Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 35: Cho dù anh ta có yêu cầu gì đi chăng nữa
Tô Phương Dung cắn răng chịu đựng. Cho dù cảm thấy khó chịu thế nào, cô cũng không muốn biểu hiện ra trước mặt anh, vậy sẽ khiến cô cảm thấy khó xử hơn.
Vì vậy, sau khi điều chỉnh hô hấp và bình tâm lại, cô nghiêm nghị nói: “Vâng, tổng giám đốc Tần, tôi hiểu rồi”
Lúc này, Tần Lệ Phong không nói tiếng nào, đôi mắt híp lại giống như viên ngọc đen ẩn trong bóng tối, thân bí mà lóa mắt.
“Nếu không còn việc gì, tôi vê làm việc trước.”
Tô Phương Dung chỉ muốn nhanh chóng rời đi trong khi cô vẫn còn đang có thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Vừa quay đầu lại, Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Chắc cô đã biết tầm quan trọng của dự án này rồi?”
Tô Phương Dung do dự, nhưng vẫn xoay người lại rôi gật đầu.
“Nếu anh ta đã điểm danh cô thì cô nên hết sức hợp tác.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho dù anh ta có yêu cầu gì đi chăng nữa”
Tô Phương Dung sững sờ, sau đó nhướng mày, liên tục ngẫm nghĩ lại những lời anh vừa nói.
Sau khi im lặng một lúc, cô nhìn anh: “Xin hỏi tống giám đốc Tần, anh nói câu này là có ý gì? Có phải là loại tôi hiểu không?”
Vừa hỏi chuyện này, Tô Phương Dung đã cảm thấy hai tay không tự chủ được mà run lên, đan xen vào đó là khinh thường và nhục nhã, là thứ duy nhất anh gây ra cho cô vào lúc này.
Tần Lệ Phong lấy một điếu thuốc, châm lửa dưới ánh nhìn của cô. Anh rít một hơi thật sâu, sau đó từ từ phả ra một luông khói nhàn nhạt bay lơ lửng trên không rôi nhẹ nhàng tản ra.
Dưới khói thuốc mờ mịt, anh nhìn cô, so với cảm xúc của cô, anh tỏ ra lạnh lùng và nghiêm túc hơn rất nhiều: “Từ ngày cô bước vào xã hội, cô nên biết rõ vị trí của mình. Cô có thể lựa chọn tiến tới hay lùi lại, không ai thúc giục cô cũng không ai cản trở cô, cô chỉ có thể tự đi tiếp “
Anh lại rít thêm một hơi, ánh mắt anh rơi vào trong làn khói mờ, mông lung mơ hồ.
“Tôi là một doanh nhân, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Cô là nhân viên của tôi, nghĩa vụ của cô là phải tạo ra lợi ích cho tôi. Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Đương nhiên, cô có thể nói không, nhưng tôi sẽ không giữ lại một người vô giá trị trong công ty.
Thấy Tần Lệ Phong bình tĩnh nói ra những lời này, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy anh rất lạ lãm, lạ lãm đến mức dường như trước đây cô không hề quen biết anh.
Cô cụp mắt xuống. Vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng, phải đáp ứng mọi yêu cầu của quản lý cấp cao bên đối phương, đảm bảo việc hợp tác thành công; hoặc là lập tức rời khỏi công ty với niềm kiêu ngạo và sự thanh cao mà cô không từ bỏ được.
Thật ra, trên thương trường, Tần Lệ Phong làm vậy không sai. Hơn nữa, trước đó anh đã nói rõ lợi và hại, cô có quyên từ chối nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có một khoảng trống càng ngày càng lớn, khó có thể chắp vá lại được…
Ở đối diện, Tần Lệ Phong dập tắt điếu thuốc, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Đối với câu trả lời trong lòng cô, anh thật sự cũng rất mong chờ xem cô sẽ quyết định như thế nào.
Anh cho rằng với tính khí của Tô Phương Dung, cô rất có thể từ chức trong một phút bốc đồng nhưng ngoài ý muốn là cô lại gật đầu đồng ý.
Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, ánh mắt tối sầm lại, nhàn nhạt nói: “Cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Đây là quyết định của cô sao?”
Tô Phương Dung gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Tần nói rất đúng.
Là một nhân viên của công ty, tôi nên đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Anh yên tâm, tôi sẽ theo sát chuyện bên Duyệt Lai.”
Thái độ của cô thay đổi nhanh đến mức khiến Tần Lệ Phong nheo mắt nhìn cô rất chăm chú.
Ngay sau đó, anh đã cụp mắt xuống: “Cô có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui.”
Tuy nói như thế nhưng trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn có vẻ hơi nghiêm trọng.
Tần Lệ Phong xoay ghế dựa lại đối diện với cửa sổ, giọng điệu thờ ơ: “Cô ra ngoài đi. Về phía tổng giám đốc Quý, có gì tiến triển đều phải báo cáo lại.”
“Vâng!”
Tiếng giày cao gót bên tai càng lúc càng xa.
Tần Lệ Phong theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út tay trái, sắc mặt u ám như có mây đen kéo tới, lồng ngực có hơi ngột ngạt khó chịu.
Khi Tô Phương Dung bước đến ngoài cửa, anh mới tháo bỏ sự mạnh mẽ trên khuôn mặt.
Sở dĩ cô dám đồng ý tiếp tục công việc hiện tại là vì cô hiểu con người của Bình Long, anh ta coi thường cái loại quy tắc bất thành văn này. Và nếu đối tượng là cô, anh ta càng khinh thường hơn.
Không khó để nhận ra sự thật này, nhưng lại rất khó để nhắc nhở bản thân không thể sa ngã lần nữa.
Tần Lệ Phong đích thân chủ trì cuộc họp điều hành thường kỳ. Sau khi nghe xong báo cáo từ các bộ phận khác nhau, đôi mắt của anh quét xuống dưới một vòng rồi dừng lại trên ñgười giám đốc Ngôn.
“Chuyện hợp tác với tổng giám đốc Quý như thế nào rồi?”
Giám đốc Ngôn liền trả lời: “Chuyện này do nhân viên của bộ phận chúng tôi, Tô Phương Dung, phụ trách. Cô ấy bàn bạc chuyện hợp tác với tổng giám đốc Quý rất thuận lợi. Hôm nay, sau khi cô ấy trở về từ Duyệt Lai, tôi sẽ bảo cô ấy đích thân báo cáo chỉ tiết với tổng giám đốc.”
Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Hôm nay?”
“Vâng, đối tác yêu cầu cô ấy có mặt ở công ty lúc chín giờ.”
Tần Lệ Phong không nói gì, sau khi thông báo kết thúc cuộc họp thì liền trở lại văn phòng với vẻ mặt u ám. Anh ngồi vào bàn làm việc rồi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã gần trưa rồi mà người trong mộng vẫn chưa trở về.
Sự u ám đè nén giữa hai hàng lông mày ngày càng dày đặc.
Lúc này, Trần Chính Cường bước vào, Tần Lệ Phong quyết đoán ra lệnh: “Liên hệ với tổng giám đốc Quý của Duyệt Lai cho tôi”
“Được!”
Ngay lập tức, cuộc gọi được kết nối.
“Tổng giám đốc Tần, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Quý Bình Long đối xử với Tân Lệ Phong vẫn rất đúng mực, bình tĩnh tự nhiên.
Tần Lệ Phong nói: “Tổng giám đốc Quý, chuyện đã bàn bạc qua điện thoại lần trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ồ, hóa ra là chuyện nảy à” Quý Bình Long sảng khoái nói: “Cứ làm theo phương pháp của anh đi”
Tần Lệ Phong cũng không khách sáo: “Được, bên tôi sẽ nhanh chóng cho ra bản kế hoạch”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Tân Lệ Phong tùy tiện hỏi: “Tổng giám đốc Quý hài lòng với cách làm việc của cô Tô chứ?”
Trước đó, Quý Bình Long đã gọi điện cho Tần Lệ Phong để phàn nàn về Tô Phương Dung. Với tư cách là một ông chủ, hỏi lại cũng là điều dễ hiểu.
Quý Bình Long khẽ cười: “Thái độ làm việc hiện tại của cô Tô rất tích cực, tôi rất hài lòng.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tân Lệ Phong không thấy vui chút nào, ngược lại còn bận tâm suy nghĩ cái gọi là “làm việc tích cực”.
Cúp điện thoại, Tân Lệ Phong mân mê chiếc nhẫn trên tay, nhìn xa xăm, ánh mắt mờ mịt.
Quả nhiên anh đã đánh giá thấp cô. Khi mọi người còn đang nghĩ cô chỉ là một người mới, cô đã nhanh chóng thích nghỉ với hiện thực của xã hội này, hơn nữa còn học được cách lấy lòng người khác…
Hai hàng lông mày rậm của anh lại nhăn lại, anh liếc nhìn đồng hồ thêm lần nữa. Cô đã ở đó gần ba tiếng rồi.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại, ba tiếng đồng hồ đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Đã vậy, cô gái này lại còn vô cùng ngốc nghếch, cho dù bị lừa cũng có thể giúp người ta đếm tiền.
Anh không chút do dự nhấn gọi vào số điện thoại nội bộ, lạnh giọng thông báo: “Hủy cuộc họp đầu tiên chiều nay đi!”
Duyệt Lai, phòng hành chính.
Tô Phương Dung ngồi trên ghế dài, uể oải ngẩng đầu nhìn một đống tài liệu. Cả một buổi sáng cô phải ghi chép lại mấy số liệu vừa phức tạp vừa khó hiểu khiến hai tay cô giờ vô cùng đau nhức.
Ngày hôm nay, trước khi đến Duyệt Lai, cô đã tự trấn an tâm lý mình vô số lần. Khi xác định mình có thể bình tĩnh đối mặt với Bình Long thì cô bị đưa đến đây. Sau đó họ ném cho cô một đống báo cáo dày cộp, nói là có liên quan đến dự án, bảo cô làm phân tích dữ liệu.
Tô Phương Dung không thích toán, Quý Bình Long cũng biết điều đó. Thậm chí, cô còn nghỉ ngờ anh ta cố tình để cho cô chiến đấu với một đống số liệu, muốn để cô lên tiếng van xin.
Cô không khỏi nghĩ tới, nếu Phú Quý có ở đây thì tốt rồi, anh ta có thể xử lý mấy chuyện này chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến buổi trưa, Tô Phương Dung sờ sờ cái bụng xẹp lép.
Trong lúc cô đang phân vân không biết đi đâu để giải quyết bữa trưa thì chợt nghe thấy bên cạnh có người nói: “Tổng giám đốc Quý tới rồi.”
Tô Phương Dung giật mình, mi mắt khẽ run lên, cố găng điều chỉnh tâm mắt.
Nơi cô và Bình Long thường xuyên hẹn hò là trường học. Chỗ đó có hồ nước nhân tạo, quang cảnh rất xinh đẹp. Cả hai thường ngồi đó nói mấy chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng xen vào mấy câu sến súa.
Khi đó, Bình Long tựa như một cậu thiếu niên bước ra mặt trời, có nụ cười rực rỡ và ấm áp. So sánh với người đàn ông trưởng thành, lịch lãm, chững chạc, lại có phong thái đặc biệt như hiện tại thì căn bản là khác xa một trời một vực.
Quý Bình Long đi đến trước mặt cô, thấy nụ cười của Tô Phương Dung có hơi cứng đờ thì hỏi: “Làm việc vất vả lắm đúng không?”
Tô Phương Dung cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp lại anh ta: “Vẫn ổn”
Quý Bình Long cúi đầu nhìn lướt qua bản báo cáo phân tích mà cô vừa làm. Khi nhìn thấy một đống dấy số lộn xôn kia, lông mày anh ta khế nhướng lên.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy hai má hơi nóng lên.
Đặt báo cáo xuống, anh ta nói bằng giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Cô vẫn như trước kia”
Trái tim Tô Phương Dung đập loạn xạ, chỉ một câu nói rất tùy ý nhưng lại có thể dễ dàng khiến cô chìm vào ký ức. Cô bắt đầu ngơ ngác, không nhận rõ đâu là quá khứ, đâu là hiện thực.
“Cô Tô, cô chưa ăn trưa đúng không?” Quý Bình Long đột nhiên nhìn cô, không đợi Tô Phương Dung trả lời đã nói liền: “Gần đây có một nhà hàng sủi cảo khá ngon”
Cho đến khi bị anh ta kéo ra khỏi văn phòng rồi đi vào thang máy, dường như Tô Phương Dung không có cơ hội phát biểu ý kiến của mình.
Vào đến ga-ra, Quý Bình Long mở cửa chiếc xe Bentley GT màu trắng rồi ngồi vào đó trước.
Nhìn chằm chằm chiếc xe, Tô Phương Dung mơ hồ cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lúc này, Quý Bình Long gọi cô một tiếng, cô mới từ từ ngồi vào bên cạnh.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề. Tô Phương Dung quay đầu sang một bên nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, chỉ mong nhanh chóng đến nơi để chấm dứt sự lúng túng khi ở một mình với anh ta. Còn Quý Bình Long thì hình như không vội vàng, tốc độ xe luôn đều đều, bài bản.
Cuối cùng, Tô Phương Dung không chịu nổi nữa, mở miệng hỏi: “Không phải ở gần đây sao?
Nhưng tôi thấy có vẻ như chúng ta đã đi một quãng đường dài rồi.”
Quý Bình Long không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt đáp: “Đã qua chỗ đó rồi.”
“Cái gì?” Tô Phương Dung nhanh chóng nhìn quang cảnh bên ngoài xe: “Vậy chúng ta đang đi đâu?”
“Đến nơi rồi sẽ biết.”
Quý Bình Long bắt đầu tăng tốc độ lên dần, Tô Phương Dung ngồi bên cạnh anh ta cảm thấy hơi lo lắng. Cô lặng lẽ quan sát anh ta, anh ta đang mím môi trông có vẻ hờ hững kiệm lời, cực kỳ xa lạ. Mặc dù ngồi bên cạnh anh ta nhưng cô vẫn không đoán ra được người đàn ông này đang nghĩ gì.
Đây là ảnh hưởng của thời gian, nó đã ngăn cách những người vốn dĩ quen thuộc với nhau.
“Bình…” Tô Phương Dung suýt chút nữa đã xúc động gọi tên anh ta. Hiển nhiên Quý Bình Long cũng nghe thấy, vẻ mặt của anh ta hơi thay đổi nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tổng giám đốc Quý!” Tô Phương Dung cân nhắc từ ngữ, cố gắng hết sức sao cho ra vẻ chuyên nghiệp: “Buổi chiều tôi còn phải về công ty tham gia một cuộc họp. Tôi nghĩ bữa cơm này nên để hôm khác rồi tiếp tục vậy”
Vì vậy, sau khi điều chỉnh hô hấp và bình tâm lại, cô nghiêm nghị nói: “Vâng, tổng giám đốc Tần, tôi hiểu rồi”
Lúc này, Tần Lệ Phong không nói tiếng nào, đôi mắt híp lại giống như viên ngọc đen ẩn trong bóng tối, thân bí mà lóa mắt.
“Nếu không còn việc gì, tôi vê làm việc trước.”
Tô Phương Dung chỉ muốn nhanh chóng rời đi trong khi cô vẫn còn đang có thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Vừa quay đầu lại, Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Chắc cô đã biết tầm quan trọng của dự án này rồi?”
Tô Phương Dung do dự, nhưng vẫn xoay người lại rôi gật đầu.
“Nếu anh ta đã điểm danh cô thì cô nên hết sức hợp tác.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho dù anh ta có yêu cầu gì đi chăng nữa”
Tô Phương Dung sững sờ, sau đó nhướng mày, liên tục ngẫm nghĩ lại những lời anh vừa nói.
Sau khi im lặng một lúc, cô nhìn anh: “Xin hỏi tống giám đốc Tần, anh nói câu này là có ý gì? Có phải là loại tôi hiểu không?”
Vừa hỏi chuyện này, Tô Phương Dung đã cảm thấy hai tay không tự chủ được mà run lên, đan xen vào đó là khinh thường và nhục nhã, là thứ duy nhất anh gây ra cho cô vào lúc này.
Tần Lệ Phong lấy một điếu thuốc, châm lửa dưới ánh nhìn của cô. Anh rít một hơi thật sâu, sau đó từ từ phả ra một luông khói nhàn nhạt bay lơ lửng trên không rôi nhẹ nhàng tản ra.
Dưới khói thuốc mờ mịt, anh nhìn cô, so với cảm xúc của cô, anh tỏ ra lạnh lùng và nghiêm túc hơn rất nhiều: “Từ ngày cô bước vào xã hội, cô nên biết rõ vị trí của mình. Cô có thể lựa chọn tiến tới hay lùi lại, không ai thúc giục cô cũng không ai cản trở cô, cô chỉ có thể tự đi tiếp “
Anh lại rít thêm một hơi, ánh mắt anh rơi vào trong làn khói mờ, mông lung mơ hồ.
“Tôi là một doanh nhân, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Cô là nhân viên của tôi, nghĩa vụ của cô là phải tạo ra lợi ích cho tôi. Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Đương nhiên, cô có thể nói không, nhưng tôi sẽ không giữ lại một người vô giá trị trong công ty.
Thấy Tần Lệ Phong bình tĩnh nói ra những lời này, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy anh rất lạ lãm, lạ lãm đến mức dường như trước đây cô không hề quen biết anh.
Cô cụp mắt xuống. Vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng, phải đáp ứng mọi yêu cầu của quản lý cấp cao bên đối phương, đảm bảo việc hợp tác thành công; hoặc là lập tức rời khỏi công ty với niềm kiêu ngạo và sự thanh cao mà cô không từ bỏ được.
Thật ra, trên thương trường, Tần Lệ Phong làm vậy không sai. Hơn nữa, trước đó anh đã nói rõ lợi và hại, cô có quyên từ chối nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có một khoảng trống càng ngày càng lớn, khó có thể chắp vá lại được…
Ở đối diện, Tần Lệ Phong dập tắt điếu thuốc, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Đối với câu trả lời trong lòng cô, anh thật sự cũng rất mong chờ xem cô sẽ quyết định như thế nào.
Anh cho rằng với tính khí của Tô Phương Dung, cô rất có thể từ chức trong một phút bốc đồng nhưng ngoài ý muốn là cô lại gật đầu đồng ý.
Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, ánh mắt tối sầm lại, nhàn nhạt nói: “Cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Đây là quyết định của cô sao?”
Tô Phương Dung gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Tần nói rất đúng.
Là một nhân viên của công ty, tôi nên đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Anh yên tâm, tôi sẽ theo sát chuyện bên Duyệt Lai.”
Thái độ của cô thay đổi nhanh đến mức khiến Tần Lệ Phong nheo mắt nhìn cô rất chăm chú.
Ngay sau đó, anh đã cụp mắt xuống: “Cô có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui.”
Tuy nói như thế nhưng trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn có vẻ hơi nghiêm trọng.
Tần Lệ Phong xoay ghế dựa lại đối diện với cửa sổ, giọng điệu thờ ơ: “Cô ra ngoài đi. Về phía tổng giám đốc Quý, có gì tiến triển đều phải báo cáo lại.”
“Vâng!”
Tiếng giày cao gót bên tai càng lúc càng xa.
Tần Lệ Phong theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út tay trái, sắc mặt u ám như có mây đen kéo tới, lồng ngực có hơi ngột ngạt khó chịu.
Khi Tô Phương Dung bước đến ngoài cửa, anh mới tháo bỏ sự mạnh mẽ trên khuôn mặt.
Sở dĩ cô dám đồng ý tiếp tục công việc hiện tại là vì cô hiểu con người của Bình Long, anh ta coi thường cái loại quy tắc bất thành văn này. Và nếu đối tượng là cô, anh ta càng khinh thường hơn.
Không khó để nhận ra sự thật này, nhưng lại rất khó để nhắc nhở bản thân không thể sa ngã lần nữa.
Tần Lệ Phong đích thân chủ trì cuộc họp điều hành thường kỳ. Sau khi nghe xong báo cáo từ các bộ phận khác nhau, đôi mắt của anh quét xuống dưới một vòng rồi dừng lại trên ñgười giám đốc Ngôn.
“Chuyện hợp tác với tổng giám đốc Quý như thế nào rồi?”
Giám đốc Ngôn liền trả lời: “Chuyện này do nhân viên của bộ phận chúng tôi, Tô Phương Dung, phụ trách. Cô ấy bàn bạc chuyện hợp tác với tổng giám đốc Quý rất thuận lợi. Hôm nay, sau khi cô ấy trở về từ Duyệt Lai, tôi sẽ bảo cô ấy đích thân báo cáo chỉ tiết với tổng giám đốc.”
Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Hôm nay?”
“Vâng, đối tác yêu cầu cô ấy có mặt ở công ty lúc chín giờ.”
Tần Lệ Phong không nói gì, sau khi thông báo kết thúc cuộc họp thì liền trở lại văn phòng với vẻ mặt u ám. Anh ngồi vào bàn làm việc rồi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã gần trưa rồi mà người trong mộng vẫn chưa trở về.
Sự u ám đè nén giữa hai hàng lông mày ngày càng dày đặc.
Lúc này, Trần Chính Cường bước vào, Tần Lệ Phong quyết đoán ra lệnh: “Liên hệ với tổng giám đốc Quý của Duyệt Lai cho tôi”
“Được!”
Ngay lập tức, cuộc gọi được kết nối.
“Tổng giám đốc Tần, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Quý Bình Long đối xử với Tân Lệ Phong vẫn rất đúng mực, bình tĩnh tự nhiên.
Tần Lệ Phong nói: “Tổng giám đốc Quý, chuyện đã bàn bạc qua điện thoại lần trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ồ, hóa ra là chuyện nảy à” Quý Bình Long sảng khoái nói: “Cứ làm theo phương pháp của anh đi”
Tần Lệ Phong cũng không khách sáo: “Được, bên tôi sẽ nhanh chóng cho ra bản kế hoạch”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Tân Lệ Phong tùy tiện hỏi: “Tổng giám đốc Quý hài lòng với cách làm việc của cô Tô chứ?”
Trước đó, Quý Bình Long đã gọi điện cho Tần Lệ Phong để phàn nàn về Tô Phương Dung. Với tư cách là một ông chủ, hỏi lại cũng là điều dễ hiểu.
Quý Bình Long khẽ cười: “Thái độ làm việc hiện tại của cô Tô rất tích cực, tôi rất hài lòng.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tân Lệ Phong không thấy vui chút nào, ngược lại còn bận tâm suy nghĩ cái gọi là “làm việc tích cực”.
Cúp điện thoại, Tân Lệ Phong mân mê chiếc nhẫn trên tay, nhìn xa xăm, ánh mắt mờ mịt.
Quả nhiên anh đã đánh giá thấp cô. Khi mọi người còn đang nghĩ cô chỉ là một người mới, cô đã nhanh chóng thích nghỉ với hiện thực của xã hội này, hơn nữa còn học được cách lấy lòng người khác…
Hai hàng lông mày rậm của anh lại nhăn lại, anh liếc nhìn đồng hồ thêm lần nữa. Cô đã ở đó gần ba tiếng rồi.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại, ba tiếng đồng hồ đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Đã vậy, cô gái này lại còn vô cùng ngốc nghếch, cho dù bị lừa cũng có thể giúp người ta đếm tiền.
Anh không chút do dự nhấn gọi vào số điện thoại nội bộ, lạnh giọng thông báo: “Hủy cuộc họp đầu tiên chiều nay đi!”
Duyệt Lai, phòng hành chính.
Tô Phương Dung ngồi trên ghế dài, uể oải ngẩng đầu nhìn một đống tài liệu. Cả một buổi sáng cô phải ghi chép lại mấy số liệu vừa phức tạp vừa khó hiểu khiến hai tay cô giờ vô cùng đau nhức.
Ngày hôm nay, trước khi đến Duyệt Lai, cô đã tự trấn an tâm lý mình vô số lần. Khi xác định mình có thể bình tĩnh đối mặt với Bình Long thì cô bị đưa đến đây. Sau đó họ ném cho cô một đống báo cáo dày cộp, nói là có liên quan đến dự án, bảo cô làm phân tích dữ liệu.
Tô Phương Dung không thích toán, Quý Bình Long cũng biết điều đó. Thậm chí, cô còn nghỉ ngờ anh ta cố tình để cho cô chiến đấu với một đống số liệu, muốn để cô lên tiếng van xin.
Cô không khỏi nghĩ tới, nếu Phú Quý có ở đây thì tốt rồi, anh ta có thể xử lý mấy chuyện này chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến buổi trưa, Tô Phương Dung sờ sờ cái bụng xẹp lép.
Trong lúc cô đang phân vân không biết đi đâu để giải quyết bữa trưa thì chợt nghe thấy bên cạnh có người nói: “Tổng giám đốc Quý tới rồi.”
Tô Phương Dung giật mình, mi mắt khẽ run lên, cố găng điều chỉnh tâm mắt.
Nơi cô và Bình Long thường xuyên hẹn hò là trường học. Chỗ đó có hồ nước nhân tạo, quang cảnh rất xinh đẹp. Cả hai thường ngồi đó nói mấy chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng xen vào mấy câu sến súa.
Khi đó, Bình Long tựa như một cậu thiếu niên bước ra mặt trời, có nụ cười rực rỡ và ấm áp. So sánh với người đàn ông trưởng thành, lịch lãm, chững chạc, lại có phong thái đặc biệt như hiện tại thì căn bản là khác xa một trời một vực.
Quý Bình Long đi đến trước mặt cô, thấy nụ cười của Tô Phương Dung có hơi cứng đờ thì hỏi: “Làm việc vất vả lắm đúng không?”
Tô Phương Dung cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp lại anh ta: “Vẫn ổn”
Quý Bình Long cúi đầu nhìn lướt qua bản báo cáo phân tích mà cô vừa làm. Khi nhìn thấy một đống dấy số lộn xôn kia, lông mày anh ta khế nhướng lên.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy hai má hơi nóng lên.
Đặt báo cáo xuống, anh ta nói bằng giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Cô vẫn như trước kia”
Trái tim Tô Phương Dung đập loạn xạ, chỉ một câu nói rất tùy ý nhưng lại có thể dễ dàng khiến cô chìm vào ký ức. Cô bắt đầu ngơ ngác, không nhận rõ đâu là quá khứ, đâu là hiện thực.
“Cô Tô, cô chưa ăn trưa đúng không?” Quý Bình Long đột nhiên nhìn cô, không đợi Tô Phương Dung trả lời đã nói liền: “Gần đây có một nhà hàng sủi cảo khá ngon”
Cho đến khi bị anh ta kéo ra khỏi văn phòng rồi đi vào thang máy, dường như Tô Phương Dung không có cơ hội phát biểu ý kiến của mình.
Vào đến ga-ra, Quý Bình Long mở cửa chiếc xe Bentley GT màu trắng rồi ngồi vào đó trước.
Nhìn chằm chằm chiếc xe, Tô Phương Dung mơ hồ cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lúc này, Quý Bình Long gọi cô một tiếng, cô mới từ từ ngồi vào bên cạnh.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề. Tô Phương Dung quay đầu sang một bên nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, chỉ mong nhanh chóng đến nơi để chấm dứt sự lúng túng khi ở một mình với anh ta. Còn Quý Bình Long thì hình như không vội vàng, tốc độ xe luôn đều đều, bài bản.
Cuối cùng, Tô Phương Dung không chịu nổi nữa, mở miệng hỏi: “Không phải ở gần đây sao?
Nhưng tôi thấy có vẻ như chúng ta đã đi một quãng đường dài rồi.”
Quý Bình Long không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt đáp: “Đã qua chỗ đó rồi.”
“Cái gì?” Tô Phương Dung nhanh chóng nhìn quang cảnh bên ngoài xe: “Vậy chúng ta đang đi đâu?”
“Đến nơi rồi sẽ biết.”
Quý Bình Long bắt đầu tăng tốc độ lên dần, Tô Phương Dung ngồi bên cạnh anh ta cảm thấy hơi lo lắng. Cô lặng lẽ quan sát anh ta, anh ta đang mím môi trông có vẻ hờ hững kiệm lời, cực kỳ xa lạ. Mặc dù ngồi bên cạnh anh ta nhưng cô vẫn không đoán ra được người đàn ông này đang nghĩ gì.
Đây là ảnh hưởng của thời gian, nó đã ngăn cách những người vốn dĩ quen thuộc với nhau.
“Bình…” Tô Phương Dung suýt chút nữa đã xúc động gọi tên anh ta. Hiển nhiên Quý Bình Long cũng nghe thấy, vẻ mặt của anh ta hơi thay đổi nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tổng giám đốc Quý!” Tô Phương Dung cân nhắc từ ngữ, cố gắng hết sức sao cho ra vẻ chuyên nghiệp: “Buổi chiều tôi còn phải về công ty tham gia một cuộc họp. Tôi nghĩ bữa cơm này nên để hôm khác rồi tiếp tục vậy”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương