Tổng Tài Thật "Ngọt Ngào"
Chương 90
Tập trước:
Còn Yên Yên lúc nói chuyện với Chí Vương cô đã cố tỏ ra mình mạnh mẽ đến bất cần nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại cô đã để lộ ra con người yếu đuối của mình cứ thế ngồi sụp xuống tựa lưng vào cửa mà khóc nấc lên không thành tiếng
* Ngày hôm sau
Vì Yên Yên không ở nhà nên sáng nay Tiểu Lí phải tới nhà nấu bữa sáng cho Chí Vương.
Tiểu Lí thấy lạ đã bảy giờ nhưng vẫn chưa thấy Chí Vương dậy anh đàng lên phòng tìm.
- ( Mở cửa bước vào) Hạ tổng dậy đi muộn rồi. ( Tiến lại lật chăn ra anh thấy Chí Vương vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu) Hạ tổng anh bị sao vậy? ( Sờ trán) Ây nóng quá, chết anh bị bệnh rồi làm sao đây đi bệnh viện nhanh nhanh. ( Tiểu Lí hốt hoảng)
- Im đi. Anh ồn ào quá đấy Tiểu Lí.
- Hạ tổng anh bị bệnh rồi tôi đưa anh đi bệnh viện.
- Không cần đâu, anh mua thuốc cho tôi là được.
- Mà sao anh lại sốt vậy chứ? Chẳng lẽ hôm qua anh... ( Nhìn Chí Vương bất ngờ) Này bản thân mình mà anh không chăm sóc được còn đòi đi chăm sóc người khác à. Còn bao nhiêu chuyện phải xử lý mà anh lại ốm ở đây.
- Tiểu Lí đã bao nhiêu lâu rồi tôi không được thấy lại cảnh này đấy.
- Anh nói gì vậy?
- Hồi trước tôi ốm mẹ tôi hay chửi tôi như vậy lắm cũng đã lâu rồi không ai chửi tôi như vậy, anh lại làm tôi nhớ đến mẹ rồi.(Anh cười nhưng nụ cười rất buồn)
- ( Tiểu Lí cũng hiểu chuyện) Thôi anh nghỉ ngơi đi, tôi nấu cháo rồi mua thuốc cảm cho anh.
- Um.
Tiểu Lí bây giờ là người duy nhất có thể chăm sóc cho Chí Vương lúc này.
- Hạ tổng dậy ăn cháo rồi uống thuốc đi.
- Um. À mà chuyện kia sao rồi?
- Đã tìm được người đưa tin đấy lên nhưng bây giờ anh ta trốn rồi bọn tôi vẫn đang tiếp tục tìm.
- Phải tìm anh ta cho bằng được. Có phải dạo này tôi hiền quá không mà một con cóc ghẻ cũng dám đụng đến tôi.
- Đúng dạo này anh hiền quá rồi.
Khi hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Tiểu Lí reo.
- Sao? Được tôi biết rồi.
- Chuyện gì?
- Đã tìm thấy anh ta.
- Ở đâu đưa tôi đến đó ngay.
- Nhưng anh...
- Nhanh!? ( Giọng anh gắt lên)
- Được.
Tiểu Lí đưa Chí Vương đến nơi mà người đưa tin đó đang ở. Lúc đến nơi thì Hạ Vy cũng đã ở đó trước cả Chí Vương.
- Ồ Anh tới rồi sao.
- Cô cũng tới?
- Biết tin là tới liền đấy.
- Anh ta đâu?
- Ở trong đấy nhưng mà tôi nói nhẹ nhàng anh ta không chịu ra, anh xử lí đi.
Chí Vương quay sang nhìn cách cửa rồi đạp một cái thật mạnh khiến cánh cửa cũng phải rơi ra.
- Wao! Tuyệt. ( Hạ Vy khâm phục nói)
- Lôi anh ta ra đây. ( Chí Vương bực tức nói)
Hai người Tiểu Lí và Minh Minh đi vào lôi tên đấy ra.
- Ai sai anh làm việc này? ( Hạ Vy hỏi)
- Chả ai sai cả tôi muốn thì tôi làm vậy thôi. ( Vẻ mặt nhởn nhơ như kiểu anh ta chẳng sợ điều gì)
- Anh nghĩ bọn tôi là con nít à.
- Tin hay không thì tùy mấy người?
Nãy giờ Chí Vương không nói gì nhưng vì nghe tên đó nói chuyện quá xấc láo nên anh đành phải ra tay.
- (Rút trong túi quần một con dao bấm anh tiến tới kề vào cổ tên kia) Mày có vẻ chẳng sợ chết nhỉ đúng không? ( Cầm con dao đưa qua đưa lại trên mặt tên kia) Tất nhiên tao sẽ chẳng giết mày đâu. ( anh từ từ lôi trong túi áo ra một chiếc điện thoại rồi cười một nụ cười nham hiểm, anh đưa cho tên kia xem)
Trong đấy là một video có hai người một người lớn và một đứa bé bị chùm đầu và cả những tiếng la hét thảm thiết.
Còn Yên Yên lúc nói chuyện với Chí Vương cô đã cố tỏ ra mình mạnh mẽ đến bất cần nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại cô đã để lộ ra con người yếu đuối của mình cứ thế ngồi sụp xuống tựa lưng vào cửa mà khóc nấc lên không thành tiếng
* Ngày hôm sau
Vì Yên Yên không ở nhà nên sáng nay Tiểu Lí phải tới nhà nấu bữa sáng cho Chí Vương.
Tiểu Lí thấy lạ đã bảy giờ nhưng vẫn chưa thấy Chí Vương dậy anh đàng lên phòng tìm.
- ( Mở cửa bước vào) Hạ tổng dậy đi muộn rồi. ( Tiến lại lật chăn ra anh thấy Chí Vương vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu) Hạ tổng anh bị sao vậy? ( Sờ trán) Ây nóng quá, chết anh bị bệnh rồi làm sao đây đi bệnh viện nhanh nhanh. ( Tiểu Lí hốt hoảng)
- Im đi. Anh ồn ào quá đấy Tiểu Lí.
- Hạ tổng anh bị bệnh rồi tôi đưa anh đi bệnh viện.
- Không cần đâu, anh mua thuốc cho tôi là được.
- Mà sao anh lại sốt vậy chứ? Chẳng lẽ hôm qua anh... ( Nhìn Chí Vương bất ngờ) Này bản thân mình mà anh không chăm sóc được còn đòi đi chăm sóc người khác à. Còn bao nhiêu chuyện phải xử lý mà anh lại ốm ở đây.
- Tiểu Lí đã bao nhiêu lâu rồi tôi không được thấy lại cảnh này đấy.
- Anh nói gì vậy?
- Hồi trước tôi ốm mẹ tôi hay chửi tôi như vậy lắm cũng đã lâu rồi không ai chửi tôi như vậy, anh lại làm tôi nhớ đến mẹ rồi.(Anh cười nhưng nụ cười rất buồn)
- ( Tiểu Lí cũng hiểu chuyện) Thôi anh nghỉ ngơi đi, tôi nấu cháo rồi mua thuốc cảm cho anh.
- Um.
Tiểu Lí bây giờ là người duy nhất có thể chăm sóc cho Chí Vương lúc này.
- Hạ tổng dậy ăn cháo rồi uống thuốc đi.
- Um. À mà chuyện kia sao rồi?
- Đã tìm được người đưa tin đấy lên nhưng bây giờ anh ta trốn rồi bọn tôi vẫn đang tiếp tục tìm.
- Phải tìm anh ta cho bằng được. Có phải dạo này tôi hiền quá không mà một con cóc ghẻ cũng dám đụng đến tôi.
- Đúng dạo này anh hiền quá rồi.
Khi hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Tiểu Lí reo.
- Sao? Được tôi biết rồi.
- Chuyện gì?
- Đã tìm thấy anh ta.
- Ở đâu đưa tôi đến đó ngay.
- Nhưng anh...
- Nhanh!? ( Giọng anh gắt lên)
- Được.
Tiểu Lí đưa Chí Vương đến nơi mà người đưa tin đó đang ở. Lúc đến nơi thì Hạ Vy cũng đã ở đó trước cả Chí Vương.
- Ồ Anh tới rồi sao.
- Cô cũng tới?
- Biết tin là tới liền đấy.
- Anh ta đâu?
- Ở trong đấy nhưng mà tôi nói nhẹ nhàng anh ta không chịu ra, anh xử lí đi.
Chí Vương quay sang nhìn cách cửa rồi đạp một cái thật mạnh khiến cánh cửa cũng phải rơi ra.
- Wao! Tuyệt. ( Hạ Vy khâm phục nói)
- Lôi anh ta ra đây. ( Chí Vương bực tức nói)
Hai người Tiểu Lí và Minh Minh đi vào lôi tên đấy ra.
- Ai sai anh làm việc này? ( Hạ Vy hỏi)
- Chả ai sai cả tôi muốn thì tôi làm vậy thôi. ( Vẻ mặt nhởn nhơ như kiểu anh ta chẳng sợ điều gì)
- Anh nghĩ bọn tôi là con nít à.
- Tin hay không thì tùy mấy người?
Nãy giờ Chí Vương không nói gì nhưng vì nghe tên đó nói chuyện quá xấc láo nên anh đành phải ra tay.
- (Rút trong túi quần một con dao bấm anh tiến tới kề vào cổ tên kia) Mày có vẻ chẳng sợ chết nhỉ đúng không? ( Cầm con dao đưa qua đưa lại trên mặt tên kia) Tất nhiên tao sẽ chẳng giết mày đâu. ( anh từ từ lôi trong túi áo ra một chiếc điện thoại rồi cười một nụ cười nham hiểm, anh đưa cho tên kia xem)
Trong đấy là một video có hai người một người lớn và một đứa bé bị chùm đầu và cả những tiếng la hét thảm thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương