Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 800: Bị giam lỏng (1)
Cũng không biết Hoắc Tôn ở trên tầng có phát
hiện điều gì kỳ lạ hay không. Nghĩ đến chuyện này,
tôi chuẩn bị lấy điện thoại trong túi gọi cho cha.
Nhưng điện thoại còn chưa lấy ra thì tay đã bị
giữ lại. Mục Dĩ Thâm dựa sát lại gần tôi, trên
khuôn mặt anh tuấn dịu dàng lại mang theo nụ
cười lạnh: “Nếu như anh là em thì anh sẽ không
làm như vậy. Đối với em mà nói chiếc hộp gỗ đàn
hương đó không hề có tác dụng gì, không phải
sao? Em không đưa cho anh là đang ngoan cố điều gì?”
Tôi mím môi, rút tay ra khỏi túi áo, tránh sự. Cop q𝗎a cop lại, 𝐭rở lại 𝐭rang chính ﹎ Tr𝑼𝓶Tr𝗎yệ n﹒Vn ﹎
tiến lại của anh ta, cười lạnh, nói: “Tôi đưa hộp gỗ
cho anh thì anh sẽ thả bọn họ ra sao?”
Anh ta nhướn mày: “Đương nhiên. Em biết
mục đích của anh rất đơn giản mà. Hơn nữa, anh
không hề muốn làm tổn thương bọn họ. Thẩm
Xuân Hinh, không có ai sinh ra thì đã là người xấu cả”
Không có ai sinh ra thì đã là người xấu? Tôi
nhìn anh ta, nhíu mày: “Nếu anh muốn uy hiếp tôi,
thì anh giam một mình Âu Dương Noãn là được
rồi, vì sao còn phải gọi cha mẹ của Tôn Thiên Di
đến? Bọn họ chỉ là hai người già lớn tuổi, đối với
anh mà nói cũng không có tác dụng gì, vì sao anh
anh còn muốn giày vò bọn họ như vậy?”
Anh ta rũ mắt, nhìn tôi: “Anh không dùng bọn
họ để uy hiếp em. Bọn họ đến nơi này chỉ là trùng
hợp. Tôn Nhất Thanh nợ anh quá nhiều tiền, anh
chỉ có thể mời cha mẹ cậu ta đến, để cậu ta
nhanh chóng trả tiền ”
Tôi mím môi: “Vì sao anh không trực tiếp giết
chết tên khốn nạn đó đi?” Cả một gia đình đang
yên ổn bị anh ta làm thành thế này, tên khốn nạn
đó còn không ngừng lại. Tôi không hiểu vì sao
ông trời lại muốn để loại người đó tồn tại trên thế
giới này chứ?
Anh ta nhún vai, không tiếp tục chủ đề của tôi
nữa, chỉ nhìn tôi, nói: “Đưa chiếc hộp đó cho anh
đi. Em biết mà, anh rất cân thứ ở bên trong đó.
Em đưa nó cho anh thì em có thể đưa những
người em muốn đưa đi đi rồi”
Tôi mím môi, lạnh nhạt nói: “Anh để bọn họ
xuống. Hiện giờ chiếc hộp không có trên người
tôi. Hơn nữa anh biết là cho dù tôi muốn đưa Âu
Dương Noãn đi thì cô ấy cũng sẽ đi với anh”
Anh ta cong môi, híp hai mắt lại nhìn tôi: “Cho
nên em thế này là có ý gì?”
Tôi mím môi: “Đồ thì tôi sẽ đưa cho anh,
nhưng anh thả người ra trước đã. Trong lòng anh
biết rõ cha mẹ của Tôn Thiên Di không mang lại
tác dụng gì cho anh. Tên khốn nạn Tôn Nhất
Thiên đó chẳng có gì gọi là đạo đức hay liêm sỉ
cả. Anh ta chắc chắn sẽ không để tâm đến cha
mẹ người thân của anh ta. Cho nên, anh đừng tạo
nghiệp nữa, thả hai ông bà già ra đi, để bọn họ có
thể yên bình hưởng thụ những năm cuối đời. Còn
về Tôn Nhất Thanh, loại cặn bã của xã hội này thì
cứ giao cho cảnh sát, đừng để anh ta tiếp tục gây
hại cho xã hội nữa.”
Anh ta cười lạnh: “Những chuyện này anh
không quản được. Thẩm Xuân Hinh, nói thật, anh
không quá tin tưởng em. Em đã lừa anh một lần
rồi. Cho nên lần này, bất luận thế nào, em cũng
phải phải đưa đồ cho anh. Nếu như em không
đem theo bên người, vậy cũng không sao, anh
cho em một cơ hội. em có thể tự mình trở về lấy.
Đến khi lấy được rồi thì lại đưa cho anh, anh sẽ
thả bọn họ ra”
Tôi nhíu mày. Trước đây chiếc hộp đó từng bị
Phó Thắng Nam đổi một lần, căn bản hiện giờ tôi
cũng không biết nó ở đâu. Tôi nhìn anh ta, nói:
“Không phải là tôi không chịu đưa hộp gỗ đó cho
anh. Chỉ là hiện giờ tôi không hề biết chiếc hộp đó
đang ở đâu. Lần trước, lúc đưa anh chiếc hộp,
bản thân tôi cũng không biết là chiếc hộp đã bị tráo đổi”
Anh ta híp mắt nhìn tôi, không vui lắm: “Ý của
em là em không biết chiếc hộp gỗ đó đang ở đâu?”
Tôi gật đầu: “Có thể nói là như vậy”
Sắc mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh hơn,
sững sờ nhìn tôi: “Vậy thì rất xin lỗi. Nếu em đã
không tìm được chiếc hộp, vậy thì chỉ đành đợi
em tìm được chiếc hộp rồi chúng ta nói tiếp. Mấy
ngày này, chắc chắn em cũng phải ở lại đây rồi.
Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt đâu”
Tôi ngẩn người, nhíu mày: “Mục Dĩ Thâm, anh
có ý gì? Anh muốn giam lỏng tôi?”
Anh ta lắc đầu, có chút côn đồ: “Không.
Đương nhiên là không. Sao anh có thể giam lỏng
em chứ. Anh là muốn để em ở lại đây mấy ngày.
Từ sau khi căn biệt thự này được sửa sang lại thì
vẫn luôn không có người ở, chẳng có chút không
khí gia đình gì cả. Mọi người đến đây vừa hay
cũng có thể khiến nơi này náo nhiệt hơn một chút”
Nói xong, anh ta vươn tay ấn vào chiếc
chuông bên ghế. Không bao lâu sau liền có người
đi lên. Là một người đàn ông trung niên. Anh ta
nhìn người đàn ông đó, nói: “Chú Minh, mấy hôm
tới phải phiền chú chăm sóc mấy người bạn của
tôi rồi. Cảm ơn chú nhé.”
Nói xong, anh ta liền quay người rời đi.
Tôi ngăn anh ta lại: “Mục Dĩ Thâm, anh làm
thế này là phạm pháp. Anh thả chúng tôi ra”
“Đợi khi nào em tìm được chiếc hộp gỗ rồi nói
tiếp. Hôm nay anh hơi mệt rồi. Lát nữa chú Minh
sẽ đưa em về phòng. Đừng nghĩ nhiều làm gì,
ngoan ngoãn ở lại nơi này, nhớ ra chiếc hộp ở đâu,
Phó Thắng Nam sẽ giúp em”
Tôi mím môi, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng anh ta chẳng hề nhìn tôi mà bước thẳng đi.
Để lại tôi và chú Minh. Chú Minh nhìn tôi, cười
dịu dàng: “Cô Thẩm Xuân Hinh, phòng cô ở tầng bốn, cô..”
“Đưa tôi đến tầng ba” Tôi nói, sau đó bước ra
khỏi căn phòng. Căn biệt thự này của Mục Dĩ
Thâm rất lớn, đi đến một tầng mà cũng phải đi
qua con đường rất dài. Chú Minh hơi nhíu mày,
dường như đang do dự không biết có đưa tôi đi không.
Tôi lần nữa lên tiếng: “Đưa tôi đi đi. Nếu anh
†a muốn giữ tôi lại nơi này thì không thể nào đến
một bước cũng không cho tôi đi”
Chú Minh hơi sững người, gật đầu, coi như là đã đồng ý.
Bố cục của tầng ba không giống với tầng một
và tầng hai. Tâng ba đã được khóa chặt lại bằng
cửa sắt. Tôi không khỏi nhíu mày: “Các bạn tôi
đâu? Các ông nhốt họ ở trong hết sao?”
Chú Minh hơi mỉm cười, nói: “Đương nhiên là
không. Bạn của cô Thẩm đều ở tầng bốn, cô
không cần lo lắng. Tâng này là cậu chủ dùng để
nuôi thú cưng, cho nên trang bị rất cẩn thận.
Trước đây, nhưng thứ ở bên trong đó đi ra ngoài
đều khiến người khác sợ hãi, cho nên cậu chủ
nhốt bọn chúng ở trong này”
Tôi gật đầu, nói: “Đầu là rắn sao? Hay là còn có thứ khác?”
Chú minh hơi cười: “Cậu chủ thích sưu tập
những động vật hiếm. Cho nên gần như bất kỳ
loại sinh vật nào cũng có, đã nuôi nhiều năm rồi.
Cô Thẩm muốn xem thử không?”
Tôi mím môi. Bởi vì không nhìn thấy tình hình
cụ thể, cho nên không dám nói thẳng. Nếu như
bên trong đều là những con vật giống như trong
vườn bách thú thì tốt. Nhưng nếu toàn là nuôi thả
thì bước vào chắc chắn sẽ có chút nguy hiểm.
Suy nghĩ chốc lát, tôi nói: “Không cần đâu.
Chú Minh, chú đưa tôi đến tầng bốn đi”
Chú Minh gật đầu, cười cười, đưa tôi lên tầng
bốn. Diện tích căn biệt thự này lớn, phong cách
kiến trúc lại rất giống lâu đài Châu Âu vào thế kỷ
mười chín, sa hoa nhưng lạnh lẽo.
Cửa cầu thang rất phức tạp, cũng không biết
có phải là để thể hiện phong cách và năng lực
thiết kế của nhà thiết kế hay không.
Tâng bốn.
Vừa lên đến nơi, thứ đập vào mắt chính là một
phòng khách thiết kế theo phong cách Châu Âu
rộng hơn trăm mét vuông. Trong phòng khách đặt
một bức tượng Venus, một bên còn có tượng của
Đức Mẹ, là bức tượng cho bé bú, nhìn có chút lộ liễu.
Đại khái là vì năng lực thưởng thức nghệ thuật
của bản thân tôi không tốt lắm, cho nên đối với
những bức tượng này, tôi cũng không có quá
nhiều năng lực để đánh giá.
Trong phòng khách đặt salon và bàn ăn, Hoắc
Tôn đứng bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên
ngoài, không biết đang nghĩ gì.
hiện điều gì kỳ lạ hay không. Nghĩ đến chuyện này,
tôi chuẩn bị lấy điện thoại trong túi gọi cho cha.
Nhưng điện thoại còn chưa lấy ra thì tay đã bị
giữ lại. Mục Dĩ Thâm dựa sát lại gần tôi, trên
khuôn mặt anh tuấn dịu dàng lại mang theo nụ
cười lạnh: “Nếu như anh là em thì anh sẽ không
làm như vậy. Đối với em mà nói chiếc hộp gỗ đàn
hương đó không hề có tác dụng gì, không phải
sao? Em không đưa cho anh là đang ngoan cố điều gì?”
Tôi mím môi, rút tay ra khỏi túi áo, tránh sự. Cop q𝗎a cop lại, 𝐭rở lại 𝐭rang chính ﹎ Tr𝑼𝓶Tr𝗎yệ n﹒Vn ﹎
tiến lại của anh ta, cười lạnh, nói: “Tôi đưa hộp gỗ
cho anh thì anh sẽ thả bọn họ ra sao?”
Anh ta nhướn mày: “Đương nhiên. Em biết
mục đích của anh rất đơn giản mà. Hơn nữa, anh
không hề muốn làm tổn thương bọn họ. Thẩm
Xuân Hinh, không có ai sinh ra thì đã là người xấu cả”
Không có ai sinh ra thì đã là người xấu? Tôi
nhìn anh ta, nhíu mày: “Nếu anh muốn uy hiếp tôi,
thì anh giam một mình Âu Dương Noãn là được
rồi, vì sao còn phải gọi cha mẹ của Tôn Thiên Di
đến? Bọn họ chỉ là hai người già lớn tuổi, đối với
anh mà nói cũng không có tác dụng gì, vì sao anh
anh còn muốn giày vò bọn họ như vậy?”
Anh ta rũ mắt, nhìn tôi: “Anh không dùng bọn
họ để uy hiếp em. Bọn họ đến nơi này chỉ là trùng
hợp. Tôn Nhất Thanh nợ anh quá nhiều tiền, anh
chỉ có thể mời cha mẹ cậu ta đến, để cậu ta
nhanh chóng trả tiền ”
Tôi mím môi: “Vì sao anh không trực tiếp giết
chết tên khốn nạn đó đi?” Cả một gia đình đang
yên ổn bị anh ta làm thành thế này, tên khốn nạn
đó còn không ngừng lại. Tôi không hiểu vì sao
ông trời lại muốn để loại người đó tồn tại trên thế
giới này chứ?
Anh ta nhún vai, không tiếp tục chủ đề của tôi
nữa, chỉ nhìn tôi, nói: “Đưa chiếc hộp đó cho anh
đi. Em biết mà, anh rất cân thứ ở bên trong đó.
Em đưa nó cho anh thì em có thể đưa những
người em muốn đưa đi đi rồi”
Tôi mím môi, lạnh nhạt nói: “Anh để bọn họ
xuống. Hiện giờ chiếc hộp không có trên người
tôi. Hơn nữa anh biết là cho dù tôi muốn đưa Âu
Dương Noãn đi thì cô ấy cũng sẽ đi với anh”
Anh ta cong môi, híp hai mắt lại nhìn tôi: “Cho
nên em thế này là có ý gì?”
Tôi mím môi: “Đồ thì tôi sẽ đưa cho anh,
nhưng anh thả người ra trước đã. Trong lòng anh
biết rõ cha mẹ của Tôn Thiên Di không mang lại
tác dụng gì cho anh. Tên khốn nạn Tôn Nhất
Thiên đó chẳng có gì gọi là đạo đức hay liêm sỉ
cả. Anh ta chắc chắn sẽ không để tâm đến cha
mẹ người thân của anh ta. Cho nên, anh đừng tạo
nghiệp nữa, thả hai ông bà già ra đi, để bọn họ có
thể yên bình hưởng thụ những năm cuối đời. Còn
về Tôn Nhất Thanh, loại cặn bã của xã hội này thì
cứ giao cho cảnh sát, đừng để anh ta tiếp tục gây
hại cho xã hội nữa.”
Anh ta cười lạnh: “Những chuyện này anh
không quản được. Thẩm Xuân Hinh, nói thật, anh
không quá tin tưởng em. Em đã lừa anh một lần
rồi. Cho nên lần này, bất luận thế nào, em cũng
phải phải đưa đồ cho anh. Nếu như em không
đem theo bên người, vậy cũng không sao, anh
cho em một cơ hội. em có thể tự mình trở về lấy.
Đến khi lấy được rồi thì lại đưa cho anh, anh sẽ
thả bọn họ ra”
Tôi nhíu mày. Trước đây chiếc hộp đó từng bị
Phó Thắng Nam đổi một lần, căn bản hiện giờ tôi
cũng không biết nó ở đâu. Tôi nhìn anh ta, nói:
“Không phải là tôi không chịu đưa hộp gỗ đó cho
anh. Chỉ là hiện giờ tôi không hề biết chiếc hộp đó
đang ở đâu. Lần trước, lúc đưa anh chiếc hộp,
bản thân tôi cũng không biết là chiếc hộp đã bị tráo đổi”
Anh ta híp mắt nhìn tôi, không vui lắm: “Ý của
em là em không biết chiếc hộp gỗ đó đang ở đâu?”
Tôi gật đầu: “Có thể nói là như vậy”
Sắc mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh hơn,
sững sờ nhìn tôi: “Vậy thì rất xin lỗi. Nếu em đã
không tìm được chiếc hộp, vậy thì chỉ đành đợi
em tìm được chiếc hộp rồi chúng ta nói tiếp. Mấy
ngày này, chắc chắn em cũng phải ở lại đây rồi.
Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt đâu”
Tôi ngẩn người, nhíu mày: “Mục Dĩ Thâm, anh
có ý gì? Anh muốn giam lỏng tôi?”
Anh ta lắc đầu, có chút côn đồ: “Không.
Đương nhiên là không. Sao anh có thể giam lỏng
em chứ. Anh là muốn để em ở lại đây mấy ngày.
Từ sau khi căn biệt thự này được sửa sang lại thì
vẫn luôn không có người ở, chẳng có chút không
khí gia đình gì cả. Mọi người đến đây vừa hay
cũng có thể khiến nơi này náo nhiệt hơn một chút”
Nói xong, anh ta vươn tay ấn vào chiếc
chuông bên ghế. Không bao lâu sau liền có người
đi lên. Là một người đàn ông trung niên. Anh ta
nhìn người đàn ông đó, nói: “Chú Minh, mấy hôm
tới phải phiền chú chăm sóc mấy người bạn của
tôi rồi. Cảm ơn chú nhé.”
Nói xong, anh ta liền quay người rời đi.
Tôi ngăn anh ta lại: “Mục Dĩ Thâm, anh làm
thế này là phạm pháp. Anh thả chúng tôi ra”
“Đợi khi nào em tìm được chiếc hộp gỗ rồi nói
tiếp. Hôm nay anh hơi mệt rồi. Lát nữa chú Minh
sẽ đưa em về phòng. Đừng nghĩ nhiều làm gì,
ngoan ngoãn ở lại nơi này, nhớ ra chiếc hộp ở đâu,
Phó Thắng Nam sẽ giúp em”
Tôi mím môi, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng anh ta chẳng hề nhìn tôi mà bước thẳng đi.
Để lại tôi và chú Minh. Chú Minh nhìn tôi, cười
dịu dàng: “Cô Thẩm Xuân Hinh, phòng cô ở tầng bốn, cô..”
“Đưa tôi đến tầng ba” Tôi nói, sau đó bước ra
khỏi căn phòng. Căn biệt thự này của Mục Dĩ
Thâm rất lớn, đi đến một tầng mà cũng phải đi
qua con đường rất dài. Chú Minh hơi nhíu mày,
dường như đang do dự không biết có đưa tôi đi không.
Tôi lần nữa lên tiếng: “Đưa tôi đi đi. Nếu anh
†a muốn giữ tôi lại nơi này thì không thể nào đến
một bước cũng không cho tôi đi”
Chú Minh hơi sững người, gật đầu, coi như là đã đồng ý.
Bố cục của tầng ba không giống với tầng một
và tầng hai. Tâng ba đã được khóa chặt lại bằng
cửa sắt. Tôi không khỏi nhíu mày: “Các bạn tôi
đâu? Các ông nhốt họ ở trong hết sao?”
Chú Minh hơi mỉm cười, nói: “Đương nhiên là
không. Bạn của cô Thẩm đều ở tầng bốn, cô
không cần lo lắng. Tâng này là cậu chủ dùng để
nuôi thú cưng, cho nên trang bị rất cẩn thận.
Trước đây, nhưng thứ ở bên trong đó đi ra ngoài
đều khiến người khác sợ hãi, cho nên cậu chủ
nhốt bọn chúng ở trong này”
Tôi gật đầu, nói: “Đầu là rắn sao? Hay là còn có thứ khác?”
Chú minh hơi cười: “Cậu chủ thích sưu tập
những động vật hiếm. Cho nên gần như bất kỳ
loại sinh vật nào cũng có, đã nuôi nhiều năm rồi.
Cô Thẩm muốn xem thử không?”
Tôi mím môi. Bởi vì không nhìn thấy tình hình
cụ thể, cho nên không dám nói thẳng. Nếu như
bên trong đều là những con vật giống như trong
vườn bách thú thì tốt. Nhưng nếu toàn là nuôi thả
thì bước vào chắc chắn sẽ có chút nguy hiểm.
Suy nghĩ chốc lát, tôi nói: “Không cần đâu.
Chú Minh, chú đưa tôi đến tầng bốn đi”
Chú Minh gật đầu, cười cười, đưa tôi lên tầng
bốn. Diện tích căn biệt thự này lớn, phong cách
kiến trúc lại rất giống lâu đài Châu Âu vào thế kỷ
mười chín, sa hoa nhưng lạnh lẽo.
Cửa cầu thang rất phức tạp, cũng không biết
có phải là để thể hiện phong cách và năng lực
thiết kế của nhà thiết kế hay không.
Tâng bốn.
Vừa lên đến nơi, thứ đập vào mắt chính là một
phòng khách thiết kế theo phong cách Châu Âu
rộng hơn trăm mét vuông. Trong phòng khách đặt
một bức tượng Venus, một bên còn có tượng của
Đức Mẹ, là bức tượng cho bé bú, nhìn có chút lộ liễu.
Đại khái là vì năng lực thưởng thức nghệ thuật
của bản thân tôi không tốt lắm, cho nên đối với
những bức tượng này, tôi cũng không có quá
nhiều năng lực để đánh giá.
Trong phòng khách đặt salon và bàn ăn, Hoắc
Tôn đứng bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên
ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương