Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái
Chương 10: Mùi Hương
Ánh trăng rất sáng, chiếu vào khung cửa sổ, tràn xuống thân thể cao lớn mạnh mẽ của hắn. Ánh trăng huyền ảo làm dung ảnh của hắn trở nên bí ẩn hơn, thu hút hơn. Dáng người cao lớn và bờ vai rộng, lồng ngực vạm vỡ, dáng người tỉ lệ tam giác vàng hoàn hảo, đôi chân thon dài thanh mảnh....Lôi Triệt giống như hiện hữu của vị thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, quyến rũ và thu hút. Đôi mắt sâu thẳm và sắc bén như của loài chim ưng hùng dũng, bàn tay đeo tấm găng da thuộc mân mê chiếc túi xách nhỏ nhắn trong tay, ngón tay hắn mân mê tìm cách mở khoá của chiếc ví. Thứ đồ dùng phụ nữ này là lần đầu tiên hắn động vào, so với tháo lắp súng có chút phức tạp. Hắn loay hoay một hồi, cuối cùng một tiếng tách rất nhỏ vang lên. Lôi Triệt giống như một đứa trẻ khám phá ra được đồ chơi mới, đôi môi bạc tình vô thức nhếch lên một nụ cười thú vị. Ngón tay hắn lục lọi chiếc ví, hành động mờ ám mà vốn dĩ một kẻ cao ngạo như hăn không bao giờ làm! Thế nào mà hắn lại tò mò muốn tìm hiểu xem bên trong túi xách của người phụ nữ ấy có cái gì? Thành thử ra có chút khiếm nhã! Bên trong túi xách củ nàng rất ít đồ dùng. Chỉ có một chiếc điện thoại, hai thỏi son, vài cái băng cá nhân, một vỉ vitamin và một lọ nước hoa mini. Ánh mắt Lôi Triệt khẽ sáng lên khi nhìn nhãn hiệu nước hoa của nàng dùng.... Từ lúc gặp nàng, mùi hương nước hoa thơm ngát rất dễ chịu khiến hắn cứ tò mò. Mùi hương phảng phất của hoa hồng, còn có cả mùi hương cà phê và vani, rất cổ điển, có chút quyến rũ...Khi ngồi trong xe hơi, cả không gian xung quanh nàng đều thơm ngát mùi hương dịu dàng nữ tính ấy, khiến cho Lôi Triệt vấn vương không thôi. Lọ nước hoa mini nhỏ nhắn có dung tích 10ml, lọ hoa có hình giống như một viên kim cương đen, sang trọng và quý giá. Trên cổ lọ kết một bông hoa hồng đen bằng vải nhỏ nhắn dễ thương. Chất nước có màu như một cánh hoa hồng tươi, thiết kế cổ điển quen thuộc của dòng nước hoa Lancome Tresor. Lôi Triệt mở lọ nước hoa ra, chầm chậm đưa miệng lọ lên đầu mũi. Mùi hương ngào ngạt bung toả như hút hồn, lại làm cho đầu lông mày hắn cau nhẹ lại. Có chút gì đó không đúng! Mùi hương này đúng là mùi hương mà Giai Kỳ dùng, nhưng dường như còn thiếu chút gì đó! Hương thơm toả ra từ da thịt nàng, còn có một mùi hương khác nữa. Không chỉ là mùi hương Lancome quyến rũ này! Lôi Triệt có sở thích sưu tập rượu. Tủ rượu của hắn đều là những chai rượu quý hiếm nhất, đương nhiên mức giá cũng khiến người ta giật mình. Rượu quý là rượu vừa có mùi vị, vừa có hương thơm. Nếu như Tề Yến Thanh có khả năng cảm âm hoàn hảo, chỉ cần nghe qua bài hát là đoán ra được nốt nhạc hoàn hảo, thì Lôi Triệt có khả năng cảm nhận được từng tầng hương thơm một cách vô cùng tinh tế. Riêng về rượu, chỉ cần ngửi qua là hắn biết loại rượu, được ủ trong bao nhiêu lâu, ướp trong loại hương liệu gì....Vì thế nên hôm nay tại tiệc của Hà gia khi chỉ cần ngửi qua ly rượu trong tay, hắn dễ dàng đoán ra là loại rượu bình thường Và đối với nước hoa cũng vậy! Mỗi mùi nước hoa sẽ có tầng hương nổi bật và riêng biệt. Người bình thường thì có nhận ra, nhưng người có khả năng cảm nhận mùi hương tốt như Lôi Triệt, thì không khó để nhận ra! Trên cơ thể của người con gái đó, còn có một mùi hương khác, thậm chí còn thơm hơn cả hương nước hoa! Lôi Triệt đột nhiên nổi lên sự tò mò vô cùng với mùi hương bí ẩn ấy của Giai Kỳ! Nhét lọ nước hoa vào trong túi xách, Lôi Triệt nhấc chiếc điện thoại của Giai Kỳ lên, ấn nút mở nguồn. Đương nhiên là Lôi Triệt biết điện thoại của Giai Kỳ có đặt mật khẩu, nhưng cái hắn muốn thấy là hình nền điện thoại của nàng! Màn hình điện thoại sáng lên, đó là một bức ảnh chụp gia đình nàng khi Giai Kỳ lên 10 tuổi, có cha, có mẹ! Lôi Triệt nhìn vào bức ảnh, một cô bé có gương mặt rất dễ thương đang nở nụ cười tươi tắn, mái tóc thắt bím nơ đỏ, bên cạnh là cha và mẹ nàng. Cha nàng là một người đàn ông đạo mạo, có đôi mắt rất sáng và nụ cười hiền lành. Lôi Triệt nhận ra Giai Kỳ thừa hưởng nụ cười tươi sáng của cha, còn ánh mắt phượng sắc sảo là của mẹ. Mẹ nàng rất xinh đẹp. Giai Kỳ có đôi mắt giống hệt mẹ nàng, đôi mắt sâu cuốn hút, đường nét vuốt về phía đuôi mắt hơi xếch lên, giống y mắt một con chim phượng hoàng xinh đẹp. _ Nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế? Chất giọng nghịch ngợm của Lão Trịnh vang lên. Lôi Triệt lập tức ấn nút tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lão Trịnh. _ Cháu thích con bé ấy rồi! Lão Trịnh nhướn mắt lên, giọng nói vui vẻ hào hứng như vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm! _ Chú nghĩ cháu lại đi thích người đàn bà của Hà Quân Tường? Lôi Triệt lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén của hắn thong thả nhìn chiếc găng tay bóng loáng trên tay mình. _ Để ta nói cho con nghe! Lúc con lục lọi mấy đồ vật cá nhân của con gái nhà người ta! Miệng con từ đầu đến cuối đều cười toe toét. Lôi Triệt bất giác khép môi lại. Hắn đóng chiếc túi xách của cô lại, nhét vào trong túi áo khoác. _ Đối với con! Phụ nữ là giống loài không thể nào đặt niềm tin vào được! _ Đừng nói như thế! Ta biết xung quanh con có nhiều phụ nữ, nhưng những người đàn bà đó đều đến với con không thật lòng! Khi mà người ta có tất cả mọi thứ trong tay, thì lại khó mà biết được liệu người ta có yêu thương ta vì chính bản thân ta hay không? Lão Trịnh nhẹ giọng nói, ánh mắt ấm áp của ông nhìn Lôi Triệt. _ Nhưng không phải vì thế, mà con nghĩ tất cả mọi phụ nữ trên đời đều xấu! Nhất là...người phụ nữ mà con đang rất thích! Lôi Triệt im lặng không lên tiếng, gương mặt kín bưng của hắn chẳng biểu lộ chút biểu cảm nào. Lại thâm trầm và kín bưng, như cố hữu bao lâu vẫn thế! Lão Trịnh nhìn thấy Lôi Triệt trưng ra biểu cảm không vui, lập tức chuyển ngay sang chuyện khác. _ Thôi! Trở lại chuyện chính! Chìa khoá biệt thự con đã cầm được chưa? _ Đây rồi ạ! Lôi Triệt lôi ra hộp gỗ đựng chìa khoá mà Hà lão gia đưa cho hắn. Lão Trịnh run run đón chiếc hộp từ tay Lôi Triệt, bàn tay lóng ngóng mở ra. Khi vừa nhìn thấy chiếc chìa khoá kiểu cổ nằm im lìm trong hộp gỗ, khi vừa nhìn thấy, Lão Trịnh lập tức ứa nước mắt. Lôi Triệt quay lưng lại, nhấc hộp giấy khô nhẹ nhàng đặt bên cạnh Lão Trịnh. Lão Trịnh giật nắm giấy khô xoàn xoạt, lau những giọt nước mắt ứa ra trên khoé mắt già nua. Tiếng sụt sịt vang lên khắp căn phòng rộng, Lão Trịnh êu ếu nói với Lôi Triệt. _ Xin lỗi con! Triệt nhi! Ta lúc nào cũng yếu đuối như vậy! Mỗi lần nhìn thấy kỉ vật của cha mẹ con là quả tim già của ta lại không chịu nổi! Thật là.... _ Chỉ những người thật sự mạnh mẽ mới dám dùng đến trái tim! Bàn tay đi găng của Lôi Triệt chạm lên bờ vai đang run rẩy của Lão Trịnh, dịu dàng an ủi. _ Cám...cám ơn con! Lão Trịnh sụt sịt, bàn tay nhăn nheo muốn chạm lên bàn tay của Lôi Triệt, nhưng lập tức khựng lại. Thay vào đó...ông nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của hắn. Lôi Triệt thuận tay trái, bàn tay đắc lực của hắn, cũng là điểm tổn thương nhạy cảm nhất của hắn! Những người ngoài, không ai được phép chạm vào bàn tay trái của hắn! Lão Trịnh mím môi, cố gắng dằn sự thổn thức trong lồng ngực, khẽ giọng khàn khàn hỏi. _ Thế sau đây, con định thế nào? _ Con đang nhờ Nhiếp Phong tìm hiểu một số chuyện. Khi nào có kết quả con sẽ quyết! Lôi Triệt đủng đỉnh trả lời, bàn tay hắn cầm lên một miếng táo, săm soi trước mặt. _ Ta thật không chịu nổi nữa! Muốn một đao giết chết hai kẻ mặt người dạ thú đó, lấy máu chúng tưới lên mộ của Lôi huynh và Lôi tẩu tế linh hồn hai người! _ Chú Trịnh! Cha mẹ con đang ăn mặc sạch sẽ, cớ gì chú lấy máu hai kẻ đó làm bẩn y phục của họ? Không sợ ba mẹ con tìm chú đòi bồi thường phí giặt đồ sao? Lôi Triệt đùa cợt, ánh mắt sắc bén đầy tia hài hước nhìn vào gương mặt tức giận đỏ ửng của Lão Trịnh. Lão Trịnh tức giận thở dài một tiếng, giật miếng táo trên tay hắn, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Tiếng nói uất ức vang lên, cùng với nước táo trong miệng bắn ra hai khoé miệng. _ Triệt Nhi! Chú cũng phục con thật sự! Đối diện với hai kẻ đó mà vẫn điềm tĩnh như không. Chú đọc báo xem tin tức trên mạng mà hận không thể lao vào bóp chết chúng nó! Cách đây 24 năm chúng ta không thể làm gì, cái gì cũng không có, bằng hữu thân cận người thì bị ám sát, người thì ngoảnh mặt quay lưng, đành ngậm đắng nuốt cay! Giờ chúng ta cái gì cũng có, tại sao không bắt chúng đền mạng cho huynh tẩu? Chú thật không can tâm chờ như thế này nữa! Lôi Triệt im lặng nghe Lão Trịnh nói như xả uất ức, ung dung lôi ra một tờ giấy khô, chu đáo lau khoé miệng dính nước táo cho lão. _ Chú Trịnh! Con cũng như chú, muốn bọn họ phải đền mạng, chết không toàn thây! Nhưng hạn tố tụng của vụ án đã hết cách đây 2 năm, mà con không muốn giết bọn chúng bằng cách ám sát, cho chúng chết quá đơn giản không thể rửa được mối hận trong con! Lôi Triệt vo tờ giấy lại, bước về phía sọt rác tự động, ném tờ giấy vào trong. Thanh âm ngập tràn sát khí vang lên, từng câu, từng chữ mang đầy mùi máu lạnh. _ Con muốn từ từ, từng bước, từng bước đẩy chúng vào địa ngục, cho máu thịt của chúng bị lửa thiêu cháy, nhìn chúng chết dần chết mòn...Con mới hả dạ! Ánh mắt hắn sáng bừng lên tia tử khí, bàn tay nắm chặt lại, làm tiếng găng da kêu lên ken két. _ Năm đó ngoài bọn chúng, chắc chắn còn có kẻ đứng sau lưng hỗ trợ! Con sẽ bắt tất cả những kẻ liên quan đến cái chết năm đó của cha mẹ con, từng kẻ, từng kẻ đều phải trả giá! Lão Trịnh thất thần nhìn bóng lưng cao lớn của Lôi Triệt. Dù không thấy được gương mẳ hắn, nhưng sát khí căm thù của hắn toả ra vây hãm, khiến chính Lão Trịnh cũng phải sợ hãi...! Đây không phải là lần đầu tiên ông thây Lôi Triệt như vậy, nhưng lần nào sự giận dữ của hắn cũng khiến ông sợ hãi. Không gian bỗng rơi vào trầm mặc. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí, Lôi Triệt rút điện thoại ra, trên màn hình hiện dòng chữ: " Đại lắm mồm " _ Nhiếp Phong! Mình nghe đây! Lôi Triệt nhẹ giọng trả lời điện thoại, quay lưng lại ra dấu xin phép Lão Trịnh ra ngoài. Lão Trịnh gật gật đầu và Lôi Triệt bước ra. Bóng lưng anh tuấn cao lớn của hắn khuất tầm mắt, Lão Trịnh buồn bã thở dài.... Đứa trẻ này của lão quả thật là đáng thương! Quá mạnh mẽ! Cũng quá cô độc! *****
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương