Tổng Tài Thật "Ngọt Ngào"
Chương 3
Ở một diễn biến khác
- Không ngờ cô gái đó lại làm ở công ty mình, thú vị rồi đây. Tiểu lí một lát gọi cô gái vừa nãy lên phòng gặp tôi, à cậu bảo luôn với phòng nhân sự chuyển cô ta lên làm trợ lí đặc biệt cho tôi.
- Trợ lí đặc biệt?
- Đúng vậy, thắc mắc gì sao?
- À không thưa chủ tịch tôi sẽ đi làm ngay.
Yên Yên được gọi lên phòng chủ tịch mà không hay biết rằng mình sẽ phải làm trợ lí đặc biệt cho anh ta.
- "Cốc cốc cốc"
- Vào đi.
- Chủ tịch gọi tôi có chuyện gì ko? ( Yên Yên hỏi).
- Cô tên gì?
- Tôi tên Lương Yên cứ gọi tôi là Yên Yên.
- Từ hôm nay cô sẽ là trợ lí đặc biệt của tôi.
- Hả trợ lí đặc biệt? Tôi đang làm tiếp tân mà sao phải làm trợ lí cho anh. Tôi không làm.
- Không làm thì nghỉ việc, tôi không ép. À mà cô đừng quên cô còn nợ tôi 50 triệu đấy. Cô tự tin một tháng có thể kiếm đủ 50 triệu cho tôi không? Không bằng làm trợ lí cho tôi, tôi sẽ giảm tiền từ từ, thấy sao.
- Tôi không làm tôi nghỉ việc tôi tự tin kiếm đủ tiền cho anh cứ chờ mà xem.
- Được mạnh miệng như vậy cũng tốt thôi để tôi chống mắt lên xem cô sẽ làm được gì.
Cứ vậy Yên Yên chạy thẳng ra khỏi công ty và nghỉ việc. Gánh nặng của cô giờ lại nặng hơn, gia đình thì thiếu nợ cứ ngỡ cô được nhận vào công ty làm sẽ kiếm được tiền trả nợ cho bố mẹ vậy mà chính bản thân cô cũng mắc nợ. Những ngày sau đó Yên Yên phải làm những công việc bán thời gian, bưng bê nặng nhọc. Mặc dù làm hết việc này đến việc kia nhưng vẫn ko đủ để trả.
Một hôm nọ khi đang trên đường về nhà Yên Yên bị một đám người bao vây sàm sỡ.
- "Này cô em đi đâu mà vội thế ở lại chơi với bọn anh này".
- Mấy anh làm gì vậy tránh xa tôi ra. Không tránh là tôi la lên đó.
- " Hahaha, nó đòi la lên kìa bọn mày. La lên đi sẽ chẳng ai đến cứu mày đâu" (một đứa trong đám nói).
- Cứu tôi với có ai không, cứu tôi với.
- " Ây im miệng, bịt miệng nó lại"
Đúng lúc đó có một anh chàng chạy tới cứu Yên Yên không ai khác đó là Hạ Chí Vương.
- Thả cô ấy ra.
- Mày là ai hả thằng nhãi kia? Khôn hồn thì đi chỗ khác chơi.
- ( Nghĩ trong đầu) Hạ Chí Vương ( Yên Yên không tin vào mắt mình).
- Tao nói lần nữa thả cô ấy ra.
- Thằng nhãi này mày là ai mà dám ra lệnh cho bọn tao. Bọn mày xử nó.
Hai bên đánh qua đánh lại chỉ một lúc Hạ Chí Vương đã xử lí xong bọn côn đồ kia.
- Giờ mày biết tao là ai chưa. Khôn hồn làm chuyện bậy bạ thì đi xa xa đừng có để tao bắt được thì liệu hồn.
Nói rồi Hạ Chí Vương dìu Yên Yên đi.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi!
- Không có gì, nhà tôi gần đây tôi hay chạy bộ quanh khu này bình thường thì ko sao hôm nay lại nghe thấy tiếng kêu cứu nên cứu thôi, không ngờ lại là cô.
- Cũng muộn rồi để tôi lấy xe đưa cô về.
Vậy là Hạ Chí Vương chở Yên Yên về nhà.
- Không ngờ cô gái đó lại làm ở công ty mình, thú vị rồi đây. Tiểu lí một lát gọi cô gái vừa nãy lên phòng gặp tôi, à cậu bảo luôn với phòng nhân sự chuyển cô ta lên làm trợ lí đặc biệt cho tôi.
- Trợ lí đặc biệt?
- Đúng vậy, thắc mắc gì sao?
- À không thưa chủ tịch tôi sẽ đi làm ngay.
Yên Yên được gọi lên phòng chủ tịch mà không hay biết rằng mình sẽ phải làm trợ lí đặc biệt cho anh ta.
- "Cốc cốc cốc"
- Vào đi.
- Chủ tịch gọi tôi có chuyện gì ko? ( Yên Yên hỏi).
- Cô tên gì?
- Tôi tên Lương Yên cứ gọi tôi là Yên Yên.
- Từ hôm nay cô sẽ là trợ lí đặc biệt của tôi.
- Hả trợ lí đặc biệt? Tôi đang làm tiếp tân mà sao phải làm trợ lí cho anh. Tôi không làm.
- Không làm thì nghỉ việc, tôi không ép. À mà cô đừng quên cô còn nợ tôi 50 triệu đấy. Cô tự tin một tháng có thể kiếm đủ 50 triệu cho tôi không? Không bằng làm trợ lí cho tôi, tôi sẽ giảm tiền từ từ, thấy sao.
- Tôi không làm tôi nghỉ việc tôi tự tin kiếm đủ tiền cho anh cứ chờ mà xem.
- Được mạnh miệng như vậy cũng tốt thôi để tôi chống mắt lên xem cô sẽ làm được gì.
Cứ vậy Yên Yên chạy thẳng ra khỏi công ty và nghỉ việc. Gánh nặng của cô giờ lại nặng hơn, gia đình thì thiếu nợ cứ ngỡ cô được nhận vào công ty làm sẽ kiếm được tiền trả nợ cho bố mẹ vậy mà chính bản thân cô cũng mắc nợ. Những ngày sau đó Yên Yên phải làm những công việc bán thời gian, bưng bê nặng nhọc. Mặc dù làm hết việc này đến việc kia nhưng vẫn ko đủ để trả.
Một hôm nọ khi đang trên đường về nhà Yên Yên bị một đám người bao vây sàm sỡ.
- "Này cô em đi đâu mà vội thế ở lại chơi với bọn anh này".
- Mấy anh làm gì vậy tránh xa tôi ra. Không tránh là tôi la lên đó.
- " Hahaha, nó đòi la lên kìa bọn mày. La lên đi sẽ chẳng ai đến cứu mày đâu" (một đứa trong đám nói).
- Cứu tôi với có ai không, cứu tôi với.
- " Ây im miệng, bịt miệng nó lại"
Đúng lúc đó có một anh chàng chạy tới cứu Yên Yên không ai khác đó là Hạ Chí Vương.
- Thả cô ấy ra.
- Mày là ai hả thằng nhãi kia? Khôn hồn thì đi chỗ khác chơi.
- ( Nghĩ trong đầu) Hạ Chí Vương ( Yên Yên không tin vào mắt mình).
- Tao nói lần nữa thả cô ấy ra.
- Thằng nhãi này mày là ai mà dám ra lệnh cho bọn tao. Bọn mày xử nó.
Hai bên đánh qua đánh lại chỉ một lúc Hạ Chí Vương đã xử lí xong bọn côn đồ kia.
- Giờ mày biết tao là ai chưa. Khôn hồn làm chuyện bậy bạ thì đi xa xa đừng có để tao bắt được thì liệu hồn.
Nói rồi Hạ Chí Vương dìu Yên Yên đi.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi!
- Không có gì, nhà tôi gần đây tôi hay chạy bộ quanh khu này bình thường thì ko sao hôm nay lại nghe thấy tiếng kêu cứu nên cứu thôi, không ngờ lại là cô.
- Cũng muộn rồi để tôi lấy xe đưa cô về.
Vậy là Hạ Chí Vương chở Yên Yên về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương