Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái
Chương 40: Lần Nữa Hoan Ái (H)
Giai Kỳ giật mình, lơ mơ tỉnh lại trong giấc mộng nặng trĩu, toàn thân cô ê ẩm như thể vừa trải qua một trận đòn nhừ tử, chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng như là việc quá sức. Cô cửa mình, thân thể yếu ớt lập tức rơi vào một lồng ngực ấm nóng, ấm nóng hơn cả ánh nắng mặt trời, còn có nhịp thở trầm thấp để đặn, cùng mùi xạ hương nhức nhối ám ảnh cô cả trong giấc mơ. Đôi mắt nặng trĩu chầm chậm mở ra, Giai Kỳ mơ hồ nhìn căn phòng ngủ xinh xắn quen thuộc, thở ra chầm chậm… Có hơi thở nam tính lướt trên gò má cô, làm cho vùng da nhạy cảm của cô thêm nhộn nhạo, hòa cùng với hơi thở của cô… Một bên hông cô cảm thấy nằng nặng, mãi sau mới mới nhận ra là một bàn tay đàn ông đặt trên đó với sức nóng rực như muốn làm tan cả cô ra. Ý thức dần dần trở lại, cơn đau nhức toàn thân và những vết hôn đỏ chói mắt phủ khắp cơ thể trắng mịn, cùng trận tê dại rát bỏng ở nơi sâu kín thú nhận toàn bộ những điều cô đã trải qua. Giai Kỳ lập tức vùng quay lại sau lưng, trái tim cô suýt ngừng đập khi nhận ra Lôi Triệt đang nằm cạnh cô, dáng vẻ giống như một con sư tử sau một trận săn mồi quần thảo, yên lặng nằm ngủ dưỡng sức. Gương mặt cao ngạo đẹp đẽ như điêu khắc của hắn lúc tĩnh lặng thật dịu dàng, chắc vì đôi mắt sắc bén sâu thẳm như hồ băng ấy đang nhắm nghiền không còn lộ ra sát khí, đôi môi mỏng bạc tình cũng mín chặt lại, một vài lọn tóc đen xõa tung trên vầng trán cao... Thân thể cường tráng cùng những bắp cơ mạnh mẽ lộ ra dưới ánh sáng ban ngày đẹp như thần Apollo. Lôi Triệt hoàn toàn trần trụi nằm trên giường của cô, đắp chung chăn với cô....và tình trạng của cô cũng thế. Giai Kỳ run rẩy dùng mép chăn che đi thân thể trong suốt không một mảnh vải, nước mắt lập tức ứa ra khi những hình ảnh khủng khiếp ấy dội về trong đầu cô như gió bão. Trên môi còn thoảng lại dư vị thơm ngọt của mị dược, và cả vị đắng rất mỏng của những nụ hôn... Đầu lông mày của Lôi Triệt bỗng nhiên chau lại, dường như sự kích động của Giai Kỳ đã đánh thức hắn...Hàng my dài của hắn khẽ rung nhạ, và đôi mắt lạnh giá ấy từ từ mở ra. Khoảng khắc hắn nhìn cô run rẩy, xấu hổ và yếu đuối dùng tấm chăn che đi cơ thể kiều diễm mà suốt đêm qua hắn ôm ấp vỗ về, lòng mắt trong vắt lộ rõ tia sợ hãi hoảng hốt in trong lòng mắt đen thẫm của hắn.... Nụ cười nửa miệng cao ngạo hiện ra trên khóe môi của Lôi Triệt, khi hắn nhìn người con gái xinh đẹp của hắn.... _ Chào buổi sáng! Giai nhi! Thanh âm trầm thấp như hơi rượu mạnh vang lên, như một giọt nước làm tràn chiếc ly tủi thân của Giai Kỳ...và thế là cô bật khóc. Những giọt nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt xinh đẹp mà nhợt nhạt của cô, khiến cho Lôi Triệt cau mày lại. Vươn cánh tay dài ra, bàn tay của hắn tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trợ mình một cái, đặt cô dưới thân. Chiếc chăn tuột khỏi bàn tay Giai Kỳ khi cô ngã xuống giường, bị Lôi Triệt đè lên, thân thể to lớn của Lôi Triệt như che hết ánh sáng, bóng hắn phủ lên cơ thể mềm mại quyến rũ, phủ cả lên những dấu ngân hôn rực rỡ chói mắt. Đôi mắt của Lôi Triệt như một con thú bị thương, những giọt nước vơi đầy của Giai Kỳ như thể những mũi gai của hoa hồng cứa vào trái tim hắn sắc đến đau nhức. Hắn giữ chặt cô, dường như chặt quá mức cần thiết... _ Tại sao em khóc? Giai Kỳ ngoảnh mặt đi, tránh né ánh mắt của hắn, tránh né phải trả lời câu hỏi của hắn. Những lọn tóc mềm mại phủ lên nửa bầu ng*c căng mọng mà hôm qua hắn đã siết môi không biết bao nhiêu lần... Chỉ trong một ngày mà người cô yêu thương nhất không còn muốn thấy mặt cô nữa, chỉ trong một ngày cô vừa mất đi tình yêu tưởng như thiên trường địa cửa, và mất cả đi trong trắng vào tay hắn, một kẻ như ác quỷ, một kẻ mà cô không yêu! Ngày xưa khi mới lớn, cô đã mơ mộng về lần đầu tiên của mình với người cô yêu biết bao, chắc sẽ ngọt ngào và hạnh phúc lắm....nào ngờ...! Mọi thứ hoàn toàn bị con người này tước đoạt! Tất cả! Tất cả mọi thứ! Ông trời tại sao lại tàn nhẫn như thế? Tại sao lại cho cô gặp hắn? Tại sao lại là hắn? Và tại sao lại là cô? Giai Kỳ cắn môi, cần cổ cô căng lên trong tiếng nấc uất nghẹn, khiến cho xương quai xanh càng thêm gợi cảm. Lôi Triệt ngắm cô dưới thân, khát khao lại cháy lên như ngọn lửa. _ Giai nhi... Tiếng thì thầm gọi tên cô của hắn dập dờn như cánh bướm, Giai Kỳ chống cự, giận dữ đến khàn giọng. _ Đừng gọi tôi! Tôi ghét ông! Một câu nói như viên đá đáp vào mặt hồ kiên nhẫn đang tĩnh lặng của Lôi Triệt. Giận dữ như một ngọn lửa gặp gió Đông, bùng lên mạnh mẽ và khủng khiếp. Hắn bóp chặt lấy cánh tay cô, khiến cho Giai Kỳ đang khóc mà cũng phải nín bặt vì đau đớn, giọng nói giận dữ đến đáng sợ của hắn rờn rợn vang lên, nghe như tiếng gầm gừ của loài sư tử. _ Em vừa nói cái gì? _ Tôi nói tôi ghét ông! Tôi căm ghét ông! Giai Kỳ nhìn vào gương mặt đẹp đẽ mà ác độc phía trên, bướng bỉnh và cứng đầu trả lời, mặc kệ hàng lông mày đang cau chặt lại vì tức giận của hắn. _ Ghét? Lôi Triệt lạnh giọng hỏi lại, bàn tay hắn trượt xuống nắm chặt lấy cổ tay cô và kéo nó lên, ghim chặt lấy đỉnh đầu. Giữ cổ tay cô bằng bàn tay đeo găng của mình, Lôi Triệt vuốt ve gương mặt đầy vẻ chống đối của cô, cười lạnh. _ Vậy em không nhớ đêm qua là ai đã quấn chặt lấy tôi, nằm dưới thân tôi, giang rộng chân ra mà tận lực r*n rỉ hay sao? _ Đưng nói nữa! Giai Kỳ hét lên, những lời d*m đ*ng của hắn như cứa vào nỗi đau của cô. Lôi Triệt bị cô chọc cho tức điên lên, bàn tay hắn vươn tới, bóp chặt lấy cổ cô, gằn từng tiếng. _ Được!Nếu vậy thì để tôi nhắc lại cho em, từng chi tiết một! Và lần này đừng mong tôi dịu dàng với em như lần đầu tiên, và cũng chẳng còn mị dược nào giúp em xoa dịu nữa đâu! Nói dứt lời, bàn tay của hắn bóp chặt cổ tay của cô hơn, như một gọng kìm khóa tay cô lại ghim trên đỉnh đầu, và đôi môi tàn bạo cúi xuống, nghiến ngấu siết chặt lên nụ hoa run rẩy trên ng*c cô. Nỗi đau bị hàm răng của hắn nghiến vào khiến cho Giai Kỳ hét lên. Khoang miệng hắn nóng, nóng đến bỏng rẫy và nỗi đau quá mức tưởng tượng làm sống lưng cô toát mồ hôi.... Lôi Triệt rất biết cách biến những dịu ngọt thành đau đớn, cũng là môi lưỡi ấy, nhưng nếu hôm qua mang lại cho cô sự vỗ về chiều chuộng, thì sáng nay chỉ còn là dằn vặt và nỗi đau... Hàm răng hắn cắn nhẹ lên nụ hoa của cô, bàn tay phải của hắn lướt trên từng tấc da thịt cô, lướt đến đâu như có luồng dung nham nóng rẫy chảy theo đến đấy...chộp lấy một bên ng*c của cô, tàn nhẫn vò nát trong tay. _ Đau...đau quá! Giai Kỳ vùng vẫy, như một con cá mặc cạn. Nước mắt không biết là vì tủi thân hay vì đau đớn hòa cùng mồ hôi lã chã chảy xuống. Bầu ng*c của cô bị hắn dày vò, giằng xé đến tàn nhẫn. Những ngón tay của hắn se vuốt lên nụ hoa bé nhỏ, và kẹp chặt lại. _ Không....! Tiếng hét chói tai của Giai Kỳ vọng lên rồi đứt quãng như hụt hơi. Cổ tay cô bị hắn kẹp đến tụ máu trắng bệch, Giai Kỳ thở dốc, vặn vẹo khóc lóc, hoảng hốt nhìn gương mặt gục trên ng*c mình đang tàn nhẫn nuốt vào kia. Chóp mũi hắn chạm vào da thịt mềm mại, hương thơm ngào ngạt khơi gợi bao nhiêu khao khát, khiến cho thần trí hắn điên đảo. Trước khi nhả nụ hoa sưng tấy của cô ra, Lôi Triệt còn tham luyến h*t mạnh một vài cái, khiến cho Giai Kỳ hít lạnh vào... Môi lưỡi nhả ra, kéo theo một sợi chỉ bạc...Bàn tay tay của hắn lướt xuống vùng bụng bằng phẳng, và len vào nơi ấm áp nhất cơ thể cô... Giai Kỳ mở to mắt, cố gắng siết chặt hai đùi lại, nhưng đôi chân mạnh mẽ của Lôi Triệt đã chặn đứng toàn bộ đường tẩu thoát của cô, bắt cô dạng chân thật lớn mà nghênh đón những ngón tay của hắn... Rồi chẳng có một lời cảnh báo nào, hai ngón tay thon dài của hắn đột ngột sộc vào. Eo lưng thon thả của Giai Kỳ giật mạnh lên, cong vút như một cánh cung, gương mặt cứng đờ và đôi mắt mở lớn vì kinh hoàng và đau đớn....sau đó cô phủ phục xuống giường, rã rời, bất động...! _ Giai Kỳ....em biết không....cơ thể em luôn tỏa ra một mùi hương thơm ngát, khiến tôi mê đắm! Thanh âm tà mị vang lên, Lôi Triệt cười càng lúc càng đáng sợ, khi ngón tay của hắn dấn càng lúc càng sâu. Lối vào tuy đã bị hắn phá nát, nhưng vẫn chỉ là lần đầu tiên, chặt khít và h*t mạnh lấy ngón tay hắn, như có hàng ngàn nếp gấp ấm áp mềm mại...d*ch thể cũng vì dị vật xâm nhập và nhè nhẹ tiết ra.... _ Phản ứng tốt đấy! Cảm giác lối vào cô dần trở lên trơn tuột, Lôi Triệt cười tàn nhẫn nhìn gương mặt trắng bệch của Giai Kỳ....Mỗi lần ngón tay của hắn vào sâu thêm, đôi mắt cô lại mở lớn hơn để nhìn hắn, nửa như căm phẫn nửa như van xin hắn dừng lại. Nước mắt cũng không ngừng chảy xuống... _ Chậc chậc! Lôi Triệt nhướn nhẹ lông mày, nước mắt của cô làm hắn không vui. Hắn liếc cô một cái, rồi lạnh giọng nói. _ Nước mắt cũng chảy ra rồi, vậy thì tôi làm nước ở đây cũng chảy ra luôn nhé!1 _ Không...khoan....! Nhưng tất cả mọi thứ đã muộn.... Khi Giai Kỳ run giọng van xin, thì từng thớ cơ cứng rắn của hắn đã gồng lên và hắn dùng sức, cong ngón tay lên, và mạnh mẽ chà xát trong cô. Một nỗi căng cứng đến đáng sợ ập tới, rồi toàn bộ sức nóng dồn hết vào nơi ấy, đầu óc Giai Kỳ trở nên trống rỗng, đôi mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà hoảng loạn như có một trận pháo hoa....và cơ thể cô bùng ra! _ Á Á Á.....! Tiếng gào thét xé tai của cô khiến buổi sáng càng thêm khắc nghiệt. Cơ thể cô co gấp gáp, cô vùng vẫy, co chặt chân siết lấy cánh tay đang ra sức tàn phá bên trong, nhịp tim đập mạnh đến phá vỡ lồng ngực, và cổ hỏng rát bỏng....cô run lên dữ dội và đổ gục xuống, bất động... Nơi bị hắn ra vào đã trở nên ư*t đẫm... Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ gần như ngất xỉu, hắn rút ngón tay dính nhơ nhớp d*ch thể của cô ra, ngắm nghía một chút, rồi đưa lên môi, làm một động tác khi*u gợi, nuốt vào... _ Quá đơn giản! Lời thì thầm như vọng từ địa ngục, Giai Kỳ he hé mắt mờ mịt nhìn hắn vuốt dọc đùi cô, và kê sát phân thân to lớn đến lấy mạng người ấy vào nơi chặt chẽ của cô... Hắn nhìn Giai Kỳ chẳng còn chút sức lực để phản kháng, tiếng thở cũng yếu đuối như mèo con, trườn tơi như một bóng ma, thì thầm rót vào tai cô. _ Lần sau tôi sẽ bắt em li*m nó cho đến khi tôi ra mới thôi! Nhưng bây giờ, thì tạm thời tha cho em... Giai Kỳ cũng chẳng thể đáp lại gì nữa, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình một lần nữa lại bị hắn tách ra làm đôi...Nỗi đau đớn cào siết, Giai Kỳ ưỡn cong người, cổ tay vùng vẫy được hắn phóng thích, hoảng loạn bấu chặt lấy cánh tay hắn, đau đớn khi hắn một lần nữa ngập trong cô. _ Đau....! Giai Kỳ khẩn thiết kêu lên, cô quay mặt về một phía, cắn môi và thở dốc. Nhưng Lôi Triệt lại tàn nhẫn hơn tóm chặt lấy cổ họng cổ, và siết nó lại trong bàn tay mình. _ Nhìn tôi! Thanh âm trầm thấp vang lên, đáng sợ như tiếng ác quỷ. Giai Kỳ đỏ gắt mặt, mờ mịt và uất ức nhìn hắn... _ Nhìn cho kĩ tôi đang tiến vào em! Nhìn cho kĩ đi Giai nhi! Và nhớ lấy! Lôi Triệt động hông, lần nữa bắt đầu khai phá cô...Nhưng lần này hắn làm cô đau đến chết đi sống lại, làm cô thở không ra hơi, hoàn toàn không có nương nhẹ, không có vỗ về, không có lòng trắc ẩn....Hoàn toàn chỉ là d*c vọng, và d*c vọng mà thôi! _ Dáng vẻ nghênh đón tôi của em có biết bao kiều diễm! Lôi Triệt nói trong tiếng thở dốc. Sự thô ráp của hắn trơn tuột bên trong nơi mềm mại của cô, Giai Kỳ đỏ mặt và cắn môi, nhất định không chịu kêu lên thành tiếng....nhưng cô càng không kêu lên, hắn lại càng muốn nghe. Nắm lấy eo cô, Lôi Triệt dùng sức thúc vào mạnh, rất mạnh, đến mức d*ch thể ư*t đẫm của cô cũng dính hết lên đùi hắn...Dùng sức tàn phá.... Đến khi Giai Kỳ không thể chịu được nữa, cô thở hắt ra một hơi, nước mắt cũng sớm làm ư*t một mảng gối, khổ sở hướng về phía hắn, nhục nhã và yếu ớt cầu xin. _ Đừng....nhẹ thôi....tôi không chịu được! _ Tôi đã nói nếu em muốn cái gì, thì em phải cầu xin! Lôi Triệt nói trong tiếng gằn, theo từng lời hắn nói, hắn lại càng đẩy hông mạnh hơn...Giai Kỳ thở hụt hơi, cắn môi lắc đầu, nghẹn ngào hướng hắn cầu xin... _ Tôi xin anh....làm ơn....nhẹ một chút....! _ Vậy còn vừa nữa em nói....Em ghét tôi? Thì sao? Giai Kỳ nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của hắn, phía dưới của cô sắp bị hắn làm đến bị thương rồi, Giai Kỳ nhèo nhoẹt nước mắt, khóc nấc lên, sợ hãi run rẩy... _ Tôi...xin lỗi....Hức....! _ Ngoan! Lôi Triệt vỗ về gương mặt tủi thân của Giai Kỳ, vòng tay hắn ôm lấy chân cô kéo sát cô về phía mình hơn, và bắt đầu cuồng dã dùng sức... _ Bé con ngoan ngoãn thì sẽ được thưởng! Sau đó, hắn mãnh liệt ra vào, khiến bên trong cô điên dại co rút...Giai Kỳ hét lên chói tai, vật vã trong cơn kh*ái cảm dâng trào, tàn nhẫn, dằn vặt, mãnh liệt và đê mê.... ****** Lôi Triệt cài nút áo vest cuối cùng, đi găng tay…cả quá trình mặc lại quần áo của mình ánh mắt sâu thẳm ấy vẫn không hề rời đi khỏi người con gái đang nằm mê mệt ngủ trên giường. Làn da trắng muốt đầy những vết hôn đỏ rực, xanh tím…Giai Kỳ trải qua trận kích tình cháy bỏng, giờ nằm sấp trên giường ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề biết người đàn ông tàn bạo kia đang ngắm dáng vẻ ngủ mê mệt không chút phòng bị của mình với một ánh nhìn nóng rẫy. Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt kiều diễm của cô, vuốt mái tóc mềm mại như nước…Lôi Triệt cúi xuống, tham luyến hít vào hương thơm của cô, phát hiện ra bản thân mình càng ngày càng nghiện mùi hương ấy…Làn môi mỏng của hắn như sợ làm cô tỉnh giấc, đặt nhẹ lên đôi môi mềm mại sưng đỏ kia một nụ hôn. Sau đó hắn đứng dậy, đặt một tấm danh thiếp lên chiếc tủ trang điểm cạnh giường ngủ, ngắm nhìn Giai Kỳ say giấc mộng lần nữa, rồi quay người rời đi… **** Hôm qua ai nói bố Lôi dịu dàng bước ra đây xem nào Hôm qua ai nói sợ Kỳ Kỳ bẻ lái cho một tràng pháo bông ~ đoán chuẩn hơn chữ chuẩn Follow Kỳ Kỳ nhé ❤️ À....nay 2 chap nha ????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương