Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 30: Năm năm sau gặp lại thành người xa lạ
Sau khi bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, khuôn mặt Tô Phương Dung vẫn giữ nguyên trạng thái ngây ngô mờ mịt, dường như cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Tổng giám đốc mới đương nhiệm của tập đoàn Duyệt Lai sao?
Nhưng tại sao chứ? Tại sao vị tổng giám đốc mới này lại chỉ đích danh cô đi làm? Cô là gì chứ, chẳng phải cô chỉ là một nhân viên mới vừa bắt đầu chập chững thử tiếp xúc với nghề thôi sao?
Thậm chí cô còn chưa được coi là một nhân viên chính thức của công ty nữa là khác, là một người chạy vặt, cùng lắm thì đảm nhận vai trợ lý cho một nhân vật hết sức tâm thường trong công ty mà thôi. Vậy mà bây giờ, cô lại được đích thân tống giám đốc chỉ thị tham gia vào một dự án của công ty? Nói trắng ra thì chuyện này có khác gì việc đi giữa ban ngày ban mặt lại gặp ma đâu chứ, thật quá hoang đường!
Không lẽ là…
Hai con ngươi Tô Phương Dung bỗng sáng lên như bừng tỉnh, một dòng suy nghĩ bỗng xoẹt qua trong đầu cô, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt theo dòng suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc ấy.
Không lẽ anh ta đã tra ra chuyện Lý Việt Bách có liên quan đến mình nên đang muốn dùng cách này để trả đũa cô?
Tô Phương Dung càng nghĩ càng thấy giả thiết này có khả năng, lúc quay lại phòng phát triển kinh doanh cô lập tức chạy đến tìm Phú Quý kể khổ. Nào ngờ Phú Quý vừa nghe cô nói xong thì lập tức giơ tay búng vào trán cô một cái, hơn nữa động tác búng của anh ta còn vô cùng dứt khoát.
“Đau… Tô Phương Dung ấm ức kêu đau, tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, ngước đầu nhìn anh ta với nét mặt oan ức.
Giờ phút này, lòng Phú Quý đang đau đớn kêu gào, hận nỗi rèn sắt không thể thành thép, há miệng nói: ‘Phương Dung cô đã ở cạnh tôi một thời gian dài như vậy rồi, tại sao đến giờ đầu óc cô vẫn không tiếp thu được một chút thông minh nào từ tôi vậy hả?”
Tô Phương Dung nghe Phú Quý trách móc vậy thì càng thêm khó hiểu hơn. Lúc này, anh ta quay đầu nhìn về phía cô bắt đầu giảng giải: “Tập đoàn Duyệt Lai là gì cô còn chưa hiểu sao? Nếu nó có thể hợp tác với tập đoàn.J.L để cùng phát triển một dự án, vậy cô nghĩ nó có thể là một công ty nhỏ nào đó không? Như vậy có nghĩa là gì, tổng giám đốc của tập đoàn Duyệt Lai chắc chắn cũng là một trong số những nhân vật tâm cỡ, đứng đầu cả nước này. Cô nghĩ anh ta sẽ đồng ý chỉ đích danh một nhân viên chạy việc vặt như cô đi tham dự một dự án quan trọng chỉ để giúp một tên vô dụng xả giận thôi sao?”
Nghe đến đây, hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp, đột nhiên cô lại cảm thấy những lời Phú Quy nói là hoàn toàn hợp lý.
“Vậy nên…” Phú Quý ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn: “Dù việc tổng giám đốc Duyệt Lai đích thân chỉ một nhân viên thử việc như cô đi làm là chuyện lạ hoang đường chăng nữa thì thứ mấu chốt cân quan tâm ở đây là trong chuyện này cô là người có lợi, đây chính là một cơ hội tốt cho cô thể hiện đấy!” Nói đến đây, Phú Quý khẽ vỗ vỗ vào khuôn mặt ngô nghê của cô, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người cô một cái: “Nếu cô thật sự có phúc được gặp tổng giám đốc của Duyệt Lai thì nhớ phải trang điểm cho đẹp vào nghe chưa”
Nghe Phú Quý cố ý nhắc nhở như vậy, lòng Tô Phương Dung lại càng khẩn trương lo lắng hơn.
Từ khi bắt đầu biết đi làm kiếm tiền đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được yêu cầu tự hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập: Hơn nữa, cô còn phải đi gặp những vị giám đốc cấp cao của các tập đoàn lớn đứng đầu trong nước, vậy nên chuyện thấp thỏm lo âu là điều không thể tránh khỏi.
Sau cuộc nói chuyện đó, Tô Phương Dung bỏ ra hẳn một buổi chiều để chuẩn bị sắp xếp mọi việc chu toàn. Sáng sớm hôm sau, cô lập tức đi thẳng đến tập đoàn Duyệt Lai.
Mặc dù đã hẹn giờ qua điện thoại nhưng Tô Phương Dung đến sớm hơn những mười lăm phút. Đây là lần thứ hai cô tới đây, nơi này cũng không còn gì xa lạ nữa rồi, nhưng tâm trạng cô bây giờ lại khác lần đầu đến đây rất nhiều.
“Xin cô chờ một lát” Thư ký đưa cà phê tới, nhìn về phía cô nở một nụ cười lễ phép.
“Cảm ơn”
Tô Phương Dung ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu đỏ, thi thoảng cô lại tự cúi đầu nhìn lại mình một lượt xem có vấn đề gì không, cô sợ bản thân vô ý sẽ để lại ấn tượng không tốt với đối phương.
Cô đã nghe theo lời đề nghị của Phú Quý, mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm như màu hoa hồng, nước da cô trắng, phối với chiếc váy màu này sẽ rất hợp. Viền váy dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn ra ngoài càng thêm kinh động lòng người. Mái tóc dài thắt đuôi ngựa tuy đơn giản nhưng lại thành công phô ra vầng trán đầy đặn của người con gái, hợp với những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô trông càng quyến rũ mê người hơn.
Tuy Tô Phương Dung không phải là một mỹ nhân có thể khiến hàng loạt đàn ông đổ rạp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng từ cô toát lên sự thanh thuần mà không phải người phụ nữ đẹp nào cũng có. Cô môi hồng răng trắng, đôi mắt to trong veo sạch sẽ như nhìn thấy đáy, dáng vẻ an tĩnh bình ổn khiến người ta có cảm giác thư thái thoải mái vô cùng.
“Thưa cô Tô, hiện giờ tổng giám đốc chúng tôi đang rảnh đấy ạ” Thư ký chạy tới báo tin.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi”
Tô Phương Dung vội đứng lên, lấy mấy tài liệu mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra sẵn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi theo thư ký đến gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký gõ gõ cửa mấy cái, sau đó anh ta trực tiếp đẩy cửa ra, chìa tay ra làm động tác mời cô vào.
Tô Phương Dung cố gắng áp chế trái tim đang nhảy loạn vì khẩn trương xuống, cẩn thận bước vào.
Căn phòng này gọn gàng sạch sẽ đến bất ngờ giống như một hạt bụi cũng không có chỗ để bay ngang qua đây vậy, không gian rộng rãi thông thoáng, bên cạnh bàn làm việc còn đặt một lắng hoa lớn chắn ngang người đang ngồi gần đó. Tô Phương Dung bước thêm vài bước, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt cô…
Đó là một khuôn mặt trông vẫn còn rất trẻ, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, vì là góc nghiêng nên đường nét góc cạnh gương mặt càng rõ ràng hơn. Làn da trắng nõn, sống mũi nhìn rất cao, khuôn môi có vẻ rất đẹp, chiếc cằm đẹp trơn bóng trông rất hút hồn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ở cổ thắt cà vạt màu xanh đậm cùng màu trông vô cùng chỉnh tề, bộ quần áo như hài hòa với khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc kia khiến người khác không thể nhìn ra chút sơ hở nào.
Dường như người đàn ông này không hề chú ý đến sự có mặt của cô, anh ta vẫn chuyên tâm làm việc của mình.
Tô Phương Dung bước thêm mấy bước nữa, lúc chuẩn bị mở miệng chào hỏi thì đột nhiên, khuôn mặt người đàn ông trước mặt dọa cô sợ ngây người, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Đầu cô bỗng vang lên một tiếng nổ oành, mọi thứ trở nên trống rỗng, cô không nghĩ được gì nữa rồi. Hai mắt cô mở to hết cỡ, hô hấp bỗng trở nên dồn dập, tim bắt đầu đập nhanh hơn nhưng toàn thân cô lại bất động, cô vẫn đứng im một chỗ, cả người cứng đờ ra như cây cọc gỗ, không thể nhúc nhích nổi.
Là anh tat Chính là anh tai Tô Phương Dung thật không ngờ, có chết cô cũng không ngờ tổng giám đốc mới đương nhiệm của Duyệt Lai lại chính là… Quý Bình Long.
Người chồng trước của cô.
Tô Phương Dung đứng bất động không có phản ứng gì, máu trong người cô như chảy ngược dòng, tiến thẳng vào trái tim cô rồi bắt đầu dày vò.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác đau đớn giá lạnh như vậy, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, nhưng cô cố gắng kìm nén, cô đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt và cảm giác bất lực đau lòng này. Bởi cô không muốn sau năm năm, cuộc gặp mặt đầu tiên sau năm năm lại đong đầy nước mắt và nỗi đau.
Nỗi khiếp sợ qua đi, cô lại tham lam nhìn anh ta, dù sự tham lam này có là hèn mọn cô cũng chấp nhận.
Anh ta đã bình phục, hoàn toàn bình phục rồi… Thật tốt quá.
Kỳ thật, giờ chuyện cô và anh ta có thể ở bên nhau nữa không cũng không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì bây giờ điều quan trọng nhất là anh ta khỏe mạnh, như vậy cô cũng không còn gì phải đắn đo nữa.
Lúc này, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cuối cùng cũng chịu động đậy.
Anh ta bỏ chiếc bút đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhã toát lên vẻ lạnh giá đến cực điểm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cô trông yên tĩnh không một gợn sóng.
Là một người hoàn toàn xa lạ.
“Cô Tô?” Anh ta hờ hững mở miệng.
Giờ phút này, Tô Phương Dung căng thẳng hơn bao giờ hết, dường như tim cô lại bị một nhát đao tàn nhắn đâm thẳng vào, đau đớn vô cùng.
Anh ta không nhận ra cô sao?
Nếu anh ta thật sự không nhận ra cô thì tại sao lại chỉ đích danh cô là người đứng giữa phụ trách kiểm duyệt và liên lạc chứ?
Tuy nhiên, dù có đoán già đoán non thế nào đi nữa, cô cũng không ngờ người mình phải đối diện lại chính là chồng cũ. Nhưng nếu anh ta đã muốn ra vẻ không quen biết thế rồi thì có lẽ cô cũng nên phối hợp với anh ta diễn tốt vở kịch này.
Nghĩ đến đây, Tô Phương Dung âm thầm cắn chặt răng, không ngừng trấn an bản thân phải bình tĩnh, khế mở miệng: “Chào, tôi là Tô Phương Dung”
Người đàn ông đứng đối diện nhìn cô rồi khẽ gật đầu, trầm ổn đáp lại cô một câu: “Rất vui được gặp cô!”
“Tôi… cảm ơn”
Quý Bình Long tỏ ra xa lạ như vậy thật sự đã kích thích trái tim Tô Phương Dung.
“Tôi cũng chỉ mới vừa tiếp quản việc công tác của tổng giám đốc Triệu, một số nơi vẫn đang đợi bàn giao, nhưng chuyện hợp tác với tập đoàn.J.L là một việc lớn, vậy nên tôi sẽ đích thân phụ trách dự án lần này”
Giọng nói anh ta vẫn không khác xưa chút nào, vẫn trầm ổn, trong sáng dễ nghe như cũ.
Nhưng nếu để so sánh anh ta bây giờ với thời còn đi học thì ngữ điệu nghe có vẻ thành thục, trầm thấp từ tính hơn mấy phần.
Tô Phương Dung cô diễn hết nổi rồi, cô không thể nhìn thẳng anh ta rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy được nữa. Cuối cùng, Tô Phương Dung chỉ đành cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Tập đoàn.J.L chúng tôi cũng rất coi trọng lần hợp tác này… Vậy nên, bên chúng tôi cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực để phối hợp.”
“Vậy thì được, về phía hợp đồng tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì cả-”
Tô Phương Dung cắn môi: “Vậy bản hợp đồng đó…
“Đợi lát nữa tôi sẽ kêu thư ký gửi lại cô.”
“… Cảm ơn”
Thật sự với cô mà nói, thốt ra được hai chữ này là điều khó khăn vô cùng.
Nói lời cảm ơn với người mà mình từng yêu nhất trên đời, như vậy chẳng phải là dấu chấm hết cho tất cả sao? Đúng vậy, dấu chấm hết đó nói cách khác chính là mở màn cho mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn.xa lạ.
Đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm của Quý Bình Long vẫn chăm chú quan sát từng biểu hiện của cô, lúc nghe thấy lời cảm ơn khách sáo kèm theo ngữ điệu xa lạ ấy, đuôi lông mày thanh tú của anh ta khẽ nhếch lên.
“Về những vấn đề sẽ nảy sinh trong lúc hai bên hợp tác, có lẽ chúng ta cần sắp xếp một buổi gặp gỡ để thương lượng chỉ tiết sau vậy. Cô Tô, cô giữ trách nhiệm là cầu nối giữa hai bên đấy” Dứt lời, anh ta lập tức đứng lên, giơ tay về phía cô rồi nói: “Có lẽ sau này cô Tô sẽ vất vả hơn nhiều rồi, hợp tác vui vẻ”
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra giữa không trung, những đốt ngón tay dài kia vẫn không thay đổi gì. Cô nhớ lúc bàn tay ấy đứng trên phím đàn bay nhảy, dáng vẻ ấy đã khiến cô sỉ mê đôi tay này biết bao. Cô mê muội ngắm nhìn nó, cho rằng đôi tay này được sinh ra là để dành cho nghệ thuật.
Thấy cô đứng im bất động, Quý Bình Long hơi nhướng mày: “Cô Tô?”
Tô Phương Dung vội vàng phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, bước vội lên trước, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nắm tay anh ta.
“Tôi sẽ cố gắng” Cô nói.
Dứt lời, cô không tự chủ được lại cụp mắt xuống, tay anh ta vẫn ấm áp như trước. Trong một khắc chạm đến tay anh ta, cô có cảm giác như mình lại được quay lại thời gian của mối tình đầu năm ấy, trong sáng mà cuồng nhiệt.
Vườn trường, bóng râm mùa hạ, khắp mọi nơi đều hiện lên hình ảnh bọn họ nắm tay nhau, thân thiết vui vẻ cười đùa.
Khi đó, anh ta còn nói cả đời này anh ta sẽ không bao giờ buông tay cô.
Cuối cùng, cả hai bước ra ngoài dòng đời tấp nập, người buông tay trước lại chính là cô.
Cô lại tham lam rồi, cô tham lam muốn nắm bàn tay này thêm một giây nữa nhưng dường như cái nắm tay này chỉ là một lời chào hỏi lễ phép. Cô vừa chạm vào tay anh ta, anh ta đã lập tức buông lỏng, sau đó cô nghe thấy tiếng anh ta gọi thư ký đem bản hợp đồng tới.
Anh ta giơ bản hợp đồng ra trước mặt cô, bình thản nói: “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tô Phương Dung nhận bản hợp đồng: “Hợp tác vui vẻ.”
Chuyện công việc đã nói xong rồi, cô biết giờ là lúc cô phải rời đi. Tuy nhiên, lúc bước chân ra đến cửa, cô dừng bước.
Gô lấy hết can đảm, cố gắng dùng chút mạnh mẽ cuối cùng ép mình quay đầu lại, mờ mịt hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Quý Bình Long đang tập trung nhìn vào đống văn kiện bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta không giống sẽ trả lời thắc mắc của cô: “Xin lỗi, có chuyện gì?”
Tô Phương Dung cắn cắn môi, sau cùng lựa chọn của cô là bật cười: “Không có gì” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Quý.
Ngay cả khi cô có thể khống chế được tiết tấu của đôi chân, cố hết sức để bản thân không biểu hiện ra quá rõ ràng nhưng cuối cùng cô cũng tự hiểu bản thân cô vẫn là một đứa không có chút bản lĩnh nào, cô vẫn chọn cách tìm đường để chạy trối chết.
Cửa phòng đóng lại, đôi mắt giá lạnh của Quý Bình Long bắt đầu có những thay đổi…
Gặp lại Quý Bình Long khiến Tô Phương Dung quá bất ngờ, cô dường như không thể kiểm soát trạng thái của mình nổi nữa rồi. Cô mơ màng tìm đường quay về công ty, sau khi đưa bản hợp đồng qua cho giám đốc Ngôn, Tô Phương Dung quay về chỗ ngồi của mình. Cô ngồi im bất động, những hình ảnh của năm năm trước không ngừng dội về trong tâm trí cô, hại cô không còn nhận ra dòng thời gian chảy trong hiện tại đã đi đến đâu.
Thấy cô uể oải ỉu xìu như vậy, Phú Quý lập tức đi tới thăm dò: “Này, cô sao vậy? Bên đó làm khó cô sao?”
Câu hỏi được đặt ra, Tô Phương Dung chỉ biết lắc đầu, cô không có ý nghĩ sẽ nói cho Phú Quý nghe, mà anh ta nhìn cô như vậy cũng tự hiểu: “Được rồi được rồi, bất kể lúc nào, chỉ cần cô muốn nói thì hãy đến tìm tôi.”
Tô Phương Dung thực sự cảm kích sự săn sóc mà Phú Quý dành cho mình, nhưng chuyện này cô biết mở miệng thế nào đây? Trong trí nhớ của cô, hơn nửa đã trở thành những thứ cặn bã cần được cất giấu rồi.
Đột nhiên, Phú Quý hô lên: “Tô Phương Dung, tổng giám đốc tới!”
Đoàn người tiến vào, không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng đến cực hạn.
Nhìn thấy người đi đầu chính là người đàn ông lạnh lùng vô tình kia, Tô Phương Dung dù có bao nhiêu tâm sự đi chăng nữa cũng không thể giữ nguyên trạng thái uể oải ủ rũ đó được. Cô vội sốc lại tinh thần, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
Đây là cuộc kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần, Tân Lệ Phong sẽ bỏ chút thời gian đưa quản lý đến các phòng ban khác nhau để dò xét một vòng, tuy nhiên lần này, không biết là cố ý hay vô tình, đôi mắt lạnh nhạt của anh bỗng lướt qua Tô Phương Dung rồi dừng lại ở chỗ cô một giây.
Tô Phương Dung cúi thấp đầu, giờ phút này cô thật sự không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Quý Bình Long cả. Ít nhất thì hãy để đầu óc cô nghĩ thông suốt, để cô thấy thoải mái hơn rồi hãy hỏi.
“bi thôi” Tân Lệ Phong khó khăn mở miệng.
Nghe mệnh lệnh, đoàn người lại lục đục rời đi.
Mãi đến khi đoàn người đi hết rồi, mọi người trong phòng mới dám thở phào một hơi, không khí cũng trở lại trạng thái bình thường.
“Kỳ quái” Phú Quý cau mày, miệng không ngừng lầm bầm lầu bầu: “Chẳng phải vừa có cuộc kiểm tra định kỳ vào nửa tháng trước sao? Sao tổng giám đốc lại đi kiểm tra nữa vậy chứ?”
Đoàn người rời khỏi phòng phát triển kinh doanh, giám đốc Ngôn đi theo sau tổng giám đốc, vì lần trước ông ta mới bị phê bình cho nên lần này cẩn thận vô cùng, không dám hé răng nửa tiếng.
Người đàn ông đi đầu đột nhiên dừng lại, đứng yên một chỗ.
“Hợp đồng hợp tác với Duyệt Lai tiến hành đến đâu rồi?” Tần Lệ Phong hỏi.
Giám đốc Ngôn vừa nghe xong đã vội vã chạy lên đáp: “Dạ bên đó đã ký rồi, sáng nay Tô Phương Dung vừa đưa hợp đồng tới cho tôi”
“2?” Tân Lệ Phong nhướng mày, khẽ nghiêng mặt, từ tốn nói: “Thuận lời như vậy sao?”
Giám đốc Ngôn vẫn luôn nghĩ tổng giám đốc và Tô Phương Dung có quan hệ không bình thường, giờ thấy anh hỏi chuyện này, ông ta lại càng chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn. Cho nên, ông ta lập tức tìm cách gãi đúng chỗ ngứa, nhân cơ hội này khen Tô Phương Dung thử xem Sao.
Ai ngờ, Tần Lệ Phong lại lạnh mặt nói: “Kiểm tra đến chỗ này thôi, mấy người quay về làm việc của mình đi” Dứt lời, anh lập tức rời đỉi.
Giám đốc Ngôn trợn tròn mắt, ông ta không hiểu mình đã nói gì sai đắc tội tổng giám đốc rồi?
Tổng giám đốc mới đương nhiệm của tập đoàn Duyệt Lai sao?
Nhưng tại sao chứ? Tại sao vị tổng giám đốc mới này lại chỉ đích danh cô đi làm? Cô là gì chứ, chẳng phải cô chỉ là một nhân viên mới vừa bắt đầu chập chững thử tiếp xúc với nghề thôi sao?
Thậm chí cô còn chưa được coi là một nhân viên chính thức của công ty nữa là khác, là một người chạy vặt, cùng lắm thì đảm nhận vai trợ lý cho một nhân vật hết sức tâm thường trong công ty mà thôi. Vậy mà bây giờ, cô lại được đích thân tống giám đốc chỉ thị tham gia vào một dự án của công ty? Nói trắng ra thì chuyện này có khác gì việc đi giữa ban ngày ban mặt lại gặp ma đâu chứ, thật quá hoang đường!
Không lẽ là…
Hai con ngươi Tô Phương Dung bỗng sáng lên như bừng tỉnh, một dòng suy nghĩ bỗng xoẹt qua trong đầu cô, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt theo dòng suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc ấy.
Không lẽ anh ta đã tra ra chuyện Lý Việt Bách có liên quan đến mình nên đang muốn dùng cách này để trả đũa cô?
Tô Phương Dung càng nghĩ càng thấy giả thiết này có khả năng, lúc quay lại phòng phát triển kinh doanh cô lập tức chạy đến tìm Phú Quý kể khổ. Nào ngờ Phú Quý vừa nghe cô nói xong thì lập tức giơ tay búng vào trán cô một cái, hơn nữa động tác búng của anh ta còn vô cùng dứt khoát.
“Đau… Tô Phương Dung ấm ức kêu đau, tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, ngước đầu nhìn anh ta với nét mặt oan ức.
Giờ phút này, lòng Phú Quý đang đau đớn kêu gào, hận nỗi rèn sắt không thể thành thép, há miệng nói: ‘Phương Dung cô đã ở cạnh tôi một thời gian dài như vậy rồi, tại sao đến giờ đầu óc cô vẫn không tiếp thu được một chút thông minh nào từ tôi vậy hả?”
Tô Phương Dung nghe Phú Quý trách móc vậy thì càng thêm khó hiểu hơn. Lúc này, anh ta quay đầu nhìn về phía cô bắt đầu giảng giải: “Tập đoàn Duyệt Lai là gì cô còn chưa hiểu sao? Nếu nó có thể hợp tác với tập đoàn.J.L để cùng phát triển một dự án, vậy cô nghĩ nó có thể là một công ty nhỏ nào đó không? Như vậy có nghĩa là gì, tổng giám đốc của tập đoàn Duyệt Lai chắc chắn cũng là một trong số những nhân vật tâm cỡ, đứng đầu cả nước này. Cô nghĩ anh ta sẽ đồng ý chỉ đích danh một nhân viên chạy việc vặt như cô đi tham dự một dự án quan trọng chỉ để giúp một tên vô dụng xả giận thôi sao?”
Nghe đến đây, hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp, đột nhiên cô lại cảm thấy những lời Phú Quy nói là hoàn toàn hợp lý.
“Vậy nên…” Phú Quý ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn: “Dù việc tổng giám đốc Duyệt Lai đích thân chỉ một nhân viên thử việc như cô đi làm là chuyện lạ hoang đường chăng nữa thì thứ mấu chốt cân quan tâm ở đây là trong chuyện này cô là người có lợi, đây chính là một cơ hội tốt cho cô thể hiện đấy!” Nói đến đây, Phú Quý khẽ vỗ vỗ vào khuôn mặt ngô nghê của cô, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người cô một cái: “Nếu cô thật sự có phúc được gặp tổng giám đốc của Duyệt Lai thì nhớ phải trang điểm cho đẹp vào nghe chưa”
Nghe Phú Quý cố ý nhắc nhở như vậy, lòng Tô Phương Dung lại càng khẩn trương lo lắng hơn.
Từ khi bắt đầu biết đi làm kiếm tiền đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được yêu cầu tự hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập: Hơn nữa, cô còn phải đi gặp những vị giám đốc cấp cao của các tập đoàn lớn đứng đầu trong nước, vậy nên chuyện thấp thỏm lo âu là điều không thể tránh khỏi.
Sau cuộc nói chuyện đó, Tô Phương Dung bỏ ra hẳn một buổi chiều để chuẩn bị sắp xếp mọi việc chu toàn. Sáng sớm hôm sau, cô lập tức đi thẳng đến tập đoàn Duyệt Lai.
Mặc dù đã hẹn giờ qua điện thoại nhưng Tô Phương Dung đến sớm hơn những mười lăm phút. Đây là lần thứ hai cô tới đây, nơi này cũng không còn gì xa lạ nữa rồi, nhưng tâm trạng cô bây giờ lại khác lần đầu đến đây rất nhiều.
“Xin cô chờ một lát” Thư ký đưa cà phê tới, nhìn về phía cô nở một nụ cười lễ phép.
“Cảm ơn”
Tô Phương Dung ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu đỏ, thi thoảng cô lại tự cúi đầu nhìn lại mình một lượt xem có vấn đề gì không, cô sợ bản thân vô ý sẽ để lại ấn tượng không tốt với đối phương.
Cô đã nghe theo lời đề nghị của Phú Quý, mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm như màu hoa hồng, nước da cô trắng, phối với chiếc váy màu này sẽ rất hợp. Viền váy dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn ra ngoài càng thêm kinh động lòng người. Mái tóc dài thắt đuôi ngựa tuy đơn giản nhưng lại thành công phô ra vầng trán đầy đặn của người con gái, hợp với những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô trông càng quyến rũ mê người hơn.
Tuy Tô Phương Dung không phải là một mỹ nhân có thể khiến hàng loạt đàn ông đổ rạp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng từ cô toát lên sự thanh thuần mà không phải người phụ nữ đẹp nào cũng có. Cô môi hồng răng trắng, đôi mắt to trong veo sạch sẽ như nhìn thấy đáy, dáng vẻ an tĩnh bình ổn khiến người ta có cảm giác thư thái thoải mái vô cùng.
“Thưa cô Tô, hiện giờ tổng giám đốc chúng tôi đang rảnh đấy ạ” Thư ký chạy tới báo tin.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi”
Tô Phương Dung vội đứng lên, lấy mấy tài liệu mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra sẵn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi theo thư ký đến gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký gõ gõ cửa mấy cái, sau đó anh ta trực tiếp đẩy cửa ra, chìa tay ra làm động tác mời cô vào.
Tô Phương Dung cố gắng áp chế trái tim đang nhảy loạn vì khẩn trương xuống, cẩn thận bước vào.
Căn phòng này gọn gàng sạch sẽ đến bất ngờ giống như một hạt bụi cũng không có chỗ để bay ngang qua đây vậy, không gian rộng rãi thông thoáng, bên cạnh bàn làm việc còn đặt một lắng hoa lớn chắn ngang người đang ngồi gần đó. Tô Phương Dung bước thêm vài bước, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt cô…
Đó là một khuôn mặt trông vẫn còn rất trẻ, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, vì là góc nghiêng nên đường nét góc cạnh gương mặt càng rõ ràng hơn. Làn da trắng nõn, sống mũi nhìn rất cao, khuôn môi có vẻ rất đẹp, chiếc cằm đẹp trơn bóng trông rất hút hồn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ở cổ thắt cà vạt màu xanh đậm cùng màu trông vô cùng chỉnh tề, bộ quần áo như hài hòa với khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc kia khiến người khác không thể nhìn ra chút sơ hở nào.
Dường như người đàn ông này không hề chú ý đến sự có mặt của cô, anh ta vẫn chuyên tâm làm việc của mình.
Tô Phương Dung bước thêm mấy bước nữa, lúc chuẩn bị mở miệng chào hỏi thì đột nhiên, khuôn mặt người đàn ông trước mặt dọa cô sợ ngây người, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Đầu cô bỗng vang lên một tiếng nổ oành, mọi thứ trở nên trống rỗng, cô không nghĩ được gì nữa rồi. Hai mắt cô mở to hết cỡ, hô hấp bỗng trở nên dồn dập, tim bắt đầu đập nhanh hơn nhưng toàn thân cô lại bất động, cô vẫn đứng im một chỗ, cả người cứng đờ ra như cây cọc gỗ, không thể nhúc nhích nổi.
Là anh tat Chính là anh tai Tô Phương Dung thật không ngờ, có chết cô cũng không ngờ tổng giám đốc mới đương nhiệm của Duyệt Lai lại chính là… Quý Bình Long.
Người chồng trước của cô.
Tô Phương Dung đứng bất động không có phản ứng gì, máu trong người cô như chảy ngược dòng, tiến thẳng vào trái tim cô rồi bắt đầu dày vò.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác đau đớn giá lạnh như vậy, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, nhưng cô cố gắng kìm nén, cô đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt và cảm giác bất lực đau lòng này. Bởi cô không muốn sau năm năm, cuộc gặp mặt đầu tiên sau năm năm lại đong đầy nước mắt và nỗi đau.
Nỗi khiếp sợ qua đi, cô lại tham lam nhìn anh ta, dù sự tham lam này có là hèn mọn cô cũng chấp nhận.
Anh ta đã bình phục, hoàn toàn bình phục rồi… Thật tốt quá.
Kỳ thật, giờ chuyện cô và anh ta có thể ở bên nhau nữa không cũng không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì bây giờ điều quan trọng nhất là anh ta khỏe mạnh, như vậy cô cũng không còn gì phải đắn đo nữa.
Lúc này, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cuối cùng cũng chịu động đậy.
Anh ta bỏ chiếc bút đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhã toát lên vẻ lạnh giá đến cực điểm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cô trông yên tĩnh không một gợn sóng.
Là một người hoàn toàn xa lạ.
“Cô Tô?” Anh ta hờ hững mở miệng.
Giờ phút này, Tô Phương Dung căng thẳng hơn bao giờ hết, dường như tim cô lại bị một nhát đao tàn nhắn đâm thẳng vào, đau đớn vô cùng.
Anh ta không nhận ra cô sao?
Nếu anh ta thật sự không nhận ra cô thì tại sao lại chỉ đích danh cô là người đứng giữa phụ trách kiểm duyệt và liên lạc chứ?
Tuy nhiên, dù có đoán già đoán non thế nào đi nữa, cô cũng không ngờ người mình phải đối diện lại chính là chồng cũ. Nhưng nếu anh ta đã muốn ra vẻ không quen biết thế rồi thì có lẽ cô cũng nên phối hợp với anh ta diễn tốt vở kịch này.
Nghĩ đến đây, Tô Phương Dung âm thầm cắn chặt răng, không ngừng trấn an bản thân phải bình tĩnh, khế mở miệng: “Chào, tôi là Tô Phương Dung”
Người đàn ông đứng đối diện nhìn cô rồi khẽ gật đầu, trầm ổn đáp lại cô một câu: “Rất vui được gặp cô!”
“Tôi… cảm ơn”
Quý Bình Long tỏ ra xa lạ như vậy thật sự đã kích thích trái tim Tô Phương Dung.
“Tôi cũng chỉ mới vừa tiếp quản việc công tác của tổng giám đốc Triệu, một số nơi vẫn đang đợi bàn giao, nhưng chuyện hợp tác với tập đoàn.J.L là một việc lớn, vậy nên tôi sẽ đích thân phụ trách dự án lần này”
Giọng nói anh ta vẫn không khác xưa chút nào, vẫn trầm ổn, trong sáng dễ nghe như cũ.
Nhưng nếu để so sánh anh ta bây giờ với thời còn đi học thì ngữ điệu nghe có vẻ thành thục, trầm thấp từ tính hơn mấy phần.
Tô Phương Dung cô diễn hết nổi rồi, cô không thể nhìn thẳng anh ta rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy được nữa. Cuối cùng, Tô Phương Dung chỉ đành cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Tập đoàn.J.L chúng tôi cũng rất coi trọng lần hợp tác này… Vậy nên, bên chúng tôi cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực để phối hợp.”
“Vậy thì được, về phía hợp đồng tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì cả-”
Tô Phương Dung cắn môi: “Vậy bản hợp đồng đó…
“Đợi lát nữa tôi sẽ kêu thư ký gửi lại cô.”
“… Cảm ơn”
Thật sự với cô mà nói, thốt ra được hai chữ này là điều khó khăn vô cùng.
Nói lời cảm ơn với người mà mình từng yêu nhất trên đời, như vậy chẳng phải là dấu chấm hết cho tất cả sao? Đúng vậy, dấu chấm hết đó nói cách khác chính là mở màn cho mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn.xa lạ.
Đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm của Quý Bình Long vẫn chăm chú quan sát từng biểu hiện của cô, lúc nghe thấy lời cảm ơn khách sáo kèm theo ngữ điệu xa lạ ấy, đuôi lông mày thanh tú của anh ta khẽ nhếch lên.
“Về những vấn đề sẽ nảy sinh trong lúc hai bên hợp tác, có lẽ chúng ta cần sắp xếp một buổi gặp gỡ để thương lượng chỉ tiết sau vậy. Cô Tô, cô giữ trách nhiệm là cầu nối giữa hai bên đấy” Dứt lời, anh ta lập tức đứng lên, giơ tay về phía cô rồi nói: “Có lẽ sau này cô Tô sẽ vất vả hơn nhiều rồi, hợp tác vui vẻ”
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra giữa không trung, những đốt ngón tay dài kia vẫn không thay đổi gì. Cô nhớ lúc bàn tay ấy đứng trên phím đàn bay nhảy, dáng vẻ ấy đã khiến cô sỉ mê đôi tay này biết bao. Cô mê muội ngắm nhìn nó, cho rằng đôi tay này được sinh ra là để dành cho nghệ thuật.
Thấy cô đứng im bất động, Quý Bình Long hơi nhướng mày: “Cô Tô?”
Tô Phương Dung vội vàng phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, bước vội lên trước, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nắm tay anh ta.
“Tôi sẽ cố gắng” Cô nói.
Dứt lời, cô không tự chủ được lại cụp mắt xuống, tay anh ta vẫn ấm áp như trước. Trong một khắc chạm đến tay anh ta, cô có cảm giác như mình lại được quay lại thời gian của mối tình đầu năm ấy, trong sáng mà cuồng nhiệt.
Vườn trường, bóng râm mùa hạ, khắp mọi nơi đều hiện lên hình ảnh bọn họ nắm tay nhau, thân thiết vui vẻ cười đùa.
Khi đó, anh ta còn nói cả đời này anh ta sẽ không bao giờ buông tay cô.
Cuối cùng, cả hai bước ra ngoài dòng đời tấp nập, người buông tay trước lại chính là cô.
Cô lại tham lam rồi, cô tham lam muốn nắm bàn tay này thêm một giây nữa nhưng dường như cái nắm tay này chỉ là một lời chào hỏi lễ phép. Cô vừa chạm vào tay anh ta, anh ta đã lập tức buông lỏng, sau đó cô nghe thấy tiếng anh ta gọi thư ký đem bản hợp đồng tới.
Anh ta giơ bản hợp đồng ra trước mặt cô, bình thản nói: “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tô Phương Dung nhận bản hợp đồng: “Hợp tác vui vẻ.”
Chuyện công việc đã nói xong rồi, cô biết giờ là lúc cô phải rời đi. Tuy nhiên, lúc bước chân ra đến cửa, cô dừng bước.
Gô lấy hết can đảm, cố gắng dùng chút mạnh mẽ cuối cùng ép mình quay đầu lại, mờ mịt hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Quý Bình Long đang tập trung nhìn vào đống văn kiện bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta không giống sẽ trả lời thắc mắc của cô: “Xin lỗi, có chuyện gì?”
Tô Phương Dung cắn cắn môi, sau cùng lựa chọn của cô là bật cười: “Không có gì” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Quý.
Ngay cả khi cô có thể khống chế được tiết tấu của đôi chân, cố hết sức để bản thân không biểu hiện ra quá rõ ràng nhưng cuối cùng cô cũng tự hiểu bản thân cô vẫn là một đứa không có chút bản lĩnh nào, cô vẫn chọn cách tìm đường để chạy trối chết.
Cửa phòng đóng lại, đôi mắt giá lạnh của Quý Bình Long bắt đầu có những thay đổi…
Gặp lại Quý Bình Long khiến Tô Phương Dung quá bất ngờ, cô dường như không thể kiểm soát trạng thái của mình nổi nữa rồi. Cô mơ màng tìm đường quay về công ty, sau khi đưa bản hợp đồng qua cho giám đốc Ngôn, Tô Phương Dung quay về chỗ ngồi của mình. Cô ngồi im bất động, những hình ảnh của năm năm trước không ngừng dội về trong tâm trí cô, hại cô không còn nhận ra dòng thời gian chảy trong hiện tại đã đi đến đâu.
Thấy cô uể oải ỉu xìu như vậy, Phú Quý lập tức đi tới thăm dò: “Này, cô sao vậy? Bên đó làm khó cô sao?”
Câu hỏi được đặt ra, Tô Phương Dung chỉ biết lắc đầu, cô không có ý nghĩ sẽ nói cho Phú Quý nghe, mà anh ta nhìn cô như vậy cũng tự hiểu: “Được rồi được rồi, bất kể lúc nào, chỉ cần cô muốn nói thì hãy đến tìm tôi.”
Tô Phương Dung thực sự cảm kích sự săn sóc mà Phú Quý dành cho mình, nhưng chuyện này cô biết mở miệng thế nào đây? Trong trí nhớ của cô, hơn nửa đã trở thành những thứ cặn bã cần được cất giấu rồi.
Đột nhiên, Phú Quý hô lên: “Tô Phương Dung, tổng giám đốc tới!”
Đoàn người tiến vào, không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng đến cực hạn.
Nhìn thấy người đi đầu chính là người đàn ông lạnh lùng vô tình kia, Tô Phương Dung dù có bao nhiêu tâm sự đi chăng nữa cũng không thể giữ nguyên trạng thái uể oải ủ rũ đó được. Cô vội sốc lại tinh thần, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
Đây là cuộc kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần, Tân Lệ Phong sẽ bỏ chút thời gian đưa quản lý đến các phòng ban khác nhau để dò xét một vòng, tuy nhiên lần này, không biết là cố ý hay vô tình, đôi mắt lạnh nhạt của anh bỗng lướt qua Tô Phương Dung rồi dừng lại ở chỗ cô một giây.
Tô Phương Dung cúi thấp đầu, giờ phút này cô thật sự không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Quý Bình Long cả. Ít nhất thì hãy để đầu óc cô nghĩ thông suốt, để cô thấy thoải mái hơn rồi hãy hỏi.
“bi thôi” Tân Lệ Phong khó khăn mở miệng.
Nghe mệnh lệnh, đoàn người lại lục đục rời đi.
Mãi đến khi đoàn người đi hết rồi, mọi người trong phòng mới dám thở phào một hơi, không khí cũng trở lại trạng thái bình thường.
“Kỳ quái” Phú Quý cau mày, miệng không ngừng lầm bầm lầu bầu: “Chẳng phải vừa có cuộc kiểm tra định kỳ vào nửa tháng trước sao? Sao tổng giám đốc lại đi kiểm tra nữa vậy chứ?”
Đoàn người rời khỏi phòng phát triển kinh doanh, giám đốc Ngôn đi theo sau tổng giám đốc, vì lần trước ông ta mới bị phê bình cho nên lần này cẩn thận vô cùng, không dám hé răng nửa tiếng.
Người đàn ông đi đầu đột nhiên dừng lại, đứng yên một chỗ.
“Hợp đồng hợp tác với Duyệt Lai tiến hành đến đâu rồi?” Tần Lệ Phong hỏi.
Giám đốc Ngôn vừa nghe xong đã vội vã chạy lên đáp: “Dạ bên đó đã ký rồi, sáng nay Tô Phương Dung vừa đưa hợp đồng tới cho tôi”
“2?” Tân Lệ Phong nhướng mày, khẽ nghiêng mặt, từ tốn nói: “Thuận lời như vậy sao?”
Giám đốc Ngôn vẫn luôn nghĩ tổng giám đốc và Tô Phương Dung có quan hệ không bình thường, giờ thấy anh hỏi chuyện này, ông ta lại càng chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn. Cho nên, ông ta lập tức tìm cách gãi đúng chỗ ngứa, nhân cơ hội này khen Tô Phương Dung thử xem Sao.
Ai ngờ, Tần Lệ Phong lại lạnh mặt nói: “Kiểm tra đến chỗ này thôi, mấy người quay về làm việc của mình đi” Dứt lời, anh lập tức rời đỉi.
Giám đốc Ngôn trợn tròn mắt, ông ta không hiểu mình đã nói gì sai đắc tội tổng giám đốc rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương