Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 91: Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, không thề đoán được cảm xúc của anh: “Tôi không định ly hôn với cô, nói đúng ra cô không cần dùng tới cái hộp đó.”
“Như thế thì có sao?” Tôi đi tới sát gần anh: “Phó Thắng Nam, có phải anh cảm thấy, tôi gả cho anh đến khi cần bất cứ cái gì đều phải theo ý của anh không? Anh cảm thấy, tôi căn bản không đáng được tôn trọng.
“Thật có lỗi” Anh mỡ lời, đứng trước mặt tôi, nhìn tôi toát ra từng hơi thờ yếu ớt: “Việc này tôi chưa báo cho cô biết là lỗi của tôi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Ha.” Tôi cảm thấy có chút buồn cười: “Phó Thắng Nam, tôi cảm thấy anh thật nực cười, chỉ là một câu nói bâng quơ mà thôi. Theo ý anh thì cái hộp kia cũng giống như tôi đều tồn tại vô dụng ấy hả? Nếu tôi là Lâm Hạnh Nguyên, anh cũng sẽ làm như vậy sao? Không nói trước với cô ta, tự ý động vào đồ của cô ta, cũng đối xử
với cô ta không chút tôn trọng như
thế này hay sao?”
“Thầm Xuân Hinh, đây là chuyện giữa tôi với cô.” Anh nhíu mày lại, lộ rõ ra vẻ không vui nói:
“Chúng ta là vợ chồng, vì cái gì cô nhất định cứ phải kéo người khác xen vào?”
Tôi cảm thấy thật buồn cười: “Chúng ta là vợ chồng sao?”
Anh cau mày không nói gì. Tôi ngước đầu lên nhìn khuôn mặt cương nghị và tuấn tú của anh rồi lại hạ tầm mắt xuống bật cười:
“Phó Thắng Nam, theo ý của anh thì chúng ta không phải vợ
chồng, chỉ là bất đắc dĩ do cha mẹ sắp đặt mà thôi. Trong lòng anh sớm đã có người khác, không thể chứa thêm tôi được, tự nhiên cũng sẽ không xem trọng tôi rồi. Anh có thể tùy ý đụng đến đồ gì đó của tôi, tùy ý quyết định tôi ở hay di.”
Tôi chôn giấu rất nhiều chuyện, không chỉ chuyện cái hộp, mà là trái tim người đó. Tôi biết, tôi đã không có cách nào giống như trước đây, có thể mở một mắt nhắm một mắt nhìn thấy anh ở bên Lâm Hạnh Nguyên được nữa.
Anh dường như không muốn cô
nói chuyện cùng tôi, nhìn về phía tôi, cảm xúc dồn nén trở nên rất lạnh nhạt:
“Thầm Xuân Hinh, cô là vợ của tôi, tôi rất tôn trọng cô. Chuyện cái hộp là lỗi của tôi, tôi không có tùy ý quyết định cô ð hay đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về phòng thôi.”
“Phó Thắng Nam, chúng ta ly hôn di.” Lời này không biết tôi đã nói ra như thế nào, nhưng nghe lại bình tĩnh đến thế.
Là những lời cất giấu thật lâu trong tận đáy lòng, bây giờ thời cơ
tới rồi cho nên tôi mới nói ra. Anh sững sỡ tại chỗ, con ngươi đen láy nhìn tôi. Tôi không nhìn ra được cảm xúc của anh, nhưng tôi có thề đoán được anh đang cảm thấy vô cùng không vui.
“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi!”
“Vậy cô muốn cái gì?” Anh nhìn tôi, thái độ lạnh nhạt, tôi thậm chí cảm thấy được anh đang cố làm dịu cơn tức giận của tôi.
Tôi cũng dịu đi chút, mở miệng nói: “Cái gì tôi cũng không muốn, chỉ hy vọng về sau đứa nhỏ có thể không có quan hệ gì với anh.”
Nếu phải cắt đứt, vậy thì phải cắt đứt sạch sẽ một chút.
Anh nhìn thấy tôi, con ngươi đen gắt gao co rút lại một chút: “Cô cảm thấy cái gì cô cũng không có thì có thể nuôi lớn một đứa nhỏ sao? Dựa vào Trần Húc Diệu hả? Hay là Thầm Minh Thành đây?”
Tôi nâng mắt lên nhìn anh, có chút suy tư nói:
“Phó Thắng Nam, anh nghĩ rằng tôi và anh là cùng môt loai
người sao? Đừng dùng lối suy nghĩ của anh đề áp đặt lên người tôi.” “Tôi là loại người như thế nào?” Anh đi tới gần tôi, dùng tông giọng rất thấp nói: “Chuyện của Lâm Hạnh Nguyên tôi đã giải thích vô số lần rồi, chuyện giữa cô và Thẩm Minh Thành, tôi không hỏi cô cũng không nói đúng không?”
Tôi cau mày, có chút không hiểu ý của anh là gì?
“Anh có ý gì?”
Anh nhướng mày:
“Trong bữa tiệc sinh nhật của lâm Uyên, cô đã từ chối tôi trước,
sau lưng đã cùng Thẩm Minh Thành xuất hiện ð vườn lê, cô giải thích thế nào đây?”
Tôi câm lặng, cổ họng khô khốc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Anh khống chế cảm xúc rất tốt, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục nói:
“Tôi cũng không chủ động hỏi cô chuyện đó là do tôi hy vọng cô có thể chủ động nói ra mà không cần đến tôi phải hỏi. Thẩm Xuân Hinh, không phải tất cả tình yêu đều phải vác loa ra mà nói cho cả
thế giới cùng biết. Việc tôi yêu cô cũng đã có thể chứng minh rồi.”
“Tôi cùng Thẩm Minh Thành ….” Tôi không biết làm thế nào mở miệng, trong lòng có chút khó chịu.
Tôi không muốn giải thích, thậm chí không muốn mờ miệng nói gì hết. Tôi nhìn về phía anh nói:
“Lâm Hạnh Nguyên có Lâm Uyên, có Mạc Đình Sinh, có phải anh vẫn không buông được cô ta không? Tôi cùng Thẩm Minh Thành chỉ là bạn bè bình thường, không có gì cả.”
Lời này, tôi nói có chút chột dạ, nói xong sắc mặt không giấu được xấu hồ.
Độ ấm trong không khí có chút thấp xuống. Tôi biết Phó Thắng Nam lúc này đang rất tức giận, trong lúc nhất thời có chút chột dạ nói:
“Tôi với Lâm Hạnh Nguyên không giống nhau, cô ta chỉ cần khóc một chút là đã có anh bên cạnh. Lâm Uyên, Mạc Đình Sinh, Kiều Cảnh Thần, nhiều người như vậy đau lòng vì cô ta, che chờ cho cô ta. Tôi thì không có được như
vậy, tôi chỉ có chính mình mà thôi. Thẩm Minh Thành với tôi mà nói chính là cơn ác mộng, tôi cùng anh ta chỉ có thể là bạn bè bình thường.”
Sắc mặt xanh mét của anh dịu đi vài phần, hướng về phía tôi vẫy tay ra hiệu: “Lại đây nào.”
Tôi thuận thế ngồi lên giường, hạ tầm mắt có chút ủy khuất nói: “Đi không được.”
Anh nhíu mày lại, đi tới gần tôi, ngồi xổm bên chân tôi:
“Chột dạ đến mức không đi nổi hả?”
Tôi không nói chuyện, tiếp theo anh bất đắc dĩ bật cười:
“Chuyện cái hộp, là tôi không đúng. Ông nội cho cô hộp là muốn dùng cho hôn nhân của chúng ta, nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô cùng tôi đều biết hôn nhân không phải là một sự trói buộc, cho nên tôi ném chiếc hộp đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và đứa nhỏ. Chúng ta là vợ chồng, sống vui vẻ cùng nhau có được không?”
Trong hôn nhân, tôi không có cảm giác an toàn, đối với lời nói của Phó Thắng Nam, tôi cũng
không thể phân biệt có mấy phần là thật mấy phần là giả. Còn chuyện anh đối Lâm Hạnh Nguyên, tôi cũng không thề xác định anh buông xuống được chưa.
Nhưng có một điểm tôi rất chắc chắn, là tôi còn muốn đi cùng anh, có thể gả cho người trong lòng mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc và may mắn. Có thể ở gần nhau đã là lộc trời ban rồi. Cho nên, tôi cũng không nghĩ muốn rời xa Phó Thắng Nam, trừ phi bị bất đắc dĩ. Cuộc hôn nhân này, tôi không chỉ vì chính mình thì cũng là vì đứa nhỏ.
Nếu có thể, tôi muốn về sau cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Nhìn anh, tôi gật đầu: “Được!”
Anh cưỡi yếu ớt, có chút bất đắc dĩ nói: “Về sau không đề cập tới ly hôn nữa có được không?”
Tôi gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Thấy vậy, anh bế tôi lên, sau đó trực tiếp đi lên phòng trên tầng cao nhất của hoa viên, đặt tôi nằm ở trên giường. Anh đặt lòng bàn tay dừng lại ở bụng tôi, mở
miệng nói:
“Ngày mai đi kiểm tra cái thai một chút, tôi đưa cô đến đó, hôm nay cô ngủ sớm một chút đi.”
Anh không nói thì tôi xém chút quên mất, tôi gật đầu. Thời gian không còn sớm nữa, anh đi tới phòng tắm tắm rửa, tôi nằm ở trên giường có chút thất thần. Tôi không có cảm giác an toàn, đây không phải là chuyện tốt, chung quy tôi cũng không toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, mà là tin tưởng chính mình. Bản thân tôi như vậy, tôi cũng không thích.
“Đang suy nghĩ cái gì thế?”
Anh từ phòng tắm đi ra, cảm khăn tắm lau tóc, đứng ð bên giường nhìn thấy tôi đang thất thần.
Tôi hoàn hồn, ngồi thằng người lại, tay đặt ở thắt lưng, ánh mắt có chút ẩm ướt, mang theo hơi nước. Anh không có mặc áo ngủ, tôi dán mắt vào phần eo trở lên của anh, không nói một lời.
Thấy tôi như thế, anh đặt khăn mặt để sang một bên, ôm tôi vào trong ngực, để cho tôi tựa vào vai anh, thanh âm khàn khàn: “Đừng giấu quá nhiều chuyện trong lòng, như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Tôi gật đầu, thanh âm có chút bi thương: “Phó Thắng Nam, về sau, anh có thể không liên lạc với Lâm Hạnh Nguyên nữa có được không?”
Dừng một chút tôi tiếp tục nói: “Hiện tại, cô ta có cha mẹ yêu thương, không có anh cũng không sao, nhưng tôi không được, tôi chỉ có mình anh thôi.”
Đúng vậy, tôi dùng cách thức của Lâm Hạnh Nguyên đối với anh, có một số việc, không làm thì làm sao biết kết quả tốt xấu như thế nào.
“Như thế thì có sao?” Tôi đi tới sát gần anh: “Phó Thắng Nam, có phải anh cảm thấy, tôi gả cho anh đến khi cần bất cứ cái gì đều phải theo ý của anh không? Anh cảm thấy, tôi căn bản không đáng được tôn trọng.
“Thật có lỗi” Anh mỡ lời, đứng trước mặt tôi, nhìn tôi toát ra từng hơi thờ yếu ớt: “Việc này tôi chưa báo cho cô biết là lỗi của tôi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Ha.” Tôi cảm thấy có chút buồn cười: “Phó Thắng Nam, tôi cảm thấy anh thật nực cười, chỉ là một câu nói bâng quơ mà thôi. Theo ý anh thì cái hộp kia cũng giống như tôi đều tồn tại vô dụng ấy hả? Nếu tôi là Lâm Hạnh Nguyên, anh cũng sẽ làm như vậy sao? Không nói trước với cô ta, tự ý động vào đồ của cô ta, cũng đối xử
với cô ta không chút tôn trọng như
thế này hay sao?”
“Thầm Xuân Hinh, đây là chuyện giữa tôi với cô.” Anh nhíu mày lại, lộ rõ ra vẻ không vui nói:
“Chúng ta là vợ chồng, vì cái gì cô nhất định cứ phải kéo người khác xen vào?”
Tôi cảm thấy thật buồn cười: “Chúng ta là vợ chồng sao?”
Anh cau mày không nói gì. Tôi ngước đầu lên nhìn khuôn mặt cương nghị và tuấn tú của anh rồi lại hạ tầm mắt xuống bật cười:
“Phó Thắng Nam, theo ý của anh thì chúng ta không phải vợ
chồng, chỉ là bất đắc dĩ do cha mẹ sắp đặt mà thôi. Trong lòng anh sớm đã có người khác, không thể chứa thêm tôi được, tự nhiên cũng sẽ không xem trọng tôi rồi. Anh có thể tùy ý đụng đến đồ gì đó của tôi, tùy ý quyết định tôi ở hay di.”
Tôi chôn giấu rất nhiều chuyện, không chỉ chuyện cái hộp, mà là trái tim người đó. Tôi biết, tôi đã không có cách nào giống như trước đây, có thể mở một mắt nhắm một mắt nhìn thấy anh ở bên Lâm Hạnh Nguyên được nữa.
Anh dường như không muốn cô
nói chuyện cùng tôi, nhìn về phía tôi, cảm xúc dồn nén trở nên rất lạnh nhạt:
“Thầm Xuân Hinh, cô là vợ của tôi, tôi rất tôn trọng cô. Chuyện cái hộp là lỗi của tôi, tôi không có tùy ý quyết định cô ð hay đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về phòng thôi.”
“Phó Thắng Nam, chúng ta ly hôn di.” Lời này không biết tôi đã nói ra như thế nào, nhưng nghe lại bình tĩnh đến thế.
Là những lời cất giấu thật lâu trong tận đáy lòng, bây giờ thời cơ
tới rồi cho nên tôi mới nói ra. Anh sững sỡ tại chỗ, con ngươi đen láy nhìn tôi. Tôi không nhìn ra được cảm xúc của anh, nhưng tôi có thề đoán được anh đang cảm thấy vô cùng không vui.
“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi!”
“Vậy cô muốn cái gì?” Anh nhìn tôi, thái độ lạnh nhạt, tôi thậm chí cảm thấy được anh đang cố làm dịu cơn tức giận của tôi.
Tôi cũng dịu đi chút, mở miệng nói: “Cái gì tôi cũng không muốn, chỉ hy vọng về sau đứa nhỏ có thể không có quan hệ gì với anh.”
Nếu phải cắt đứt, vậy thì phải cắt đứt sạch sẽ một chút.
Anh nhìn thấy tôi, con ngươi đen gắt gao co rút lại một chút: “Cô cảm thấy cái gì cô cũng không có thì có thể nuôi lớn một đứa nhỏ sao? Dựa vào Trần Húc Diệu hả? Hay là Thầm Minh Thành đây?”
Tôi nâng mắt lên nhìn anh, có chút suy tư nói:
“Phó Thắng Nam, anh nghĩ rằng tôi và anh là cùng môt loai
người sao? Đừng dùng lối suy nghĩ của anh đề áp đặt lên người tôi.” “Tôi là loại người như thế nào?” Anh đi tới gần tôi, dùng tông giọng rất thấp nói: “Chuyện của Lâm Hạnh Nguyên tôi đã giải thích vô số lần rồi, chuyện giữa cô và Thẩm Minh Thành, tôi không hỏi cô cũng không nói đúng không?”
Tôi cau mày, có chút không hiểu ý của anh là gì?
“Anh có ý gì?”
Anh nhướng mày:
“Trong bữa tiệc sinh nhật của lâm Uyên, cô đã từ chối tôi trước,
sau lưng đã cùng Thẩm Minh Thành xuất hiện ð vườn lê, cô giải thích thế nào đây?”
Tôi câm lặng, cổ họng khô khốc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Anh khống chế cảm xúc rất tốt, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục nói:
“Tôi cũng không chủ động hỏi cô chuyện đó là do tôi hy vọng cô có thể chủ động nói ra mà không cần đến tôi phải hỏi. Thẩm Xuân Hinh, không phải tất cả tình yêu đều phải vác loa ra mà nói cho cả
thế giới cùng biết. Việc tôi yêu cô cũng đã có thể chứng minh rồi.”
“Tôi cùng Thẩm Minh Thành ….” Tôi không biết làm thế nào mở miệng, trong lòng có chút khó chịu.
Tôi không muốn giải thích, thậm chí không muốn mờ miệng nói gì hết. Tôi nhìn về phía anh nói:
“Lâm Hạnh Nguyên có Lâm Uyên, có Mạc Đình Sinh, có phải anh vẫn không buông được cô ta không? Tôi cùng Thẩm Minh Thành chỉ là bạn bè bình thường, không có gì cả.”
Lời này, tôi nói có chút chột dạ, nói xong sắc mặt không giấu được xấu hồ.
Độ ấm trong không khí có chút thấp xuống. Tôi biết Phó Thắng Nam lúc này đang rất tức giận, trong lúc nhất thời có chút chột dạ nói:
“Tôi với Lâm Hạnh Nguyên không giống nhau, cô ta chỉ cần khóc một chút là đã có anh bên cạnh. Lâm Uyên, Mạc Đình Sinh, Kiều Cảnh Thần, nhiều người như vậy đau lòng vì cô ta, che chờ cho cô ta. Tôi thì không có được như
vậy, tôi chỉ có chính mình mà thôi. Thẩm Minh Thành với tôi mà nói chính là cơn ác mộng, tôi cùng anh ta chỉ có thể là bạn bè bình thường.”
Sắc mặt xanh mét của anh dịu đi vài phần, hướng về phía tôi vẫy tay ra hiệu: “Lại đây nào.”
Tôi thuận thế ngồi lên giường, hạ tầm mắt có chút ủy khuất nói: “Đi không được.”
Anh nhíu mày lại, đi tới gần tôi, ngồi xổm bên chân tôi:
“Chột dạ đến mức không đi nổi hả?”
Tôi không nói chuyện, tiếp theo anh bất đắc dĩ bật cười:
“Chuyện cái hộp, là tôi không đúng. Ông nội cho cô hộp là muốn dùng cho hôn nhân của chúng ta, nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô cùng tôi đều biết hôn nhân không phải là một sự trói buộc, cho nên tôi ném chiếc hộp đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và đứa nhỏ. Chúng ta là vợ chồng, sống vui vẻ cùng nhau có được không?”
Trong hôn nhân, tôi không có cảm giác an toàn, đối với lời nói của Phó Thắng Nam, tôi cũng
không thể phân biệt có mấy phần là thật mấy phần là giả. Còn chuyện anh đối Lâm Hạnh Nguyên, tôi cũng không thề xác định anh buông xuống được chưa.
Nhưng có một điểm tôi rất chắc chắn, là tôi còn muốn đi cùng anh, có thể gả cho người trong lòng mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc và may mắn. Có thể ở gần nhau đã là lộc trời ban rồi. Cho nên, tôi cũng không nghĩ muốn rời xa Phó Thắng Nam, trừ phi bị bất đắc dĩ. Cuộc hôn nhân này, tôi không chỉ vì chính mình thì cũng là vì đứa nhỏ.
Nếu có thể, tôi muốn về sau cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Nhìn anh, tôi gật đầu: “Được!”
Anh cưỡi yếu ớt, có chút bất đắc dĩ nói: “Về sau không đề cập tới ly hôn nữa có được không?”
Tôi gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Thấy vậy, anh bế tôi lên, sau đó trực tiếp đi lên phòng trên tầng cao nhất của hoa viên, đặt tôi nằm ở trên giường. Anh đặt lòng bàn tay dừng lại ở bụng tôi, mở
miệng nói:
“Ngày mai đi kiểm tra cái thai một chút, tôi đưa cô đến đó, hôm nay cô ngủ sớm một chút đi.”
Anh không nói thì tôi xém chút quên mất, tôi gật đầu. Thời gian không còn sớm nữa, anh đi tới phòng tắm tắm rửa, tôi nằm ở trên giường có chút thất thần. Tôi không có cảm giác an toàn, đây không phải là chuyện tốt, chung quy tôi cũng không toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, mà là tin tưởng chính mình. Bản thân tôi như vậy, tôi cũng không thích.
“Đang suy nghĩ cái gì thế?”
Anh từ phòng tắm đi ra, cảm khăn tắm lau tóc, đứng ð bên giường nhìn thấy tôi đang thất thần.
Tôi hoàn hồn, ngồi thằng người lại, tay đặt ở thắt lưng, ánh mắt có chút ẩm ướt, mang theo hơi nước. Anh không có mặc áo ngủ, tôi dán mắt vào phần eo trở lên của anh, không nói một lời.
Thấy tôi như thế, anh đặt khăn mặt để sang một bên, ôm tôi vào trong ngực, để cho tôi tựa vào vai anh, thanh âm khàn khàn: “Đừng giấu quá nhiều chuyện trong lòng, như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Tôi gật đầu, thanh âm có chút bi thương: “Phó Thắng Nam, về sau, anh có thể không liên lạc với Lâm Hạnh Nguyên nữa có được không?”
Dừng một chút tôi tiếp tục nói: “Hiện tại, cô ta có cha mẹ yêu thương, không có anh cũng không sao, nhưng tôi không được, tôi chỉ có mình anh thôi.”
Đúng vậy, tôi dùng cách thức của Lâm Hạnh Nguyên đối với anh, có một số việc, không làm thì làm sao biết kết quả tốt xấu như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương