Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 20: Những điều mà tôi muốn thì không ai có thể ngăn cản
Đây là lần đầu tiên Tô Phương Dung đến quán bar vì trước kia khi còn hẹn hò với Bình Long thì anh ta không thích những người con gái lui tới những địa điểm như vậy.
Còn Tần Lệ Phong lại có vẻ là khách quen ở đây, từ việc anh vừa đến thì ông chủ quán bar đã ra tiếp đón, sau đó không cần nói gì nhiều liền dẫn bọn họ vào trong phòng. Về sau cũng không cần phải đợi lâu, ông ta đã bưng hai chai rượu vang đến.
Tô Phương Dung không phải là người sành rượu nhưng cô có thể nhận ra đây là rượu lâu năm.
Tần Lệ Phong rót ra hai ly, đưa cho cô một ly rồi vừa liếc nhìn cô vừa nói: “Nếu không muốn uống thì không cần phải miễn cưỡng”
Tô Phương Dung nghĩ chỉ là rượu vang thôi nên uống một hai ly sẽ không làm khó được cô đâu.
Sau khi đón lấy ly rượu, cô liền nếm thử một ngụm thì cảm thấy thơm ngọt, tinh khiết rất ngon nên hai mắt sáng lên, khẽ kêu: “Ngon quá”
Tần Lệ Phong uống một hơi hết cả ly rượu rồi lại uống liên tục mấy ly như vậy, trong chớp mắt mà chai rượu thứ nhất đã cạn sạch.
Tô Phương Dung thấy vậy thì do dự, vội giữ tay anh ta lại rồi nói: “Tổng giám đốc, anh uống hơi nhiều rồi.”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi đen láy đã nhuốm hơi cồn nên nhìn lại có vẻ mê hoặc lòng người. Nhất là đôi mắt dài hẹp đó có một sức mạnh mê hoặc lòng người vô cùng.
“Chút rượu này có nhằm nhò gì so với tôi chứ: Anh vẫn nói chuyện ngang ngược y như trước, không có gì thay đổi.
Tô Phương Dung biết tâm trạng của Tần Lệ Phong không tốt nên cũng không ngăn cản nữa mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh uống cạn chai rượu thứ hai.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong trở nên phóng khoáng hơn, vẻ mặt của anh cũng không còn nghiêm nghị như ban nãy nữa. Anh cởi hai nút áo sơ mi để lộ làn da săn chắc, Tô Phương Dung nhìn thấy thì đỏ mặt và tim đập thình thịch rồi vội nhìn đi chỗ khác.
Mặc dù cô đã là mẹ của một đứa con nhưng trên phương diện này thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, vì thế khi nhìn thấy thân thể của một người đàn ông, cô cũng không giấu nổi vẻ ngượng ngùng.
Đúng lúc đó thì một hơi thở nóng hổi phà sát vào tai cô: “Tối nay… cô hãy ở cùng với tôi được không?”
Tô Phương Dung giật mình, toàn thân cứng đờ còn tưởng mình nghe lầm nên liền quay lại nhìn đối diện vào đôi mắt của Tần Lệ Phong.
Cô vội đứng dậy giữ khoảng cách với anh: “Tổng giám đốc Tân, anh đang nói gì vậy? Tôi… tôi không phải người phụ nữ như vậy đâu”
Bất ngờ Tần Lệ Phong nở một nụ cười, anh cười như điên dại nhưng không thể phủ nhận rằng nụ cười ấy vẫn rất quyến rũ. Nhìn anh giống như một con ma cà rồng rất lịch sự và dịu dàng đang nhe hàm răng nanh của mình ra chuẩn bị hút máu người khác vậy.
“Vậy cô là loại phụ nữ như thế nào? Gô là loại phụ nữ vì tiền và vì cái gọi là tình yêu đích thực mà từ bỏ hết tất cả sao?”
Tô Phương Dung chớp mắt, thấy anh nói năng lộn xộn nên trong lòng cũng không vui nói: “Tổng giám đốc, anh uống say rồi. Tôi về trước đây”
Cô nói rồi cầm túi xách lên định đi ra khỏi phòng thì đã bị anh nắm lấy cổ tay lại.
“Anh… Tô Phương Dung dùng sức giấy dụa nhưng anh rất mạnh tay, như gông kìm kẹp chặt bàn tay cô không chịu buông ra.
Tần Lệ Phong hơi mỉm cười, khuôn mặt của anh trở nên gian tà tràn đầy sự thèm khát: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi phải thực hiện tốt nghĩa vụ của mình mới đúng”
Tô Phương Dung luống cuống nói: “Tổng giám đốc, chúng ta chỉ là… chỉ là giả thôi ạ”
Tần Lệ Phong liền dùng sức kéo mạnh Tô Phương Dung khiến cô không kịp phản ứng mà ngã vào lòng anh. Cô càng ra sức vặn vẹo giấy giua lại càng cảm nhận rõ hơn có một vật gì đó đang từ từ thức tỉnh.
Toàn thân cô cứng đơ như bị hóa đá.
Còn Tần Lệ Phong lại không hề che giấu ham muốn của chính anh mà ngược lại càng đè cô xuống khiến cô có thể cảm nhận được như càng lúc càng sâu…
“Những điều mà tôi muốn thì không ai có thể ngăn cản, bây giờ… tôi muốn cô.”
Vừa nói anh vừa ấn xuống…
Còn Tần Lệ Phong lại có vẻ là khách quen ở đây, từ việc anh vừa đến thì ông chủ quán bar đã ra tiếp đón, sau đó không cần nói gì nhiều liền dẫn bọn họ vào trong phòng. Về sau cũng không cần phải đợi lâu, ông ta đã bưng hai chai rượu vang đến.
Tô Phương Dung không phải là người sành rượu nhưng cô có thể nhận ra đây là rượu lâu năm.
Tần Lệ Phong rót ra hai ly, đưa cho cô một ly rồi vừa liếc nhìn cô vừa nói: “Nếu không muốn uống thì không cần phải miễn cưỡng”
Tô Phương Dung nghĩ chỉ là rượu vang thôi nên uống một hai ly sẽ không làm khó được cô đâu.
Sau khi đón lấy ly rượu, cô liền nếm thử một ngụm thì cảm thấy thơm ngọt, tinh khiết rất ngon nên hai mắt sáng lên, khẽ kêu: “Ngon quá”
Tần Lệ Phong uống một hơi hết cả ly rượu rồi lại uống liên tục mấy ly như vậy, trong chớp mắt mà chai rượu thứ nhất đã cạn sạch.
Tô Phương Dung thấy vậy thì do dự, vội giữ tay anh ta lại rồi nói: “Tổng giám đốc, anh uống hơi nhiều rồi.”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi đen láy đã nhuốm hơi cồn nên nhìn lại có vẻ mê hoặc lòng người. Nhất là đôi mắt dài hẹp đó có một sức mạnh mê hoặc lòng người vô cùng.
“Chút rượu này có nhằm nhò gì so với tôi chứ: Anh vẫn nói chuyện ngang ngược y như trước, không có gì thay đổi.
Tô Phương Dung biết tâm trạng của Tần Lệ Phong không tốt nên cũng không ngăn cản nữa mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh uống cạn chai rượu thứ hai.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong trở nên phóng khoáng hơn, vẻ mặt của anh cũng không còn nghiêm nghị như ban nãy nữa. Anh cởi hai nút áo sơ mi để lộ làn da săn chắc, Tô Phương Dung nhìn thấy thì đỏ mặt và tim đập thình thịch rồi vội nhìn đi chỗ khác.
Mặc dù cô đã là mẹ của một đứa con nhưng trên phương diện này thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, vì thế khi nhìn thấy thân thể của một người đàn ông, cô cũng không giấu nổi vẻ ngượng ngùng.
Đúng lúc đó thì một hơi thở nóng hổi phà sát vào tai cô: “Tối nay… cô hãy ở cùng với tôi được không?”
Tô Phương Dung giật mình, toàn thân cứng đờ còn tưởng mình nghe lầm nên liền quay lại nhìn đối diện vào đôi mắt của Tần Lệ Phong.
Cô vội đứng dậy giữ khoảng cách với anh: “Tổng giám đốc Tân, anh đang nói gì vậy? Tôi… tôi không phải người phụ nữ như vậy đâu”
Bất ngờ Tần Lệ Phong nở một nụ cười, anh cười như điên dại nhưng không thể phủ nhận rằng nụ cười ấy vẫn rất quyến rũ. Nhìn anh giống như một con ma cà rồng rất lịch sự và dịu dàng đang nhe hàm răng nanh của mình ra chuẩn bị hút máu người khác vậy.
“Vậy cô là loại phụ nữ như thế nào? Gô là loại phụ nữ vì tiền và vì cái gọi là tình yêu đích thực mà từ bỏ hết tất cả sao?”
Tô Phương Dung chớp mắt, thấy anh nói năng lộn xộn nên trong lòng cũng không vui nói: “Tổng giám đốc, anh uống say rồi. Tôi về trước đây”
Cô nói rồi cầm túi xách lên định đi ra khỏi phòng thì đã bị anh nắm lấy cổ tay lại.
“Anh… Tô Phương Dung dùng sức giấy dụa nhưng anh rất mạnh tay, như gông kìm kẹp chặt bàn tay cô không chịu buông ra.
Tần Lệ Phong hơi mỉm cười, khuôn mặt của anh trở nên gian tà tràn đầy sự thèm khát: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi phải thực hiện tốt nghĩa vụ của mình mới đúng”
Tô Phương Dung luống cuống nói: “Tổng giám đốc, chúng ta chỉ là… chỉ là giả thôi ạ”
Tần Lệ Phong liền dùng sức kéo mạnh Tô Phương Dung khiến cô không kịp phản ứng mà ngã vào lòng anh. Cô càng ra sức vặn vẹo giấy giua lại càng cảm nhận rõ hơn có một vật gì đó đang từ từ thức tỉnh.
Toàn thân cô cứng đơ như bị hóa đá.
Còn Tần Lệ Phong lại không hề che giấu ham muốn của chính anh mà ngược lại càng đè cô xuống khiến cô có thể cảm nhận được như càng lúc càng sâu…
“Những điều mà tôi muốn thì không ai có thể ngăn cản, bây giờ… tôi muốn cô.”
Vừa nói anh vừa ấn xuống…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương