Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ
Chương 13: Về Nhà Họ Mạc
"Hôm nay con trở về, còn Phương Từ Khiêm, con rể đâu?" Mạc Tu Văn ngó nghiêng, quay ngược quay xuôi, ông ta không ngừng thò đầu ra ngoài cửa cứ như là đang tìm kiếm điều gì đó thì phải. Mạc Hy Tuyết hôm nay trở về nhà thăm gia đình sau khi kết hôn, nhưng khi cô vừa đến nhà, người mà ba cô hỏi đến không phải là đứa con gái này mà chính là Phương Từ Khiêm. Trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một câu hỏi, chẳng lẽ Phương Từ Khiêm còn quan trọng hơn cả đứa con gái này của ông hay sao? Chưa kịp cho Mạc Hy Tuyết trả lời, Mạc Hy Vân đã mỉa mai chị gái của mình, "Ba à, ba hỏi chị ta làm gì? Chắc bây giờ chị ta cũng không biết Phương Từ Khiêm đang ở đâu đâu. Mấy lần com đến đó đều thấy Mạc Hy Tuyết ở nhà một mình, có lẽ là bị Phương Từ Khiêm vứt bỏ rồi. Con đã nói ba đừng mong ngóng nữa mà, anh ta sẽ không đến đây đâu." Những âm thanh cay nghiệt liên tục vang lên. Mạc Hy Vân đang cố tình chọc cô, cô ta muốn nhìn chị gái của mình đau khổ, bởi vì cô ta tưởng rằng Mạc Hy Tuyết bị Phương Từ Khiêm vứt bỏ sống trong cô độc. Cùng lúc đó, Lục Tư Nghiên lại đổ thêm dầu vào lửa, "Tôi thấy con bé Hy Vân nói đúng đấy. Chẳng qua nó có thể gật cho Phương Từ Khiêm chỉ vì một tai nạn mà thôi, còn tưởng mình là ai chứ. Làm gì có chuyện Phương Từ Khiêm yêu nó, chưa đuổi nó ra khỏi nhà là may rồi. Cho nên ông đừng có hy vọng được Phương Từ Khiêm giúp đỡ nữa, đứa con rể đó của ông chắc gì đã để gia đình này vào mắt." Ý cười trên khuôn mặt của Lục Tư Nghiên ngày càng lộ rõ hơn. Mạc Tu Văn bực dọc nhìn mấy người đang đứng ở đó, "Mau vào nhà đi, đừng có đứng ở đây nữa. Không được để Dư Nhân chờ lâu." Ánh mắt ông ta quét qua chỗ của Mạc Hy Tuyết, nhưng lộ rõ vẻ chán ghét chứ không phải là sự cưng chiều vô hạn giống như trước đây nữa. Tưởng rằng nhờ được đứa con gái lớn, nhưng không ngờ nó lại vô tích sự đến như thế. Mạc Hy Tuyết từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, cho dù hai mẹ con kia không ngừng lên tiếng mỉa mai cô như thế nào đi chăng nữa. Lẳng lặng theo ba người kia vào nhà, đột nhiên Mạc Hy Tuyết có cảm giác giống như bản thân mình là một người thừa ở trong gia đình này vậy. Cô vốn muốn nói rằng hôm nay Phương Từ Khiêm bận một chút việc quan trọng nên sẽ tới trễ, nhưng hình như không có ai nghe cô nói thì phải. Phương Từ Khiêm vốn muốn đến đây ngay, nhưng Mạc Hy Tuyết lại ngăn cản anh. Cô không muốn vì mình mà Phương Từ Khiêm lỡ việc quan trọng. Mà cô nghe nói nếu không có mặt Phương Từ Khiêm thì sẽ không làm được. Bị Mạc Hy Tuyết xua đuổi, Phương Từ Khiêm không còn cách nào khác, anh chỉ có thể dặn dò cô, "Vậy thì em đến đấy trước đi, sau khi xử lý xong công việc anh sẽ đến ngay. Mất thời gian không nhiều đâu." Cô cũng gật đầu, nhưng sau khi đến đây ai ngờ lại được chứng kiến một màn như thế này. Hôm nay là ngày đầu tiên cô trở về nhà sau khi kết hôn, nhưng không ngờ rằng người nhà họ Mạc lại chào đón cô như thế này. Ngay cả người cha mà cô yêu nhất cũng không thèm hỏi han gì đến đứa con gái này cả, khi vừa thấy cô Mạc Tu Văn đã hỏi ngay đến Phương Từ Khiêm rồi. Vào bên trong bàn ăn, Mạc Hy Tuyết đã nhìn thấy Cố Dư Nhân đang ngồi ở đó. Không ngờ người đàn ông này hôm nay cũng có mặt ở đây. Khoé môi của Mạc Hy Tuyết hơi cong lên, chào hỏi hắn ta cho có lệ. Cũng đúng thôi, hôm nay đến đây là để bàn chuyện hôn lễ của hai người họ mà. Mạc Hy Vân ngay lập tức sà vào trong lòng của Cố Dư Nhân, cô ta dường như muốn để cho Mạc Hy Tuyết nhìn thấy cảnh này. Cố Dư Nhân cũng ân cần xoa đầu cô ta, hai bọn họ người tung kẻ hứng phối hợp ăn ý như thể muốn chọc vào những vết thương trước kia của người con gái kia vậy. Mạc Hy Tuyết đến nhìn mấy người đó cô còn không thèm nhìn một cái, cô hừ lạnh một tiếng, rồi đi thẳng đến bàn ăn. Lục Tư Nghiên lại không ngừng châm chọc, "Đó, ông thấy Dư Nhân chưa? Cho dù thằng bé không giàu như Phương Từ Khiêm, nhưng lại quan tâm đến gia đình của mình như vậy. Không giống như ai kia, lấy được chồng giàu mấy tháng trời mới vác mặt về nhà. Lại còn bị người ta lạnh nhạt nữa. Tưởng mình là phượng hoàng chắc?" Đây chính là mục đích chính của những người này, muốn gọi Mạc Hy Tuyết đến đây để làm cho cô xấu hổ không giấu mặt đi đâu được. Mạc Hy Tuyết lẳng lặng ngồi một bên gắp thức ăn, không thèm quan tâm đến mấy lời châm chọc của mẹ kế. Tính tình của đám người này đúng là không thể nào thay đổi được, miệng vẫn không ngừng buông những lời cay nghiệt như thế. Cô cũng chẳng thèm chấp bọn họ. Mạc Tu Văn liền giấu đi bộ mặt u ám xuống, ông ta tươi cười nhìn Cố Dư Nhân, "Dư Nhân, sau này gia đình bác cần nhà họ Cố giúp đỡ nhiều rồi. Mong ba mẹ cháu chiếu cố nhiều hơn." "Bác trai, bác cứ yên tâm đi. Đợi sau khi cháu và Hy Vân kết hôn, chúng ta sẽ trở thành người nhà. Cháu nhất định sẽ không để nhà họ Mạc gặp chuyện gì đâu. Không giống một số người, gả đi rồi quên luôn gốc gác thật sự của mình là đâu." Cố Dư Nhân nhếch môi khinh bỉ. Hắn ta vẫn còn ghi thù chuyện hôn lễ lần trước cho nên mới bắt tay cùng mấy người này chọc tức Mạc Hy Tuyết. Mạc Tu Văn cười vui vẻ sau khi nghe được câu này của Cố Dư Nhân. Mạc thị tuy đã khá hơn trước nhưng kinh tế và vốn đầu tư vẫn còn thiếu hụt, rất cần sự giúp đỡ của những nhà đầu tư khác. Nay nghe được câu nói kia của con rể, Mạc Tu Văn trong lòng liền hoan hỉ. Ông ta còn bực dọc lườm về phía Mạc Hy Tuyết mấy lần rồi mắng, "Đồ vô dụng." Ông ta nói rất nhỏ nhưng lại để cho Mạc Hy Tuyết nghe được. Mấy người kia trong bữa ăn đều trò chuyện vô cùng vui vẻ, hầu như bọn họ nói chuyện về hôn lễ, còn Mạc Hy Tuyết chỉ ngồi cắm đầu ăn trong khi lòng cô đã ngập tràn cảm giác chua xót, khóe mắt hơi đỏ lên. Nhất là sau khi cô nghe được những lời nói vô tâm của ba mình. Đang tập trung ăn, Mạc Tu Văn hung hăng sai bảo cô như người hầu, "Hy Tuyết, mày còn ngồi đấy mà ăn được à? Mau vào trong bếp lấy canh ra đây, nghĩ mình là ai còn ngồi đó chờ người ta phục vụ." Không thấy Phương Từ Khiêm, ông ta không còn kiêng nể gì nữa, sai bảo con gái mình chẳng khác gì người ở. Mạc Hy Tuyết cũng chỉ giữ im lặng, cô đứng dậy vào trong bếp bưng canh ra. Nhưng chẳng may, tay cô có chút run đã làm đổ một vài giọt lên tay của Mạc Hy Vân. Đứa em gái của cô liền nổi điên lên, cô ta cầm bát canh hất lên tay của Mạc Hy Tuyết, "Chị muốn hại tôi bỏng chết có phải không? Thấy tôi được ở bên cạnh anh Dư Nhân nên chị ghen tị chứ gì?" Mạc Hy Vân hất thẳng bát canh nóng vào tay của Mạc Hy Tuyết. Trong chốc lát, đôi tay của người con gái sưng phồng lên, một cảm giác đau rát không ngừng truyền đến. Mạc Hy Tuyết cắn răng chịu đau, bàn tay của cô vung lên. Chát! Một cái tát rơi xuống trên mặt của Mạc Hy Vân. Mạc Hy Tuyết liền trừng mắt nhắc nhở cô ta, "Mạc Hy Vân, tốt nhất cô đừng có quá đáng. Tôi nhịn cô không phải để cho cô muốn làm gì thì làm. Mạc Hy Tuyết tôi không dễ chọc đâu, đừng có làm trò rồi tỏ ra mình thánh thiện lắm. Tôi khinh!" Nếu không phải có ba cô ở đây, Mạc Hy Tuyết chắc chắn sẽ cho cô ta thêm mấy cái bạt tai nữa. "Mày dám đánh tao? Mạc Hy Tuyết, mày chán sống rồi phải không?" Mạc Hy Vân tức điên lên sau khi cái tát kia rơi xuống mặt cô ta. Chát! Một âm thanh giòn giã vang lên. Nhưng lần này người ra tay là Mạc Tu Văn. "Con khốn này, tao cho mày đánh Hy Vân như thế hả? Mày còn coi tao ra gì hay không? Đúng là cái thứ mất nết, làm xấu mặt nhà họ Mạc. Đừng tưởng mày làm vợ của Phương Từ Khiêm thì muốn làm gì cũng được. Chẳng qua chỉ là vợ hờ thôi, đừng có ảo tưởng quá." Mạc Tu Văn gầm lên đầy giận dữ, "Hôm nay mày đánh con gái tao, tao nhất định phải bắt mày trả lại cho đủ." "Người đâu, mang nó vào nhà kho đánh một trận xong nhốt lại cho tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương