Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 9: Tôi có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của cô
Trong giờ làm việc không phải ai cũng có thể tùy tiện vào văn phòng tổng giám đốc, bất luận thế nào Tô Phương Dung cũng chẳng thể nhìn thấy Tân Lệ Phong. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa lẻn vào phòng làm việc của Tân Lệ Phong.
Phòng làm việc của anh rất trống trải, ngoại trừ bàn làm việc và sô pha thì không có chỗ nào để trốn cả. Cô ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một cánh cửa, chắc hẳn đó là nơi để Tân Lệ Phong nghỉ ngơi!
Tô Phương Dung không kịp nghĩ nhiều, lập tức tiến lên định trốn ở đó, đợi tới buổi chiều Tân Lệ Phong quay lại sẽ tiếp tục khẩn cầu anh.
Cô đặt tay lên tay vịn, kéo mạnh cánh cửa ra.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người Tô Phương Dung sững sờ. Trong phòng chỉ thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở đó, anh quay lưng về phía cô, khăn tắm quấn quanh eo, rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên tóc còn dính nước tí tách nhỏ giọt xuống.
Tô Phương Dung sững sờ, cô quên mất mình phải phản ứng như thế nào thế nhưng đôi mắt lại vô thức mở to, gắt gao nhìn chäm chẩm vào anh.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, Tân Lệ Phong quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tô Phương Dung anh cũng giật cả mình, lập tức thấp giọng mắng: “Chết tiệt!” Anh lập tức túm lấy áo choàng tâm khoác lên người: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, cô… cô nhìn… nhìn thấy một sự biến hóa trên cơ thể của anh!
Cảm nhận được tầm mắt của cô, sắc mặt của Tần Lệ Phong càng khó coi hơn, trong lòng anh đã mắng Tiêu Bảo Lộc cả trăm lần rồi!
Tên khốn kiếp này, cho anh uống thứ có thêm “thuốc” bên trong, sau khi uống xong, dục vọng tức thì bừng tỉnh. Dù có tắm nước lạnh mấy lần cũng không thể dập tắt ngọn lửa nóng đó.
Anh dám chắc, tên khốn kia đang trốn ở đâu đó trong góc suồng sã cười lớn cho xem.
Nhưng điều mà Tân Lệ Phong không ngờ là cảnh tượng xấu hổ như vậy lại bị người phụ nữ này trông thấy.
Chết tiệt!
“Ra ngoài” Anh lạnh lùng nói, dù cho lúc này thân thể vẫn đang trong trạng thái xấu hổ thì khí thế vẫn không hề suy giảm Tô Phương Dung run lên sợ hãi, theo phản xạ lập tức quay người lại. Vừa định đóng cửa, cô chợt nhớ ra mục đích của mình.
Trong lòng đấu tranh một hồi, cô lại nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu lại: “Anh Tân, vừa rồi chuyện trong cuộc họp, là do tôi không đúng. Xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”
Lúc này vẻ mặt của Tân Lệ Phong đã bắt đầu hơi vặn vẹo. Ngọn lửa bên dưới càng lúc càng trở nên phi thường bén nhọn, nếu giờ không trút ra được thì thậm chí đến anh còn có thể bị thiêu cháy, làm sao còn có tâm trạng nghe cô xin lỗi?
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài!” Anh nghiến răng, mồ hôi bắt đầu tuôn đầy trên trán.
“Tổng giám đốc Tần!” Tô Phương Dung vô cùng sốt ruột, lại tiến lên thêm vài bước: “Tôi thật sự không thể đế mất công việc này. Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ!”
Khi cô vừa đến gần, một mùi sữa thơm ngào ngạt lập tức xông vào lỗ mũi, khiến bụng dưới của anh càng thêm căng phồng.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt dài hẹp như bị bao.
quanh bởi ngọn lửa xanh thắm. Lại nhìn tới trên dưới cả người Tô Phương Dung, tuy cô không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất thanh thoát dễ chịu, thân hình dưới chiếc váy trắng càng thêm tỉnh tế nhẹ nhàng, nếu ôm vào trong lòng…
Ánh mắt Tân Lệ Phong tối sầm lại Anh không phải là người dễ bị dục vọng làm lung lay, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì Anh cảm thấy rất bí bách, rất khao khát một người phụ nữ.
Đối với anh, đây cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ, nếu như đã muốn thì cứ làm theo ý mình là được rồi.
Đột nhiên, anh bước tới sau đó lập tức nắm lấy tay Tô Phương Dung. Cô sững sờ nhìn Tân Lệ Phong, trong mắt bắt đầu ánh lên tia sợ hãi.
“Tôi có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô” Anh nói.
“Thật sao?” Hai mắt Tô Phương Dung nhất thời sáng rực lên: “Cám ơn tổng giám đốc Tân!”
“Nhưng…” Anh không hề gấp gáp mà nói Ngay cả trong tình huống này, anh cũng giống như một con báo, bình tính mà tiếp cận con mồi “Trước đó, cô phải thỏa mãn tôi…
Phòng làm việc của anh rất trống trải, ngoại trừ bàn làm việc và sô pha thì không có chỗ nào để trốn cả. Cô ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một cánh cửa, chắc hẳn đó là nơi để Tân Lệ Phong nghỉ ngơi!
Tô Phương Dung không kịp nghĩ nhiều, lập tức tiến lên định trốn ở đó, đợi tới buổi chiều Tân Lệ Phong quay lại sẽ tiếp tục khẩn cầu anh.
Cô đặt tay lên tay vịn, kéo mạnh cánh cửa ra.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người Tô Phương Dung sững sờ. Trong phòng chỉ thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở đó, anh quay lưng về phía cô, khăn tắm quấn quanh eo, rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên tóc còn dính nước tí tách nhỏ giọt xuống.
Tô Phương Dung sững sờ, cô quên mất mình phải phản ứng như thế nào thế nhưng đôi mắt lại vô thức mở to, gắt gao nhìn chäm chẩm vào anh.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, Tân Lệ Phong quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tô Phương Dung anh cũng giật cả mình, lập tức thấp giọng mắng: “Chết tiệt!” Anh lập tức túm lấy áo choàng tâm khoác lên người: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, cô… cô nhìn… nhìn thấy một sự biến hóa trên cơ thể của anh!
Cảm nhận được tầm mắt của cô, sắc mặt của Tần Lệ Phong càng khó coi hơn, trong lòng anh đã mắng Tiêu Bảo Lộc cả trăm lần rồi!
Tên khốn kiếp này, cho anh uống thứ có thêm “thuốc” bên trong, sau khi uống xong, dục vọng tức thì bừng tỉnh. Dù có tắm nước lạnh mấy lần cũng không thể dập tắt ngọn lửa nóng đó.
Anh dám chắc, tên khốn kia đang trốn ở đâu đó trong góc suồng sã cười lớn cho xem.
Nhưng điều mà Tân Lệ Phong không ngờ là cảnh tượng xấu hổ như vậy lại bị người phụ nữ này trông thấy.
Chết tiệt!
“Ra ngoài” Anh lạnh lùng nói, dù cho lúc này thân thể vẫn đang trong trạng thái xấu hổ thì khí thế vẫn không hề suy giảm Tô Phương Dung run lên sợ hãi, theo phản xạ lập tức quay người lại. Vừa định đóng cửa, cô chợt nhớ ra mục đích của mình.
Trong lòng đấu tranh một hồi, cô lại nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu lại: “Anh Tân, vừa rồi chuyện trong cuộc họp, là do tôi không đúng. Xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”
Lúc này vẻ mặt của Tân Lệ Phong đã bắt đầu hơi vặn vẹo. Ngọn lửa bên dưới càng lúc càng trở nên phi thường bén nhọn, nếu giờ không trút ra được thì thậm chí đến anh còn có thể bị thiêu cháy, làm sao còn có tâm trạng nghe cô xin lỗi?
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài!” Anh nghiến răng, mồ hôi bắt đầu tuôn đầy trên trán.
“Tổng giám đốc Tần!” Tô Phương Dung vô cùng sốt ruột, lại tiến lên thêm vài bước: “Tôi thật sự không thể đế mất công việc này. Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ!”
Khi cô vừa đến gần, một mùi sữa thơm ngào ngạt lập tức xông vào lỗ mũi, khiến bụng dưới của anh càng thêm căng phồng.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt dài hẹp như bị bao.
quanh bởi ngọn lửa xanh thắm. Lại nhìn tới trên dưới cả người Tô Phương Dung, tuy cô không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất thanh thoát dễ chịu, thân hình dưới chiếc váy trắng càng thêm tỉnh tế nhẹ nhàng, nếu ôm vào trong lòng…
Ánh mắt Tân Lệ Phong tối sầm lại Anh không phải là người dễ bị dục vọng làm lung lay, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì Anh cảm thấy rất bí bách, rất khao khát một người phụ nữ.
Đối với anh, đây cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ, nếu như đã muốn thì cứ làm theo ý mình là được rồi.
Đột nhiên, anh bước tới sau đó lập tức nắm lấy tay Tô Phương Dung. Cô sững sờ nhìn Tân Lệ Phong, trong mắt bắt đầu ánh lên tia sợ hãi.
“Tôi có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô” Anh nói.
“Thật sao?” Hai mắt Tô Phương Dung nhất thời sáng rực lên: “Cám ơn tổng giám đốc Tân!”
“Nhưng…” Anh không hề gấp gáp mà nói Ngay cả trong tình huống này, anh cũng giống như một con báo, bình tính mà tiếp cận con mồi “Trước đó, cô phải thỏa mãn tôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương