Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 94: Vẫn còn sáu tháng nữa



“Có phải lúc nào cũng đau như vậy không?”

Anh mở miệng hỏi bởi vì xung quanh yên tĩnh cho nên giọng nói của anh cũng đặc biệt rõ ràng hơn. Tôi gật đầu rồi cuộn tròn người lại như hình con tôm.

“Ngày mai chúng ta tới bệnh viện khám xem sao”

Trong lúc nói chuyện, anh vòng tay ôm chặt lấy tôi vào trong lòng. Tôi lắc đầu:

“Mới đi rồi mà!”

Cứ tới bệnh viện suốt như vậy cũng làm tôi cảm thấy không khỏe.

Trầm mặc một lúc lâu, tôi còn tường anh đã ngủ thiếp đi mất rồi, ai ngờ anh lại mờ miệng nói tiếp:

“Bốn tháng rồi, phải không?”

“Ừm!”

“Vẫn còn sáu tháng nữa!”

Tôi có chút buồn ngủ rồi, không mở miệng đáp lại anh nữa, nhắm mắt được một lúc liền ngủ thiếp đi.

Cũng may một giấc này ngủ được đến khi trời sáng, cũng coi như là một chuyện tốt.

Hơi hơi cựa quậy thân mình, tôi đành phải chống vào người Phó Thắng Nam. Giọng của anh có chút khàn khàn:

“Dậy rồi à? Ngủ có ngon không?”

Tôi gật đầu:

“Ừm!”

Xoay người áp vào gò anh má tuấn của anh, tôi có chút mơ mơ màng màng, theo bản năng dính sát vào trong lòng anh:

“Hôm nay anh không tới công ty à?”

Anh ấy trong khoảng thời gian này hẳn là phải rất bận mới đúng.

“Ở nhà với cô!”

Anh ấy nói xong rồi ôm tôi vào trong lòng, cười khẽ nói:

“Ngày mai tôi chuẩn bị đem tất cả mọi chuyện từ lớn đến bé trong công ty giao hết cho Cảnh Thần, xin phép cho nghỉ đẻ!”

Tôi phì cười:

“Vậy nên anh dự định là anh sẽ đẻ thay tôi à?”

Bàn tay to lớn của anh vuốt ve chỗ bụng dưới, tôi có thể cảm giác rất rõ ràng ràng đứa trẻ này quả thực đang lớn lên từng ngày một.

“Có vẻ như không được rồi!”

Anh hôn lên trán tôi một cái, hỏi:

“Đã đói chưa?”

“Không đói!”

Vừa mới ngủ dậy mà thôi, tôi cũng ăn không vào thứ gì cả.

Một khi đã tỉnh dậy thì tôi không có cách nào ngủ tiếp được,

thế nhưng lại vẫn vấn vương sự ấm áp ở trong chăn mà không chịu rời giường. Không biết tại sao nữa, thời tiết cũng đã sắp vào tháng bảy rồi mà tôi lại luôn cảm thấy lạnh.

Cựa người một cái, tôi lại dán sát vào người Phó Thắng Nam, chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh.

Anh khe khẽ hít vào một hơi, liếc mắt nhìn tôi:

“Tay không mỏi nữa à?”

Tôi căng cứng người ra sức lắc đầu, khe khẽ lui về phía sau thì bị anh ghì lại:

“Anh vẫn còn phải nhịn sáu tháng nữa đấy!”

Rồi rồi!

Tay bị anh giữ chặt lấy, tôi đại thể đã đoán ra ý của anh rồi.

Khe khẽ cắn môi nói:

“Không tốt cho việc dưỡng thai!”

“Ai nói thế hà?”

Anh cười nhếch mép, giữ lấy tay tôi đè xuống.

“Bác sĩ Trịnh!”

Quả thực là sau bốn tháng thì ít nhiều cũng sẽ gây ảnh hưởng mà. Trong không khí có chút dinh

dính, anh ấy làm được một lúc, khí tức có chút thẩm thấu lòng người:

“Cậu ta nói bừa đấy!”

Một trận này kéo dài cả một tiếng. Tôi cũng không còn cách nào tiếp tục ỳ trên giường nữa, bò dậy đi vệ sinh cá nhân một chút. Phó Thắng Nam lấy quần áo xong, chuẩn bị đi tắm rửa.

Tôi bước ra khỏi nhà tắm, đi thằng xuống dưới tầng.

Dì Triệu dạo gần đây có khá

nhiều việc để làm, nghe nói là có

cháu trai rồi thì phải. Dì ấy bận chăm con dâu đang ở cữ, thế nên những lúc có thể qua đây cũng không nhiều nữa.

Phó Thắng Nam định tìm một người khác, tôi không đồng ý. Một là quen thuộc, tôi không thích quá trình làm quen lại với người lạ lắm. Hai là cũng chỉ có thời gian một tháng mà thôi, tôi mới có bốn tháng, cũng không tính là lâu gì, vậy nên không cần phải phiền phức như thế làm gì.

Dì Triệu ở trong bếp chuẩn bị rất nhiều món cùng đồ ăn khác nhau. Mọi khi tôi cũng tùy ý quen rồi, căn bản cũng chẳng bao giờ bước vào bếp cả. Mà kể cả có tự mình xuống bếp đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ tùy tiện úp một bát mì ăn mà thôi.

Điểm này thì tôi với Vũ Linh đều là kẻ tám lạng người nửa cân cả. Bây giờ nghĩ kĩ lại, bà ngoại trước kia cũng là vì thương tôi nên mới không nỡ đề cho tôi vào bếp, thế nên mới có bộ dạng như bây giờ đây.

Dù sao thì cũng không tới công ty, dứt khoát ở nhà làm món

gì đấy ngon ngon đề ăn, chuẩn bị mấy món ăn, tôi đổ dầu vào trong nồi.

Phó Thắng Nam tắm rửa sạch sẽ rồi đi từ trên tầng xuống. Anh ấy hình như đã đặc biệt chải chuốt đầu tóc, tôi hơi ngần người ra:

“Hôm nay anh có việc à?”

Anh gật đầu, bước vào trong bếp, nhìn mấy món ăn chưa được xào trên chạn bát, mở miệng nói:

“Lát nữa tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cô ở nhà có

được không?”

vào trong nồi. Vì không khống chế được lực mà khiến dầu bắn lên trên tay, thế là hoàn toàn rụt tay lại.

Bởi vì bị đau mà không khỏi rít lên một tiếng.

Phó Thắng Nam vội vàng cầm lấy muôi cơm trong tay tôi, đầy tôi sang bên cạnh:

“Mau dùng nước lạnh ngâm tay đi, để tôi xào cho.”

Tôi ngâm tay vào nước lạnh xong, đứng ð một bên nhìn anh ấy xào đồ ăn, động tác như mây trôi nước chảy, vô cùng thành thạo.

Nhìn thế nào trông cũng không

giống một công tử nhà giàu bình thường.

“Anh lát nữa phải đi gặp ai thế?”

Tôi không có việc gì để làm, thế nên liền cầm lấy một quả cam, vừa nhìn anh xào đồ ăn vừa hỏi.

Anh đồ thức ăn vừa xào xong vào trong nồi, nhìn tôi nói:

“Hạnh Nguyên chuẩn bị cùng Mạc Đình Sinh trờ về thị trấn, thế nên hẹn mấy người bọn tôi cùng đi ăn một bữa cơm ấy mà.”

Tôi hơi ngần ra, nhìn thấy vết đâu loang trên chiếc áo sơ mi mà

anh ấy vừa mới thay xong, tôi liền tháo chiếc tạp dề đang đeo trên người ra, mặc vào cho anh, giọng nhàn nhạt nói:

“Ừ, đừng uống rượu nhé, buổi tối về sớm một chút.”

Mỗi người đều có con đường phải đi của riêng mình, tôi không thể nào bắt Phó Thắng Nam hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lâm Hạnh Nguyên được, nói thế nào thì thất tình lục dục của con người cũng là điều khó nói nhất.

Anh gật đầu, hôn lên trán tôi một cái:

“Đừng nghĩ nhiều nữa. Tuấn Anh với Cảnh Thần cũng ở đấy, còn có Lâm Uyên với Mạc Đình Sinh nữa mà.Cô đang bụng mang dạ chửa, không tiện đi lại khắp nơi.”

Tôi gật đầu, bưng đĩa đồ ăn anh đã xào xong ra đặt lên trên bàn ăn.

Không bao lâu sau, anh ấy nấu xong đồ ăn, cời tạp dề ra, kéo tay của tôi nhìn qua một lượt:

“Còn đau không?”

Vừa nói xong, anh đã đứng _ dây đi về hướng tủ đựng đồ.

Thấy anh lấy ra hộp cứu thương, tôi nói:

“Không sao đâu, không còn đau nữa rồi!”

Bỏ mặc lời của tôi ngoài tai, anh cầm hộp cứu thường ngồi xuống bên cạnh tôi, tìm lấy thuốc mỡ rồi thoa cho tôi.

Cả hai người im lặng ngồi ăn cơm. Anh dặn dò đôi điều rồi mới bước ra khỏi cửa di.

Một mình ở lại trong cái biệt lớn như vậy, tôi có chút bứt rứt chân tay, liền trực tiếp đi thẳng tới lịch sử thời gian” thế là bắt đầu đọc.

Lúc Vũ Linh gọi điện thoại tới, tôi đang hơi lim dim buồn ngủ, cậu ấy rống lên trong điện thoại:

“Cậu đang làm cái gì đấy? Chồng của cậu lát nữa hình như sắp cùng người phụ nữ khác…”

Tôi dựa vào trên ban công, ánh mặt trời chiếu xuống thân mình, có cảm giác rất ấm áp, khiến cho cơn buồn ngủ càng kéo đến nhanh hơn:

“Sao thế hả? Đang giữa ban ngày ban mặt mài!”

“Ban ngày ban mặt thì sao hả? Ban ngày ban mặt thì không thể công khai làm chuyện xấu được à? Phó Thắng Nam vừa cùng Lâm Hạnh Nguyên đi vào quán bar Đức Thiên Kỳ đấy, cậu không chuẩn bị đi xem xem sao à?”

Giọng nói của Vũ Linh có chút gấp gáp, nghe như là đang đi dạo ở bên ngoài, còn có thể nghe được tiếng cộc cộc của giày cao gót nện xuống mặt đất.

“Cậu cũng đang có thai rồi nên cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi giày cao gót nữa.”

Tôi ngáp một cái thật dài, ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Năm giờ chiều, Phó Thắng Nam đã ra ngoài được mấy tiếng đồng hồ rồi.

Ngồi lâu quá rồi làm thắt lưng của tôi có chút khó chịu.

“Này không phải chứ, tớ đang nói với cậu về chuyện chồng cậu đấy. Cậu không định tới xem xem à?”

Vũ Linh bắt đầu trở nên gấp gáp:

“Lâm Hạnh Nguyên con đàn bà ấy ăn mặc rất xinh đẹp lộng lẫy

đấy, cậu vẫn nên đi xem xem sao đi!”

Tôi ừ một tiếng, cảm thấy có chút thiếu thốn sự quan tâm liền nói:

“Ăn cơm tối chưa? Hay là qua đây ăn với tớ đi.”

“Đệt!”

Cậu ấy cạn lời rồi, trực tiếp nói:

“Cậu cái người phụ nữ này. Thôi bỏ đỉ, tớ không đến đâu, mua sắm xong tớ liền trở về nhà.”

Cúp điện thoại xong, tôi đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, rảo bước một vòng quanh khu vườn phía sau biệt thự.

Tiết trời coi như cũng không tệ, sau vườn có một hàng hoa phượng vĩ tím, vào mùa này cũng nở được khá nhiều rồi. Những bông hoa màu xanh tím rơi xuống đất trông rất là đẹp.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...