến bụng dưới của tôi, hơi xoa xoa, sau đó nhếch miệng lên phán: “Hơi mập rồi!”
Tôi lưỡm anh một cái không nói gì, đẩy tay anh ra, cúi đầu xem xét tài liệu. Tập đoàn nhà họ Phó kiểm toán, bên Tín Thải đã xong, bên Anh Cường này còn đang chờ tôi ký tên.
Sau đó anh cầm một phần báo cáo kiểm toán lên nhìn lướt qua, tự nhiên mở miệng nói: “Kiểm toán của tập đoàn nhà họ Kiều giao cho bên Anh Cường đến làm sao?”
Tôi gật đầu, ký xong phần tài liệu đang cầm trên tay rồi đặt xuống, tiếp tục xem phần bên dưới.
Anh “ừ” một tiếng, lật lật vài phần tài liệu sau đó nhìn tôi hỏi: “Em giao hạng mục này cho ai làm thế?”
Tôi dừng lại, sững sờ nhìn anh: “Hoàng Nhược Vị, trước đó tôi có vài việc cần giải quyết, thế nên cơ bản đều là do cô ấy phụ trách xử lý. Sao thế?”
Thấy anh chau mày sâu hơn, tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, lập tức lấy lại mấy phần tài liệu anh vừa xem qua nhìn lại một lần nữa. Thế nhưng nhìn lại rồi tôi vẫn thấy không có vấn đề gì cả.
Lúc này tôi cảm thấy hơi nghỉ hoặc một chút.
Thấy tôi nhìn anh chờ câu trả lời chắc chắn, anh nhướng mày: “Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết!”
“Vô vị!” Tôi không đề ý tới anh nữa. Những tài liệu này tôi đều đã nghiêm túc xem qua, không có vấn đề gì, là do trước giờ lòng nghi ngờ của anh quá nặng.
Anh đem tài liệu đặt xuống, lại cầm lấy phần tài liệu tôi đang muốn ký tên qua, mỡ miệng nói: “Những tài liệu này để anh xem trước, không có chuyện gì anh sẽ tự ký. Em vào bên trong nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương